Khóc đủ rồi, mấy người mới đi vào trong phòng.
Có lẽ Bình Dục muốn cha con ba người có thể thoải mái nói chuyện nên không đi theo vào mà xoay người tới thư phòng.
Phó Lan Nha đỡ cha và anh ngồi xuống sau đó vừa khóc vừa nhìn hai người. Những ngày trong lao hẳn quá khổ nên cha nàng già đi, anh trai cũng gầy. Sau ba tháng gặp lại ba người đều có cảm giác như đã cách mấy đời.
Thật vất vả mới ngừng khóc, Phó Lan Nha chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn, mắt nhìn hai người trước mặt không chớp mắt. Nàng rất sợ chỉ nháy mắt một cái là họ sẽ biến mất. Nhìn nhìn một lúc nàng lại khóc, nước mắt chảy mãi. Phó Băng và Phó Duyên Khánh thấy thế thì dù đã quen khống chế cảm xúc nhưng cũng không nhịn được đỏ mắt theo. Thật lâu sau Phó Duyên Khánh mới than thở một tiếng rồi cố cười nói: “Muội muội ngốc, chúng ta vất vả lắm mới đoàn tụ, muội phải vui mới phải chứ, khóc cái gì?”
Phó Lan Nha nghe được một tiếng “Muội muội” đã lâu không nghe thì chỗ mềm mại yếu ớt nhất trong đáy lòng bị chạm tới. Nàng ngước mắt nhìn anh trai thấy khuôn mặt thanh tuấn của hắn vẫn ôn hòa sinh động như cũ. Qua mấy tháng trắc trở này trên người hắn vẫn không hề có chút bóng ma nào.
Nhưng hắn càng như thế thì lòng nàng càng thêm khó chịu. Nàng nhịn một hồi lâu mới nhịn được nước mắt, cố tươi cười cãi chày cãi cối nói: “Ca ca, muội mới không thèm khổ sở đâu, muội chỉ vui quá nên khóc thôi.”
Phó Băng đã lâu không thấy con cái ở trước mặt mình đấu võ mồm nên cũng thấy khổ sở. Ông ta nhớ tới vợ thì càng thêm ảm đạm, nhưng sợ con gái thương tâm nên đành phải cố đánh tinh thần nói: “Người một nhà chúng ta coi như sống sót sau tai nạn nên muốn khóc thì cứ khóc, không cần đè nén. Con ngoan, một đường này hẳn không dễ, nói xem con có phải chịu khổ gì không?”
Người một nhà có thể gặp lại, thật vất vả mới bình phục được nỗi lòng nên lập tức kể với nhau mọi chuyện. Phó Lan Nha mất cả buổi sáng mới tinh tế kể xong những việc xảy ra trong ba tháng qua cho anh và cha nghe. Lúc nàng nói đến chỗ mạo hiểm hoặc thương tâm thì hai người kia đều thấy trong lòng ngũ vị tạp trần. Giờ bọn họ mới biết một đường này nàng đã trải qua những gì nên căn bản không thể bình thản ung dung được nữa.
Phó Lan Nha kể lại hành động trượng nghĩa của Tần Môn, việc Lục Tử Khiêm mang mục đích không rõ ràng đi Vân Nam, thậm chí chuyện tiêu diệt Vương Lệnh ở Bắc Nguyên…… Mọi chuyện nàng đều kể hết chỉ trừ nguyên nhân cái chết của mẹ là nàng đắn đo không định kể ra cho hai người. Nàng sợ bọn họ biết được sẽ thương tâm vì thế nàng cố ý sửa lại một chút.
Nàng đương nhiên biết việc này không lừa được lâu, qua một thời gian nữa cha và anh nghỉ ngơi khỏe hơn nàng sẽ tỉ mỉ kể lại những khúc chiết trong này.
Ngoài cái đó ra còn có một việc nàng trước sau vẫn nghẹn trong lòng không nói ra được. Lúc ấy ở Di Cương đối phó với tả hộ pháp Lâm ma ma từng nói nàng kia rất quen và bật thốt ra việc đã gặp nàng kia ở kinh thành mười năm trước. Nhưng cổ quái chính là theo Lâm ma ma thì lúc ấy tả hộ pháp từng ra vào một cửa hàng trang sức với cha nàng.
Trong lòng nàng biết tình cảm của cha và mẹ mình cực tốt, hơn hai mươi năm ân ái của bọn họ không có bất kỳ vấn đề gì. Giữa họ tuyệt không có chút hư tình giả ý nào. Có thể cha không biết thân thế của mẹ mà vị tả hộ pháp kia xưa nay lại quỷ kế đa đoan nên nhất định trong đó có nguyên nhân khác. Nói không chừng chuyện này có liên quan tới việc mẹ nàng phát hiện ra mình có cổ trong người. Chính vì thế nên nàng cần phải cẩn thận trước khi thăm dò về việc đó.
Toàn bộ buổi trưa ba người nhà họ Phó đều không ra khỏi phòng. Ba người nói chuyện mãi, lại rơi lệ nhiều lần. Thật vất vả mới nói xong mọi việc, lúc này Phó Băng và con trai mới đưa mắt nhìn chung quanh. Kỳ thật trên đường tới đây hai người đã chú ý tới chỗ kỳ lạ trong cách hành sự của Bình Dục. Sau khi nhìn thấy quần áo phục sức của Phó Lan Nha và tòa nhà này thì bọn họ càng không nén được nghi ngờ trong lòng.
Cha con hai người đều thông minh, đương nhiên biết một nam tử vì một nữ nhân làm được tới mức này thì chứng tỏ cái gì. Lúc ở trong lao hai người không quan tâm gì khác mà chỉ nghĩ đến tình cảnh của Phó Lan Nha. Nghĩ đến chỗ dày vò là hai người đều lo lắng cả đêm không ngủ được.
Thật vất vả mới có được tự do nên lúc nhìn thấy tình hình của Bình Dục và Phó Lan Nha hai người đều có chút kinh ngạc. Bọn họ tin với phẩm tính của Phó Lan Nha thì không có ngoại lực nào dao động được nên cũng không vì thế mà hoài nghi nàng. Nhưng hoàn cảnh đôi khi cũng bức người ta, họ e sợ Phó Lan Nha phải chịu tủi thân nào không nói được.
Nữ nhi gia trời sinh ngượng ngùng, chưa chắc đã chịu nói rõ duyên cớ trong này. Nếu muốn rõ ràng bọn họ cần đối mặt với Bình Dục để hỏi đàng hoàng.
Không biết có phải Bình Dục đã sớm chuẩn bị hay không mà ba người mới vừa nói chuyện xong hắn đã tới. Đến cửa hắn lập tức mời Phó Băng và con trai tới thư phòng nói chuyện. Trong lúc ấy thái độ của hắn rất bình tĩnh, cử chỉ lại cực kỳ tôn trọng.
