Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 3 - Chương 225: Sinh tử lưỡng nan




Vội vội vàng vàng đi theo tiểu thái giám chạy vào tẩm cung của hoàng hậu, ta lại thấy Tào Tiết ngồi một chỗ ngẩn người. Trong lòng ta căng thẳng, vội bước lên trước: “Hoàng hậu, tiểu hoàng tử thế nào?”

Nghe thấy giọng ta, Tào Tiết ngẩng đầu, hai khóe miệng hé ra một tia cười: “Nó không sao, ra ngoài chơi rồi.”

Ta nhướng mày, chậm rãi đi lên trước: “Hoàng hậu, ngài sau này nếu có chuyện cần cứ cho người tới gọi thần, đừng dùng cách này. Như vậy không tốt.”

Tào Tiết cắn cắn môi, không phản bác lời ta nói, lại nhẹ giọng hỏi: “Cha ta có khỏe không? Chứng nhức đầu của người là do ngươi chữa mà.”

Là vì chuyện này? Ta lắc đầu cười cười: “Hoàng hậu quan tâm phụ thân cũng không phải chuyện lớn, ngài không cần để ý như vậy. Thừa tướng sức khỏe rất tốt, chứng nhức đầu đã nhẹ đi rất nhiều, ít khi phát tác. Nếu thừa tướng biết Hoàng hậu nhớ ngài như vậy, ngài nhất định rất cao hứng.”

Tào Tiết ừ một tiếng, chậm rãi đứng dậy: “Kỳ thật là Hoàng Thượng muốn gặp ngươi, ngươi đi theo ta!” Nàng không nhìn ta nữa, xoay người hướng cửa bên đi vào.

Ta có chút nghi ngờ, nhưng không do dự đi theo nàng. Lưu Hiệp đã rất lâu không tìm ta, hôm nay không biết nghĩ tới chuyện gì, còn thần bí như vậy. Đi qua vài con đường, chúng ta đã tới hậu điện tẩm cung của hoàng đế, nơi này ta rất quen thuộc, ban đầu đều là gặp Lưu Hiệp ở đây. Trên đại điện dùng rất ít nến, ánh sáng có chút yếu ớt, ánh nến lung lay, Lưu Hiệp ngồi tại chỗ, tay đỡ quai hàm, mắt nhìn thư án, không biết suy nghĩ cái gì. Bước nhanh vài bước lên trước, ta mới nhìn rõ Tuân Úc cũng có mặt, ngồi cách Lưu Hiệp chừng mười bước chân, mắt nhìn mặt đất, cũng đang ngẩn người.

Đây là thế nào? Chẳng lẽ Tuân Úc cùng Hoàng thượng giận nhau muốn ta đến hòa giải sao? Trong lòng âm thầm buồn bực, ta tới trước người Lưu Hiệp, quỳ xuống: “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, không biết Hoàng Thượng triệu kiến vi thần có việc gì?”

Lưu Hiệp nghe thấy giọng ta mới từ lơ đãng phục hồi tinh thần, hắn a vài tiếng, mới bối rối trả lời: “Cũng không có chuyện gì, chính là muốn tìm ngươi tâm sự, tâm sự thôi. À, ngươi đứng dậy ngồi đi!”

“Tạ Hoàng Thượng.” Ta đến bên cạnh Tuân Úc ngồi xuống: “Văn Nhược, ngài ở đây à. Thế nào? Có chuyện gì vậy?”

Tuân Úc từ lúc ta tiến vào vẫn luôn nhìn ta, tới lúc này, khóe miệng ông ta khẽ động một chút, rồi lại lắc đầu, không nói gì. Nhưng ánh mắt ông ta rất dị thường, hai tay nắm chặt khiến ta có cảm giác không đúng. Bất an và nghi ngờ, ta đưa mắt chuyển hướng sang Lưu Hiệp: “Hoàng Thượng, ngài có chuyện gì khó làm sao?”

Lưu Hiệp xấu hổ cười khẽ, nhưng không trả lời ta, mà đưa mắt nhìn về phía cánh cửa ở bên cạnh. Ta cảm giác đã xảy ra chuyện, cũng đưa mắt nhìn sang. Tấm rèm trên cửa bị xốc lên, vài người theo nhau đi vào, bọn họ hóa ra là Lưu Bị, Trương Phi, Tôn Càn, còn có Gia Cát Lượng. Trong nháy mắt ta nhìn thấy Lưu Bị, cả người đờ đẫn, không đợi ta kịp phản ứng, phía sau Đại điện “ầm” một tiếng, ta quay lại nhìn, Quan Vũ đã đứng ở trước cửa vừa đóng, ánh mắt giết người chăm chú nhìn ta.

Thu hồi ánh mắt nhìn Quan Vũ, ta vẫn không hiểu nhìn về phía đối diện, đám Lưu Bị đã ngồi xuống, chỉ có Trương Phi đứng phía sau Lưu Bị, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, còn Gia Cát Lượng nhẹ tay vỗ quạt lông, trên mặt là nụ cười thắng lợi. Ta nhìn Tuân Úc ở bên cạnh, lại nhìn Lưu Hiệp, lại nhìn Tào Tiết trong mắt có một tia không đành lòng đang nhìn ta, cuối cùng đã phản ứng được: ta đã mắc mưu.

Trong đại điện yên tĩnh không tiếng động, ta lại nghe được âm thanh nát vụn từ đáy lòng. Ta không biết bộ dáng mình lúc này ra sao, chỉ chăm chú nhìn Tuân Úc, qua một hồi lâu, ta mới nghe thấy bản thân phát ra tiếng: “Ông gạt ta, ông lại cùng bọn họ gạt ta. Thì ra, thì ra ông thật sự hận ta. Văn Nhược, ông thật sự hận ta.”

Từ lúc ta bước vào tới giờ, tư thế của Tuân Úc chưa từng thay đổi, ánh mắt cũng vẫn ở trên người ta. Mà lúc này, ta đã nhìn thấy sự kiên trì và cố chấp trong đôi mắt của ông ấy, tuy rằng tay ông ấy đang run lên, tuy rằng môi ông ấy cũng đang run rẩy. Ông ta trả lời ta, nhưng ta không nghe rõ, ép bản thân phải bình tĩnh lại, ép bản thân lắng nghe ông ta giải thích, mãi tới lúc móng tay đâm vào lòng bàn tay, dưới sự kích thích của cơn đau, ta mới nghe được giọng Tuân Úc nói: “Ta từng nói với ngươi, đừng khiến chúng ta trở thành kẻ địch, nhưng ngươi vẫn cố chấp như vậy.”

Nghe rõ mấy câu này, ta mới có chút tỉnh táo lại, ngoại trừ Tuân Úc trước mặt, ta không nhận ra gì khác, lại ngửi được trong không khí tràn ngập mùi máu tanh. Cơn đau từ lòng bàn tay truyền đến khiến ta tỉnh lại từ cơn thống khổ, mới phát hiện trên mặt mình thậm chí có nước mắt chảy xuống. Nâng tay lau nước mắt, nhìn hỗn hợp nước mắt và máu trong lòng bàn tay, ta lại cười: “Văn Nhược, đúng là ông vẫn mạnh hơn ta. Vài năm qua, ta vẫn đánh lừa bản thân, Tuân Văn Nhược là một hảo quân tử, ông ta đã đáp ứng Chí Tài huynh sẽ chiếu cố ta, ông ta sẽ không làm hại ta, nhưng cuối cùng là ta sai.”

Ta nhắc tới Hi Chí Tài, sắc mặt Tuân Úc trở nên tái nhợt, ông ta cắn chặt răng, thu lại ánh mắt treo trên người ta, hai tay nắm chặt tấm đệm. Một lát sau, ông ta giống như đã hạ quyết tâm, một làn nữa nhìn ta, nhưng mà trong mắt ngoại trừ cố chấp, thống khổ, còn có thêm kiên định: “Ngươi hận ta cũng được, oán ta cũng được, ta không hối hận. Dù là gặp Chí Tài, ta cũng phải làm.”

Ngữ khí kiên định của Tuân Úc cũng giống như ở Nghiệp thành, sắc mặt tái nhợt của ông ta khiến ta vừa tỉnh lại lại đi vào giấc mộng, ta không thể thừa nhận kết quả này, ép bản thân nhắm chặt hai mắt. Ta không thể để ông ta quấy nhiễu thêm, ta muốn nghĩ cho rõ ràng vì sao lại thế này. Áp lực và nguy hiểm trước mặt khiến ta hồi phục lại nhanh chóng, đây là ưu điểm của ta, ta vẫn luôn vì điểm này mà thấy may mắn. Nhưng hiện tại, ta có chút thống hận tính cách ấy, sự thật tàn khốc hơn xa so với ta nghĩ, ta thật sự không muốn mình tỉnh lại. Ta có thể thừa nhận bị Gia Cát Lượng lừa gạt, bởi vì ta lừa hắn trước, hắn muốn trả thù, ta có tâm lý chuẩn bị, với lại, ta chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, tuy rằng giữa chúng ta từng nói chuyện qua, tuy ta từng hoài nghi “minh mưu ám tiễn” chính là thủ đoạn ông ấy dùng để đối phó với ta, nhưng trong chốc lát khi Tuân Úc xuống tay đối phó với ta trở thành sự thật trước mắt, ta vẫn không thể nhận, mà ông ấy vì đối phó với ta, lại nhất trí cùng Gia Cát Lượng lừa gạt ta lâu như vậy, điều này khiến ta càng khó thừa nhận.

Mở to mắt, ta muốn chất vấn Tuân Úc, lại thấy được nụ cười của Gia Cát Lượng, tự tin và thắng lợi. Nụ cười này rơi vào mắt ta, va chạm trong lòng ta, dưới áp lực của nó, hồn phách ta đã trở lại trong thân. Cố gắng trấn tĩnh lại, ta nuốt lại lời chất vấn vào trong, chậm rãi nói với Tuân úc: “Văn Nhược, ta cũng từng nói, bất luận thế nào, ta không oán ông.” Không cần chất vấn ông ấy, bởi vì ông ấy đã sớm nói, chúng ta sẽ trở thành kẻ địch, ông ta xuất thủ, là tranh đấu với kẻ thù, là trận chiến sinh tử, ông ta không làm sai.

