Tin tức Diệp Trân Trân nhận được ân sủng nhanh chóng truyền đến tai Bình Dục.
Hứa Hách đứng trước mặt Bình Dục thong dong bẩm báo: “Thuộc hạ và Trần thiên hộ muốn ngăn cản hoàng đế tới bờ sông nhưng không biết hoàng đế trúng ma chướng gì mà vừa thấy Diệp Trân Trân đã không chịu đi. Sau khi gọi nàng ta tới gần nhìn kỹ ngài ấy cũng không hỏi mấy câu đã vội vàng mang nàng ta vào trướng hầu hạ, tình trạng cực kỳ cấp bách…… Mà Diệp Trân Trân cũng chẳng hề thể hiện chút không tình nguyện nào, nàng ta trả lời câu hỏi của hoàng đế xong thì lập tức xấu hổ đi theo vào trong trướng.”
Bình Dục nhíu nhíu mày. Sở dĩ hắn không cho Diệp Trân Trân tới gần Hoàng Thượng đơn giản là bởi vì lần trước Diệp Trân Trân châm ngòi sự việc trước mặt Phó Lan Nha nên hắn biết tâm tính nàng ta đã hỏng rồi. Nếu nàng ta tìm được cơ hội đến gần hoàng đế thì sợ là sẽ giở chút thủ đoạn nào đó mà giá họa cho Phó Lan Nha. Thế nên trong thời gian này hắn vẫn âm thầm phái người giám sát nàng ta. Không nghĩ tới khác với hắn đoán, không phải Diệp Trân Trân có ý đồ tiếp cận Hoàng Thượng mà ngược lại là Hoàng Thượng chủ động nhìn trúng Diệp Trân Trân.
Mấy năm gần đây Hoàng Thượng tuy thích nữ sắc nhưng tầm mắt lại rất cao, người có tư sắc bình thường như Diệp Trân Trân hẳn không thể lọt vào mắt hắn mới phải? Sao có thể có chuyện vừa nhìn thấy nàng kia hắn đã gấp gáp thế được. Trong lòng Bình Dục biết việc này nhất định có cổ quái, thậm chí có khi có liên hệ với Vương Lệnh.
Nhưng hắn cũng biết hiện giờ Hoàng Thượng khi thì thanh tỉnh khi thì hồ đồ, muốn trừ bỏ nàng ta thì chỉ giống như giết một con kiến, không cần gấp gáp. Trước mắt có hai việc khó giải quyết hơn việc của Diệp Trân Trân là hữu hộ pháp và Thản Bố. Đặc biệt là Thản Bố, vì trận chiến này có liên quan đến quá nhiều người nên trước mắt bọn họ phải giành giật từng giây phút. Một Diệp Trân Trân khônng đáng sợ, thật sự không đáng để phí tâm tư.
Lý Du hiện tại đã được hoàng đế đề bạt làm Chiêu Dũng tướng quân, thường xuyên gặp gỡ hoàng đế. Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân không có đủ năng lực vậy hắn có thể nhờ Lý Du giúp đỡ bù. Diệp Trân Trân thành thật thì tốt, nếu dám tác quái thì Lý Du xưa nay thông minh quả quyết sẽ tự nhanh chóng tiến hành xử trí.
Sau khi nghĩ xong hắn gõ gõ bàn dặn: “Nhìn chằm chằm Diệp Trân Trân cho ta, nếu xảy ra việc thì mời Lý tướng quân tới giúp.”
Đến gần buổi trưa kế hoạch bất ngờ tấn công Thản Bố đã được định ra. Bình Dục rảnh rỗi nên quyết định đi thẩm vấn hữu hộ pháp.
Vĩnh An Hầu nghe tin con thứ bị bắt thì không sao tin nổi đứa con này của mình lại bị người ta giả mạo nhiều năm. Ông ta chỉ cho rằng Bình Dục cố ý vu hãm con mình nên tức muốn hộc máu đi cùng con cả tới lều trại của Đặng An Nghi nằng nặc muốn tự mình kiểm chứng.
Đợi chính mắt nhìn thấy Bình Dục lột tấm mặt nạ da người không tì vết từ trên mặt tên kia xuống, để lộ một khuôn mặt xa lạ thì hai người mới kinh ngạc tới mức miệng há to, tròng mắt cũng không dám xoay. Đây là một nam tử hơn 30 tuổi hoàn toàn không quen.
Đặng phụ nhớ tới những năm gần đây Đặng An Nghi cố ý vô tình duy trì khoảng cách với ông ta là trong lòng đã cảm thấy giận dữ cực kỳ. Ông ta chưa kịp nói gì đã lăn ra ngất xỉu, may có Cẩm Y Vệ ở một bên nhanh tay đỡ nên ông ta mới chưa ngã đập đầu.