Phó Lan Nha vừa thấy Bình Dục tới đã vội quay đầu đi, nghiêm trang nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có khóe mắt là luôn để ý động tĩnh bên kia. Thấy Bình Dục hành động như thế nên nàng dự cảm được gì đó, tim cũng lén lút rung lên.
Phó Băng và con trai nhìn kỹ Bình Dục, thầm nghĩ người này quả là có đảm đương, không đợi bọn họ tới chất vấn chính hắn đã chủ động tìm tới. Rất nhanh ánh mắt Phó Duyên Khánh đã hơi trầm xuống sau đó đứng dậy. Phó Băng thì nghiêm túc nhìn Phó Lan Nha sau đó phủi phủi quần áo và đi ra ngoài.
Phó Lan Nha thấp thỏm bất an mà nhìn theo bóng bọn họ rời đi, không biết Bình Dục sẽ nói về việc của hai người như thế nào trước mặt cha và anh nàng. Nàng nhéo khăn trong tay, xoắn đến xoắn đi mãi tới khi ngón tay đau đớn mới nỗ lực bình tâm và buông lỏng cái khăn kia ra.
Một lần nói chuyện này chính là mấy canh giờ, Phó Lan Nha vừa thất thần lật sách vừa để ý tới động tĩnh trong sân. Thẳng đến khi mặt trời ngả về tây hai người kia mới về. Nàng chần chừ một chút sau đó cố duy trì bình tĩnh mà đứng lên.
Ra khỏi phòng, nàng tới hành lang thì thấy cha và anh mình đi tới. Hoàng hôn rơi trong viện, kéo dài cái bóng của họ. Nàng nhấp nhấp miệng rồi tiến ra đón.
Đáng tiếc là hai người kia đều không phải người lộ ra vui buồn, nếu chỉ nhìn từ sắc mặt họ thì căn bản không thể đoán được nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.
Một nhà ba người vào phòng, Phó Băng chỉ chậm rãi uống một ngụm trà rồi mới mở miệng nói, “Tháng sau Bình gia sẽ tới cửa cầu hôn.”
Lúc nói chuyện ông bình tĩnh lẳng lặng nhìn con gái. Lòng Phó Lan Nha hoảng loạn, trên mặt vẫn cố duy trì trấn định mà nhàn nhạt rũ mi, không lên tiếng. Ấy vậy nhưng khuôn mặt trắng nõn và cần cổ của nàng lại không chịu khống chế mà mờ mịt đỏ lên như bôi phấn. Tuy ngượng nhưng nàng cũng không có ý che giấu tính toán của mình.
Phó Băng nghẹn một hồi, trong lòng hiểu rõ hết. Nhìn dáng vẻ này của con gái thì rõ ràng rất nguyện ý cuộc hôn nhân kia. Tuy ông sớm xuất sĩ lại từng giữ chức vị cao ở trên triều nhưng kỳ thật trong xương cốt của ông lại mang một cỗ phản loạn. Ông luôn khịt mũi coi thường mấy thứ lễ nghi phiền phức, nếu không năm đó ông cũng sẽ không vừa gặp A Mẫn đã thương dù biết bà lai lịch không rõ ràng. Sau đó ông còn vượt qua muôn vàn khó khăn cưới bà làm vợ.
Phản ứng của con gái tuy ngoài dự kiến nhưng vừa lúc ăn khớp với lời cầu thú của Bình Dục vừa rồi. Quả nhiên bởi vì một đường này xảy ra đủ loại biến cố nên con gái ông đã sớm sinh tình cảm với Bình Dục. Ông cũng không phải người gàn bướng bồ đồ chẳng qua việc này lại gợi lên ký ức xúc động của ông với vợ nên tâm tình mới không khỏi phức tạp hơn. Nếu tinh tế cân nhắc thì Bình Dục đúng là xứng với con gái ông. Phó Băng biết rõ nếu không có người này một đường hỗ trợ thì con gái ông sớm đã lâm vào tuyệt cảnh.
Nhưng ông vẫn chưa quên năm đó Tây Bình Hầu phủ chịu tội và bị sung quân là vì ai. Cho dù Bình Dục chịu buông khúc mắc vậy còn những người khác của Tây Bình Hầu phủ thì sao? Trước khi xác định được thái độ của vợ chồng Tây Bình Hầu thì để tránh cho con gái phải chịu tủi thân ông sẽ tuyệt đối không nhả.
Nghĩ đến đây ông ta và con trai liếc nhau rồi lại nhìn con gái. Giây lát sau ông ta mới ôn hòa mở miệng nói: “Phụ thân tuy đã thoát tội nhưng gia sản của Phó gia vẫn bị tịch thu, trong thời gian ngắn sợ là chưa thể lấy lại. Trên đường tới đây có vài vị môn sinh đến tìm ta, nhớ tới nhà chúng ta tạm thời không có chỗ ở nên bọn họ đã chuẩn bị một chỗ. Mấy người này từng lo lót khắp nơi trong lúc ta bị nhốt trong lao. Bởi vì ta mà có mấy người từng ăn đau khổ dưới tay Vương Lệnh, ta cảm nhớ phẩm tính làm người của bọn họ nên cũng không đành lòng từ chối. Hơn nữa chủ nhân tòa nhà này không quen thân với Phó gia, nếu ở lâu sợ miệng lưỡi người đời sẽ nói ra nói vào. Nếu ta và ca ca con đã ra khỏi ngục thì không bằng chúng ta đón con tới chỗ khác ở.”
Phó Lan Nha vốn tưởng cha sẽ nói tiếp chuyện hôn nhân của nàng và Bình Dục ai ngờ ông lại chuyển qua chuyện dọn khỏi đây. Tuy kinh ngạc nhưng nàng cũng biết cha nói cực kỳ có đạo lý, Bình Dục cũng sợ thị phi nên mới cố ý nói với người ngoài đây là tài sản của một người bà con nhà mẹ nàng. Lúc này đã có chỗ ở khác thì nàng nên theo cha và anh dọn ra khỏi đây mới đúng. Nhưng…… Về việc hôn nhân của nàng và Bình Dục cha lại chọn im lặng vậy hẳn ông có suy tính khác. Nàng mơ hồ có thể đoán được duyên cớ, cũng biết rõ cha vì quý trọng nàng mới như thế vì vậy nàng ngoan ngoãn gật đầu nói: “Nữ nhi nghe phụ thân sắp xếp.”
Vừa chuyển mắt nhìn về phía anh trai ở bên cạnh nàng đã thấy hắn đang dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn mình. Ánh mắt hắn như gương sáng, quả thực có thể chiếu đến mọi ngóc ngách trong đáy lòng nàng. Thế là nàng chột dạ, cố làm như không có việc gì mà bưng trà lên uống.