Trong lúc ta và Tuân Úc đối thoại, lúc ta nhắm mắt suy nghĩ, người ngồi đối diện vẫn im lặng không nói, Lưu Bị mặt không chút thay đổi; Trương Phi trợn tròn mắt; Gia Cát Lượng lại phe phẩy quạt lông; Tôn Càn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn ta, lại nhìn Tuân Úc; Quan Vũ đứng yên tại chỗ bất động; thân thể Lưu Hiệp có chút run rẩy; Tào Tiết đứng bên cạnh hắn, sắc mặt tái nhợt.

Tuân Úc nghe ta nói xong, thân thể vốn đang ngồi thẳng tắp chợt nghiêng ngả, tuy chỉ có một chút, cũng biểu hiện nỗi thống khổ và giãy giụa trong lòng ông ta. Không nhìn ta nữa, ông ta cúi đầu thật sâu. Đám người Lưu Bị vẫn không nói tiếng nào. Ta đã khôi phục lý trí, tâm tư lưu chuyển, nhanh chóng đoán được mục đích của bọn họ, hiểu ra tình cảnh của mình rất không tốt, thoái lui không phải tính cách của Triệu Như. Thấy bọn họ đều không nói gì, ta đưa mắt chuyển hướng sang Tào Tiết, cười lạnh nói: “Hoàng hậu đúng là một phu nhân tốt, nhưng tâm quá ngoan độc. Ngài không cần bản thân, không cần phụ mẫu, không cần trượng phu, cũng không cần hài tử. Triệu Như bội phục sự nhẫn tâm của ngài, thẹn không bằng.”

Tào Tiết có chút bất an, lại nói không ra lời. Gia Cát Lượng nhíu mày: “Tử Vân, ngươi tội gì đem tức giận phát lên Hoàng hậu.”

Từ lúc bắt đầu tới giờ, ta vẫn không nhìn Gia Cát Lượng, nghe giọng hắn, ta chuyển qua nhìn hắn lắc đầu: “Khổng Minh, ta nổi giận sao? Ngươi cùng Văn Nhược bày ra kế này, chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả? Các ngươi cho rằng mạng Triệu Như này đê tiện, đê tiện đến nỗi thừa tướng có thể không quan tâm sao?”

Nếu ta chết trong hoàng cung, người nơi này, ngoại trừ Lưu Hiệp có lẽ đều sẽ theo ta bồi táng, điểm này, Tuân Úc và Gia Cát Lượng đều biết rõ. Nhưng bọn họ lại bày kế ở đây, chứng minh bọn họ không phải muốn giết ta, mà muốn ép ta, mà khiến bọn họ chuẩn bị kỹ càng như vậy mục đích chỉ có một. Ta muốn ép họ nói thật.

Quả nhiên, ta vừa mới dứt lời, Gia Cát Lượng nở nụ cười: “Tử Vân, ngươi lại đã quên lời ta khuyên, vẫn tự tin như vậy. Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn giết ngươi? Thật muốn giết ngươi, cũng không cần dùng cách này, càng không để ngươi chết ở đây. Chúng ta sẽ không cho Tào Tháo có cơ hội lấy cớ huyết tẩy Hứa Đô.”

Ta nhìn Lưu Bị vẫn không nói chuyện, cười lạnh nói: “Các ngươi không định giết ta, lại phí công bày ra thế trận lớn như vậy, chính là muốn Triệu Như làm một việc đối với các ngươi mà nói, vô cùng quan trọng. Ta nghĩ, nhất định là Lưu hoàng thúc ở Hứa Đô chán rồi, muốn đổi chỗ khác.”

Tôn Càn cười: “Thông minh, thật sự là thông minh. Thời gian ngắn như vậy đã nghĩ ra, quả nhiên là người thông minh.”

Ta hừ lạnh một tiếng: “Triệu Như không thông minh, một chút cũng không thông minh. Ta nếu thật sự thông minh, từ lúc ở Hạ Khẩu nên giết các ngươi rồi.”

Gia Cát Lượng khẽ ho một tiếng: “Ngươi nói nhảm vô ích. Không chỉ chủ công đã chán ở đây, Hoàng thượng cũng muốn rời khỏi nơi này ra ngoài. Hoàng thượng cho chúng ta biết, ngươi từng nói qua, nếu điều kiện cho phép, ngươi có thể giúp Hoàng thượng xuất cung. Chúng ta cảm thấy, hiện tại điều kiện đã phù hợp rồi.”

Gia Cát Lượng vừa dứt lời, Lưu Hiệp vội vàng tỏ thái độ: “Đúng vậy, đúng vậy, trẫm cảm thấy có thể ra ngoài một chút. Triệu Như, ngươi không thể khi quân.”

Từ miệng bọn họ chứng thực suy đoán của ta, ta lại trầm mặc. Đúng vậy, lúc trước ta từng lập kế hoạch giao Lưu Hiệp cho Lưu Bị, để bọn họ tới Ích châu gây sức ép, đây là đề xuất của Vũ ca ca để giải quyết quan hệ mâu thuẫn giữa Tào Tháo và Hoàng đế. Nhưng mà, lúc này khác, lúc ấy khác, thế cục hiện giờ không giống khi đó, chúng ta đã nhất thống phương bắc, lấy được Kinh châu, sắp hạ được Hán Trung, hòa đàm với Ích châu cũng thuận lợi. Lưu Chương bất lực, chỉ cần chúng ta hạ được Hán Trung, tiến binh đe dọa một chút, Ích châu có thể quy thuận, đến lúc đó thừa thế xuất quân Đông tiến, Giang Đông sẽ vào tay, giang sơn thống nhất ngay trước mắt. Nhưng lúc này mà thả Lưu Bị ra, không khác gì thả cọp về rừng, chỉ có chuốc thêm phiền phức. Hắn mang theo hoàng đế rút lui về Ích châu, Lưu Chương bất lực, nhất định sẽ đem Ích châu chắp tay dâng cho Lưu Bị. Bên cạnh Lưu Bị có Gia Cát Lượng, hơn nữa có người của Ích châu, chúng ta muốn vào hai Xuyên sẽ phải trả giá rất lớn, loạn lạc sẽ kéo dài thêm mấy năm, dân chúng lại gặp thêm ly tao khó khăn, đều là những chuyện ta không thể chịu đựng.

Nghĩ xong, ta nhìn Lưu Hiệp chậm rãi mở miệng: “Hoàng Thượng, xin thứ cho Triệu Như vô lý, Hoàng Thượng muốn trị tội khi quân của Triệu Như, xin mời hạ chỉ.” Có điều, ta sẽ chết không vô ích, ta chết cũng phải kéo theo Lưu Bị đi cùng.

Nghe ta trả lời, Lưu Hiệp sững sờ, Lưu Bị nhíu mày, Gia Cát Lượng thở dài, Tuân Úc càng cúi đầu sâu hơn, còn Trương Phí bước nhanh tới sau lưng Lưu Hiệp nhìn ta chằm chằm.

Quan Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho là ta không giết được ngươi?”

Tôn Càn cười khẽ: “Triệu Như, ngươi thật muốn tìm chết, cho là Hoàng Thượng không dám giết ngươi sao?”

Ta cười lạnh: “Hoàng Thượng là quân, Triệu Như là thần, quân muốn thần chết, thần không thể tránh được.”

“Hoàng Thượng không hề muốn ngươi chết, mà muốn ngươi phụ giúp, ngươi kháng chỉ bất tuân, còn dám nói tới đạo vua tôi?” Gia Cát Lượng trong giọng nói tràn ngập giễu cợt, hắn không chút khẩn trương hay không đành lòng, khiến ta nhìn ra mưu kế của bọn họ không đơn giản như vậy. Xem ra, ta phải tập trung tinh thần.

Nghĩ đến đây là lần đầu tiên ta cùng Gia Cát Lượng chính thức đứng trên hai trận tuyến đấu nhau, ta đột nhiên hưng phấn. Ngươi muốn đấu, ta sẽ bồi tiếp, cho dù hôm nay chết ở đây, ta cũng sẽ không để ngươi chê cười. Đoan chính chỉnh lại tư thế, ta cười trả lời: “Khổng Minh, chuyện có thể làm thì làm, không thể làm là không thể làm. Mạng giữ được phải giữ, không giữ được, đành bỏ thôi. Nhưng mà…” dừng một chút, nhìn thoáng qua Tuân Úc, ta mới nói tiếp: “Ngươi và Văn Nhược đều là trí giả, chẳng lẽ không hiểu rõ đưa Hoàng Thượng rời khỏi đây sẽ gây ra hậu quả gì sao? Thiên hạ hỗn loạn nhiều năm, các ngươi nhẫn tâm thấy nó tiếp tục loạn sao? Các ngươi hai người không phải loại người mưu lợi cá nhân, vẫn nghĩ xem làm gì cho tốt.”

Gia Cát Lượng cùng Tuân Úc cũng không trả lời, Lưu Bị lại nói, cũng là câu đầu tiên sau khi ngồi xuống: “Sau khi Hoàng Thượng rời khỏi nơi này, tất nhiên là rồng về biển lớn, bay lên trời cao. Ngày gian thần bị chém đầu sắp tới.”

Ta cười lạnh: “Hoàng thúc vì Hoàng Thượng suy nghĩ thật chu đáo. Nếu vậy, Hoàng Thượng đi cũng được, không sao cả.”

Lưu Hiệp vui vẻ: “Ngươi đồng ý giúp chúng ta đi sao?”

Ta tiếp tục cười lạnh: “Giúp Hoàng Thượng đi cũng không phải chuyện gì lớn. Có điều, Hoàng Thượng phải đi cũng đi một mình, những người khác đừng hòng rời khỏi đây. Bọn họ không phải rồng, không cần về biển, bay lượn cửu thiên gì đó.”

Lưu Hiệp rung rung khóe môi, không nói gì. Lưu Bị lại cười: “Triệu Như, Hoàng Thượng rời khỏi đây, nếu bên cạnh không có ai hộ giá, chẳng phải để gian thần lấy cơ hội hành thích sao?”

Lưu Hiệp lập tức lên đường: “Không sai, trẫm cần hoàng thúc cùng các vị đại nhân hộ giá xuất hành.”

