Năm ngày này ta cũng không rảnh rỗi, sau
khi gặp mặt Chu Lạc, ta mang theo hai vò rượu ngon cùng tơ lụa thượng
đẳng tới bái kiến Bàng Đức Công, là vãn bối bái kiến trưởng bối, lễ vật
đương nhiên phải nặng rồi.
Bàng Đức Công nhìn thấy ta có chút nghiền ngẫm: “Tử Vân lần này xuôi nam hình như rất vui vẻ.”
Ta cười không ngừng: “Bàng
thúc phụ, chẳng lẽ ngài không cao hứng vì Thất ca? Hắn lúc này chính là
hồng nhân hạng nhất nhì dưới trướng Tào công, vừa được phong làm Tòng
quân tư duyện, Định đình hầu.”
Bàng Đức Công vừa mở vò rượu
của ta vừa ngửi: “Xú tiểu tử, hai người các ngươi liên hợp lại khi dễ
lão nhân gia, ta có gì mà cao hứng.”
Ông ta vừa nói xong, ta lập
tức hiểu ra, chuyện của mình không thể nói, nhưng vẫn phải giải thích
cho Bàng Thống một chút: “Thúc phụ, ngài hiểu lầm Thất ca rồi. Hắn đuổi
theo rượu ngon tới Hứa đô, bị Tứ ca Nguyên Trực huynh giữ lại.”
Bàng Đức Công trừng mắt liếc
ta: “Đừng có lừa ta, đuổi theo rượu ngon cái gì, Sĩ Nguyên ta lại không
biết sao? Triệu Như, ngươi cứ đùa đi, đùa mất cái mạng nhỏ ngươi mới
bằng lòng.”
Ta đâu có sợ ông uy hiếp:
“Thúc phụ, ta đùa thế nào cũng không đùa qua được mấy vị lão nhân gia
các ngài. Ăn ngay nói thật, ta ở Dĩnh Xuyên đắc tội người ta, người nhà
Tứ ca vì ta cũng sinh thù với ác nô, cho nên tới Hứa Đô cũng là bất đắc
dĩ. Nói thật, ban đầu ta định giúp Tôn Bá Phù một tay, giới thiệu Thất
ca cho hắn, đáng tiếc, Thất ca ấn tượng quá xấu với Tôn Trọng Mưu. Nếu
hắn không muốn phát triển ở Kinh châu, Giang Đông cũng không muốn đi, ở
lại Hứa Đô là tốt nhất.”
Lời này của ta nói là sự
thực, Bàng Đức Công trong thời gian ngắn không thể phân biệt được lời ta nói là thật hay giả. Nghĩ một hồi thở dài nói: “Mấy người trẻ tuổi các
ngươi, mấy năm nay quá khinh người, toàn gây ra chuyện lớn rồi mới chịu
thôi.”
Ta nhún vai, không thèm nói
gì. Bàng Đức Công lắc đầu thở dài: “Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ,
mấy lão già các người chẳng phải cũng vậy, đúng không?”
Ta cũng không phủ nhận: “Vốn là vậy mà! Ngài cùng Tư Mã tiên sinh, còn có mấy đại nho sĩ không phải đều đangđiểm âm phong, thiêu quỷ hoả * sao? Làm ra danh bảng tài tử Kinh châu là vì cái gì? Ngài đừng bảo chỉ là để các ngài tiêu khiển thôi nhé.”
Bàng Đức Công lườm ta một
cái, tự rót một chung rượu, tinh tế thưởng thức rồi mới chặc lưỡi nói:
“Thiên hạ đại loạn, thế gian trắng đen khó phân, chúng ta làm vậy không
phải để tiêu khiển thì còn có thể làm gì? Giờ tốt rồi, hai người đứng
đầu đều bị ngươi bắt mất. Đem hai vò rượu đến là bày tỏ áy náy sao?
Chẳng qua là bịt miệng. Triệu Như, ngươi không đủ thành tâm!”
Ta lại bắt đầu nhún vai:
“Thúc phụ khen ngược rồi, có gì mà áy náy chứ, cũng không cần phải chặn
miệng các ngài, hơn nữa, ta cũng có thể chặn trước mà! Lần này ta đến,
cũng không phải từ phương bắc, mà là từ phương nam đến. Ta mang việc
buôn bán ở Giang Hạ dời tới đây, cũng thuận tiện cùng thúc phụ nói
chuyện làm ăn.”
Bàng Đức Công chính là bộ
dạng đánh chết cũng không tin: “Buôn bán ở Giang Hạ? Được, ai không biết quan hệ giữa ngươi và Tôn Bá Phù, ngươi còn phải trốn hắn sao? Đừng nói khả năng người Giang Đông vào được Giang Hạ không lớn, cho dù vào được
cũng sẽ bảo vệ chuyện làm ăn của ngươi chứ?”
