Trong nhà đồ dùng phần lớn đều có sẵn,vật dụng cần thiết tất cả đều được mua mới, dàn xếp xong không lâu liền có quan viên địa phương đem quà cố ý đến bái phỏng. Kỳ Mạch chưa kịp nghỉ ngơi lập tức đến tiền thính xã giao. Tuy Diệp Hòa đau lòng nhìn hắn vất vả nhưng biết bọn họ vừa mới đến chút ít xã giao không thể tránh khỏi, bèn đi vào bên trong viện chọn gian phòng hướng ánh mặt trời ra sức sửa sang lại, dù sao nơi này cũng là phòng sinh thường ngày của bọn họ, nàng muốn đích thân sắp xếp hang ổ nhỏ ấm áp của cả hai.
Khi gian phòng rốt cục thu thập sửa sang lại thỏa đáng, sắc trời cũng dần chuyển đen, nha hoàn từ Hoàng Thành mang đến làm tốt thức ăn đưa tới, Diệp Hòa ăn xong cơm tối lại đợi một lát, tiền thính ánh đèn vẫn sáng rỡ cho nên không thể làm gì khác hơn cởi áo nằm lên giường, đến khi cơn buồn ngủ ập đến mới mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân tiến gần.
Diệp Hòa nghe tiếng chống người muốn ngồi dậy liền bị đôi tay ôm vào trong ngực, cảm nhận được hơi thở quen thuộc còn có thân thể lành lạnh, Diệp Hòa dịch chuyển vào bên trong chừa chổ trống cho hắn ngồi. Kỳ Mạch khóe miệng cong lên, ôm lấy nàng thấp giọng hỏi: “Tại sao còn chưa ngủ?”
Diệp Hòa đã có chút buồn ngủ, nhấc mí mắt miễn cưỡng nói: “Chờ thật lâu vẫn không thấy chàng trở lại, thiếp đang chuẩn bị ngủ thì chàng lại về đến.”
Kỳ Mạch nhìn nàng bĩu môi, cảm thấy rất ủy khuất hỏi: “Vậy nàng trách ta về trễ hay về quá sớm?”
“Thiếp trách chàng không biết thương yêu thân thể của mình.” Diệp Hòa lườm hắn một cái, sau đó mang theo trách cứ: “Chàng có chuyện gì mà nói với bọn họ lâu vậy nha, có cần đuốc soi dạ đàm không?”
Kỳ Mạch giơ tay ấn ấn huyệt thái dương,r ũ mắt nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì gấp cả, chỉ một đám người a dua nịnh nọt, ta nhẫn nại theo chân bọn họ nói chuyện, hiểu rõ cách làm việc tại đây cũng như thuận tiện thăm dò tính tình quan viên nơi này.”
Diệp Hòa gật đầu, dù sao bọn họ tạm thời sẽ phải nương thân ở đây, những thứ này đều rất cần thiết.
Đệm chăn đều mới toanh, sợi bông lại hết sức xốp, hai người tựa sát vào nhau thân thể dần dần trở nên ấm áp. Kỳ Mạch nhẹ nhàng ôm nàng, hơi thở đều đặng, một lúc lâu vẫn không thấy phản ứng Diệp Hòa cho rằng hắn ngủ thiếp rồi thì giọng hắn chậm rãi vang bên tai: “Hòa Nhi, ta thật vui lắm. Có thể ôm nàng như thế này, thật tốt.”
Diệp Hòa cảm động, gương mặt cũng ép sát vào lồng ngực của hắn, mang theo tự trách nói: “Có cái gì tốt? Thiếp chỉ mang đến bất hạnh cho chàng, nếu không phải tại thiếp, bây giờ chàng còn đang Hoàng Thành hưởng thụ vinh hoa phú quý mà không phải trèo non lội suối đến biên thành khí này hậu ác liệt.”
“Không cho nàng tiếp tục có ý nghĩ thế nửa.” Giọng nói Kỳ Mạch nhất thời có chút cường thế, dừng một chút mới tiếp tục: “Bây giờ tại Hoàng Thành rung chuyển bất an, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh biến cố, hơn nữa phụ hoàng cũng đã lớn tuổi, hai hoàng huynh e sợ địa vị lung lay mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào diệt trừ đối phương, ta có thể rời xa trung tâm quyền lực không phải là chuyện tốt sao.”