Ta móc mẻ: “Nếu như có thể lập tức rời Hứa Đô, chỉ sợ đám đại thần hộ giá này không cần Hoàng Thượng nữa. Tới lúc đó, an toàn của Hoàng Thượng càng có vấn đề.”

Lưu Bị hừ lạnh một tiếng, nghiêm mặt nói: “Chỉ có bọn tiểu nhân gian nịnh mới làm ra chuyện đạo nghịch bất đạo đó. Chúng ta quyết không từ bỏ Hoàng Thượng.”

Ta ngửa đầu cười to: “Nói đến cùng, chính nghĩa lẫm liệt thật! Nhưng mà không biết năm đó ai vứt bỏ Hoàng Thượng cùng Đổng quốc cữu không để ý tới, một mình chạy tới Từ châu. Lưu hoàng thúc, Quan, Trương hai đệ đệ của ngài không phải đại tướng dũng mãnh phi thường sao? Ngài không phải trung thành tận tụy sao? Năm đó vì sao không mang theo Hoàng Thượng đi cùng? Sao không chấp hành chiếu thư trừ gian viết trên vạt áo của Hoàng Thượng? Hôm nay còn nói ra lời này, mặt không đỏ, Triệu Như thật sự là bội phục.”

Lời ta nói khiến Lưu Bị sắc mặt trắng bệch, Tôn Càn thở dốc, Gia Cát Lượng dừng tay phẩy quạt, Quan Vũ khí huyết chảy ngược, Trương Phí vuốt chòm râu ngắn ngủn trừng mắt. Trong đại điện nghe rõ tiếng thở của bọn họ.

Một lát sau, Lưu Bị mạnh mẽ đứng lên tới trước mặt Lưu Hiệp, quỳ sụp xuống: “Hoàng Thượng, việc năm đó, thần nghĩ phải mau chóng chiếm Từ châu, kiếm được nơi sinh sống yên ổn, rồi mới có thể đón Hoàng Thượng ra, mới có thể triệu tập chí sĩ trung tâm, phục hưng Đại Hán. Nhưng áy náy chính là, thần thất bại, thần trung thành một lòng, xin Hoàng Thượng minh giám.”

Tôn Càn cũng bước qua quỳ xuống: “Hoàng Thượng, hoàng thúc trung tâm, trời đất chứng giám. Triệu Như miệng nói bậy bạ, chính là muốn châm ngòi ly gián.”

Lưu Hiệp cuống quít xua tay: “Hoàng thúc mau mau đứng lên, Tôn ái khanh cũng mau mau đứng lên, trẫm sẽ không hoài nghi các ngươi, các ngươi đều là trung thần của Đại Hán ta.”

Gia Cát Lượng lạnh mắt nhìn tất cả mọi chuyện, đợi Lưu Bị trở về chỗ cũ, hắn mới nói: “Tử Vân, ta hiểu ý ngươi, náo động, hỗn loạn cũng không phải ý nguyện của ta, nhưng Đại Hán giang sơn càng không thể mất. Cho nên, việc hôm nay, ta không thể không làm.”

Lại là cái gọi là Đại Hán giang sơn, lừa mình dối người, cực kỳ vô sỉ. Lạnh lùng liếc hắn một cái, ta hừ một tiếng: “Nếu như vậy, ta cũng không muốn nhiều lời. Các ngươi động thủ đi, Triệu Như quyết sẽ không để các ngươi toại nguyện. Một mạng của ta, có nhiều người chôn cùng như vậy cũng đủ rồi.”

Gia Cát Lượng thở dài một tiếng, lắc đầu: “Tử Vân, theo tâm tính của ngươi, chẳng lẽ thực nhẫn tâm khiến hoàng cung lại xảy ra một trận gió tanh mưa máu? Ngươi cho rằng người ở đây chết hết, thiên hạ có thể thái bình sao? Ngươi cho rằng để chúng ta chôn cùng ngươi, Tào Tháo không chùn tay, không chút kiêng nể gì sao?”

Ta hít sâu một hơi: “Có thể kéo các ngươi đi cùng, Triệu Như tin tưởng, thiên hạ này rất nhanh sẽ thái bình, ta không hối hận.”

“Vậy sao?” Gia Cát Lượng cười, cười xong, hắn nhìn ta chằm chằm gằn từng chữ: “Tử Vân, ngươi lừa mình dối người sao? Ngươi cho rằng cái chết của ngươi sẽ rõ ràng, thoải mái sao? Ngươi gánh được tội hành thích vua hay không? Không có Tào Tháo sai khiến, đại thiện nhân danh chấn thiên hạ Triệu Như ngươi sao lại ám sát Hoàng Thượng? Không có Tào Tháo sai khiến, Tào Hồng sao dám huyết tẩy hoàng cung? Người trong thiên hạ có thể quy thuận một gian thần giết vua tự lập sao? Ha ha, ngươi không thể để Tào Tháo trở thành Vương Mãng thứ hai chứ?”

“Hành thích vua?” Thì thào nói ra hai chữ này, trong đầu ta giống như bị búa tạ nện vào, đau đớn trong nháy mắt, ta không tin nổi nhìn về phía Tuân Úc. Không phải ta không nghĩ tới điểm này, mà là ta xử trí theo cảm tính, căn bản không thể liên hệ “hành thích vua” với “Tuân Úc”, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, Tuân Úc lại tham dự vào, ta không tin, ta không thể tin. Nhưng lời nói của Gia Cát Lượng đã phơi bày sự thật, Tuân Úc mặt không chút sắc, run rẩy nắm chặt hai tay, khiến ta không thể không tin sự thật mình đang đối mặt.

Cảm nhận được ánh mắt ta dán chặt vào mình, Tuân Úc ngẩng đầu nhìn ta, giọng nói phát ra từ kẽ răng vang lên: “Tử Vân, vì giang sơn Đại Hán, ta không thể không hạ quyết tâm này. Ta biết ngươi không cam lòng, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Giúp ta? Đúng, ngươi là quân tử, ngươi cũng hiểu rõ ta, cho nên ngươi mới có thể sau khi đặt bẫy lại chết theo ta. Ta vươn tay muốn bắt lấy hắn, lại rút tay về: “Ngươi giúp ta? Ha ha ha ha ha, ngươi giúp ta chết để có thể bảo vệ giang sơn Đại Hán của ta? Ngươi giúp ta chết, vậy ngươi mặc kệ Đại Hán giang sơn của ngươi sao? Văn Nhược ơi Văn Nhược, trong hai chúng ta, ai mới là tên ngốc? Ngươi có phải quá ngây thơ không? Ngươi cho rằng Triệu Như này chết, Đại Hán giang sơn của ngươi sẽ vững chắc sao? Ngươi cho rằng mấy kẻ trước mắt ngươi có thể bảo vệ Đại Hán giang sơn của ngươi sao? Cho dù bọn họ bảo vệ được nhất thời, có thể bảo vệ cả đời sao? Ngươi thật sự cảm thấy giang sơn Đại Hán này còn có thể tiếp tục kéo dài sao? Lừa mình dối người, giữa chúng ta ai mới là lừa mình dối người?”

Tiếng gầm giận dữ của ta vang vọng trong đại điện, lời chất vấn còn quanh quẩn bên trong, sự phẫn nộ, sự tuyệt vọng, nỗi thống khổ của ta cũng phát ra theo lời chất vấn. Nói xong, chúng ta đều xụi lơ trên đệm ngồi. Tuân Úc, ngươi vì Đại Hán giang sơn của ngươi mà liều lĩnh, còn ta, lại không thể giống như ngươi từ bỏ mọi thứ!

Tuân Úc lại cúi đầu, giọng nói không giấu nổi nỗi thống khổ: “Ta tận lực, chúng ta đều làm hết sức, không thẹn với lương tâm. Ngoại trừ đối với ngươi. Tha thứ cho ta, Tử Vân, nếu có kiếp sau, ta…”

“Ta không muốn cái gì kiếp sau, Triệu Như cũng không cầu kiếp trước kiếp sau.” Ngắt lời Tuân Úc, ta đưa mắt chuyển hướng sang Gia Cát Lượng: “Ngươi thì sao? Khổng Minh, ngươi cũng muốn đi cùng ta sao? Có nên không?” Tuân Úc có thể không thẹn với lương tâm, vì hắn không có tư tâm, nhưng Gia Cát Lượng không phải người như vậy, ít nhất, hiện tại tư tâm của hắn lớn hơn công tâm, điểm này ta không nhìn lầm.

Gia Cát Lượng cúi đầu, một lát sau, hắn dứt khoát nói: “Đúng, ta không biết. Tử Vân, lý tưởng của chúng ta giống nhau, vì lý tưởng này, ngươi không cần kiên trì nữa, lựa chọn đối với ngươi không hề khó khăn. Trong lòng ngươi biết rõ, ta sẽ tiếp nhận ngươi, cũng nguyện ý tha thứ và bao dung cho ngươi. Từ bỏ sự kiên trì của ngươi không khó, cũng không có gì đáng cười.”

Tiếp nhận, tha thứ, bao dung, ba từ này giống như luồng hơi ấm nhè nhẹ làm tan cõi lòng lạnh như băng của ta, Gia Cát Lượng không tuyệt tình muốn ta chết, hắn trái lại muốn tranh thủ ta, chúng ta đều cho đối phương lựa chọn. Hắn đồng thời ép ta, cũng mang theo tình cảm của bản thân, đây đại khái là thu hoạch tốt của ta.

Nhìn ánh mắt ta có chút hòa hoãn, Gia Cát Lượng mỉm cười: “Tử Vân, ngươi thông minh như vậy, phải biết không còn lựa chọn nào khác. Đừng lãng phí tinh lực bản thân, quyết định một việc thích hợp với ngươi, thích hợp với mọi người không hề khó khăn. Nghe ta một lần, được không?”

“Đừng ép ta.” Ta nhẹ giọng chống cự một câu, từ từ nhắm hai mắt lại. Ta rất bất lương, tranh thủ thời gian hắn ân cần khuyên bảo, tỉnh táo suy nghĩ đối sách.

