Khi nghe thấy a hét thảm một tiếng, Diệp Hòa cau mày trong lòng thầm kêu hỏng bét, bên trong thì ra không có dã thú nhưng lại sớm có người đến tá túc rồi!
Diệp Hòa mới vừa ý thức được trong sơn động có người liền thấy một nhóm hán tử khôi ngô vóc người cao lớn mang theo đại đao vọt ra, A Phúc nhất thời há hốc mồm nhưng vẫn lấy hết can đảm che chắn trước mặt Diệp Hòa, mở miệng chất vấn: “Các ngươi, các ngươi là ai?” Nhưng đám người kia chỉ nhìn chằm chằm bọn họ một lát chứ không nói lời nào.
Diệp Hòa âm thầm nhíu mày, bọn người này số lượng không ít lại hùng hổ,theo dáng dấp bọn họ xem ra chỉ là người qua đường tá túc tại đây chứ cũng không phải sơn tặc nhưng trên người võ trang đầy đủ lại không giống thương lữ bình thường.
Thấy Diệp Hòa nhíu lại lông mày, APhúc vội vàng tiến lên an ủi: “Tiểu thư, người vừa rồi ném đá vào trong động chẳng qua chỉ là hành động vô ý mà thôi cùng lắm chúng ta tìm bọn họ giải thích một chút, bồi thường ít ngân lượng xin lỗi hẳn là không sao, bọn họ có lẽ cũng không làm khó chúng ta, cùng là người đi đường tá túc trong rừng sẽ không khó dễ chúng ta đâu.”
Diệp Hòa gật đầu, A Phúc nói cũng rất có lý chỉ cần xin lỗi bồi thường bọn họ ắt hẳn không xảy ra việc gì. Song, vào lúc này đám người kia bỗng dưng phân ra làm hai hàng, khi nhìn rõ một thiếu niên dáng người cao ngất tuấn lãng từ phía sau đi lên. Gần như lập tức sắc mặt Diệp Hòa chuyển đen như đáy nồi, tâm trạng còn lạc quan lập tức biến mất không thấy tăm hơi, hiện tại xem ra chỉ có ngân lượng thôi thì không thể giải quyết.
Giơ lên cây đuốc phát ra ánh sáng chói lòa nhưng vẫn có thể nhìn rõ người nọ mặc một thân đoản bào, bên trên đai lưng bằng da có họa tiết hỏa diễm đồ đằng, nhĩ đinh hình lang phong tình dị quốc, mái tóc có vẻ xốc xếch, trên trán cột một sợi dây tơ lụa ôm trọn vần trán, lọn tóc rũ xuống có phần che đi đôi mắt hổ phách dâng trào lửa giận, sống mũi cao thẳng bờ môi bóng mịn, ngũ quan không thể nghi ngờ rất anh tuấn nhưng không được hoàn mỹ chính là bên má trái rách da sưng đỏ chật vật không chịu nổi giống như vừa bị một vật nặng đập vào.
Nhìn thấy hắn đứng tại nơi đó, Diệp Hòa không khỏi kêu rên oan gia ngõ hẹp mà, hắn không phải trở về Bắc gia rồi sao? Tại sao còn ở lại trong nội thành Đại Kỳ? Vì sao nghèo túng đến nghỉ đêm trong núi hoang? Chẳng lẻ bề ngoài Kỳ đế hào phóng cho hắn trở về nước, trên thực tế ngầm sai người đuổi theo ngăn cả? Không hổ là phụ thân Kỳ Mạch. Lão Hồ Ly!
Khi tầm mắt rơi vào trên người Diệp Hòa,con ngươi Bắc gia vương tử co rụt lại, rất nhanh chậm rãi nheo lại đôi mắt màu hổ phách, sắc mặc tàn át lóe ý giẫm nát đế giày tìm không ra hiện tại không tốn chút sức lại tóm được, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, hơi thở khàn khàn dồn dập khiến Diệp Hòa có loại dự cảm xấu.
Quả nhiên thấy hắn quay sang phất tay cùng mấy đại hán cao to, quát lên: “Bắt nữ nhân này lại cho ta!” Theo “roẹt” một tiếng,hàn mang nhất thời thoáng hiện, mọi người rối rít rút đao khỏi vỏ nhắm thẳng vào người Diệp Hòa.
“A Phúc, chạy mau!” Diệp Hòa lớn tiếng quát lên đang muốn xoay người lại thấy A Phúc vẫn không nhúc nhích đứng im tại chỗ, nghiêm túc ôm quyền giải thích: “Các vị nhân huynh, có lời gì hảo hảo nói là được, dù sao chúng ta cũng bình thủy tương phùng, vả lại không phải đều nói tứ hải giai huynh đệ sao, vậy thì cần gì phải động đao?”
Trong khi A Phúc vẫn còn ôm quyền thao thao bất tuyệt thì một gã đại hán đã dùng một sợi dây hình vòng vừa vặn trói lại hắn, quả thật vừa đơn giản lại ít tốn sức. Diệp Hòa thấy thế giận đến thầm mắng “Đồ Ngốc”!
