Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 20: Tùng lâm dã chiến




Hậu viện nhà quan gia,mảnh sân rộng rãi lá vàng rụng đầy đất,một làn gió sáng sớm thồi đến tăng thêm mát mẻ ngày mùa thu.

Một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đứng thẳng đón ngọn gió phất tới,tròng mắt đen như nước,làn da trắng nhẵn nhụi,mái tóc buộc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản,mặc nam trang,tay trái cầm cung tay phải lắp tên anh khí bừng bừng,chỉ nghe”vụt” một tiếng trong gió vang lên,ba ‘điêu linh tiễn” nhất tề bắn ra,trong chớp mắt vững vàng đâm vào ngay giữa ba cây đại thụ khô.

“Tiểu thư, sao người lại đem cây làm mục tiêu để bắn nhỉ?”

Thiếu nữ liếc nhìn vào luyện võ trường,rồi khuôn mặt bất đắc dĩ của nha hoàn,thuận miệng trả lời: “Lười lấy bia thiết,vả lại bắn cây cũng rất thuận tay!”

“Tiểu thư,đại nhân gọi nô tỳ tới bảo tiểu thư chuẩn bị một chút,ngày mai sáng sớm nên lên đường.”

“Ta biết rồi,ngươi đi ra ngoài đi.”

“Nô tỳ cáo lui.”

Thiếu nữ tiện tay ném cung sang một bên,nằm xuống bãi cỏ ngay tại chỗ nhìn bầu trời bao la không một áng mây,nhưng lại cảm thấy trời trong gió mát không có gì hay để nhìn liền nhẹ nhàng hai mắt nhắm nghiền,trong lòng nghĩ tới ngày mai ở trước mặt Kỳ đế nên làm gì nói gì cho phải.

Thời gian thấm thoát,năm tháng như thoi đưa,mọi chuyện như một cái chớp mắt,ba năm lặng lẽ trôi qua.Bát gia,cái người nam tử tao nhã y phục luôn mộc mạc nho nhã,giữa lông máy chất chứa nhàn nhạt ưu sầu đã bị vòng cấm ở hoàng cung suốt ba năm.Là ba năm đấy,ở trong hoàng cung thế lực tiêu tán,hắn một mình quyền không thế lại tàn một chân,không biết phải chịu bao nhiêu xem thường cùng chế ngạo của bọn cung nữ thái giám?

Diệp Hòa năm nay vừa tròn mười tám đã là tuổi dậy thì.Nàng vẫn còn nhớ vào cái đêm ba năm trước Lan Khê chết ở trong ngực nàng,Tinh Hà,bọn hộ viện tất cả đều chết,Bát gia thì chẳng biết đi đâu.Mà cho tới bây giờ nàng vẫn như lúc đó mờ mịt lung túng,nàng hận những người đó tại sao lại tàn nhẫn nhưng cũng hận chính mình vô năng! Ôm thi thể Lan Khê dần dần lạnh băng nhìn tòa nhà bốc cháy hừng hực,tâm như chết đi,đầu óc trống rỗng,cuối cùng bị làn khói dầy đặc hun đến trước mắt tối sầm,thân thể mềm nhũn té xuống,trước lúc hôn mê chỉ thấy vô số quan binh xách theo thùng nước vây quanh tòa nhà

Diệp Hòa hoa khan một hồi mở mắt tỉnh lại đã thây bản than ở trong tòa phủ đệ này,thì ra là hộ bộ thượng thư Hạ Niên Đức đưa nàng về đây.

Đối mặt Diệp Hòa chất vấn suốt cả đêm,Hạ Niên Đức chỉ nói cho nàng biết hoàng thượng đã có lòng nghi ngờ bát gia.

Quả nhiên...... Đêm đó sau khi bát gia tiếp kiến Hạ Niên Đức thì vẻ mặt chán nản cô đơn,quả nhiên đã phảm phải sai lầm.....

Ngày thứ hai,toàn thành đều biết loạn đảng khe giặc cướp tập kích phủ bát gia,giết người đốt phòng hung ác tàn bạo. Vì bảo đảm an toàn bát gia,Kỳ đế sai người cả đêm nghênh đón bát gia vào trong cung.