Bọn hắn uy hiếp rất thành công, ta quả nhiên không thể để cho Lưu Hiệp chết ở chỗ này, biết rõ giết Lưu Hiệp chẳng qua là thủ đoạn bọn họ dùng để uy hiếp ta, ta lại không thể không khuất phục. Gia Cát Lượng cùng Tuân Úc đã tóm được nhược điểm của ta, còn Lưu Bị dùng Trương Phi và Quan Vũ trông chừng Lưu Hiệp, cũng cho thấy hắn đã quyết tâm liều chết, ta nếu không theo, bọn họ thật sự có thể xuống tay giết Lưu Hiệp, lưỡng bại câu thương. Còn ta có thể cứu Lưu Hiệp trước khi Trương Phi xuống tay sao? Đáp án là không, khoảng cách, tốc độ của Trương Phi, trên tay lại không có binh khí, toàn bộ đều đặt ta vào hoàn cảnh xấu, quan trọng hơn là, ta không thể lấy tính mạng Lưu Hiệp để thử tốc độ của ta, bọn họ có thể không cố kỵ tính mạng của hắn, nhưng ta không thể không băn khoăn.

Như vậy cứ chấp nhận thua, đồng ý yêu cầu của bọn họ sao? Ta không thể không đồng ý, bởi vì hậu quả nếu Lưu Hiệp chết ở đây quá rõ ràng. Chân tướng sẽ bị vùi lấp, truyền ra chỉ có thể là Hoàng đế bị Tào Tháo phái người ám sát, Lưu Bị và trung thần vì bảo hộ Hoàng Thượng đấu với tên tặc tử Triệu Như, Tào Hồng mang binh tiến cung, kết quả mọi người đồng quy vu tận, máu nhuộm hoàng cung. Tào Tháo khẳng định phải đeo trên lưng ác danh hành thích vua, thiên hạ từ đó phát sinh vô số người chống lại Tào Tháo, chân tướng bất minh ở Lạc Dương sẽ trở thành mục tiêu tấn công của mọi người. Giang Đông, Ích châu, Hán Trung, Liêu Đông, thậm chí những kẻ không có thực lực cũng rục rịch xưng vương lên ngôi, cho dù không lên ngôi, cũng sẽ bồi dưỡng một kẻ chúng gọi là quân vương. Thế cục yên ổn chúng ta tạm thời đạt được sẽ bị đánh vỡ, thiên hạ lần nữa lâm vào cảnh tranh đấu hỗn loạn, thậm chí so với trước kia chỉ hơn không kém, mọi người không biết theo ai, chỉ nghe theo mệnh trời.

Lưu Hiệp sau khi rời đi sẽ thế nào? Lưu Bị muốn lợi dụng hắn, trong thời gian ngắn hắn không bị nguy hiểm tới tính mạng, về phần Lưu Bị sau này đã vững chân ở Ích châu, giá trị lợi dụng của Lưu Hiệp giảm xuống, nhưng Lưu Bị muốn thu mua nhân tâm, cũng sẽ không giết hắn, đãi ngộ của hắn so với hiện tại cũng tốt hơn một chút, đương nhiên cũng chỉ là một chút.

Lưu Bị sau khi rời đi thì sao? Rất rõ ràng, hắn mang theo Hoàng đế khẳng định sẽ xuôi nam, cướp lấy Kinh châu, tiến vào Ích châu, sau đó mượn danh nghĩa hoàng đế đưa quân tới Hán Trung, bắc thượng Dự châu, kiếm chỉ vào Lạc Dương, đây chính là mục tiêu chiến lược của bọn họ. Mục đích thống nhất thiên hạ của bọn họ sẽ vì Lưu Bị phản kháng mà lâu thêm mấy năm, chúng ta cũng phải trả giá thêm nhiều sinh mạng.

Sau khi bọn họ đi, Tào Tháo sẽ thế nào? Nổi trận lôi đình, muốn đem ta bầm thây vạn đoạn cũng là phản ứng bình thường. Có điều, phản ứng của ông ấy đối với ta không là gì, ta lo lắng chính là được mất của ông ta trong chuyện này. Cái mất rất rõ ràng, đám người Lưu Bị sẽ chiếu lệnh Hoàng đế coi ông ấy là gian thần, nhưng hiệu lệnh thì hiệu lệnh, có thực lực mới là quan trọng, Tào Tháo có thể tuyên bố Hoàng đế bị Lưu Bị bắt cóc, để tạo ra thế đối lập, cái hay của chính trị là ở điểm này, không có gì mới mẻ; Tào Tháo đạt được cái gì? Cũng rất rõ ràng, không có Hoàng đế vướng tay, ông ta có thể không cần băn khoăn gì nữa, tuy rằng trước mắt sự cản trở của Hoàng đế là rất nhỏ, nhưng vẫn là có. Bỏ đi ràng buộc này, Tào Tháo có thể vung tay làm lớn, trên mảnh đất rộng lớn này, Tào Tháo chính là chủ nhân thật sự, thống nhất thiên hạ có thể nhanh hơn một chút. Nếu ta nghĩ được cách hợp pháp hóa quyền lợi của Tào Tháo thì sao? Vậy đối với ông ấy chẳng phải như hổ thêm cánh sao? Như vậy cho dù ta chết, cũng có thể buông xuống bận tâm lớn nhất. Nếu Tào Tháo hiểu rõ dụng tâm của ta, bình tĩnh lại, hẳn sẽ không chuyển phẫn nộ với ta lên người thân nhân của ta.

Trong lòng đem tất cả lợi hại phân tích một lần xong, ta bi ai phát hiện, bất luận ta cố gắng thế nào, hình như cũng không thể thay đổi vận mệnh phải chết của ta, có thể bảo vệ người thân bình yên vô sự, đã là cố gắng lớn nhất rồi. Thở dài, ta mở to mắt: “Khổng Minh, Văn Nhược, các ngươi thắng rồi, ta không có lựa chọn nào khác.”

Lúc ta suy nghĩ, đám người Lưu Bị cũng không nói chuyện, bọn họ cho ta thời gian, chứng tỏ cũng có lòng tin vào chiến thắng. Bởi vậy, nghe ta nói xong, Lưu Bị lập tức hướng Lưu Hiệp: “Hoàng Thượng, ngài chuẩn bị khi nào rời khỏi nơi này?”

Lưu Hiệp ngây người nhìn chúng ta, căn bản không có phản ứng. Ta cười lạnh một tiếng: “Lưu hoàng thúc, ngài quá nóng ruột rồi, Triệu Như chưa nói xong.”

Tôn Càn nở nụ cười: “Triệu Như, ngươi muốn đề xuất điều kiện gì chúng ta biết rõ. Ngươi yên tâm, Hoàng Thượng đối với sự quan tâm của ngươi mấy năm qua vẫn ghi nhớ trong lòng, Hoàng thúc cùng chúng ta đều coi trọng tài học của ngươi, cho nên tương lai của ngươi vẫn rất tốt đẹp.”

Ta ung dung cười: “Tôn đại nhân, Triệu Như không giống ngươi.” Ánh mắt nhìn về phía Lưu Bị: “Các ngươi ép ta vào tuyệt lộ, ta lại không muốn làm chuyện buôn bán lỗ vốn. Ta có ba điều kiện, các ngươi làm được, Triệu Như liền giúp các ngươi rời khỏi Hứa Đô; các ngươi không làm được, Triệu Như tình nguyện để máu tưới hoàng cung, ngọc đá cùng tan. Dù sao cũng là chết, chẳng qua hai mắt nhắm lại, hậu sự ai cần lo nữa.”

Điều kiện ta còn chưa nói ra, Lưu Bị cùng Tôn Càn giật mình, Gia Cát Lượng cũng dùng ánh mắt không tin nhìn ta chăm chú. Chỉ có Tuân Úc một chút phản ứng cũng không có, hiểu rõ ta chính là hắn. Lẳng lặng chờ giây lát sau, Tôn Càn hỏi một câu thừa thãi: “Triệu Như, ngươi, ngươi thật lựa chọn tử lộ?”

Ta lạnh nhạt trả lời: “Tôn đại nhân hỏi thừa, các người sắp xếp tử lộ cho ta, chẳng lẽ ta còn có lựa chọn? Nhưng mà, trong lòng Triệu Như còn có một thương nhân, dù thua cả vốn lẫn lãi, cũng muốn kiếm chút tiền mua quan tài.”

Lưu Hiệp ngây ngốc hỏi: “Ngươi không phải đã đồng ý rồi sao? Tại sao lại là chọn chết? Ta nghe không hiểu.”

Ta dùng ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn Gia Cát Lượng trả lời Lưu Hiệp: “Hoàng Thượng, Triệu Như sẽ không thể phản bội chủ công của mình, tuy ta thả các người, nhưng không đi cùng, ta phải trở về Lạc Dương chịu tội.” Thật xin lỗi, ta không thể nhận hảo ý của ngươi, ngươi không có phản bội Lưu Bị, ta cũng sẽ không phản bội Tào Tháo, bởi vì những thứ ta quan ái nhiều hơn ngươi rất nhiều.

Ánh mắt sáng ngời của Gia Cát Lượng trong nháy mắt phai nhạt, thần sắc buồn khổ, hắn đã hiểu lời ta: “Tử Vân, ngươi biết mình từ bỏ cái gì không? Không phải mạng một mình ngươi đâu! Ngươi chẳng lẽ không suy nghĩ cho Tử Long?”

Ta gật đầu: “Ta biết chứ. Nhưng ta không chỉ có một mình Vân ca ca là người thân. Vả lại, ta sẽ không dốc sức cho Lưu hoàng thúc, bởi vì hắn không xứng.”

Câu nói trảm đinh tiệt thiết khiến Lưu Bị biến sắc, khiến Gia Cát Lượng nghẹn không nói nổi, thân thể Tuân Úc lại run lên. Lưu Hiệp nghe xong, khuôn mặt vốn đã không chút máu của hắn càng thêm trắng: “Triệu Như, mặc dù ngươi lừa gạt trẫm, nhưng những năm gần đây cũng mang tới cho trậm không ít an ủi, trẫm đối với ngươi có cảm động và nhớ nhung. Theo chúng ta đi đi, trẫm đảm bảo cho ngươi bình an. Với lại, Tào Tháo tàn nhẫn như thế, ngươi về Lạc Dương, chỉ có một con đường chết!”