Chuyện này ta không phủ nhận: “Đúng vậy, như quan hệ giữa ta và Bá Phù, quân đội Giang Đông không thể làm hại ta và công việc của ta. Nhưng mà, Giang Hạ dù sao cũng là một
địa phương nhỏ, không phải nơi bốn phương tụ họp. Tương Dương mới là địa điểm vàng để làm ăn. Quan hệ của ta với phương nam và phương bắc đều
tốt, sớm chuyển đây chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Bàng Đức Công bưng chung rượu tay ngừng lại một chút: “Sớm? Là thế nào, ngươi cho rằng Tương Dương sẽ đổi chủ?”
Ta gật đầu: “Chắc chắn. Lần
này, Tôn Bá Phù bọn họ đối với Kinh châu là tình thế bắt buộc, Tương
Dương đổi chủ chẳng qua là vấn đề sớm muộn. Ta trước hết chuẩn bị tốt
mọi chuyện, đến lúc đó sẽ dễ dàng hơn.”
Bàng Đức Công cao thấp đánh
giá ta một hồi: “Chẳng qua hai năm không gặp, ngươi đã học được tật xấu
của Sĩ Nguyên rồi, cuồng vọng. Tôn Bá Phù lấy được Kinh châu, là xuân
thu đại mộng của ngươi thôi!”
Ta ôi một tiếng, không phục
phản bác lại ông ta: “Thúc phụ, ngài hiểu Tôn Bá Phù hơn ta? Lần này
Giang Đông huy động toàn bộ quân số tây tiến, đừng nói Kinh châu, ta
thấy mục tiêu của bọn họ là Ba Quận.”
Bàng Đức Công cũng không phục truy vấn ta: “Ngươi nói ngươi hiểu rõ Tôn Sách, vậy ngươi biết thực lực của Giang Đông không? Hắn có thể đánh Kinh châu sao? Tôn Bá Phù kia
chẳng qua là một tiểu tử lỗ mãng, hắn không có bản sự trù hoạch đó đâu.”
Ta nhìn ông ta ra bộ đáng
tiếc: “Thúc phụ ơi thúc phụ, ngài cũng là danh sĩ có tiếng ở Kinh châu,
cũng là một tài tử, sao lại nhìn vấn đề đơn giản thế…” Ta dài giọng chế
nhạo ông ta: “Bá Phù nếu thật sự là tiểu tử lỗ mãng như ngài nói, trong
thời gian ngắn ngủi mười năm bình định được Giang Đông, lấy được một
phần ba thiên hạ, là ngẫu nhiên sao? Tương Dương là nơi nào? Là nơi Dục
Thủy, Chiết Thủy, Đan Thủy, Hán Thủy, bốn sông giao nhau, cùng Phàn
Thành nhìn nhau qua Tương Giang, bốn sông cùng đổ vào, vận chuyển đường
thủy phát triển, kéo theo sự hưng thịnh của nông thương. Mà về mặt chiến lược, bắc tiến có thể tấn công Lạc Dương, Hứa Đô, xuôi nam nhìn được cả Giang Đông, tây tiến uy hiếp Ba Thục, là vùng phân tranh của các triều
đại. Uy hiếp của Kinh châu đối với Giang Đông, kẻ ngốc cũng có thể nhìn
ra, đừng nói mưu sĩ dưới tay Tôn Bá Phù.”
Bàng Đức Công nhìn ta không
tin tưởng hỏi: “Những lời này là Tôn Bá Phù nói cho ngươi? Hay là người
tài dưới trướng hắn dạy ngươi vậy?”
Ta lắc đầu: “Thúc phụ quá coi thường Triệu Như rồi! Những lời này là do ta nói cho Bá Phù nghe đó.”
Bàng Đức Công lại mắng một
câu xú tiểu tử: “Thì ra ngươi ở giữa phá rối. Ngươi khuyến khích Tôn
Sách đánh Tương Dương, đúng là bụng dạ khó lường. Tư Mã Thủy Kính nói
không thể coi thường ngươi, quả nhiên nói đúng.”
“Không thể nào! Mới nói mấy
câu, ta đã thành kẻ bụng dạ khó lường rồi? Thúc phụ, ta không phải người như vậy, ta không hy vọng chiến tranh xảy ra. Nói đi nói lại, những
chuyện này đâu cần ta làm kẻ ác, thủ hạ của Bá Phù sớm đã có kẻ đa mưu
túc trí nói cho hắn biết đạo lý này, ta chẳng qua là nói theo mà thôi.”