Ai mà không biết,mấy tên bị gọi là loạn đảng khe giặc cướp căn bản là cấm vệ quân của hoàng thượng giả trang,giết bát gia đốt nơi ở của ngài cả thành đều biết,chỉ vì muốn ép Bát gia vào cung để vòng cấm cả đời.

Kỳ đế là người đa mưu túc trí,mặc dù có lòng nghi ngờ bát gia nhưng cũng biết nếu bát gia chết,người dân chúng hoài nghi đầu tiên chắc chắn hắn.Thế nên cách này vừa ngăn ngừa miệng lưỡi thế gia tránh mang tiếng xấu giết đệ lại danh chánh ngôn thuận đem bát gia vòng cấm tránh lo âu về sau,có thể nói một mủi tên hạ hai chim.

Đối với hoàng đế Đại kỳ cao cao tại thượng kia mà nói,hắn sai người giết bất quá là gia phó của bát gia,đốt chỉ là một ngôi nhà bình thường nhưng đối với Diệp Hòa đó là thân nhân của nàng bằng hữu của nàng và cũng là nhà của nàng......

Diệp Hòa lần nữa trở lại tòa nhà, giọng nói và dáng điệu nụ cười của hai nha đầu Lan Khê Tinh Hà dường như đang ở trước mắt,trong viện nàng cùng hộ viện luyện võ đánh nhau cười đùa vui vẻ,nhưng chỉ vừa đặt chân đến gần hết thảy đều biến mất không thấy chỉ còn lại có một mảnh đổ nát trống trải.Khuôn mặt nàng lạnh lùng không nói một lời,đem thi thể Tinh Hà dưới giếng trong sân vớt ra ngoài cùng thi thể những người khác bị những tên quan binh ném ở vùng hoang vu chôn cất ở một nơi yên lặng ở sau núi, cả đêm không về.

Sáng ngày hôm sau trở lại Thượng Thư phủ,Hạ Niên Đức là người quản lý sự vụ hộ bộ,ông đã dùng công vụ thuận tiện giúp nàng ngụy tạo hộ tịch,phụ thân phụ mẫu của nàng song song bị bệnh qua đời,nàng không chỗ nương tựa nên được Hạ Niên Đức thu dưỡng,từ đó về sau nàng là dưỡng nữ của hộ bộ thượng thư Hạ Niên Đức,tên Hạ Diệp Hòa.

…………..

Hàng năm gần vào xuân Đại kỳ thường tổ chức một buổi săn thú,địa điểm thường tổ chức tại khu vực săn bắn dành riêng cho vương công quý tộc hoàng gia,nhưng mùa thu năm nay lại khác với mấy năm trước.Cửu hoàng tử Khiêm Vương từ ba năm trước đây từ biên quan bị thương trở về,mặc dù bảo vệ được tánh mạng nhưng thân thể lại suy yếu không chịu nổi,cực độ sợ hàn,thường xuyên bị bệnh nằm liệt trên giường,mỗi ngày đều phải ăn thức ăn có tính nóng dùng thảo dược quý hiếm mới có thể giữ được tánh mạng,có thể nói thành ấm sắc thuốc điển hình.Kỳ đế đặc biệt dùng trọng kim mời danh y nổi tiếng nhất thiên hạ,cả ngày vây quanh Khiêm Vương,dùng hết các loại phương pháp,tỉ mỉ điều trị mấy năm,cho đến mùa thu năm nay mới có chuyển biến tốt.Mặt rồng của Kỳ đế cực kỳ vui mừng,còn hăng hái phát động săn thú vào mùa thu,đồng thời thay đổi lệ cũ năm trước chỉ định tổ chức tại Lỗ Khắc sơn ngoài Nghiệp Đan thành.