Lời nói chân thành tha thiết của hắn khiến ta có chút cảm động, xoay người quỳ xuống: “Hoàng Thượng, xin thứ cho Triệu Như mấy năm nay bất kính. Ngài quanh năm buồn bực, thân thể suy yếu, sau này phải năng hoạt động, ít ăn thịt đi. Con của Đổng phi từ nhỏ đã yếu ớt, mấy năm nay tuy Triệu Như tận tâm khám chữa, nhưng bệnh khó trừ, Hoàng Thượng nhớ giục Hoàng tử luyện tập bài tập thần dạy ngài ấy để dưỡng thân thể. Hoàng tử chịu khổ đã nhiều, có chút ham ăn ham uống, Hoàng thượng sau này đừng quá nuông chiều, tránh tổn thương tính khí. Từ nay về sau, thần không thể ở bên cạnh ngài hầu hạ, xin ngài bảo trọng.”

Lưu Hiệp khẽ nâng tay, nhìn ta cầu khẩn, lại nói không nên lời: “Triệu Như, ngươi, ngươi thật muốn ở lại sao? Không cần đường sống sao?”

Khẽ lắc đầu, ta không nhìn ánh mắt thương tâm của Lưu Hiệp, chuyển hướng về phía Tuân Úc: “Văn Nhược, ngươi hiểu rõ ta, cho nên, ba điều kiện ta đề xuất không bao gồm yêu cầu với ngươi. Nhưng mà ta muốn ngươi đồng ý, chuyện tiếp theo hoàn toàn theo yêu cầu của ta mà làm, coi như ta ép ngươi.”

Tuân Úc ngẩng đầu nhìn ta, nhẹ nhàng lắc đầu. Tôn Càn ở đối diện lớn tiếng nói: “Văn Nhược tiên sinh, hắn còn chưa nói rõ, ngài cần gì đã không chịu.”

Tuân Úc nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng mà kiên định trả lời: “Ta không thể đồng ý.” Hắn biết rõ ta muốn hắn đáp ứng chuyện gì.

“Ngươi nhất định phải đồng ý.” Ta không hề để lại đường sống cho hắn: “Ta ích kỷ, nên ta không muốn cùng ngươi đi gặp Chí Tài huynh. Ngươi bày kế với ta, bản thân yên tâm mà chết, lại muốn để ta chết không nhắm mắt, ngươi quá độc ác. Ta không để cho ngươi cơ hội này, ta muốn ngươi vĩnh viễn thiếu nợ ta và Chí Tài huynh, vĩnh viễn.”

Tuân Úc há to miệng nhìn ta, đợi ta nói xong, nước mắt hắn đã che kín mặt: “Tử Vân, ngươi so với ta độc hơn, ta chẳng qua lấy mạng ngươi, ngươi lại muốn ta sống không bằng chết.”

Ta không đành lòng nhìn hắn, quay sang nói: “Xin lỗi, ngươi bày kế ta, ta cũng trả thù ngươi. Cũng chỉ có thế, ta mới chết bình yên một chút. Văn Nhược, ngươi và Trương Tử Bố viết thư qua lại, ta biết. Ta đi rồi, phiền ngươi viết cho ông ta một phong thư, thay ta giải thích cho bọn họ, nói với những người bị ta lừa gạt ở Giang Đông một lời xin lỗi.”

Tuân Úc che mặt khẽ bật khóc, ta chuyển hướng sang Gia Cát Lượng đang ngẩn người: “Khổng Minh, ta lừa ngươi, ngươi cũng lừa ta, chúng ta hai bên huề nhau. Từ giờ trở đi, ta không còn cảm giác áy náy gì với ngươi nữa. Ta chết rồi, hy vọng ngươi sau này có thể thả cho thân nhân của ta một đường sống; nếu như lần này Triệu Như may mắn không chết, sau này chúng ta còn có dịp đấu trí, để chúng ta một lần cạnh tranh công bằng.” Gia Cát Lượng sắc mặt bắt đầu trắng bệch, cắn chặt môi không nói lời nào.

Giao phó xong chuyện này, ta mới hỏi Lưu Bị vẫn đang lạnh lẽo nhìn ta: “Lưu hoàng thúc, ngài nghĩ thế nào?”

Lưu Bị thở dài một hơi: “Ngươi nói đi.”

“Điều kiện thứ nhất: ta muốn Hoàng Thượng lập tức triệu tập chúng thần, tuyên bố sắc phong Đại Hán thừa tướng Tào Mạnh Đức. Đại Hán thừa tướng Tào Mạnh Đức nhiều năm vì nước vất vả, càng vất vả công lao càng lớn, đặc phong ngài làm Ngụy vương, mang Ký châu Nghiệp thành, Hàm Đan ban cho Ngụy vương làm đất phong, thực ấp năm mươi vạn hộ.” Nhìn mọi người giật mình, ta mỉm cười: “Đừng nóng vội, ta còn chưa nói xong. Hiện giờ quốc sự thối nát, chiến tranh thường xuyên, Hoàng Thượng đặc biệt lệnh cho Hán thừa tướng Ngụy vương Tào Mạnh Đức kiêm nhiệm Hộ quốc Đại tướng quân.”

“Cái gì?” Lưu Hiệp vẫn mở to hai mắt nhìn ta, nghe đến đó cũng nhịn không được nữa đứng lên: “Không thể được, trẫm quyết không đáp ứng điều kiện như vậy.”

Tôn Càn cũng đứng lên: “Triệu Như, ngươi to gan.”

Ta cười nhạo nhìn về phía Tôn Càn: “Tôn đại nhân, ngươi nói nhiều lời thừa quá. Triệu Như đến chết còn không sợ, quan tâm gì lá gan lớn nhỏ.”

“Ngươi…”

“Công Hựu, ngồi xuống.” Lưu Bị đã bình tĩnh lại sau cơn giật mình: “Triệu Như, ta thừa nhận điều kiện của ngươi đúng là bất ngờ, nhưng ta biết dụng tâm của ngươi, đơn giản là muốn tận trung với Tào Tháo thôi. Hoàng Thượng sẽ thành toàn cho ngươi. Còn có điều kiện gì, ngươi nói đi.”

“Hoàng thúc.” Lưu Hiệp nóng nảy.

Lưu Bị an ủi nhìn về hắn: “Hoàng Thượng, chẳng qua là một đạo chiếu thư, cứ ra là được.” Ý hắn rất rõ ràng, thánh chỉ thôi mà, hôm nay có thể phong thưởng, ngày mai liền có thể trị tội, chẳng qua là một câu nói.

Gia Cát Lượng bất đắc dĩ lắc đầu: “Tử Vân, cho dù ngươi tranh thủ vì Tào Tháo, chắc gì hắn tha cho ngươi?”

Ta lạnh nhạt trả lời: “Ta đương nhiên biết. Có đạo thánh chỉ này, ta có đảm bảo người thân của ta không bị liên lụy.”

Câu trả lời của ta khiến bọn họ giật mình hiểu ra, Lưu Hiệp cũng ngồi trở lại, còn thở dài một tiếng.

Nhìn ánh mắt buông lỏng của bọn họ, ta đưa ra điều kiện thứ hai: “Điều kiện thứ hai: xin Hoàng Thượng ba ngày sau lại ra một đạo ý chỉ: Thiên tử dưới sự hộ vệ của Hoàng thúc đông tuần hải phận. Lúc Hoàng thượng không có mặt, trong triều không thể không có người chủ trì đại cục, bởi vậy đặc mệnh cho Hán thừa tướng, Hộ quốc tướng quân, Ngụy vương Tào Mạnh Đức làm giám quốc, thay thế thiên tử, toàn quyền xử lý việc trong thiên hạ.”

Thế này, không chỉ Lưu Hiệp ngây người, Lưu Bị cũng ngồi không yên: “Triệu Như, ngươi quá đáng rồi, điều kiện này Hoàng Thượng quyết không đáp ứng.”

Ta hướng hắn vung tay: “Xin lỗi, Triệu Như lần này chỉ là mua bán, không định cò kè mặc cả. Các ngươi không nhận điều kiện này, ta vẫn chỉ câu kia, chẳng qua biến đại điện này thành lò sát sinh thôi.” Hiện tại ta là chân trần không sợ phải đi giày.

“Ngươi, ” Lưu Bị tiến lên từng bước lại chậm rãi ngồi trở về.

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, ta mỉm cười nhìn Lưu Bị bị ta chọc giận tới mức khó thở, không thể nói nên lời. Lúc này, Gia Cát Lượng cười khẽ một tiếng: “Hoàng Thượng, hoàng thúc, này có là gì, chẳng qua là trong lúc Hoàng Thượng tuần tra giao quyền cho cấp dưới. Đợi Hoàng Thượng tuần tra xong rồi, lập kinh đô mới, tất nhiên có thể thu lại quyền hành. Ha ha, cũng chỉ là một câu nói thôi.”

Lưu Bị vừa nghe xong, không tức giận nữa mà bật cười: “Có đạo lý. Triệu Như, chỉ sợ ngươi vẫn là uổng phí tâm huyết.”

Ta cười cười: “Ta tranh thủ phần ta, chuyện sau này đành xem bản lĩnh của mọi người, chỉ sợ không còn quan hệ tới ta nữa.” Quay người chuyển hướng Tuân Úc, ta nói: “Văn Nhược, đạo ý chỉ thứ hai ta muốn ngươi tự mình đưa tới Lạc Dương ban chỉ cho chủ công. Sau khi ngươi tới Lạc Dương, thuộc hạ của ta sẽ đưa cho ngươi một viên thuốc. Đây là ta mời người để tâm bào chế, vốn là chuẩn bị cho việc ta thoái ẩn, nhưng ta không cần nữa, vậy tặng cho ngươi!”

“Thuốc?”

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Tuân Úc, ta lạnh nhạt giải thích: “Tác dụng của viên thuốc này là ở chỗ khiến cơ thể trở nên suy yếu, không có giải dược, người dùng nó sẽ mệt mỏi, bệnh nằm liệt giường. Ngươi sau này sẽ không còn sức khỏe tham dự triều chính nữa.”

