Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 78: Phu xướng phụ tùy




Edit: Tieumanulk

Dưới tình cảnh bắc buộc mặc dù không cam lòng Diệp Hòa tạm thời chỉ có thể ở lại ngắm non xanh nước biếc Hồng Thông Thành, nơi này phong cảnh đẹp như tranh vẽ lại không ít quán ăn hương vị đặc sắc, quả là nơi thích hợp để dạo chơi tịnh dưỡng. Thế nhưng nàng không có tâm trạng háo hức thưởng thức, cả ngày chờ mong nhận được tin báo cáo tình hình chiến đấu tại biên quan Bắc Cương, giả như mấy ngày trước đại quân Bắc gia nhân lúc trời hừng sáng liền phát động tấn công, vũ khí hoàn mỹ khí thế hào hùng, trận chiến này kéo dài một ngày một đêm, quân đội Đại Kỳ trọng thương một ngàn binh lính cuối cùng tướng địch lại khua trống rút lui. Nhưng ngày hôm sau Bắc gia lại tiếp theo cách cũ tấn công, cố ý khiêu khích lại không ham chiến, sau khi công kích thành công liền lập tức rút lui về hướng Bắc.

Chiến mã Bắc gia được huấn luyện tại nơi có hoàn cảnh khí hậu khắc nghiệt, vô luận cước trình hay sự chịu đựng đều nhỉnh hơn ngựa Đại Kỳ, không bao lâu đã bỏ xa quân Đại Kỳ, hơn nửa phía Bắc địa hình hiểm trở, sơn cốc ao đầm chiếm phần lớn, quân Kỳ vì sợ có bẫy nên không ráo riết truy đuổi theo. Cứ thế một ngày nửa ngày bên kia lại điều binh khiển tướng đánh tới đây tiên tục nhiều lần, biên quan Bắc Cương thỉnh thoảng chịu sự quấy rầy của quân địch rồi lại không thể đánh một trận thống khoái, tuy nói mỗi lần chỉ hao tổn chút ít binh lực nhưng lâu ngày sẽ tích tiểu thành đa. Dĩ nhiên đây là một trong các sách lực phe Bắc gia, thứ nhất Kỳ quân không biết lúc nào bọn họ tiến công nên phải tập tung tinh thần bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch, dần dà tinh thần khó tránh khỏi căng thẳng quá mức tổn hại tâm lực, thứ hai mỗi lần Bắc gia đều phái đi một tốp binh không ham chiến chỉ đến đánh rồi rút quân, chỉ cần quân Kỳ phớt lờ một lần nói không chừng bọn họ sẽ đến thật, lúc đó dĩ nhiên tập trung tất cả binh lực đánh một mất một còn, e rằng quân Kỳ ứng phó không kịp.

Cục diện như vậy kéo dài suốt mấy ngày, Diệp Hòa mỗi lần nghe được tin tức truyền đến nói quân lính canh giữ biên quan hao tổn bao nhiêu binh lực, liền nghĩ đến Kỳ Mạch bị tên vô sĩ kia lợi dụng ưu thế địa hình cùng chiến mã xoay vòng khiến ệt lả, lòng như lửa đốt nhưng lại không tìm được cách lẻn vào cửa khẩu Bắc Cương chỉ có thể ở tại chỗ này sốt ruột chờ mong.

Trong sương phòng thượng đẳng, Diệp Hòa nhìn một bàn thức ăn mùi hương mê người lại nuốt không trôi, chỉ cần nghĩ đến Kỳ Mạch đang chịu cái rét ác liệt nàng thật không còn lòng dạ nào để thưởng thức món ngon ngắm cảnh đẹp.

Lúc này cửa phòng bỗng nhiên có tiếng gõ khẽ, Diệp Hòa nhíu mày: “Người nào?”

“Tiểu nhân là chưởng quỹ khách điếm này.” Giọng nói bên ngoài mang theo tôn kính, khách khí hữu lễ nói: “Xin hỏi phu nhân có thể mở cửa cho người vào trọ không ạ?”

Diệp Hòa đứng dậy đi tới cạnh cửa, mở cửa liền nhìn thấy quả nhiên người đến là chưởng quỹ nơi này, không có tâm tình khách sáo với ông ta, trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì?”

“Phu nhân, là như vậy……” Hai tay ông siết chặt đặt trước bụng,s ắc mặt khó xử nói: “Có một vị công tử hành thương từ xa đến đây, muốn mướn phòng tại đây nghỉ trọ......”

Diệp Hòa nhíu mày, hỏi: “Không phải chúng ta bao cả khách điếm này rồi sao?”

“Ta cũng đã nói với hắn có người bao cả gian rồi, nhưng...... nhưng vị công tử kia nói, y từ trước đến nay chỉ ở nơi tốt nhất, còn nói nguyện ý ra gấp đôi bạc......”

Chưởng quỹ ngượng ngùng,biểu tình trưng cầu ý kiến nhìn đau đáu Diệp Hòa, Diệp Hòa mặc dù bất mãn nhưng có thể hiểu được tâm tình của y, khách điếm này có điều kiện tốt nhất tại Hồng Thông Thành, lão bản khách điếm mở cửa làm ăn vì cũng vì kiếm tiền mà thôi, đương nhiên đặt lợi tức hàng đầu, hiện tại có người nguyện ý dùng gấp đôi tiền ở trọ ông ta có thể nào không động tâm?