Năm nay khu vực săn bắn đổi sang ngoại thành,không giống với khu vực săn bắn hoàng gia trước kia,vì bảo đảm Kỳ đế thánh thể vạn toàn lần săn thú này thanh thế so với mấy năm trước còn lớn hơn,chỉ tính tinh binh phái theo cũng chừng vạn người. Được tham gia buổi săn thú này quả là ân huệ của thánh thượng,chấp thuận tham gia trừ hoàng gia quý tộc,vương Công đại thần ra gia quyến thân thuộc cũng có thể đi theo.Hai trăm năm trước,Đại Kỳ khai quốc hoàng hậu đã cùng hoàng đế Kỳ Thủy kề vai chiến đấu,tư thế oai hùng cùng nhau xông pha giết giặc,sau khi dựng nước lại lục tục xuất hiện không ít nữ tướng,nên luật lệ cũng tương đối mở,các buổi săn thú hoàng gia từ trước đến giờ không kiêng kị nữ nhân tham gia.Trên trăm chiếc xe ngựa có hang vạn binh mã đi theo chậm rãi hướng Lỗ Khắc sơn,tràng diện hết sức hoành tráng.

Diệp Hòa lợi dụng thân phận dưỡng nữ hộ bộ thượng thư cứ thế đi theo đội ngũ mênh mông cuồn cuộn,các nữ quyến thuộc gia đình vương Công đại thần đi theo đều ngồi trong xe ngựa,chỉ có nàng mái tóc đen được buộc đơn giản,mặc một thân trang phục cưỡi ngựa kiểu nam,cùng nam nhân giục ngựa mà đi.Nàng biết gương mặt quá mức trắng nõn của mình đậm chất nữ tính,mà ba năm qua lại càng xinh đẹp tuyệt trần,cho dù lông mày rậm giả trang thành nam tử cũng hù dọa không được người nên định cứ bất nam bất nữ,một khuôn mặt xinh đẹp phối hợp một thân anh khí nam trang khiến cho không ít tầm mắt nhìn lại.

Diệp Hòa mắt nhìn thẳng,dư quang cũng không động thanh sắc chỉ chú ý về phía xe ngựa được trọng binh bảo vệ phía trước, xe ngựa màu vàng sáng lóa hoa mỹ là của hoàng đế Đại Kỳ.

Mà phía sau xe ngựa dành cho vua có bảy cỗ xe ngựa ố vàng,chia ra cho các hoàng tử của Kỳ đế.Hoàng thất Đại kỳ có mười lăm hoàng tử,trong đó đứa lớn nhất đã sớm chết non,đứa thứ năm Cảnh Vương vì hoang dâm vô đạo bị giáng chức đi thiên thành, còn hai vị hoàng tử mười bốn,mười lăm còn quấn trong tã,hoàng tử mười hai,mười ba thì chỉ là đứa bé chiều cao chưa đầy một thước,đứng hàng thứ nhị thái tử Kỳ Hách phải ở lại quản chuyện trong cung không thể tham gia săn thú,bảy chiếc xe ngựa vừa vặn mười bốn vị hoàng tử.Diệp Hòa âm thầm thở phào nhẹ nhỏm —— Khiêm Tiểu vương gia Kỳ Mạch không tới.

Trên Lỗ Khắc sơn đã sớm đóng tốt vòng bảo hộ,bố trí tốt doanh trướng,kéo dài mấy dặm,khí thế hùng hậu.

Bánh xe ngựa đầu tiên dừng lại,trên trăm chiếc xe ngựa theo sau cũng rối rít dừng lại,một thân cẩm bào minh hoàng Kỳ đế từ trong xe ngựa đi ra,mọi người rối rít xuống ngựa cung nghênh,nhưng Kỳ đế mới vừa xuống xe không lâu,ngay sau đó lại thấy bên trong dần xuất hiện thêm một người mặc trường bào màu sắc tối,chân mang giày trắng đế mềm,áo khoác gấm được choàng lên người,được cung nô đở xuống xe.Diệp Hòa vừa định thần nhìn đột nhiên sửng sốt,hai hàng chân mày cũng nhíu chặc lại.