Tuân Úc cả người run lên: “Ngươi, ngươi lại đã chuẩn bị…”

Ta thản nhiên nói: “Đúng, ngươi biết ta sớm muộn gì cũng thoái ẩn, ta không thích cuộc sống tranh giành lục đục.” Đây là nói thật, viên thuốc này là ta từ chỗ Tả Từ ép dọa lấy được. Đương nhiên, nó có giải dược, nhưng ta sẽ không cho Tuân Úc, bởi vì chỉ có như vậy, Tuân Úc mới có thể giữ được tính mạng, Tuân gia mới không bị liên lụy.

Tuân Úc không nói gì, ngồi liệt ở chỗ đó, hắn hiểu rõ dụng tâm của ta rồi! Ánh mắt Gia Cát Lượng nhìn về phía hắn có chút không đành lòng, cũng mang theo một tiếng thở dài, đám người Lưu Bị đều trầm mặc.

Ta không cho bọn họ thời gian để thở, nói tiếp: “Lưu hoàng thúc, điều kiện thứ ba ta vì chính mình đề ra, mục đích chính là ngươi, ngươi nghe cho kỹ. Điều kiện thứ ba của ta là: ta muốn ngươi thề, chừng nào ngươi còn sống, tuyệt đối không phong chức hay trọng dụng Triệu Vân, Triệu Tử Long làm thần tử hay bộ hạ của ngươi.”

Yên tĩnh, tuyệt đối không có tiếng động, nếu như điều kiện trước của ta khiến bọn họ giật mình, điều kiện này lại khiến họ sợ ngây người. Qua một lúc thật lâu, Trương Phi kêu lên: “Điều kiện này là thế nào? Tử Long tại sao lại có đệ đệ như ngươi chứ.”

Ta đứng dậy, nhìn chăm chú Lưu Bị gằn từng chữ: “Ta muốn huynh trưởng bình an sống sót, ta muốn thân nhân ta không ai phục vụ cho ngươi, ta không muốn nhìn huynh trưởng của ta cùng các nghĩa huynh tàn sát nhau trên sa trường. Các ngươi cho rằng ta không biết dự định của các ngươi sao? Ép ta tha các ngươi đi, vì không để Vân ca ca bị Tào thừa tướng giận chó đánh mèo, ta chỉ có thể để huynh ấy đi cùng các ngươi, như vậy, huynh ấy còn có thể theo ngươi làm việc. Hừ, Triệu Như quyết không để Vân ca ca phục vụ cho tên hung thủ đã giết ta. Lưu Hoàng thúc, nói thật cho ngươi biết, cho tới nay, vì Vân ca ca, ta tới gần ngươi, nhẫn nhịn ngươi, nếu không vì huynh ấy, ta giết ngươi rồi.”

Sắc mặt Lưu Bị vô cùng âm trầm, tay hắn nắm chặt kiếm, hung hãn nhìn ta, hắn chỉ hận không thể giết ta ngay. Sắc mặt Gia Cát Lượng cũng trầm xuống, hắn nhíu chặt lông mày nhìn Lưu Bị, quạt lông trong tay phất dồn dập, thể hiện nội tâm đang vô cùng phức tạp. Ta từ từ ngồi trở xuống, đợi Lưu Bị trả lời, ta muốn nhìn xem, tình nghĩa của Lưu Bị với Vân ca ca nặng bao nhiêu, nhìn xem tấm bảng nhân nghĩa của Lưu Bị có thể kiên trì bao lâu nữa.

Lưu Bị không kiên trì lâu như ta nghĩ, hắn chỉ suy nghĩ nửa canh giờ liền đầu hàng. Buông kiếm trong tay, hắn thở dài một tiếng: “Thôi, vì Đại Hán giang sơn, vi cơ nghiệp tổ tông, Bị đành cô phụ Tử Long. Tử Long cũng tuyệt đối không vì vậy oán hận ta. Triệu Như, ngươi độc lắm, nhưng ta muốn nhìn xem ngươi làm sao đối mặt với Tử Long.”

Ta lạnh nhạt trả lời: “Đó là chuyện của ta, ngươi còn không phát thệ đi.”

Lưu Bị lần nữa hung hăng trừng mắt nhìn ta trong chốc lát, mới nhấc tay hướng lên trời: “Trên có trời cao, con cháu Hán thất bất tài Lưu Bị lúc này phát thệ, lúc ta còn sống, tuyệt đối không phong chức hay trọng dụng Triệu Vân, Triệu Tử Long làm thần tử hay bộ hạ của ta, nếu không tuân lời thề, trời người cùng diệt.”

Ta cười lạnh một tiếng, đứng lên nói: “Xin Hoàng Thượng lập tức triệu tập thần tử tuyên bố đạo thánh chỉ thứ nhất đi. Triệu Như không tham gia, xin cáo từ.”

Tôn Càn kêu lên: “Chậm đã. Triệu Như, ngươi còn chưa nói sắp xếp cho chúng ta đi thế nào!”

Ta quay lại cười lạnh: “Tôn đại nhân, ngươi cho rằng Triệu Như có ba đầu sáu tay? Chuyện lớn như vậy, nhiều người như vậy, ta có thể lập tức làm là làm sao? Ngươi phải biết rõ ràng, tướng quân thủ vệ Hoàng cung là Tào Tử Liêm, không phải Triệu Như ta. Ba ngày sau, sau khi đạo thánh chỉ thứ hai ban ra, ta sẽ cho các ngươi biết bước đầu kế hoạch.” Đi vài bước, ta lại quay đầu lại nhìn bọn họ: “Các ngươi cũng không cần lo lắng ta đổi ý, Hoàng Thượng đang trong tay các ngươi.”

Không quan tâm tới đám người này nữa, ta hướng cửa đại điện đi đến. Quan Vũ yên lặng mặc ta mở cửa, không có bất kỳ biểu tình gì. Đi tới đại môn, khí lực toàn thân chớp mắt biến mất, sau khi cố gắng rời khỏi tẩm hung hoàng đế xong, liền tựa vào cây cột bên ngoài điện. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng trống rỗng, ha ha, mùi vị chờ chết thật khổ sở! Cúi đầu nhìn vết thương trong lòng bàn tay, đột nhiên muốn cười, cái này chính là người tính không bằng trời tính, Từ mẫu nói đúng, ta chính là một kẻ xử trí theo cảm tính. Gia Cát Lượng và Tuân Úc thể hiện cũng không hoàn mỹ, mà ta hoàn toàn không có chút cảnh giác nào, lần này nói oan thì đúng là oan, mà nói không oan thì cũng chẳng sai. Đại khái đây chính là số mệnh của ta!

Phía sau truyền đến tiếng chuông triệu tập quần thần trong cung, ta đưa mắt nhìn lên trời. Tào Tháo nhận được phong hào Ngụy vương sẽ nghĩ thế nào? Là cao hứng hay buồn khổ? Ông ấy nhất định sẽ hoài nghi nguyên nhân được thụ phong. Lúc ông ấy nhận được đạo thánh chỉ thứ hai, tiếp theo lại nhận được tin ta thả cho Lưu Bị và Hoàng đế chạy trốn. Ông ấy nhất định sẽ nhảy dựng lên, lật đổ thư án trước mặt, sau đó kêu to Triệu Như khốn kiếp, ta muốn giết ngươi. Ta thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng nổi giận của Tào Tháo, nghĩ ra được nỗi thống khổ của ông ấy sau khi phát tiết. Ta là người không thể phản bội ông ấy nhất, bởi vậy sự phản bội của ta nhất định sẽ gây đả kích rất lớn cho ông ấy, chứng nhức đầu của ông ấy có thể vì vậy mà phát tác không đây. Ôi, ta thật sự rất lo cho ông ấy.

Việc ta làm lần này thật sự đã phản bội Tào Tháo, nếu như ta chỉ thả Lưu Hiệp, vậy sẽ không khiến Tào Tháo tức giận, nhưng Lưu Bị trốn đi ông ấy nhất định nổi giận. Đừng nói sau khi Lưu Bị trốn đi sẽ gây ra không ít phiền toái cho chúng ta, thậm chí chiến lược hiện tại chúng ta đã quyết định đều phải thay đổi. Sách lược trước đánh Hán Trung rồi tới Ích châu, cuối cùng quyết chiến Trường Giang đã thất bại, sẽ đem lại rất nhiều phiền não cho Tào Tháo. Mà đại chiến Tào Tôn xảy ra trước, cũng khiến ta không có đủ thời gian sắp xếp chuyện Tôn Sách và Chu Du, sinh tử của ta còn khó nói, làm sao có thể bảo vệ được Tôn Sách và Chu Du?

Ta bảo vệ Tuân Úc, không phải hoàn toàn vì tình nghĩa giữa chúng ta, cũng là suy nghĩ cho Tào Tháo. Tỉ lệ sĩ tộc hào môn và sĩ tộc hàn vi trong số thuộc hạ của Tào Tháo là ngang ngửa, Tuân Úc, Tư Mã Lang chính là đại diện cho sĩ tộc hào môn. Vốn Tào Tháo vẫn cố gắng giữ cân bằng hai bên. Nhưng sự việc lần này, hành vi phản bội của Tuân Úc một khi bị công khai, tất sẽ gây chấn động trên triều, hai phe phái cũng sẽ nhân cơ hội công kích lẫn nhau. Nhưng mà, trước mắt Tào Tháo vẫn nể nang hào môn hơn một ít, đặc biệt sau khi chiếm Kinh châu, lúc này mà đem Tuân Úc ném vào vòng xoáy chính trị tranh đấu, sẽ tạo nên đả kích trầm trọng cho hào môn, Tào Tháo nếu vì vậy mà giết Tuân Úc, sẽ khiến hào môn hoảng sợ, gây ra những tai họa ngấm ngầm, không giết Tuân Úc, sẽ dẫn tới bất mãn, đối với sự nghiệp nhất thống của Tào Tháo cực kỳ bất lợi. Ta chỉ có thể đưa mình vào tử địa, giải thoát cho Tuân Úc.