Mà bên nàng cũng không khá hơn là bao, đao đối phương đã bổ xuống tới, Diệp Hòa nhanh nhẹn giơ chân đá vào cổ tay người nọ mới có thể thoát khỏi hiểm cảnh nhưng lại động rách vết thương trên người, đau đến hít một ngụm khí lạnh. Song, đối thủ thế công không giảm, hết đợt này lại đến đợt khác ùa lên, Diệp Hòa từ giày rút ra một thanh chủy thủ phòng thân miễn cưỡng có thể chống đở, trong lúc đối phó kẻ địch vần trán từ từ rỉ mồ hôi lạnh.
Họa vô đơn chí đang ở Diệp Hòa dùng hết sức chống đỡ thì Bắc gia vương tử cầm lên thanh đao kề ngang cổ A Phúc, nghiêng mặt qua nhìn nàng, giọng nói thản nhiên: “Hạ Diệp Hòa, cô nương tốt nhất biết điều bó tay chịu trói hay muốn nhìn đầu bằng hữu ngươi lìa khỏi cổ?”
“Không cần để ý đến ta!” APhúc biểu tình căng thẳng, giọng run rẩy hô lên: “Tiểu thư, cô chạy mau, bọn hộ vệ cách nơi này không xa chỉ cần theo hội hộp cùng bọn họ cô sẽ an toàn!”
Diệp Hòa nghe xong lời này nhất thời một cái đầu hai lớn, vốn tính toán kéo dài thời gian chờ đám hộ vệ tìm tới nơi này nhưng lúc này cái đồ ngốc hữu dũng vô mưu lại nói toạt thế kia chẳng phải khiến bọn họ cảnh giác hơn sao? Quả nhiên, Bắc gia vương tử lập tức dùng tay đánh ngất A Phúc, cười lạnh uy hiếp nói: “Mẹ kiếp, đừng nghĩ giở trò với ta, ta đếm đến ba nếu cô nương không đưa ra lựa chọn......” Nói đến đây dừng lại hừ lạnh một tiếng, lưỡi đao liền lướt qua cổ A Phúc.
Diệp Hòa âm thầm tự định giá, theo tình trạng hiện tại một mình nàng khó có thể chống lại nhiều địch nhân,huống chi những hán tử này lại thân thủ bất phàm, mặc dù bốn gã hộ vệ theo nàng võ nghệ cao siêu nhưng dù sao số lượng cách biệt, dù có đến kịp chỉ sợ rất khó toàn thân rút lui. Do dự một hồi, Bắc gia vương tử đã đếm tới ba, trong mắt lóe tia tàn nhẫn, vung đao liền muốn chặt xuống. Diệp Hòa vội vàng quát lên: “Thả hắn! Ngươi muốn bắt là ta, A Phúc chỉ là tùy tùng của ta sẽ không ích lợi gì cho ngươi.”
“Cô nương nói rất đúng.” Bắc gia vương tử gật đầu, tiện tay ném đi đại đao, hừ mũi nói: “Bắt lại!”
Diệp Hòa hợp tác không đánh trả liền có đao gác trên cổ nàng, dùng dây trói chặt người nàng. Lại thấy Bắc gia vương tử khinh thường nhếch môi cười, nháy mắt cùng người bên cạnh, người nọ liền cầm đại đao trong tay vung xuống A Phúc ngã xuống đất, máu tươi bắn toé trên mặt đất quanh co, đỏ tươi đặc quánh khiến mắt Diệp Hòa nhói đau.
Ánh mắt Diệp Hòa ửng đỏ,giận giữ nhìn chằm chằm người khởi xướng nhởn nhơ như không lên quan đến mình, giọng căm hận: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Bắc gia vương tử ngửa đầu cười to, tinh đồng liễm diễm rực sáng: “Không phải như cô nương nói sao? Hắn không có ích lợi gì cho ta, người vô dụng vậy giữ lại làm gì?”
Diệp Hòa chau mày nhìn thi thể im hơi lặng tiếng trên mặt đất, răng cắn chặt lại.
Vó ngựa lộp cộp, cát vàng tung bay, Diệp Hòa hai tay bị trói chặc phía sau, Bắc gia vương tử xem nàng như hàng hóa đặt trên lưng ngựa, đoàn người mượn ánh trăng yếu ớt chạy như điên trên con đường gặp ghềnh cho đến sắc trời mơ hồ lộ ra, dừng chân nghỉ ngơi tại một rừng trúc hẻo lánh.
Sau khi bắt được Diệp Hòa vì lo lắng đám hộ vệ sẽ đuổi theo những người này lên đường suốt đêm,không biết cách cánh rừng bao xa,một đường xóc nảy khiến Diệp Hòa cả người mệt rã bủn rủn, vết thương nơi ngực lại bắt đầu đau đớn, mấy lần trong đau đớn ngất đi rồi lại mấy lần chịu xóc nảy mà tỉnh lại.
Đến khi đoàn ngựa thồ dừng lại, Diệp Hòa đã rơi vào giấc ngủ mê man bỗng nhiên có nước lạnh giội trên mặt, bị kích thích mông lung mở đôi mắt ẩm ướt liền nhìn thấy khuôn mặt muốn đập không ai bì nổi.
Hắn đến gần bên người Diệp Hòa,kéo một lọn tóc trong tay xoa xoa, đồng tử màu hổ phách khó nén hưng phấn,giễu cợt: “Cô nương không phải rất lợi hại à? Chả phải lúc này cũng rơi vào tay ta sao?”