Sắc mặt tái nhợt,môi đỏ như máu,hai hàng lông mày như kiếm,con ngươi lấp lánh ánh sao,người nọ thân hình thon dài,mái tóc dùng trâm làm từ gỗ tử đàn đính lại,khóe mắt hẹp dài gương lên,đôi môi nhếch mang theo lãnh ý cự người ngàng dặm,trong con ngươi đen như mực không vui,không lo,không buồn,hoàn toàn nhìn không ra hắn đang suy nghĩ chuyện gì.Ánh mắt trầm tĩnh sâu sắc như vậy không thể của thiếu niên chừng mười tám tuổi.

Diệp Hòa âm thầm thở dài,nếu nói ba năm trước đây thiếu niên tôn quý này là một tiểu hồ ly,vậy ba năm sau hắn chắc đã rèn luyện thành tinh,sợ rằng lần này khó đối phó rồi.

Vốn tưởng rằng Khiêm Tiểu vương gia không ở trong đội ngũ săn thú, thế nhưng lại không ngờ hắn cùng Kỳ đế ngồi chung một xe ngựa, hoàng tử đứng hàng thứ chín vậy mà khi còn bé đã được phong vương,xem ra hắn rất được Kỳ đế yêu thương.

Diệp Hòa không chút kiêng kỵ đánh giá,lại không nghĩ rằng thiếu niên bỗng nhiên nghiêng mặt qua,tầm mắt vừa chuyển nhìn về phía bên này.Diệp Hòa không kịp tránh né,trong lòng có chút bối rối lại thấy ánh mắt thiếu niên chỉ lướt qua ngay sau đó liền dời đi,được cung nô đở lê nhẹ từng bước đi tới doanh trướng,làm như không nhận ra nàng đứng trong đám người đông nghịch.

Vòng lên lều đầy bia sắc,trên danh nghĩa dưỡng nữ hộ bộ thượng thư Diệp Hòa được phân đến một doanh trướng nho nhỏ,sau đó Hạ Niên Đức bị Kỳ đế triệu kiến, trước lúc rời đi còn căn dặn nàng không nên chạy loạn.

Một mình đi vào,vừa nhấc lên cửa vải Diệp Hòa mới mở ra tờ giấy vừa rồi tiểu thái giám len lén kín đáo đưa cho nàng,lại thấy phía trên chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ: tử thì:Giờ tý,Tây Lâm.

Đêm tối,Diệp Hòa nhìn tờ giấy trong tay do dự chốc lát,cuối cùng vẫn lách mình đi đến rừng cây phía tây.Tuy một thân một mình đêm khuya đi vào núi rừng nhưng Diệp Hòa không sợ,nàng biết trong vòng hơn mười dặm phương viên nơi đây đã được binh lính dựng vòng bảo vệ tốt để tránh dã thú trên núi xuống xâm lấn,nơi đây cũng rất yên tĩnh,lúc này tối đa chỉ có mấy chú thỏ hoang hoặc một ít loại chim bay tuyệt không có thú dữ hung mãnh.

“Tiểu Hòa Nhi,đã lâu không gặp.”

Bỗng nhiên vang lên thanh âm trong đêm tối yên tĩnh,Diệp Hòa nhanh chóng nghiêng đầu liền nhìn thấy sau thân cây dần hiện ra một bóng người,khóe môi đỏ sẫm của Kỳ Mạch khẽ nhếch,trong mắt không chút ý cười.

“Đã rất lâu rồi,ta thật không nhớ rõ ngươi là ai.”Diệp Hòa thần thái tự nhiên nói đồng thời âm thầm chú ý đến bốn phía,muốn biết hắn có đem theo những người khác hay không nhưng không phát hiện có dấu vết ẩn núp.

“Phải không?” Đôi mắt Khiêm Tiểu vương gia bỗng nhiên lóe lên ngược lại cười lạnh nói: “Bổn vương lại nhớ nàng rất rõ.Nhớ được một quyền kia nàng dùng lực mạnh cỡ nào,đánh ta bại trên mặt đất ngay cả đứng cũng không nổi.Nhớ nàng vứt lại một mình ta trên mảnh đất tuyết mêm mông một mình rời đi.Nhớ đến thời khắc cửu tử nhất sanh sắp bị bảo tuyết chôn,cho dù Hắc Phong chạy tới kịp thời cũng không thể có mấy vị thuốc tránh hàn.”