Về phần Tào Tháo có giết ta hay không, nói thật, ta cũng không biết. Nếu như nói ta đẩy Tuân Úc vào tình cảnh sinh tử lưỡng nan, Tào Tháo đối mặt với sự phản bội của ta, chỉ sợ cũng khó quyết định để ta sống hay chết. Ta vì Tào Tháo dốc sức mười bảy năm, đừng nói tình cảm giữa chúng ta đã vượt qua quan hệ vua tôi bình thường, cho dù hiện giờ ta không có danh tiếng gì, Tào Tháo muốn giết ta cũng phải suy nghĩ. Nhưng mà, chuyện lớn thế, hậu quả nghiêm trọng thế, nếu ông ta thả ta, làm sao trả lời mọi người? Mặc dù ta không hề tranh thủ chút quyền lợi nào, nhưng phần công lao của ta cũng không thể không nể mặt, nếu không, quyền lực mà Tào Tháo có được chẳng phải là bất chính? Về sau lúc tranh đấu với Lưu Bị, sẽ trở thành cái cớ để đối phương công kích, khiến Tào Tháo lâm vào thế bị động.

Nếu ta khôi phục thân phận nữ nhi thì sao? Có thể giải thoát chúng ta khỏi tình huống quẫn bách không? Cẩn thận nghĩ lại, trước không thể, nay trăm triệu lần không thể. Tào Tháo tuy rằng sẽ kinh ngạc vì bí mật của ta, nhưng ông ấy phải tuyên bố với bên ngoài thế nào? Nói Triệu Như là nữ nhân, cho nên, lỗi lầm của nàng có thể miễn chết sao? Nói như vậy, cả triều đình ồ lên không nói, Lưu Bị cùng Giang Đông, thậm chí những kẻ địch khác nhất định sẽ tóm lấy việc này để châm chọc Tào Tháo, nói vị trí Ngụy vương của ông ấy dựa vào nữ nhân mà lấy được, lợi dụng yêu nữ để mê hoặc triều đình lấy phong thưởng. Nghĩ lại kết cục của Đại Tư Đồ Thôi Liệt thời Linh đế, Tào Tháo cho tới nay còn bị công kích vì xuất thân hoạn quan, ta không lạnh mà run, miệng lưỡi lợi hại, so với đao kiếm lực sát thương còn lớn hơn. Không chỉ Tào Tháo, Tào Xung cũng thảm, từng nhận một yêu nữ làm nghĩa phụ sẽ khiến nó hoàn toàn đánh mất quyền tranh vị với huynh đệ, nhiều năm tâm huyết của ta bỏ phí không nói, Tào Xung sợ là sau này cũng không thể ngẩng đầu làm người nữa.

Vốn ban đầu vẫn nghĩ, một khi có chuyện, ta khôi phục thân nữ nhi là xong, nhưng kết quả, ta ngay cả nói cũng không dám nói, tạm thời không nói được. Xem ra, bất luận ta nghĩ thế nào, tử cục này cũng không giải được, đành phải ném cho Tào Tháo cởi, bởi vì ta không cam tâm tự sát, tự sát là hành vi của người nhu nhược. Nghĩ tới đây, thấy sinh tử của bản thân cũng không làm chủ được, mùi vị này khó mà chịu nổi. Có điều nghĩ lại, nếu ta không làm chủ được, vậy để Tào Tháo quyết định đi, ta phí tâm làm gì! Tào Tháo nếu biết chủ ý này của ta, nhất định sẽ bị ta làm tức chết.

“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Gia Cát Lượng vang lên sau lưng ta. Rất ôn nhu, giống như chúng ta còn ở trong núi vậy.

“Nghĩ tới vận mệnh. Chỉ mấy canh giờ có thể thay đổi vận mạng một con người, ta cảm thấy rất thần kỳ, cũng có chút không nghĩ ra.” Ta rất tự nhiên trả lời hắn, cũng giống như ở trong núi cùng hắn thảo luận thời điểm nào một đóa hoa nở đẹp nhất.

Trầm mặc một hồi, Gia Cát Lượng thanh âm đã ngập tràn mong đợi: “Tử Vân, đừng cãi nhau với ta nữa được không? Hai chúng ta không cần kết cục một sống một chết.”

“Khổng Minh, hai chúng ta là tri kỷ, ngươi không thấy ngươi nói như vậy rất buồn cười à?” Quay đầu lại, ta nhìn Gia Cát Lượng cười lạnh nhạt.

“Ta buồn cười? Ngươi biết rõ cùng Tử Long đi với chúng ta là lựa chọn tốt nhất, lại lựa chọn ngược lại, nực cười thật sự chính là ngươi, không phải ta.” Gia Cát Lượng thở dài.

Ta quay người đi ra ngoài: “Ta hiểu, nhưng ta không làm được. Giống như ngươi thà tổn thương ta vẫn muốn trung thành với Lưu Bị. Ta mệt rồi, phải về nhà, ngươi đi theo sao?” Không muốn nói nữa, thật sự rất mệt mỏi.

“Ta không tin ngươi có thể bỏ mặc bao nhiêu điều ngươi quan tâm như vậy mà đi. Tử Vân, ngươi nắm chắc có thể thoát khỏi tử cục này phải không? Ta hiểu rõ ngươi, ngươi sẽ không cam tâm chịu chết.” Gia Cát Lượng rất tự tin.

Ta quay đầu nhìn lại hắn, biểu hiện của Gia Cát Lượng cho thấy hắn cũng rất tự tin: “Khổng Minh, ngươi có phải cảm thấy đề nghị của ngươi chẳng qua là khiến ta lựa chọn dùng sách lược chủ động để tiêu trừ lòng nghi ngờ của Lưu Bị? Hay là, ngươi nhắc nhở ta phải dùng phương pháp này để giữ mạng là tốt nhất? Ha ha, cám ơn ngươi, đây là lời thực tâm của ta. Nhưng mà… Bỏ đi, nói gì cũng vô ích, lần này ta không muốn quẫy đạp cầu sinh nữa, ta nhận mệnh.”

“Nhận mệnh? Không đấu tranh nữa? Tử Vân, ngươi biết rất rõ, cho dù ngươi không muốn theo chúng ta đi, vẫn còn một phương pháp có thể giải thoát khỏi tử cục, tuy rằng ngươi đã mang viên thuốc đó cho Văn Nhược tiên sinh.”

Nhận ra biểu tình nghi ngờ của ta không phải giả bộ, Gia Cát Lượng nhíu mày: “Ta nói sai rồi sao? Ngươi không định lợi dụng Vân nhi? Nàng xuất hiện không phải là phương pháp thoái ẩn của ngươi sao?”

Ta cười khổ: “Ngươi nói đúng phân nửa. Ta vốn định giả ốm thoát thân, nhưng Vân nhi sẽ không xuất hiện. Khổng Minh, ngươi nói thật cho ta biết, lúc ngươi bày ra cục diện này, có nghĩ tới Vân nhi hay không? Ngươi có nghĩ tổn thương ta cũng là tổn thương Vân nhi không?”

Gia Cát Lượng cúi đầu, lúc lâu sau hắn ngẩng đầu nhìn ta: “Có, nhưng ta không muốn tổn thương Vân nhi, cũng không muốn tổn thương ngươi. Ngược lại, ta muốn đưa ngươi đi, chúng ta hai người cùng một chỗ sẽ mạnh hơn một người tới mấy lần. Nhưng ta không ngờ ngươi lại cố chấp tới mức này.”

Gia Cát Lượng trả lời khiến trong lòng ta tốt hơn một chút, bởi vậy ta cũng chân thành trả lời hắn: “Ta không thể không cố chấp. Khổng Minh, ta vẫn chỉ một câu kia, sau hôm nay, nếu ta không chết, chúng ta sẽ trở thành kẻ địch. Ngươi cũng quên Vân nhi đi, nàng sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, nàng vốn đã không nên hiện thân trước thế nhân rồi. Nàng sẽ không bao giờ còn chen vào giữa ngươi và Nguyệt Anh nữa. Có lẽ đây không phải kết cục ngươi muốn, nhưng sự thật chính là phải như vậy.”

Gia Cát Lượng có chút tức giận: “Ngươi quá đáng rồi. Tới lúc này, ngươi vẫn không quên dùng Vân nhi kiềm chế ta sao? Nếu ngươi thật sự suy nghĩ cho ta, nếu, nếu thật suy nghĩ cho Vân nhi, ngươi hãy thả nàng ra, để nàng theo ta. Ta thật không nghĩ ra vì sao ngươi lại vô tình như vậy.”

“Không tại sao hết. Triệu Như nếu chết, Triệu Vân nhi cũng sẽ không sống nữa, chúng ta là một khối. Khổng Minh, sau khi ta trở về, sẽ sai thuộc hạ đưa Nguyệt Anh tới Thành đô, ngươi yên tâm đi. Còn nữa, nếu ta chết, phiền ngươi viết một phong thư cho huynh trưởng ngươi, nói Triệu Như xin lỗi bọn họ, xin lỗi Bá Phù, ta ngay cả cơ hội để hắn tìm ta báo thù cũng không cho, hắn cùng Công Cẩn nhất định hận chết ta.”

Gia Cát Lượng thật sự nổi giận: “Ngươi còn nói tới bọn họ, còn muốn bọn họ nữa. Triệu Như, ngươi rốt cuộc có tim hay không? Rõ ràng vướng bận nhiều như thế, rõ ràng rất nhiều thứ không thể buông tay, ngươi lại muốn ép mình phải từ bỏ tất cả, ngươi có phải muốn hành hạ chết chúng ta để đạt được mục đích giúp đỡ Tào Tháo không? Tình cảm của ngươi với Tào Tháo sâu đậm như vậy sao? Tử Long, ta, Tôn Bá Phù bao nhiêu người lại không sánh bằng một Tào Tháo trong lòng ngươi?”

“Đúng vậy.” Ta không chút do dự thừa nhận: “Ngươi nói đúng, lòng trung của ta với chủ công không kém gì ngươi. Văn Nhược vì sao liên thủ với ngươi đối phó ta? Chính vì trong lòng ta, Tào công mới là vua của ta, về tư, ông ấy là người thân của ta, về công, Tào công là người thực hiện lý tưởng của ta, là người có thể khôi phục hòa bình của thiên hạ. Cho nên, ta thà chết cũng không phản bội ông ấy.”