Phó Duyên Khánh thấy em gái rõ ràng có chút quẫn bách thì hơi mỉm cười sau đó lặng lẽ cho nàng bậc thang: “Sắc trời không còn sớm nữa, mọi việc cũng đều đã chuẩn bị sẵn sàng nên lát nữa Bình đại nhân sẽ tự mình đưa chúng ta rời phủ. Xe ngựa cũng đã chờ sẵn, muội và ma ma thu dọn một chút rồi đi thôi.”
Chén trà mới đặt bên môi lại dừng lại, nàng lặng nghĩ hóa ra trong này còn có chủ ý của Bình Dục. Thế là nàng buông chén trà, nghiêng đầu nhìn anh trai hơn nửa ngày mà vẫn không thể nhìn ra nửa điểm manh mối từ trên mặt hắn. Nàng đành buồn nản thu lại tâm tình sau đó làm bộ cao hứng gật đầu nói: “Vậy thì không thể tốt hơn, muội và Lâm ma ma sẽ đi thu dọn ngay, phụ thân và ca ca xin chờ một lát.”
Nàng sẽ không tỏ ra chút hứng thú nào với cuộc hôn nhân này trước mặt cha và anh đâu. Mà hai người kia cũng phối hợp đi ra ngoài để nàng thu dọn hành lý.
Đến cửa phủ Phó Lan Nha cách rèm mũ nhìn phía trước lại kinh ngạc thấy Bình Dục đã sớm lên ngựa và đang chờ ở một bên. Thế là nàng lấy lại bình tĩnh, mắt nhìn thẳng rồi lên xe.
Sau khi xe ngựa rời đi nàng lại lặng lẽ xốc mành xe lên thì thấy Bình Dục đang thong thả đi theo bên cạnh. Vì sợ người ta chú ý nên trước sau hắn đều duy trì khoảng cách với xe ngựa của Phó gia. Mãi tới khi bọn họ tới chỗ tòa nhà mà môn sinh của cha nàng sắp xếp và bố trí thỏa đáng thì hắn mới vung roi giục ngựa chạy đi.
Mấy ngày tiếp theo cha và anh nàng cực kỳ ăn ý mà không nói gì tới chuyện hôn nhân của nàng và Bình Dục. Xuất phát từ rụt rè nên đương nhiên nàng cũng không chủ động hỏi việc đó.
Đến tòa nhà này rồi Bình Dục không thể ra vào dễ dàng như trước nên hắn chưa từng tới tìm nàng. Tuy nàng cũng nhớ hắn nhưng lại càng vui vẻ chìm đắm trong cảm giác được đoàn tụ với cha và anh.
Tin tức Phó Băng được tha vừa truyền ra thì mỗi ngày có không ít môn sinh và quan viên trong triều tới bái phỏng. Rõ ràng là ăn nhờ ở đậu nhưng tòa nhà này nghiễm nhiên giống như phủ đệ của Phó gia, từ sớm đến tối đều cực kỳ náo nhiệt, giống như bọn họ đã trở lại những năm tháng rực rỡ trước kia.
Phó Lan Nha ở nội trạch, cả ngày nghịch hoa cỏ, cực kỳ nhàn nhã. Nàng cũng không biết trong lúc này Lục Thịnh từng cùng Lục Tử Khiêm tới cửa bồi tội. Nàng cũng không biết ông ta lại mặt dày tới độ mong được “Vứt bỏ hiềm khích” mà thay con trai mình cầu thân.
Mặt già của Lục Thịnh xấu hổ đỏ lên mà nói: Lục Tử Khiêm vì giúp Phó Lan Nha thoát vây mà từng nhờ đến võ lâm cao thủ ngàn dặm xa xôi tới Vân Nam giúp đỡ. Sau này trên đường hồi kinh từ Bắc Nguyên con trai ông ta còn bất hạnh nhiễm kiết lỵ, suýt nữa bệnh chết. Chờ bệnh vừa khỏi con trai ông ta đã quỳ trước mặt khẩn cầu ông ta tới cửa cầu hòa, nói đời này ngoài Phó Lan Nha hắn sẽ không cưới ai.
Lục Thịnh bị con trai bức cho không biết làm sao nên đành muối mặt tới cửa tạ lỗi. Sau một hồi nói có sách, mách có chứng ông ta chỉ mong Phó Băng nể tình cảm của con mình mà quên chuyện cũ và đồng ý việc hôn nhân này.
Kết quả đương nhiên là cha con nhà họ Lục bị Phó Băng đuổi ra khỏi nhà dưới cơn thịnh nộ.
Phó Lan Nha ở trong nhà đợi nửa tháng cũng chưa nhận được nửa tin của Bình Dục. Dù vậy nàng luôn tin tưởng hắn nên tâm tình cũng rất trầm ổn, nên ăn thì ăn, ngủ thì ngủ. Sau khi điều dưỡng một thời gian nàng mới chặt đứt được bệnh hư hàn nhiễm phải lúc trước.
Mỗi lúc không có ai nàng thường xuyên lấy ba khối Thản Nhi Châu kia đặt ở bên nhau và chống cằm nhìn. Nhớ tới lời Vương Lệnh lúc ấy trong lòng nàng như có thứ gì ngo ngoe rục rịch. Nàng biết hữu hộ pháp hiện giờ bị nhốt trong lao, hai khối Thản Nhi Châu trên người hắn hẳn đã bị Bình Dục lấy được. Nếu năm khối tề tựu thì không biết sẽ tạo ra đồ án thế nào.
Mà việc này…… Đến tột cùng nàng có nên nói với cha và anh không? Tình cảm của cha mẹ nàng sâu đậm, vạn nhất ông rơi vào chấp niệm thì làm sao? Trong lúc nhất thời nàng rất do dự, mãi tới mấy ngày sau lại có hai đạo thánh chỉ tới.
Trong thời gian này nàng từng nghe anh trai nhắc tới việc sau khi hoàng đế từ Bắc Nguyên trở về thì luôn chăm lo việc nước, chăm chỉ cực kỳ. Chỉ sau 10 ngày ngắn ngủi mà diện mạo triều đình đã rực rỡ hẳn lên.
Đây đúng là lúc cần người tài, nên đạo thánh chỉ thứ nhất đưa tới Phó gia chính là để rửa sạch tội cho Phó Băng, lại thăng ông làm Hộ Bộ Thượng Thư để ông tiếp tục vào triều cống hiến. Phó Duyên Khánh cũng được khôi phục chức Hàn Lâm Viện biên tu. Hoàng đế còn phong cho Phó Lan Nha là Gia Di Huyện Chủ, những tài sản của Phó gia bị tịch thu cũng đều được trả lại hết.