Cha con Đặng gia được người ta dìu ra khỏi lều rồi Bình Dục mới lệnh cho người trông coi lều trại sau đó ngồi xuống cái bàn trong trướng mà quan sát người đối diện. Giống vị tả hộ pháp có dung nhan không già kia, hữu hộ pháp cũng trẻ hơn hắn tưởng nhiều. Hắn có ngũ quan đoan chính, mũi thẳng tắp, hai mắt thon dài mà sắc bén, tướng mạo tuy không tuấn tú được như Đặng An Nghi nhưng cũng được gọi là anh đĩnh.
Hai người nhìn nhau một buổi Bình Dục mới nói thẳng: “Nói đi, việc nhà ta gặp nạn 5 năm trước có liên quan tới ngươi không?”
Hữu hộ pháp vốn tưởng rằng Bình Dục sẽ hỏi hắn vì sao phải cướp Thản Nhi Châu, không nghĩ tới hắn vừa mở miệng đã hỏi đến việc 5 năm trước. Thần sắc hắn cứng lại, sau đó lại khôi phục như thường, vẻ mặt ôn hòa nói: “Bình đại nhân đang nói gì tại hạ chẳng hiểu.”
Bình Dục cười nói: “Ngươi cứ mạnh miệng đi, dù sao ta cũng có rất nhiều cách để bức cung. Tốt nhất ngươi nên nói hết ra lúc còn chưa chịu tội.”
Hữu hộ pháp chậm rãi thu lại ý cười. Bình Dục thấy thế cũng nhắc nhở hắn: “Hai mươi năm trước Trấn Ma Giáo xảy ra một trận ác chiến, Thản Nhi Châu bị chia làm năm. Vì lúc ấy tổ phụ ta suất quân tiễu trừ Trấn Ma Giáo nên ngươi mới hoài nghi có một khối bảo bối đã rơi vào tay ông ấy. Sau khi vào kinh ngươi ẩn núp bên người Đặng nhị nhiều năm, mãi tới 5 năm trước mới có cơ hội giết chết Đặng nhị trong một lần đi săn và mượn cớ bị bệnh để thay thế hắn. Sau khi lành bệnh ngươi lại nương thân phận của Đặng gia nhị công tử để giao lưu với đám gia đình huân quý và tiếp cận gia đình chúng ta. Mà khéo nhất là không lâu sau đó thì nhà ta lại bị gán cho mấy tội, thậm chí bị người ta gửi một bức thư nặc danh lên Ngự Sử Viện.”
Tuy Bình Dục có nghi ngờ với chuyện nhà mình bị hạch tội năm đó nhưng lúc trước đó chỉ là ấn tượng chủ quan chứ hắn không hề nghĩ nó lại liên quan tới hữu hộ pháp. Cho nên lời này của hắn có mang theo chút ý thử trong này.
Sau khi nói xong lời ấy mắt thấy tên kia không thừa nhận cũng không phản bác thế là lòng hắn lập tức như bị rót nước đá, lạnh lẽo vô cùng. Hắn nghĩ chẳng lẽ việc năm đó thật sự có khúc chiết khác ư?
Lúc ấy Phó Băng vừa mới lên làm Thủ Phụ, đúng lúc đang làm nghiêm mọi mặt nên ông ta làm việc như sấm rền gió cuốn, thậm chí tới nông nỗi uốn cong thành thẳng. Thấy ngự sử buộc tội cha hắn nên người kia lập tức bẩm báo tiên hoàng xin chủ động điều tra một án này. Sau một phen tra xét lại như thật như giả lục được chứng cứ trong thư phòng. Màn đêm buông xuống Phó Băng lập tức viết sớ buộc tội cha hắn.
Lúc đó tiên hoàng đang càn quét đám quan viên tham ô, cả nước trên dưới có không biết bao nhiêu quan viên bị bỏ tù, mất chức vì việc này. Lúc ấy mà bị người tố giác thì không khác gì bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió. Tiên hoàng vừa nghe được lời Phó Băng thì đã nổi trận lôi đình cho xử lý nghiêm khắc. Chỉ trong một tháng bọn họ đã chứng thực đủ loại tội danh của cha hắn và Bình gia trên dưới đều bị xét nhà sung quân.
Nghĩ đến đây ánh mắt hắn nhìn hữu hộ pháp đã lạnh băng như đao. Trấn Ma Giáo ở trên giang hồ cũng coi như có mánh khóe thông thiên, muốn lặng lẽ làm ra chứng cứ phạm tội thì cũng không khó.
Hữu hộ pháp lại không hề dao động, mặt mang ý cười mà lặp lại câu vừa rồi: “Lời Bình đại nhân vừa nói ta không hiểu gì hết.”