“Chỉ là tình vua tôi? Chỉ là tình thân?” Gia Cát Lượng truy hỏi.

Ta có chút buồn cười: “Khổng Minh, ngươi cho rằng còn có thể là cái gì? Ngươi cũng chỉ vì một cái tình vua tôi mà bỏ ta chọn Lưu Bị, mà ta với Tào công, còn là thân nhân, bằng hữu.”

“Ngươi có phải cảm thấy Tào Tháo sẽ không giết ngươi? Đừng mê muội nữa, dù đại lượng tới mấy cũng không thể tha thứ cho loại hành vi này, huống chi loại người như Tào Tháo. Tử Vân, theo ta đi đi, ngươi không muốn phục vụ cho Hoàng thúc thì ẩn cư cũng được. Ta biết Thành đô là một nơi tốt, hoa mai ở đó còn nhiều loại hơn Tương Dương, lại bốn mùa đều có hoa tươi. Ta sẽ đề nghị Hoàng Thượng ban cho ngươi một khu vườn, để ngươi sống tự do tự tại. Qua hai năm nữa, ngươi còn có thể đi Giang Đông gặp Tôn Sách.” Gia Cát Lượng đi tới trước mặt khuyên bảo ta.

“Hai năm nữa? Ha ha, hai năm đó ngươi muốn giam lỏng hay cầm tù ta? Khổng Minh, ngươi đoán đúng rồi, chủ công trong giấc mộng của ta có thể tha cho ta, cho nên ta mới cố gắng tranh thủ thật nhiều quyền lực cho ông ấy. Nhưng mà đây cũng chỉ là một giấc mộng, giống như mấy canh giờ trước ta mới thấy có một ngày sau khi thoái ẩn, cùng ngươi đánh đàn thổi sáo, tự tại khoái lạc.”

“Đây không phải giấc mộng của ngươi. Tử Vân, chỉ cần ngươi theo chúng ta đi, hy vọng của ngươi có thể trở thành sự thật. Lượng có thể thề.”

Ta nhìn vào mắt Gia Cát Lượng, ánh mắt thành khẩn thẳng thắn đang nhìn ta, vẫn trong suốt như vậy, vẫn khiến ta động tâm như vậy. Nhưng mà… ta thở dài: “Ta thật không muốn nghĩ thêm. Khổng Minh, Lưu Bị có phải cho ngươi giám thị ta? Nếu không phải, ta cáo từ.”

“Tử Vân.” Gia Cát Lượng ngăn trước mặt ta.

“Đừng khuyên nữa. Khổng Minh, ta khuyên ngươi một câu, đừng có ý định đánh Kinh châu. Ta nói rồi, sẽ không thua thảm hại đâu. Cho nên, sau khi thánh chỉ phong chủ công làm Ngụy vương và giám quốc, quan viên các nơi sẽ nhận được chiếu phong do Ngụy vương đóng dấu. Trong lúc thiên hạ loạn lạc, trộm cướp khắp nơi, thiên tử lại tuần tra Đông hải, tất có bọn trộm cướp giả mạo thánh giá muốn gây rối. Quân phòng vệ các nơi đều phải nghiêm chỉnh tuần tra, một khi bên ngoài Thanh châu phát hiện người giả mạo hoàng thất, ngoài người giả làm Hoàng thượng, tất cả đều giết không tha. Khổng Minh, ngươi phải biết cho rõ, canh gác Kinh châu đều là tâm phúc của Tào công, bọn họ chỉ nghe lời Tào công, các ngươi không cần Hoàng Thượng sống hay chết, bọn họ cũng không cần, dù sao Hoàng Thượng không chết trong hoàng cung, Tào công cũng không thể bị gánh tội. Với lại, thiên hạ bao nhiêu người, tướng mạo giống nhau có khó gì. Ngươi nói xem?”

Ở trong đại điện, ta không có thời gian suy nghĩ Lưu Bị đi rồi sẽ thế nào, nhưng vừa rồi ta đột nhiên nghĩ tới mấy lần Gia Cát Lượng có gặp Trương Tùng, cũng hiểu ra Gia Cát Lượng và Trương Tùng đã cấu kết, cho nên mới nhắc nhở Gia Cát Lượng ta sẽ không để hắn lấy được Kinh châu. Bọn họ nếu thật muốn đánh Kinh châu, vậy đành xin lỗi, cho dù là Lưu Hiệp, chúng ta cũng giết, dù sao với bên ngoài nói vài câu là xong.

Gia Cát Lượng hoàn toàn chán nản: “Ngươi suy nghĩ thật mau. Còn chưa nghĩ ra làm thế nào thực hiện lời hứa của ngươi, đã cắt đứt một sinh lộ của ta. Tử Vân, ngươi cũng chớ đắc ý, bằng vào một Ích châu, ta cũng có thể khôi phục lại giang sơn của Đại Hán.”

Ta cười hắc hắc: “Nếu là đấu trí, ta đương nhiên muốn lợi dụng thật tốt vài ngày có hạn này. Khổng Minh, Thành đô là nơi giàu tài nguyên, Lưu Chương lại yếu đuối, là nơi thích hợp nhất để các ngươi tới. Có điều, ngươi nghĩ bằng vào một góc đó để chống lại Trung Nguyên sao, khó, khó, khó. Với sức lực của một mình ngươi đánh với Lạc Dương đã khó rồi, hy vọng thắng lợi rất xa vời. Ta thật vì tương lai của ngươi mà lo lắng.”

“Hừ, chỉ cần có một tia hy vọng, ta cũng hết sức tranh thủ. Nếu ngươi muốn chúng ta đấu một trận cuối, chúng ta cứ từ từ mà chờ! Lúc này ta cũng hy vọng Tào Tháo sẽ không giết ngươi.”

Ta nhún vai, lướt qua hắn hướng ra phía ngoài: “Kỳ thật, các ngươi tốt nhất trước khi đi giết ta đi. Tránh cho ta nếu không chết, sau này ngươi càng mất thêm nhiều tâm tư để giết ta.”

Tiếng cười của Gia Cát Lượng vọng tới từ sau lưng: “Có thể làm đối thủ của Tử Vân, là phúc khí của ta, ta cũng sẽ không làm tiểu nhân. Ngươi muốn khích chúng ta giết ngươi, chỉ phí công.”

Ta nói thầm một câu ngươi có thể đừng thông minh như vậy không, rồi bĩu môi, trở về nhà.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^ thuyết minh phân cách tuyến ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Vốn ở khu bình luận sách đã trả lời độc giả nghi vấn về hai chương này, nhưng tôi phát hiện hoàn toàn không giải quyết được vấn đề. Lười nói tiếp, liền làm lại ở đây. Tôi cường điệu một chút, tất cả nhân cách của các nhân vật trong chuyện đều dựa theo lý giải của tôi về giá trị quan và đạo đức quan thời Tam quốc, khác rất nhiều so với xã hội ngày nay. Tất cả những lừa gạt lợi dụng, áy náy thống khổ đều nằm trong phạm vi đạo đức quan ngày ấy (ít ra tôi cho là như vậy). Nếu như bất kỳ chuyện gì cũng đơn giản nói một là một, hai là hai, chính là sỉ nhục trí tuệ của cổ nhân.

Giải thích: tôi không mô tả Gia Cát Lượng và Tuân Úc thành kẻ xấu, chuyện bọn họ làm có đạo lý của bọn họ. Đọc trong sử Tam quốc, các bên tham gia đều tự cho mình có đạo lý, nhưng những chuyện họ đã làm trong cái nhìn thời hiện đại, có mấy được gọi là đạo lý đây? Giá trị quan, chính trị quan, đạo đức quan khác nhau tất nhiên dẫn tới việc đọc sách sẽ gây ra bất đồng quan điểm, tôi không cho rằng mình biến Gia Cát Lượng và Tuân Úc thành người xấu, hoàn toàn ngược lại, tôi cảm thấy tôi đã cố gắng chiếu sáng một phần nào đó con người bọn họ, chính là sự cố chấp và trung nghĩa của cổ nhân. Tôi không cho rằng mình hiểu hết đạo đức quan thời Tam quốc, nhưng tôi đã tách mình khỏi đạo đức quan hiện tại, dốc sức đặt mình trong thời Tam quốc để viết quyển sách này. Bởi vì học vấn còn thiếu sót, hành văn kém cỏi dẫn tới mọi người bất mãn, tôi chỉ có thể nói câu xin lỗi.

Lại nói về Tuân Úc: trong lịch sử Tuân Úc không phản bội Tào Tháo, bởi ông ấy vẫn khát vọng Tào Tháo có thể trở thành đấng cứu thế của Đại Hán, khát vọng này, lý tưởng này sau khi ông ấy biết Tào Tháo muốn làm Ngụy vương đã hoàn toàn tan biến, khiến Tuân Úc bước lên một con đường không thể trở lại, ông ấy lựa chọn tự sát (tôi vẫn cho rằng ông ấy tự sát do bị Tào Tháo ép). Còn Tuân Úc trong sách của tôi, lý tưởng của ông ấy khi Tiểu Như đề xuất kiến đô ở Lạc Dương, Tào Tháo lại lặng lẽ ủng hộ, đã bắt đầu tan biến, cho nên mới có cuộc tranh luận quyết liệt ở Nghiệp thành cùng Tiểu Như. Điểm này, lúc tôi viết chương đó, đã dùng “quan hệ sinh tử” làm tiêu đề, cẩn thận đọc một chút, không khó hiểu ra dụng tâm của tôi, chương ấy chính là phục bút của hai chương này. Còn một chỗ phục bút nữa, chính là lần Tiểu Như và Tuân Du phân tích về “minh mưu ám tiễn”, tuy rằng Tuân Úc không phải kẻ tung tin, nhưng phân tích trong chương đó đã chỉ ra quan hệ giữa Tiểu Như và Tuân Úc vì quan điểm chính trị bất đồng đã mỗi người một ngả.

Đương nhiên, mỗi chương và nội dung bên trong tác giả đều có dụng ý riêng, hai chương này cũng vậy, nhìn giống như tôi ngược đãi Tiểu Như, trên thực tế đã nói cho các bạn rất nhiều thông tin, mọi người chậm rãi mà tìm hiểu đi!