Chẳng qua vì giấu chuyện hoàng đế bị trúng độc trên đường hồi kinh nên trong thánh chỉ nói chung chung việc khen thưởng vì phẩm đức của Phó Lan Nha chứ không nhắc gì tới chuyện nàng cứu mạng hắn. Phó Lan Nha đang lo lắng chuyện thuốc giải độc bị lan ra sẽ sinh khúc chiết, nhưng nghe xong đạo thánh chỉ thứ nhất nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa mở miệng tạ ơn thì ngay sau đó cung nhân đã tuyên đạo thánh chỉ thứ hai tứ hôn cho con gái Phó Băng và con út của Tây Bình Hầu.
Phó Lan Nha ngây ra, nhịn không được nhìn cha và anh. Trên mặt hai người kia lại không hề có kinh ngạc, hiển nhiên Bình Dục đã nói trước với hai người họ trước khi cầu thánh chỉ tứ hôn này.
Nhớ tới Bình Dục từng nói hắn muốn trịnh trọng đón nàng vào cửa là hốc mắt nàng lại chua xót, trong lòng giống như bôi mật mà ngọt ngào.
Đêm đó Phó Băng thỉnh chỉ tiến cung nói mình đã già, nay hoa mắt ù tai nên không thể nhận ân điển của Hoàng Thượng và uyển chuyển từ chối quay lại triều. Ông lại trình mấy cuốn sổ con đề xuất cải cách mà ông viết lúc ở trong ngục cho Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng thấy Phó Băng ở trong ngục vẫn không quên quốc sự thì cực kỳ cảm động, lần nữa có ý giữ lại. Sau thấy Phó Băng đã quyết ý rời đi nên hắn lại ra thánh chỉ thăng chức cho Phó Duyên Khánh làm Hộ Bộ tả thị lang, tính toán trọng dụng con trai ông. Lúc này Hoàng Thượng mới yên tâm chuẩn tấu cho Phó Băng cáo lão.
Phó Lan Nha biết được tin này thì cũng không thấy kỳ quái. Cha nàng vì tính tình ương ngạnh mà nhiều năm nay gây thù chuốc oán với nhiều người trong triều. Lúc trước ông rơi đài ngoài việc Vương Lệnh mưu đồ thì bản thân tính cách của ông cũng là một lý do. Thời gian này ở trong ngục ông đã nghĩ thông suốt nhiều điều. Nay nếu muốn trở lại triều thì mọi việc cần sẽ phải bắt đầu lại mà lấy tính tình không chấp nhận nổi nửa hạt cát của ông thì chắc chắn đây là chuyện tốn công vô ích. Anh nàng lại khác, hắn là người linh hoạt, tác phong ôn hòa hơn cha nàng nhiều. Một khi vào triều hắn sẽ cực kỳ thành thạo, đây lại là lúc Hoàng Thượng trừ cái cũ chọn cái mới nên hắn sẽ có cơ hội thi triển tài năng. Cha nàng chọn từ giã sự nghiệp vào lúc đang ở trên đỉnh vinh quang rõ ràng là để lót đường cho anh nàng.
Sau đó hai ngày Phó Lan Nha lại nghe anh mình nói và biết được những biến động trong kinh thành thời gian qua: Vây cánh của Vương Lệnh đã bị nhổ tận gốc, trong triều có hơn trăm tên quan viên ngã ngựa. Còn Vinh tướng quân, Bình Hạ, Quảng Dã và hơn mười quan viên khác vì đánh Ngõa Lạt có công nên đều được phong thưởng. Trong những thay đổi ấy, điều khiến Phó Lan Nha không tưởng được chính là —— Bình Dục chẳng những vì có công hộ giá nên được phong Trấn Hải Hầu mà còn được điều khỏi Cẩm Y Vệ tới giữ chức Đô Đốc của Ngũ Quân Đô Đốc Phủ, trở thành quan lớn trẻ tuổi nhất của triều đại.
Phó Lan Nha nghe được anh trai nói tin tức này thì ngẩn ra hồi lâu. Trong lòng nàng biết Bình Dục cũng không thích người khác sắp xếp nên sự thay đổi này hẳn là do hắn nguyện ý.
Sau khi người của Phó gia tiếp chỉ đã lập tức dọn về nhà cũ. Lúc này Phó Băng nhàn rỗi ở nhà nên cả phủ trên dưới đều bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của Phó Lan Nha định vào cuối năm nay. Vì trong nhà không có nữ chủ nhân, Phó Băng lại chẳng có người thiếp nào nên ông vừa làm cha vừa làm mẹ mà xử lý chuyện hôn nhân của nàng nghiêm túc như xử lý chính sự. May mắn là trước đây việc hôn nhân của Phó Lan Nha và Lục Tử Khiêm cũng định ra trong năm nay nên trước khi Phó gia gặp nạn của hồi môn của nàng đã được chuẩn bị thỏa đáng. Nay bọn họ chỉ thêm chút đồ, cũng không cần cố gắng quá nhiều.
Còn Bình Dục bên kia vừa được thăng chức lại đính hôn đột ngột nên nhiều gia đình huân quý trong kinh đều đỏ mắt. Bọn họ khó tránh khỏi nghĩ không hiểu sao vị công tử của Bình gia kia luôn kiêu ngạo, không biết đã cự tuyệt bao nhiêu việc hôn nhân thế mà vừa tới Vân Nam một chuyến trở về đã đồng ý chuyện hôn nhân với con gái Phó Băng. Nhớ tới việc hai người ở chung ngày đêm trên đường vào kinh là bọn họ lập tức có chút phỏng đoán tình ngay lý gian.
Ấy vậy mà vào dịp chúc thọ của Tây Bình Hầu gia, Tây Bình Hầu phu nhân nghe được tin đồn nhảm nhí kia thì giận tím mặt nói: “Đúng là vô căn cứ! Việc hôn nhân này rõ ràng là ta và hầu gia cầu ân huệ trước mặt hoàng thượng, sao lại để đám tiểu nhân kia nói linh tinh như vậy? Phó tiểu thư cao quý thanh khiết, tâm tính lại cứng cỏi, trên đường dù gặp vô số nguy hiểm vẫn chưa từng nao núng. Nàng ẩn nhẫn một đường vào kinh, rốt cuộc cũng chờ được người nhà được thả. Một đứa nhỏ như thế ta và Hầu gia đều thích đến không được, e sợ nhà khác đoạt trước nên mới lập tức đến trước mặt Hoàng Thượng cầu ý chỉ. Cái này liên quan gì tới thằng con ngoan cố kia của chúng ta?”
Mọi người đều biết Tây Bình Hầu phu nhân luôn luôn rộng rãi hào phóng, chưa bao giờ giận dữ trước mặt người khác. Đây là lần đầu tiên bà lạnh lùng với người ta, lại còn vì cô con dâu chưa qua cửa vậy chứng tỏ Tây Bình Hầu phủ rất coi trọng việc hôn nhân này. Hơn nữa Hầu gia cùng phu nhân đều là người tinh tường, nếu Phó tiểu thư có tì vết về phẩm hạnh thì sao bọn họ lại bảo vệ nàng ta thế?
