Lộc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 41: Chương 41





Kết quả nhận được là, sau khi chơi xong hai trò chơi Văn Dật Dương đã vượt qua cảm giác khó chịu do tình trạng không trọng lực gây ra, còn đắm mình trong niềm vui khi trò chơi kích thích mang lại.

Phương Nam Tinh lại là người đầu hàng trước: “Không không không! Anh không chơi nữa, anh chơi nữa là sẽ nôn ra đấy!”Văn Dật Dương nhìn về phía Lộc Bảo, chờ bé ra quyết định có nên chơi tiếp hay không.

Lộc Bảo nhìn đồng hồ trên điện thoại, sau lần Lộc Bảo mất tích bé nhận được chiếc điện thoại này, cha Phương đã đặt làm riêng cho bé, trong chiếc điện thoại này có hệ thống định vị và phản tín hiệu tiên tiên nhất!Lộc Bảo nói với mọi người: “Thời gian bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta nên về thôi!”Văn Dật Dương định đi theo Lộc Bảo, nhưng Văn Chính Phong lập tức túm lấy quần áo phía sau lưng cậu, rồi kéo về.

“Trời đã tối rồi, con còn muốn đi đâu?” Sao con trai anh mới đi chơi với Lộc Bảo một ngày mà đã bỏ nhà đi rồi!Bây giờ Lộc Bảo mới nhận ra rằng bé và Văn Dật Dương phải chia tay rồi.


“Anh Dật Dương, hẹn gặp lại anh sau, hôm nào anh lại đến nhà em chơi nhé!” Lộc Bảo vui vẻ nói lời tạm biệt.

Văn Dật Dương rất không nỡ nhưng vẫn gật đầu, buồn bã chào tạm biệt!Sau khi Văn Chính Phong nói lời tạm biệt với anh em nhà họ Phương, anh bế Văn Dật Dương lên, tay còn lại thì ôm lấy vợ.

“Về nhà thôi con trai ngốc à!”20“Mẹ ơi, Lộc Bảo về rồi đây!” Lộc Bảo nhìn thấy mẹ mình đang chờ ở cửa, bé như một con chim ríu rít, bay thẳng đến bên người mẹ.

“Từ từ thôi, bé cưng ngoan của mẹ!” Mẹ Phương giang rộng hai tay, ôm Lộc Bảo vào lòng.

“Hôm nay con đi chơi có vui không?”“Vui lắm ạ!”“Mẹ nấu cơm xong rồi, chúng ta ăn cơm trước nhé, Lộc Bảo có đói bụng không?” Cha Phương trìu mền nhìn Lộc Bảo, sau đó từ từ đẩy xe lăn vào nhà.

“Cha mẹ, con kể cho hai người nghe, hôm nay bọn con chơi vui lắm, bọn con chơi ngựa gỗ xoay tròn, chơi con lắc lớn, đi xe bay trên mây…Còn có chuyện về anh Dật Dương nữa, con kể mọi người nghe…”Lộc Bảo bla bla kể hết mọi chuyện đã xảy ra hôm nay cho cha mẹ nghe, đôi khi quá trình có hơi đảo lộn, có khi còn kể lặp lại, nhưng mọi người đều vui vẻ lắng nghe bé nói, ngay đến vệ sĩ và người giúp việc ở bên cạnh đều vui vẻ nhìn Lộc Bảo nói chuyện.

Từ khi Lộc Bảo vừa vào cửa, mẹ Phương chưa từng khép miệng lại.

Trên bàn cơm chưa bao giờ dứt tiếng cười, chỉ có mỗi Phương Quân Thiên hy vọng bữa cơm này có thể trôi qua nhanh hơn chút, để anh có thể đi tìm anh Cả hỏi cho rõ ràng.


Khoảng bốn mươi phút sau, Lộc Bảo thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, ngay lúc này Tiểu Bốc cũng ợ ra tiếng, bỗng phát hiện mọi người đều đang nhìn cậu cười, Tiểu Bốc ngại ngùng rụt rụt cái đầu.

Khi tất cả mọi người di chuyển đến phòng khách, Phương Quân Thiên kéo Phương Xuyên Bách lại: “Anh Cả…”Phương Xuyên Bách đưa tay cắt ngang lời Phương Quân Thiên định nói, anh biết em Sáu muốn hỏi chuyện gì.

“Em đi với anh!”Phương Xuyên Bách đi đến phòng khách tới bên cạnh cha Phương, rồi nói: “Cha ơi, con có việc muốn nói với cha!”Mẹ Phương nghe thấy vậy, chu đáo nói với mấy cha con: “Mọi người có chuyện bận thì cứ đi đi!”Đối với việc ba người đi khỏi, những người khác nhìn mãi cũng thành quen, chỉ cần Lộc Bảo còn ở đây, mấy người khác có ở đây hay không đều không quan trọng!Cha Phương dẫn hai đứa con trai vào phòng sách, Phương Xuyên Bách cũng để quản gia rời khỏi.

Cha Phương ngồi xuống, nhìn thằng con lớn với vẻ thắc mắc, nhưng không lên tiếng.

Chuyện của Lộc Bảo, Phương Xuyên Bách không dám tự mình quyết định, vẫn là nên để cho cha biết rồi định đoạt, vì chuyện này dù sao có liên quan đến toàn bộ nhà họ Phương.


Phương Quân Thiên pha một ấm trà, đắn đo không biết nên mở miệng thế nào.

Cha Phương và anh Cả cũng không vội, bọn họ từ tốn uống trà, đều mang dáng vẻ bình tĩnh như không việc gì.

Phương Quân Thiên cầm ly trà trên tay nhưng không uống: “Cha, anh Cả, con rất tò mò về chuyện của Lộc Bảo!”Vừa nghe đến chuyện của Lộc Bảo, cha Phương đoán rằng anh Sáu có lẽ đã biết chuyện gì rồi, trong mấy người con trai thì chỉ có anh Sáu là theo ông học nghề y, bây giờ ông có nói anh Sáu biết cũng không sao.

.