Diệp Hòa âm thầm thở dài, hắn luôn lo lắng cách suy nghĩ của nàng, rõ ràng hắn bị phế truất vương tước đày đi biên cương, bây giờ đổi lại thành hắn dụ dỗ nàng.
Nghĩ đến hắn hiện tại nhất định mệt chết đi, Diệp Hòa không tiếp tục chủ đề vừa rồi nửa, quay đầu chôn trong ngực hắn buồn bực nói: “Mấy ngày nay đi đường mệt nhọc rồi, chàng chắc cũng chả còn hơi sức đôi co? Mau ngủ thôi.”
Kỳ Mạch nhướng cao chân mày mang theo tà khí: “Ai nói ta chả còn hơi sức? Có muốn ta chứng minh cho nàng xem không, hửm?”
Diệp Hòa khẽ ngẩng đầu, đờ đẫn hỏi: “Chứng minh thế nào?”
Tiếng nói mới vừa thốt ra, môi của nàng liền bị chặn, Kỳ Mạch đem đôi môi của nàng ngậm vào miệng, không phải phải kịch liệt dùng sức nhưng lại trằn trọc triền miên, tràn đầy yêu thương cùng tình ý, một lúc sau đôi môi mềm mại ấm áp mới dời đi,s ong hô hấp đã có chút dồn dập rối loạn, một bàn tay to thon dài chui vào vạt áo, không thành thật dao động trên làn dàn da trắng mịn co dãn mang theo một trận tê dại cùng nóng hổi truyền đến.
Thoáng cái Diệp Hòa mềm nhũn như vũng nước, khuôn mặt ửng hồng ý xấu hổ, trong lúc thở dốc ngực theo đó phập phồng lên xuống, đang lúc thất thần Kỳ Mạch tay đã trơn xuống chiếm hữu ngực nàng, ngừng lại bên ngực trái, ngón tay nhẹ nhàng ma sát bên trên, giọng trầm thấp khàn khàn: “Vết thương còn đau không?”
Diệp Hòa lắc đầu: “Không đau, đã sớm khỏe hẳn rồi.”
Kỳ Mạch do dự một lát, rồi khàn giọng xác định: “Thật đã khỏe rồi?”
Diệp Hòa dùng sức gật đầu: “Thật khỏe lắm!”
“Vốn còn muốn nhẫn nhịn......” Hắn lầm bầm một câu không rõ nghĩa. Diệp Hòa sững sờ nhìn hắn, không hiểu xảy ra chuyện gì rồi. “Nàng đã nói thế, vậy ta đây không khách khí.”
Khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, một giây sau Diệp Hòa bị hắn tung mình đem đặt phía dưới, thoáng chốc trời đất quay cuồng đánh tới, vô hạn tê dại bao phủ cả người nàng......
……………
Buổi sáng hừng đông, một luồng ánh sáng từ cửa sổ sái vào, mí mắt Diệp Hòa khẽ nhúc nhích, buồn ngủ vươn cánh tay trắng nõn mãnh khảnh sờ soạn bên cạnh mà vị trí đó lại trống rỗng chỉ sót lại chút hơi ấm. Cơn buồn ngủ của Diệp Hòa lập tức biến mất, ngồi dậy nhìn sắc trời chỉ mới hừng sáng, ánh sáng bên ngoài còn rất yếu ớt, mặt giường bên cạnh còn lưu lại nhiệt độ, Kỳ Mạch hẳn chỉ mới vừa rời đi.
Diệp Hòa mặc xong giày đặt dưới giường, phủ thêm lớp áo choàng liền ra khỏi cửa phòng, trong lòng buồn bực nghĩ hắn dậy sớm vậy làm gì, vốn định đến tiền thính tìm hắn nhưng lúc đi ngang qua thư phòng tình cờ nghe được có tiếng người nói chuyện.
“Hồi bẩm Cửu điện hạ, mười vạn đại quân của Bắc gia trú tại quan ngoại cách nơi đóng quân năm mươi dặm, bọn họ chỉnh đốn quân đội, đang rục rịch chuyển động đến đây......”
“Hoàng thượng đã sớm nhận được tin tức điều binh tới cửa khẩu phòng ngự, lương thảo cũng trên đường vận chuyển, ít ngày nửa sẽ tới đây......”