Thế là một phen quát lớn của Tây Bình Hầu phu nhân cứ vậy quét sạch mọi lời nhàn ngôn toái ngữ.
Đảo mắt đã tới hôn kỳ.
Trước đêm xuất giá Phó Lan Nha ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Nàng nhớ tới việc của tả hộ pháp, trong lòng biết đêm nay là cơ hội cuối cùng hỏi được chân tướng từ miệng cha mình nên không sao yên tâm đi ngủ. Trằn trọc non nửa đêm nàng mới đứng dậy mặc áo mang theo nha hoàn bà tử đến tìm cha.
Phó Băng và Phó Duyên Khánh cũng đang bàn việc yến tiệc mời khách ngày mai nên chưa nghỉ ngơi. Thấy Phó Lan Nha tới cả hai đều kinh ngạc hỏi, “Sao muộn thế rồi còn chưa ngủ?”
Phó Lan Nha lắc đầu, ngồi xuống im lặng một lát mới đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Phụ thân, trên đường vào kinh con từng gặp một người Di. Mà khéo nhất chính là Lâm ma ma nói đã từng gặp người này ở kinh thành mười năm trước. Nàng kia rất rành thuật giữ nhan, mười năm qua đi nhưng dung mạo nàng ta vẫn không có chút thay đổi. Nhưng người này lại có quen với mẫu thân từ trước, sau khi vào kinh còn từng lén lút gặp phụ thân. Con cũng biết việc này chắc chắn có khúc chiết, càng biết phụ thân luôn lỗi lạc quang minh nhưng nó vẫn mắc ở cổ nên con muốn ngài giải thích nghi hoặc cho con.”
Sắc mặt Phó Băng khẽ biến. Phó Duyên Khánh lại khó có lúc lộ ra biểu tình hoang mang.
Phó Lan Nha thoáng nhìn phản ứng của hai người thì trong lòng đã có kết luận. Quả nhiên việc này chỉ có cha nàng mới biết, đến anh nàng cũng không hay.
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên giằng co. Qua hồi lâu, Phó Băng bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước cửa sổ, khoanh tay nhìn ra ngoài rồi buồn bã nói: “Năm đó phụ thân ở Vân Nam kết bạn với mẫu thân con đúng vào lúc ta bị trúng tà độc của Trấn Ma Giáo trong lúc thủ thành. Bởi vì mẫu thân con ra tay cứu giúp nên ta mới may mắn nhặt được một mạng. Qua một thời gian ở chung ta càng ngày càng khuynh tâm với mẫu thân con, biết rõ bà ấy là người Mông Cổ và có nhiều việc gạt ta nhưng vẫn tràn đầy vui mừng cưới bà ấy làm thê tử.
Sau khi thành thân mẫu thân con chỉ nói sợ bị người quen cũ nhận ra là người Mông Cổ làm ảnh hưởng đến con đường làm quan của ta nên trước mặt mọi người bà ấy luôn dùng một miếng mặt nạ da người che giấu diện mạo thực. Sau khi hồi kinh, gió êm sóng lặng qua rất nhiều năm mãi tới mười năm trước mẹ con đột nhiên thấy không khỏe. Ta lúc ấy đã làm đến Lại Bộ Thượng Thư nên đã dùng quyền của mình tìm không ít danh y cho bà ấy. Tiếc là trước sau đều không tìm ra nguyên nhân bệnh. May mà bệnh của bà ấy ít phát tác, đa số thời gian đều khỏe mạnh không có vấn đề.
Có một lần ta cùng vài vị người quen ra ngoài uống trà. Trong đó có một người hỏi bệnh tình của mẫu thân con, đang nói thì có một nữ tử người Di thấy chúng ta nói chuyện nên chen vào. Nàng ta tự xưng là có thể trị bệnh, cho dù chứng bệnh kỳ quái thế nào vào tay nàng ta cũng sẽ có cách trị.
Ta lúc ấy chỉ quan tâm tới bệnh tình của mẫu thân con nên vừa nghe thế đã cho người mời nàng kia vào phủ. Nhưng nàng kia lại nói tiền khám bệnh của nàng ta rất cao, nếu muốn mời nàng ta xem bệnh thì cần dâng lên một phần lễ khiến nàng ta vừa lòng đã. Ta biết rõ trong này có cổ quái nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy mẫu thân con từng ở Vân Nam sống một thời gian, nữ nhân người Di này có khi lại biết được nguyên nhân bệnh của bà ấy cũng nên. Ta nghĩ rằng nữ tử trong thiên hạ đều thích trang sức nên mới dẫn nàng ta vào cửa hàng nữ trang kia, gọi chủ quán ra lấy đồ để nàng ta chọn.
Nàng kia có được trang sức nhưng vẫn không thỏa mãn nên chỉ lấy ra một bức họa, nói muốn mượn quyền lực của ta để tìm người. Ta liếc mắt một cái đã nhận ra bức họa kia vẽ diện mạo chân thực của mẫu thân con nên trong lòng cực kỳ hoảng hốt. Nhưng vì sợ nàng kia nghi ngờ nên ta chỉ có cách nhận lấy bức họa và nói: Cái này thì có khó gì. Nữ nhân kia không thấy nửa điểm kinh ngạc trên mặt ta thì có chút nghi hoặc lại có chút thoải mái cười nói: Vậy làm phiền Phó đại nhân.
Ta nhớ mấy năm nay mẫu thân con không chịu để người ta thấy mặt thật, lại nghĩ tới Trấn Ma Giáo tác loạn Vân Nam năm đó nên hoài nghi bà ấy không chỉ muốn tránh né người quen cũ mà còn có cả giáo đồ của Trấn Ma Giáo. Mà nữ tử kia nói không chừng chính là người của Trấn Ma Giáo vì thế ta lập tức lệnh cho người âm thầm sắp xếp, tính toán bắt nữ tử kia.
Nào biết mới ra khỏi cửa hàng trang sức không bao lâu nàng ta đã đưa cho ta một quyển sách nói trong đó có các phương thuốc cổ truyền để chữa bệnh của người Di. Tuy nàng ta không xác định được chứng bệnh của mẫu thân con nhưng trong sách đó hẳn có lời giải. Sau đó nàng ta nói chờ ta tìm được người trong bức họa nàng ta sẽ tặng mấy viên thuốc. Nói xong nàng ta đi luôn, vì võ công cực cao nên còn chưa chờ thủ hạ của ta ra tay nàng ta đã lẩn vào đám đông, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Lúc đi nàng ta chỉ nói sẽ chờ tin của ta còn ta thì sợ người nọ hoài nghi đến mẫu thân con nên đành phải án binh bất động mà phái người điều tra.