“Được rồi.” Diệp Hòa tâm tình vốn đã không tốt, mất kiên nhẫn nói: “Ta trả gấp ba lần, ông đuổi gã công tử kia đi đi.”

“Vâng ạ,.....” Chưởng quỹ nghe được vội vàng cúi đầu, xoay người ra ngoài.

Diệp Hòa đóng cửa trở lại trong phòng,ngồi xuống bàn chưa bao lâu, cửa phòng lại bị gõ, nàng nhíu chặt chân mày đứng dậy mở cửa, nhìn chưởng quỹ vì chạy nhanh mà thở dồn dập, bực bội hỏi: “Thế nào rồi?”

Lại thấy chưởng quỹ hơi khom người, thần sắc trên mặt mừng rỡ pha lẫn khó xử: “Phu nhân, vị công tử kia y...... y nói trả gấp bốn lần!”

Sắc mặt Diệp Hòa trở nên khó coi, người này muốn cùng nàng đấu tiêu ngân lượng chắc? Không thấy có chỗ nào không đúng, trong khoảng thời gian ngắn Diệp Hòa nổi lên lòng háo thắng chịu trả gấp năm, ánh mắt chưởng quỹ rực ráng, vội vàng gật đầu đáp ứng xoay người chạy đi.

Sau khi nói xong Diệp Hòa cũng hơi hối hận, bao cả khách điếm tốt nhất tại Hồng Thông Thành mất không ít ngân lượng, hiện tại nàng chỉ vì háo thắng nhất thời mà trả gấp năm lần, trong lòng không khỏi chột dạ, nàng hiện tại dùng là ngân lượng của Kỳ Mạch, chỉ vậy thôi không biết có hại hắn tán gia bại sản không nhỉ? Kỳ Mạch mặc dù thân là hoàng tử nhưng lúc này đã bị cách chức điều đến biên cương. Nàng thật muốn chạy đi tìm lão chưởng quỹ thu lại lời nói vừa rồi a?

Đang suy nghĩ miên man lại thấy cửa phòng bị gõ dồn dập,mở cửa nhìn quả nhiên là lão chưởng quỹ, ông đã mệt đến mồ hôi chảy đầy khuôn mặt đỏ rần, thở dốc nói: “Phu nhân,y...... y ra giá gấp mười lần......”

Diệp Hòa kinh ngạc tròn xoe mắt, nàng mới vừa còn cảm giác bản thân phá sản, hiện tại so với vị công tử này thật đúng đã gặp sư phụ. Trong lòng dấy lên hiếu kỳ, ra khỏi cửa phòng xuống dưới, nàng rất muốn nhìn thấy ai mà lắm tiền như vậy!

Từ thang lầu đi xuống, nhìn nam tử vẫn còn đứng tại hành lang, nghi vấn trong lòng Diệp Hòa thoáng cái được giải tỏa, nam nhân kia mặt như quan ngọc, đôi môi anh đào trơn mịn cùng cặp mắt hẹp hoa đào hơi nhướng, ngũ quan âm nhu xinh xắn đẹp vượt trội giới tính, cẩm bào đắt tiền ngọc đới sinh huy, được may bằng tơ lụa thượng đẳng thêu đóa hoa cúc mặc thanh, mái tóc đen mượt như gấm, tay cầm quạt xếp lay động trước ngực, quả nhiên phong độ chỉ có một trong vạn người.

Nghe thấy tiếng động, nam tử cẩm bào chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt khi nhìn thấy nàng khẽ cong lên, quạt xếp trong tay lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, kinh ngạc kêu lên hai chữ: “Hòa Hòa?”

Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Hòa không thể nói bản thân kinh ngạc hay vui mừng, vẫn chưa mở miệng thì bóng người màu xanh đã lao đến, vươn ra hai cánh tay ôm chặc lấy nàng. Diệp Hòa âm thầm thở dài, quả nhiên phản ứng khi nhìn thấy nàng vẫn không thay đổi.

Sau đó Tú Thiểu Thược thuận lý thành chương vào ở tại khách điếm bởi vì bọn họ vốn quen biết, giá ngân lượng trước đó cạnh tranh hết thảy đều không tính, chưởng quỹ một văn tiền cũng không lọt túi.

Trong sương phòng, hai người ngồi cách một bàn thức ăn ngon, Diệp Hòa khẩu vị không tốt chỉ uống nước trà, không hiểu hỏi: “Tú thiếu gia, sao ngươi lại đến đây thế?”

Tú Thiểu Thược đã thoát khỏi kích động ban nãy khôi phục như cũ, vẻ mặt không đứng đắn cười đùa nhìn nàng, giải thích đơn giản: “Ta muốn đến phía Bắc Thanh Lâm thành, Tú có vụ làm ăn ở đấy, lần này phụ thân giao cho ta làm.”

Diệp Hòa không khỏi chắc lưỡi: “Cát Hầu gia đem công việc làm ăn giao cho ngươi làm?”

“Hòa Hòa, vẻ mặt nàng sao lại thế kia?” Tú Thiểu Thược mặt ủ dột, buồn bực hỏi: “Chẳng lẽ ta không thể làm làm ăn ư?”