“Tuy bọn họ cưa phát động công kích nhưng ý đồ đã rõ ràng, người lãnh binh lại chính là con trai độc nhất Bắc Gia Vương, Da Tô vương tử......”
“Ta biết rồi, ngươi lui ra đi. Truyền cấp tin cho phụ hoàng, lần này ta muốn đích thân xuất chinh đối phó đợt tập kích từ Bắc gia để lập công chuộc tội......”
“Vâng, thuộc hạ lập tức lên đường......”
Diệp Hòa còn chưa hoàn hồn cửa thư phòng đã bị người mở ra, sau đó một gã tùy tùng áo đen xuất hiện trước mắt, đầu tiên nhìn thấy nàng có chút sửng sốt, ngay sau đó vội vàng hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến vương phi.”
“Hòa Nhi?” Kỳ Mạch nghe thấy thanh âm ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời nhíu mày hỏi: “Tại sao ra ngoài lại mặc ít như vậy?”
Diệp Hòa không trả lời hắn, trực tiếp cất bước đi vào thư phòng, cứng ngắc nhìn lên mặt lá thư hỏi: “Các người vừa rồi đang nói cái gì?”
Kỳ Mạch ngẩn ra, sau đó phất tay ý bảo tùy tùng cạnh cửa lui ra, tiếp theo tiến đến đem thân thể nhiễm lạnh ôm vào ngực, thấp giọng hỏi: “Nàng nghe thấy rồi?”
Diệp Hòa bất an hỏi: “Kỳ Mạch, Bắc gia sắp khởi binh ư?”
“Chuyện này ta sớm dự đoán được.” Tròng mắt đen nhánh của Kỳ Mạch lóe lên tia tàn khốc, gật đầu, nhàn nhạt nói: “Một khi Da Tô vương tử trở về nước, Bắc Gia Vương muốn giải nỗi hận, trận chiến này chắc chắn không thể tránh khỏi.”
Nhìn thấy tia lãnh khốc trên mặt hắn, Diệp Hòa biết hắn đang nghĩ tới Da Tô vương tử. Ngày đó sau khi cứu nàng thoát khỏi Hồng Nhan Các, ngày hôm sau hắn liền sai người phong tỏa cửa thành, tìm đến khách điếm Bắc gia vương tử đặt chân, vốn muốn một lưới bắt trọn nhưng lại để lộ tin tức, Da Tô vương tử sớm có đề phòng, cuối cùng dùng cách kim thiền thoát xác chạy thoát.
“Chàng muốn xin hoàng thượng đích thân xuất chinh?” Diệp Hòa nhìn hắn cau mày hỏi, thấy hắn không phủ nhận, sắc mặc chuyển sang giận giỗi, không vui nói: “Quá nguy hiểm, ta không cho chàng đi!”
Kỳ Mạch thần thái tự nhiên mặt không đổi sắc, ngữ điệu thoải mái như bình thường: “Nàng không cần lo lắng, người lãnh binh chỉ điều binh khiển tướng mà thôi không nhất định phải ra chiến trường, có nguy hiểm gì chứ?” Nói đến đây bật cười nhìn nàng, giọng mang theo kêu ngạo trêu chọc: “Sao rồi, chẳng lẽ nàng còn chưa tin năng lực của phu quân?”
Sắc mặt Diệp Hòa vẫn không tốt, nói tiếp: “Nhưng vì sao chàng phải muốn xuất chinh? Ở tại Bình Lạc Thành, trải qua cuộc sống yên tĩnh nhàn nhã không được sao?”
Kỳ Mạch nhìn chằm chằm nàng, lắc đầu nói: “Không được.”
Diệp Hòa không vui vùng vẫy tránh thoát khỏi ngực hắn, hỏi: “Chàng không muốn an phận thủ thường ở đây, cố ý muốn dẫn binh xuất chinh vì không nỡ rời xa quyền lực, không nỡ bỏ đi địa vị cùng vinh hoa, đúng không?”
“Nữ nhân ngốc.” Kỳ Mạch nhíu mày trách mắng, cánh tay vươn đến lần nửa kéo nàng vào lòng, rầu rĩ thở dài: “Ta không nỡ vì nàng thôi......”
Diệp Hòa ngẩng đầu: “Cái gì?”