Không khéo chính là lúc ta và nàng kia vào cửa hàng trang sức vừa lúc bị mẫu thân con gặp được. Sau khi về nhà bà ấy hỏi ta cuốn sách kia viết gì, ta thì lo lắng cho bà ấy nên ép hỏi rốt cuộc bà ấy còn giấu ta những chuyện gì. Nói nói một hồi chúng ta lại tranh cãi, dưới cơn giận dữ ta dọn khỏi nội viện, đến thư phòng nghỉ tạm. Ta mang theo cả cuốn sách kia đến thư phòng lật xem, chỉ thấy trên đó ghi lại chút phương thuốc, lại có chút cổ thuật xa xưa của người Di. Sau khi tinh tế kiểm tra ta không thấy chỗ nào ghi lại chứng bệnh của mẫu thân con nên sau khi đọc mấy ngày ta càng thêm cảm thấy sách này không có tác dụng thế nên lập tức ném nó vào chậu than đốt đi.
Trong lúc cãi vã với mẫu thân con ta lệnh cho người kín đáo bắt nàng kia, đáng tiếc nàng ta giống như biến mất, tìm hồi lâu không thấy. Qua mấy tháng thân thể mẫu thân con từ từ khỏe lại, quái bệnh kia giống như chưa từng phát sinh. Mãi cho tới hai năm sau mẫu thân con đột nhiên lâm vào hôn mê, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn bà ấy đã buông tay nhân gian. Sau đó hồi tưởng lại ta có từng nghi ngờ nàng kia có liên quan tới cái chết của mẫu thân con nhưng từ lúc nàng ta xuất hiện tới khi mẫu thân con qua đời có hai năm cách biệt. Làm gì có loại độc nào, hay kỹ xảo nào có thể trì hoãn lâu như thế mới phát tác chứ?”
Phó Lan Nha nghe được thì tim đau như cắt. Cha nàng quả nhiên không biết rõ về cái chết của mẹ nàng. Bà biết thân thể mình khác thường hẳn là nhờ xem trộm cuốn sách kia nên mới biết được mình bị trúng cổ. Lấy trí thông minh của bà thì chắc sau hai năm đã có thể xác nhận.
Khi ấy tả hộ pháp đã hoài nghi bà nhưng lại ngại quyền thế của cha nàng nên không thể công khai bắt người. Vì thế nàng ta chỉ có thể dùng cách này để thử, vốn tưởng mẹ sẽ chủ động đến tìm nàng ta ai ngờ mẹ sẽ vì con cái mà tình nguyện chọn tự sát. Chân tướng này quá tàn nhẫn, cha và anh mà biết thì chắc sẽ đau lòng lắm.
Nàng cố gắng nuốt chua xót xuống và cố cười nói: “Bất kể nàng kia có lai lịch gì, cũng không cần biết mẫu thân và nàng kia có liên quan gì thì hiện tại hai hộ pháp của Trấn Ma Giáo đều đã bị diệt trừ, Hoàng Thượng lại hạ chỉ tiêu diệt Trấn Ma Giáo nên những gì mẫu thân phải chịu năm đó tạm thời có thể không cần lo.”
Trong lòng nàng lại nghĩ Bình Dục là người duy nhất biết được mọi chân tướng, ngoài ra còn có hữu hộ pháp đang ở trong lao và tả hộ pháp không biết đang ở đâu. Nếu có cơ hội nàng muốn để Bình Dục nghĩ cách tìm được nữ tử kia sau đó thanh toán xong chuyện năm xưa.
Mới tờ mờ sáng ngày thứ hai bên ngoài đã có tiếng người ồn ào. Bởi vì người tới đón dâu là con út của Tây Bình Hầu, lại là Đô Đốc của Ngũ Quân Đô Đốc Phủ nên đây đúng là thời điểm vui càng thêm vui. Đây cũng là chuyện tốt náo nhiệt mấy năm nay kinh thành mới có.
Tiếng chiêng trống rung trời, Phó Lan Nha rưng rưng bái biệt người thân sau đó được hỉ nương đỡ lên kiệu hoa.
Ở Tây Bình Hầu phủ lúc này khách quý chật nhà, ngoại trừ quan viên và thế gia kinh thành đến chúc mừng còn có đám Hồng Chấn Đình, chị em Tần Dũng, Lý Do Kiệm và đám giang hồ nhân sĩ cũng được mời đến ngồi hàng khách quý.
Bình Dục đã đợi một ngày này mấy tháng, thật vất vả mới chờ được đến tối, trong lòng hắn sớm đã mọc cánh, hận không thể lập tức nhào đến tìm Phó Lan Nha mới tốt. Nhứng đám Lý Du và Lý Do Kiệm lại cố ý chơi xấu hắn, không phải lôi kéo uống rượu thì mắng hắn vô nghĩa, tóm lại không chịu để cho hắn đi. Dưới sự xúi giục của Lý Du mọi người trong tiệc bắt đầu ồn ào nói khó có lúc vui như hôm nay, bọn họ một hai phải nháo động phòng mới chịu bỏ qua.
Lý Mân thấy mọi người náo nhiệt thì cũng muốn cao giọng tán thành. Nhưng chưa kịp há mồm đã thấy vạt áo đã bị người ta kéo. Hắn kinh ngạc quay đầu mới thấy Trần Nhĩ Thăng đang yên lặng lột đậu phộng, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn vậy.
Lúc này Lý Mân mới bừng tỉnh, ngước mắt nhìn Bình đại ca và phát hiện nụ cười vốn cực kỳ thoải mái trên mặt hắn đã lộ ra vài phần miễn cưỡng, nếu cẩn thận nhìn thì quả thực còn thấy kia giống như đang “Cười lạnh”. Hắn đi theo Bình đại ca lâu ngày nên đương nhiên biết nụ cười này có ý nghĩa gì. Rõ ràng tên kia đã hết sạch nhẫn nại rồi, nếu còn bị cản trở nữa thì dù mặt hắn không lộ nhưng trong lòng sợ sẽ tức đến chết.
Nếu lúc này hắn còn dám a dua chạy theo quấy phá thì đợi Bình đại ca nghỉ tân hôn xong tới chỗ doanh địa hẳn sẽ tìm hắn tẩn cho một phen. Nhớ đến cái này là hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội liếc liếc Trần Nhĩ Thăng và lặng lẽ buông chén rượu rồi ngồi yên.
Bình Dục cùng đám Lý Du đấu trí đấu dũng, gần như phải vận dụng hết bản lĩnh cả đời mới vất vả thoát thân được. Hắn không hề do dự lập tức chạy vèo một cái vào hậu viện.