Buồn cười, vì sao hắn phải thừa nhận chuyện của Bình gia năm đó là do bị hắn vu oan? Để giúp Bình Dục cởi bỏ khúc mắc với Phó gia sao? Để chính mình chết càng khó coi ư? Nên biết hắn đã mưu tính chuyện Thản Nhi Châu nhiều năm nhưng vài lần đều lỡ mất dịp tốt. Nay khó khăn lắm mới vơ vét được hai khối, vốn hắn đang định ngồi xem Bình Dục và Vương Lệnh đấu đến lưỡng bại câu thương còn mình sẽ ngư ông đắc lợi. Ai ngờ mọi việc sắp thành lại bại. Vương Lệnh đã chết, đến hắn cũng bị Bình Dục bắt. Chuyện tới hiện giờ hắn hận Bình Dục còn không kịp, dựa vào cái gì chịu để Bình Dục được thống khoái? Có vài bí mật hắn không ngại để nó vĩnh viễn chôn trong lòng.
Bình Dục thấy hữu hộ pháp như thế thì dù không muốn tin cũng có ít nhiều kết luận trong lòng. Tâm hắn tức khắc loạn như ma, vốn hắn cho rằng đây chỉ là một suy nghĩ kỳ lạ, không nghĩ tới…… chuyện này lại thật sự có khả năng. Năm đó phụ thân bị hạch đủ loại tội, vì ông luôn nói mình bị vu oan nên lòng hắn nghi ngờ Phó Băng cố ý. Hắn hận Phó Băng rất nhiều năm nhưng nếu chuyện ngày đó đều là âm mưu của Trấn Ma Giáo thì chẳng phải hắn đã hận sai Phó Băng rồi ư? Càng đừng nói vì chuyện này mà hắn còn giận chó đánh mèo lên Phó Lan Nha.
Rốt cuộc hắn không thể giữ bình tĩnh được nữa mà cắn chặt răng, trên mặt lộ ra một chút ý cười nói: “Hành hình.”
Đúng lúc này thủ hạ của Bình Hạ ở bên ngoài lại báo: “Bình đại nhân, tướng quân có việc gấp tìm ngài.”
Bình Dục biết bọn họ đang muốn xuất binh đánh Thản Bố bất ngờ, tình huống cực kỳ cấp bách nên hắn không thể chậm trễ được. Hắn nhìn chằm chằm hữu hộ pháp một buổi mới chậm rãi rời tầm mắt, nhàn nhạt nói với thuộc hạ: “Tinh tế hầu hạ hắn, đừng để hắn chết!”
Dứt lời hắn xoay người vội vàng rời đi.
Phó Lan Nha nằm ở trong trướng, nước mắt chảy lại khô.
Từ khi nghe được chân tướng cái chết của mẹ từ Vương Lệnh là tâm nàng như bị ai đó đào mất một miếng, cho đến giờ vết thương vẫn đang đổ máu. Lúc thần miếu sụp Bình Dục mang theo nàng tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng nàng vẫn đắm chìm trong bi thương nên cả người chỉ đờ đẫn.
Thấy nàng khóc không ngừng, mới đầu Bình Dục còn dỗ dành nhưng sau đó thấy tinh thần nàng cực kỳ sa sút nên hắn cũng trầm mặc theo. Chỉ là khi ấy tai mắt bên ngoài đông đảo nên hai người không thể ở bên nhau lâu. Bình Dục muốn buông nàng xuống còn nàng lại cảm thấy bơ vơ cực kỳ vì thế cứ ôm lấy cổ hắn không rời. Hắn thấy thế thì đành phải ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng. Vì trấn an nàng mà hắn ôm nàng lang thang không mục tiêu một hồi lâu bên bờ Hàn Hà.
Sau đó hắn sợ anh mình và đám người Lý Du lo lắng nên mới dừng bước, thấp giọng hỏi nàng: “Cảm thấy dễ chịu hơn chưa?”
Tuy nàng bi thương nhưng vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí. Lúc ấy nàng rúc vào cổ hắn lặng lẽ gật đầu. Bình Dục thấy thế mới buông nàng sau đó nắm tay dẫn nàng đi tới chỗ mọi người. Lúc tới gần doanh địa hai người buông tay ra, đột nhiên Phó Lan Nha nhớ tới trước khi thần miếu sụp đổ Bình Dục đã thu cả ba khối Thản Nhi Châu vào lòng vì thế nàng theo bản năng muốn hắn đưa cho mình.