Nhìn Bàng Đức Công một bụng
ai thèm tin vẻ mặt ngươi, ta chỉ có thể đẩy Lỗ Túc ra: “Thúc phụ chắc đã nghe danh Lỗ Túc Lỗ Tử Kính rồi chứ? Người này hiện đang ở trong quân
của Chu Công Cẩn, là Tòng quân của Công Cẩn huynh. Người này từ mấy năm
trước sau khi về với Bá Phù, đã phân tích thế cục thiên hạ cùng con
đường phát triển của Giang Đông cho hắn nghe.”
Bàng Đức Công nghĩ lại: “Lỗ
Túc, Lỗ Tử Kính. Ừ, có ấn tượng. Nghe nói Tôn Sách rất trọng hắn, người
này có quan hệ mật thiết với Chu Du, từng giúp Chu Du nhiều lần.”
Ta gật đầu: “Không sai, lúc
trước Công Cẩn khởi binh phò trợ Bá Phù, Lỗ Tử Kính lấy toàn bộ lương
thực tích trữ trong nhà đem tặng, vô cùng hào phóng. Sau khi Lỗ Tử Kính
được Công Cẩn mời xuất núi, đã nói với Bá Phù: Túc cho rằng Hán thất
không thể phục hưng, Tào Tháo trong ngắn hạn không thể đối kháng, vì
tướng quân suy nghĩ, chỉ có tạo thế chân vạc ở lại Giang Đông xem xu thế của thiên hạ. Một khi phương bắc có biến, tướng quân tây tấn công Hoàng Tổ, tiến vào Tương Dương, nắm lấy Kinh châu. Sau đó cách sông giằng co
cùng Tào Tháo. Tiện đà tây tiến tới Ba Thục, theo đường Tây Xuyên đánh
lấy Hán Trung, đông tiến Trường An; theo đường Tương Dương tới Uyển
thành, tập kích Hứa Đô, thiên hạ chỉ một trận là thành.” Nửa trước là Lỗ Túc nói, nửa sau là ta thêm vào, liệu chừng Bàng Đức Công ông nghe cũng không biết.
Quả nhiên, ánh mắt Bàng Đức
Công trở nên tập trung: “Không sai, rất có ý tứ. Hắn quả nhiên nắm được
thiên hạ chi thế. Có người như vậy bên cạnh Tôn Bá Phù, không thể coi
thường kẻ sĩ Giang Đông.”
Ta cười: “Cho nên, lần này Bá Phù hưng binh Giang Hạ là tình thế bắt buộc. Lỗ Tử Kính nói một khi
phương bắc có biến, chính là lúc này. Đại quân Tào quân toàn diện triển
khai lên phía bắc Hoàng Hà, lại tự mình muốn xuất binh đánh Liêu Tây. Cứ như vậy, ở Hoàng Hà Tào công chỉ có thể phòng ngự phía nam, không thể
trong thời gian ngắn tập trung quân xuôi nam được, đây chính là cơ hội
Giang Đông vẫn đang chờ. Cơ hội tới, thù giết cha phải báo, Tôn Bá Phù
đương nhiên muốn đem toàn bộ vốn liếng đánh cược một lần. Mà tôi thấy
Lưu Kinh mục cũng không khả quan lắm.”
Bàng Đức Công vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi ta một câu vì sao, ta đã định liệu trước câu trả lời: “Rất
đơn giản, thủ hạ của Lưu Kinh mục chủ yếu là kẻ sĩ an phận, ít người có
tâm huyết. Vả lại, ta cũng không nghe nói dưới trướng Lưu Kinh mục có
tướng tài có khả năng trấn giữ một phương. Trái lại ở Giang Đông, đừng
nói Công Cẩn huynh mưu trí siêu việt, có khả năng trù định; Lỗ Tử Kính
tầm nhìn lâu dài, có thể thủ có thể công; Bá Phù võ nghệ cao cường, thủ
hạ Hoàng Cái, Chu Trị, Chu Nhiên, Lăng Thao, Hàn Đương, Chu Thái đều là
mãnh tướng cường binh. Hơn nữa mọi người đồng tâm hiệp lực, lại từng
thắng Hoàng Tổ một lần, lần này lấy khí thế sấm sét kéo đến, Giang Hạ có thể giữ được sao? Giang Hạ không giữ được, Tương Dương cũng gặp nguy!”
Bàng Đức Công nở nụ cười:
“Xem ra, ngươi đối với Tôn Bá Phù rất xem trọng, con người hắn trong mắt ngươi vô cùng ưu tú. Vậy ta hỏi ngươi, nếu Tôn Bá Phù quyết đấu với Tào Mạnh Đức, ngươi thấy ai hơn?”