Hắn có một dinh thự khác do Hoàng Thượng ban cho nhưng đang đợi thu dọn. Nơi đó ở ngõ nhỏ phía sau Tây Bình Hầu phủ, cách rất gần nên sau khi thành thân hắn và Phó Lan Nha sẽ ở lại trong nhà một hồi mới dọn đến tòa nhà kia.
Phòng tân hôn hiện tại chính là ở trong cái sân hắn ở từ nhỏ tới lớn. Bởi vì khẩu vị yêu thích của riêng mình nên trong viện ngoài một gốc cây đại thụ thì chỉ có mấy bồn tùng, cúc chứ không còn gì khác, phải nói là cực kỳ ngắn gọn.
Hắn biết nàng yêu thích hoa cỏ, cũng biết cái sân trơ trọi của mình chưa chắc đã khiến nàng vui. May mà vì chuyện anh hắn được cứu sống nên cha mẹ hắn sớm đã bỏ qua khúc mắc với Phó gia. Trước khi thành thân mẹ hắn còn đặc biệt lấy ra bảo bối áp đáy hòm của mình rồi tự tay mang theo hạ nhân trang trí tân phòng cho hắn.
Trên bàn bày một đôi bình hoa men gốm màu xanh có hoa văn hình mây, trên giường cũng là màn trướng họa tiết hình mây, móc câu bằng ngọc. Đến cửa sổ cũng treo mành sa. Sau một hồi bận rộn mẹ hắn nhìn quanh thấy trong phòng đã thêm chút uyển chuyển mới vừa lòng mà ngừng tay. Đối với những việc này hắn luôn không có ý kiến gì, chỉ có thể đứng một bên mặc mẹ mình sắp xếp. Tuy vậy lúc hắn nhìn thấy hai mảnh sa màu đỏ nhạt thì lập tức nhíu mày.
Mẹ hắn biết hắn ngại hai tấm mành kia quá nữ tính nên lập tức nói: “Con đừng có mà nhăn mày, hai mảnh sa này đều là mốt trong khuê phòng của đám nữ tử kinh thành đó. Mẫu thân khó lắm mới cướp được một mảnh. Huống chi hai đứa mới cưới, chỗ nào cũng phải có không khí vui vẻ, hẳn Phó tiểu thư sẽ rất thích.”
Hắn nói không được mẹ mình nên đành phải nhướng mày cười nói: “Được, được, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.”
Nếu đã là thứ Phó Lan Nha thích thì tùy mẹ hắn đi thôi.
Nghĩ đến đây hắn lập tức bước nhanh hơn. Thật vất vả mới vào được trong viện, thoáng nhìn ánh sáng mông lung xuyên qua song cửa của gian phòng chính là tim hắn chợt đập nhanh hơn. Bỗng nhiên hắn nhớ tới mấy tháng trước bọn họ nấn ná ở Trúc Thành, khi đó bởi vì Lục Tử Khiêm vạch trần ý đồ nên trên người hắn giống như đeo một đống gông xiềng.
Đêm đó hắn tâm sự nặng nề trở lại trong viện, vừa ngước mắt thấy trong phòng nàng còn ánh đèn là trong lòng lại khó chịu dày vò. Rõ ràng chỉ cách trong gang tấc, chỉ cần hắn sải bước lên bậc thang là có thể đẩy cửa đi vào nhưng vì trước mắt có vô số cánh cửa vô hình nên mãi hắn vẫn không thể bước thêm bước nào. Bởi vì quá mức áp lực, quá mức đè nén nên hắn cứ thế sốt cao một hồi.
Mà nay hết thảy tuy là do hắn và Phó Lan Nha nỗ lực đạt được nhưng vì quá mức khó khăn nên đến giờ hắn vẫn cảm thấy giống như mộng. Trong lúc bất tri bất giác hắn đã đi đến cửa chính, đẩy cửa ra và bước vào phòng. Lúc đi qua gian ngoài, vòng qua bình phong tới phòng trong hắn vừa ngước mắt đã trông thấy mỹ nhân mặt mày như vẽ ngồi trên giường.
Rõ ràng hắn đã sớm chuẩn bị cho giờ khắc này nhưng trong nháy mắt nhìn thấy nàng hắn vẫn thấy hoa mắt. Đôi con ngươi mỹ lệ của nàng chứa đầy tưởng niệm và đang chăm chú nhìn bên này. Bình Dục bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, cổ lăn lộn một hồi mới cất bước đi về phía nàng.
Mấy ngày sau có một chiếc xe ngựa từ Tây Bình Hầu phủ đi ra, hướng về phía kinh giao.
Trên xe ngựa đúng là Phó Lan Nha còn Bình Dục thì cưỡi ngựa đuổi theo phía sau. Bởi vì đám người Tần Dũng hôm nay phải rời khỏi kinh thành nên vợ chồng hai người muốn đến đưa tiễn.
Phó Lan Nha ngồi ngay ngắn ở bên trong xe, cúi đầu lẳng lặng nhìn mấy tay nải bên cạnh. Mấy tay nải này là lễ vật đưa cho đám Tần đương gia, còn một cái khác…… đựng thứ từng khiến nàng suýt thì mất mạng.
Đúng lúc nàng đang ngây người thì bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, Bình Dục xuống ngựa vén rèm đi lên. Phó Lan Nha nhìn hắn một cái sau đó dịch người qua cho hắn ngồi xuống.
Trong mấy ngày tân hôn này Bình Dục như con ngựa thoát cương, mỗi ngày đều lấy việc lăn lộn nàng làm vui. Tuy trong đó có vài lần nàng cũng nếm được vui thích khó nói nhưng hiển nhiên Bình Dục vẫn là kẻ được lợi hơn. Hắn học hỏi không ngừng, nháo không dứt.
Vì thế trong khoảng thời gian này nàng đã biết hóa ra chuyện đó lại đa dạng như thế, có những thứ…… dĩ vãng nàng chưa bao giờ nghĩ tới cũng được hắn dùng hết. Hơn nữa nàng còn biết hóa ra chuyện này không chỉ giới hạn trên giường, mà trên bàn trang điểm, trên bàn sách, ở giường nhỏ trước cửa sổ, thậm chí phía trước cái gương lớn của tây dương kia…… Đặc biệt đáng giận chính là từ khi Lâm ma ma theo vào Tây Bình Hầu phủ thì giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Bà không hề nhắc đến cái gì mà nữ huân hay nữ giới nữa, thậm chí bà còn làm mấy cái yếm có hình thức và màu sắc kiều điễm đến mắc cỡ cho nàng.
Vì màu sắc tươi sáng, đường may tinh mịn nên so với đống vải dệt Bình Dục mua ở Kim Lăng chúng nó đẹp hơn nhiều. Thế nên khoảng thời gian này Bình Dục cực kỳ khách khí với Lâm ma ma…… Nàng quả thực không có mặt mũi mà nghĩ nữa.