Đầu tiên Bình Dục rất khó hiểu, nhưng sau khi bình tĩnh nhìn nàng một hồi, lại thấy giọng nàng kiên định thì hắn cũng lấy Thản Nhi Châu ra đưa cho nàng. Ánh mắt hắn rơi trên mặt nàng, thấp giọng nói: “Chờ ta xong việc sẽ tới tìm nàng. Chuyện của phụ thân và ca ca nàng ta sẽ chuẩn bị. Nàng chớ nghĩ miên man, hiện tại Vương Lệnh đã bị diệt trừ nên nàng cũng yên tâm nghỉ ngơi được rồi.”
Đáy lòng nàng rung động, không nghĩ tới Bình Dục lại chủ động nhắc tới chuyện rửa sạch tội cho cha và anh mình. Vì để hắn an tâm làm việc nên nàng cũng cố tươi cười, cảm kích ừ một tiếng.
Bấy giờ Bình Dục nhìn phía sau không thấy có ai mới nhanh chóng vuốt mặt nàng rồi cùng nàng đi vào doanh trướng. Sau khi đưa nàng về chỗ Lâm ma ma hắn mới yên tâm rời đi.
Sau khi ăn xong cơm trưa nàng nằm trong trướng, để ba khối Thản Nhi Châu ở bên nhau sau đó đưa lên cao mà nhìn kỹ. Đáng tiếc là tế đàn trong lăng tẩm đã theo thần miếu chìm nghỉm, rốt cuộc không tìm được tung tích nữa. Cho dù Thản Nhi Châu thật sự có tác dụng khởi tử hồi sinh thì cũng chẳng thể tìm được tế đàn khác. Thứ này bây giờ chỉ là một đống sắt vụn.
Vì lúc này đã có ba mảnh nên đồ án trên Thản Nhi Châu càng thêm rõ ràng. Khác với phán đoán ban đầu của nàng, nó không phải bản đồ địa hình mà giống như đường cong ám chỉ trận pháp nào đó. Đáng tiếc đối với trận pháp nàng không có được thiên phú như anh trai nên chẳng nhìn ra được chút manh mối gì. Nàng tiếc nuối nghĩ nếu anh ở đây thì tốt rồi, nhất định anh ấy có thể nhìn ra được chút gì đó.
Nàng biết mình nhất định điên rồi, vì chính tai nghe được lời Vương Lệnh nói nên tưởng niệm đối với mẹ trong lòng nàng đã hóa thành chấp niệm. Vạn nhất…… Vạn nhất Thản Nhi Châu thực sự có tác dụng kia thì sao? Cũng không phải không có khả năng.
Phải biết rằng vị Đại Hãn vĩ đại trăm năm trước kia là kỳ tài ngút trời, không phải người dễ bị che mắt. Đến ông ta còn coi Thản Nhi Châu là bảo bối thì có lẽ tin đồn nó có thể khởi tử hồi sinh cũng không phải vô căn cứ.
Bởi vì cố ý lảng tránh đau xót nên suy nghĩ của nàng càng lúc càng bay xa, đáy lòng lên men nay nảy ra chút ý tưởng. Nàng gấp không chờ nổi muốn thương lượng với Bình Dục. Đáng tiếc trong ba ngày tiếp theo nàng chẳng có cơ hội nhìn thấy hắn.
Trong lúc ấy nàng đắm chìm trong nỗi nhớ mẹ, cũng không có tâm tình tìm hiểu bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Đến sáng sớm ba ngày sau lúc nàng mới ngủ dậy lại nghe thấy tiếng hoan hô như sấm nổ từ bên ngoài. Nàng và Lâm ma ma hai mặt nhìn nhau không hiểu gì hết.
Vì tiếng la kia quá mức nhiệt liệt và kích động nên hai người phải nghe một hồi mới nhận ra ý nghĩa của những lời hò hét kia, “Đại quân bất ngờ đánh Thản Bố không kịp trở tay, bọn họ chiến đấu kịch liệt ba ngày ở thảo nguyên sau đó đã giành được toàn thắng. Lúc này quân ta sẽ rút lui khỏi Bắc Nguyên và hồi kinh!”
Phó Lan Nha ngẩn ra một buổi, vui mừng nảy lên trong lòng khiến nàng không nhịn được lộ ra nụ cười đầu tiên trong nhiều ngày. Lâm ma ma cũng vui quá mà khóc, bà liên tục vỗ tay rồi ôm lấy nàng nói: “Tiểu thư, tiểu thư, cuối cùng cũng hết khổ rồi.”
Bà biết Bình đại nhân luôn luôn coi trọng lời hứa, nay đã chiến thắng Thản Bố nên tiếp theo hắn sẽ hồi kinh, nghênh cưới tiểu thư. Nói không chừng cả lão gia và công tử cũng sẽ mượn cơ hội này mà được giải oan.