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt lạnh lùng,vừa nói vừa từng bước tiến tới gần,Diệp Hòa nghe lời của hắn,nét mặt bình tĩnh nhưng âm thầm đưa tay đưa về phía sau thắt lưng.

“Lúc ấy trừ bổn vương ra chỉ còn lại có Hắc Phong cùng một gã thị vệ hắc y,không có thức ăn nàng có biết biết chúng ta sống sót thế nào để chờ thương đội đi qua không qua hả?”

Diệp Hòa cau mày,năm đó nghe nói thương đội đưa người bị thương về Nghiệp Đan thành nhưng chỉ có hai người Khiêm Tiểu vương gia cùng Hắc Phong,sao lúc này lại lòi ra một gã hắc y? Chẳng lẻ...... bàng trong bụng cả kinh quặng lại muốn nôn,nhìn lại thiếu niên ở trước mắt đôi môi đỏ một cách lạ thường đã từng ăn qua huyết nhục lóe lên sáng bóng.

Chỉ ngây người một lúc,Khiêm Tiểu vương gia đã tiến tới gần trước mắt.Diệp Hòa không tiếp tục chần chờ,trong nháy mắt xuất thủ,một lưỡi dao sắc bén thẳng tắp ép hướng cổ thiếu niên,vốn cho rằng hắn bị bệnh lâu mới khỏi nhất định không có thể lực chống lại,lại không nghĩ tới thiếu niên dường như sớm có chuẩn bị,đuôi lông mày nhảy lên,nhanh chóng xoay người lấy bộ pháp quỷ dị tránh đi,ngay sau đó cười lạnh phóng một thứ về hướng Diệp Hòa.

Diệp Hòa nhanh nhẹn lắc mình né tránh ám khí làm thiếu niên có cơ hội có sơ hở tiến tới gần,bất ngờ hành động trở tay nắm cổ tay trắng noãn của Diệp Hòa,đem chủy thủ đánh rơi.

“Hèn hạ!”

Diệp Hòa tức giận mắng,dùng cánh tay không bị chế trụ trực tiếp vung qua quả đấm,thiếu niên kia lại giành trước một bước,lưu loát bắt chiêu thức giữ chặt nàng, khí lực mạnh đến làm cho nàng không thể động đậy,nào có yếu đuối như lời đồn đại cơ chứ? Diệp Hòa thấy tình thế không ổn hai tay bị người ta giữ chặt,không để ý chiêu thức ti tiện gì hết,cong lên đầu gối hung hăng hướng giữa hai chân thiếu niên đá vào,không ngờ tên khốn này bỗng nhiên kéo nàng đổi phương hướng nghiêng người trên mặt đất.Diệp Hòa dù sao cũng là nữ nhân đương nhiên không mạnh bằng hắn,thoáng cái mất đi thăng bằng ngã xuống quên mất cả việc đá người.Chỉ nghe ầm một tiếng hai người mặt đối mặt song song nằm nghiêng trên mặt đất.Diệp Hòa vung chân muốn phản kháng,thiếu niên lập cong chân đón nhận,đấu đá qua lại rốt cuộc chân hai người cuốn lẫn vào nhau không thể động đậy,mặt đối mặt tạo thành một tư thế vặn vẹo mà quái dị.

Diệp Hòa chán nản giận giữ nói: “Trước mặt người khác ngay cả đi cũng cần người đỡ,hiện tại sao không giả bộ nửa rồi?”

Khiêm Tiểu vương gia xem thường: “Đó là trước mặt người khác còn ở trước mặt nàng thì không cần thiết.” Giọng nói nhàn nhạt khi nói đến chữ “người” còn cố ý tăng thêm trọng âm.

“Nàng mắng ta không phải là người sao?”

Diệp Hòa trừng to mắt,tức đến mất đi tĩnh táo thường ngày,hận không thể cắn chết tên khốn này.

Thiếu niên hoàn toàn không thèm để ý vẻ giận dữ nghiến răng nghiến lợi của nàng,khinh thường hừ lạnh: “Mọi người đều có tâm,nàng có sao?”