Bình Dục mới vừa ngồi xuống đã thoáng thấy mặt nàng đỏ lên, hắn nghĩ nghĩ rồi ho một tiếng hỏi: “Nàng có thoải mái hơn chút nào không? Eo còn đau không?”
Phó Lan Nha hừ nhẹ một tiếng, không chịu để ý đến hắn. Tên này nói thì nói thế nhưng lúc lăn lộn nàng thì lại chẳng nương tay gì hết.
Bình Dục cũng hiểu mấy ngày này bản thân có chút không kiềm chế được. Nghĩ tới thân thể nàng mềm mại, sợ không chịu nổi nên hắn ôm nàng vào lòng dỗ dành: “Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi một hồi, không ai trêu chọc ai nữa nhé.”
Phó Lan Nha đang muốn thở phào nhẹ nhõm lại nghe được một câu cuối thì tức quát lên, “Ta trêu chọc chàng hồi nào?”
Bình Dục cười cười nhìn nàng nói, “Lan Nhi ngoan, nàng đừng giấu, chẳng lẽ nàng không thích việc này một tí nào ư?”
Phó Lan Nha quay đầu đi, tiêu sái nói: “Không thích.”
“Thật sự không thích?”
“Thật sự không thích.”
“Thế sao tối qua nàng gọi ta Dập lang, Dập lang mãi không thôi ——” lời còn chưa dứt bên hông hắn đã truyền đến đau nhức, là Phó Lan Nha thẹn quá thành giận mà nhéo hắn một phen.
“Được, được, là ta nói hươu nói vượn.” Hắn nhìn đôi mắt giận đến phun lửa của nàng thì biết nàng cáu lắm rồi. Hắn không dám trêu chọc nàng nữa, chỉ phải liên tục xin lỗi rồi cười nhẹ nói, “Lan Nhi của ta không thích việc này tí nào.”
Cứ thế đi tới kinh giao, Phó Lan Nha bận việc chính nên lúc này mới hơi bình tâm mà bỏ qua cho Bình Dục.
Sau khi xe ngựa dừng lại vợ chồng hai người đợi một hồi mới nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến gần. Vừa vén rèm lên bọn họ đã thấy quả nhiên là người của Tần Môn và Hình Ý Tông đang đi tới.
Phó Lan Nha đội mũ trùm, được Bình Dục dắt xuống xe ngựa còn chị em Tần Dũng và Lý Do Kiệm thấy thế cũng vội xuống ngựa đón.
“Bình đô đốc, Bình phu nhân.”
Phó Lan Nha nhìn đôi mắt bình thản của chị em Tần Dũng thì trong lòng hơi khổ sở. Nàng đưa lễ vật ra rồi cười nói: “Đường đi Thục Trung xa xôi, các vị lên đường cẩn thận. Khi nào nhàn hạ thì nhớ gửi thư cho chúng ta.”
Tần Yến Thù nhìn Bình Dục lại nhìn Phó Lan Nha, ánh mắt hơi ngưng lại sau đó mới đón lấy lễ vật cười cảm ơn. Tần Dũng ở một bên nhìn không hiểu sao lại nhớ tới một câu “Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng”. Nàng ta cười lắc lắc đầu nói: “Có thể kết giao với những người xuất chúng như hai vị là vinh hạnh của Tần mỗ. Hai vị yên tâm, tới Thục Trung chúng ta sẽ gửi tin báo bình an.”
Bình Dục nói: “Vậy thì tốt. Sau này Tần Môn và Hình Ý Tông có việc gì cần Bình mỗ giúp đỡ thì cứ báo một tiếng.”
Lý Do Kiệm cười nói: “Vừa lúc ta và Tần đương gia đã định ra hôn sự, chính là đầu xuân năm sau. Nếu Bình đại nhân bận không thể đích thân tới thì gửi một phần lễ chúng ta cũng vui.”
Bình Dục nở nụ cười đáp, “Đương nhiên.” Cái tên Lý Do Kiệm này làm gì có tham quà, hẳn là hắn đã coi Bình Dục như bạn bè mới nói lời ấy.
Vợ chồng hai người lại đưa tiễn tận đến trạm dịch ở kinh dao mới lưu luyến không rời mà trở về thành. Lúc đi ngang qua khe Bàn Long, Bình Dục chợt lệnh cho thuộc hạ dừng ngựa còn mình thì cùng Phó Lan Nha lên núi. Đi đến trước khe núi sâu kia hắn dừng bước, quay đầu hỏi Phó Lan Nha: “Nàng nghĩ kỹ chưa?”
Phó Lan Nha im lặng một lát rồi kiên quyết gật gật đầu và mở tay nải ra, lấy năm khối Thản Nhi Châu đưa cho Bình Dục. Hắn đón lấy, chần chừ một hồi rồi giơ tay ném bảo vật từng dấy lên bao mưa gió máu tanh và khiến bao kẻ thèm thuồng kia xuống. Sau đó hắn cùng Phó Lan Nha đi xuống chân núi.
Thấy nàng vẫn có chút thổn thức hắn mới cười nói: “Hôm nay là mừng thọ nhạc phụ đại nhân, phụ mẫu và đại ca đã sớm tới Phó gia mừng thọ. Chúng ta cũng phải nhanh lên không muộn mất.”
Phó Lan Nha nghe vậy thì gánh nặng trong lòng cũng được hóa giải. Nàng hoàn toàn vứt thứ kia ra sau đầu, cười vui vẻ nói: “Hôm nay chúc thọ phụ thân là một chuyện nhưng chàng đừng quên đã đồng ý qua chút thời gian sẽ đưa ta đến chùa Vân Ải hái hoa mai đó.”
“Ta đã bao giờ không giữ lời chưa? Chỉ là nàng đừng quên chùa Vân Ải ngoài hoa mai thì cầu con cũng linh nghiệm lắm đó.” Hắn quay đầu lại nhìn nàng, cười nhẹ nói, “Nàng nghĩ xem chúng ta cũng phải nhanh chóng có con nối dõi đi thôi.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì sắc trời phía trên đỉnh đầu càng tỏ vẻ âm u. Gió bắc thổi qua, bông tuyết đầy trời bay xuống dưới. Phó Lan Nha duỗi tay phủi một bông tuyết trên mặt Bình Dục rồi cười nói: “Nếu linh nghiệm như thế thì vì sao Hoàng Hậu năm nào cũng đến chùa Vân Ải cầu vô số lần mà mãi tới tháng trước mới được một vị công chúa?”
Bình Dục hơi ngẩn ra, lại đơn giản ôm nàng lên tự tin nói: “Người khác là người khác, ta là ta.”
Nói xong hắn nở nụ cười, ôm Phó Lan Nha đi xuống dưới chân núi.