Vấn đề này rất đơn giản:
“Chuyện này trong thời gian ngắn sẽ không phát sinh, bởi thời gian hai
bên quyết đấu còn chưa tới. Đối với chuyện chưa xảy ra, ta chưa từng
quan tâm. Thúc phụ đừng bảo ta, Tư Mã tiên sinh tiên đoán được chuyện về sau.”
Bàng Đức Công cười lớn: “Hài tử thông minh luôn khiến người khác vui vẻ.”
Ta cũng cười: “Ta đương nhiên luôn muốn trưởng bối vui vẻ. Thúc phụ, rượu này hương vị thế nào? Đây
là Bách quả tửu mới ủ ra đó.”
“Không sai, thanh đạm tao
nhã, không có mùi thơm thuần của Bách hoa, nhưng hương vị thơm ngát của
trái cây cũng có phong cách riêng.”
“Nếu ta mời Bàng gia quyền bán rượu này ở Kinh châu, ngài đồng ý không?”
Không ngoài dự liệu, Bàng Đức Công sửng sốt hỏi: “Cái gì?”
Ta cười giảo hoạt: “Vãn bối
muốn triển khai buôn bán ở Kinh châu, lấy Tương Dương làm trụ sở chính.
Thúc phụ, việc làm ăn của vãn bối chủ yếu ở việc vận chuyển của thương
đội cùng dược liệu, lá trà, rượu, tơ lụa. Đương nhiên cũng có những vật
phẩm sang quý như giấy chẳng hạn.” Nói xong, ta thần tình không đổi nhìn người nào đó đang chuyên tâm chờ ta nói tiếp.
Đợi nửa ngày, không thấy đoạn sau, Bàng Đức Công không nhịn được nữa: “Ý ngươi là thế nào? Quyền bán
loại rượu này của Bàng gia là sao?”
Ta cười: “Thúc phụ, nghe nói ngài không can dự vào việc kinh doanh của Bàng gia mà! Hôm nay cũng có hứng thú sao?”
Bàng Đức Công tức giận lườm
ta: “Sĩ Nguyên dù điên, cũng không như ngươi không biết lớn nhỏ. Ta đã
biết hôm nay ngươi mang rượu ngon tới tất có ý đồ riêng mà.”
Ta nở nụ cười: “Thúc phụ, ta
mang tới không phải có ý đồ riêng, mà là hảo ý. Thúc phụ, vòng buôn bán ở Kinh châu ta đã hiểu rất rõ ràng, đại bộ phận việc kinh doanh ở đây đều bị tứ đại gia tộc các ngài khống chế, nói cách khác, bất luận ai lấy
được Kinh châu, ở một mức độ nhất định đều phải dựa vào thế lực Tứ đại
gia tộc, đúng không? Nếu vậy, Triệu Như nếu muốn làm ăn ở đây, cũng
không thể không nịnh nọt các ngài một chút. Cho nên, ta nghĩ ra một
phương pháp, vừa không đắc tội các ngài, vẫn có thể buôn bán ở đây.”
“Đúng như Sĩ Nguyên nói, thông minh của ngươi lại không chịu dùng cho chính đạo!”
Ta bĩu môi: “Thất ca và ta
suy nghĩ không giống nhau, bọn họ luôn coi trọng công danh lợi lộc. Thi
triển tài hoa chẳng lẽ chỉ có thể ở chỗ tranh thiên hạ mang lại hòa bình và ổn định thôi sao? Ta kiếm được rất nhiều tiền, giúp người nhà sống
thoải mái, giúp kẻ yếu không tới mức chết đói chết khát chẳng phải là
một kiểu thi triển tài hoa sao? Hơn nữa, ngài chẳng phải cũng là một
kiểu dạo chơi ở nhà?”
Bàng Đức Công thở dài: “Hài tử ngươi sao có thể so với mấy lão già chúng ta? Nói quyết định của ngươi đi.”
Ta vội vàng gật đầu: “Thúc
phụ, ta đã nói rồi, chuyện làm ăn của ta ngoại trừ dược phẩm, chính là ủ rượu, chế tạo giấy, lá trà và buôn tơ lụa. Cho nên ta muốn đem quyền
tiêu thụ bốn loại hàng này ở Kinh châu tặng lại cho Tứ đại gia tộc. Ta
phụ trách cung cấp hàng hóa, còn Tứ đại gia tộc mỗi tộc phụ trách bán
một loại. Rượu sẽ giao cho Bàng gia, ngài thấy thế nào?”
Bàng Đức Công gật đầu suy
nghĩ: “Ý tưởng không tồi, cứ như vậy, ngươi không cần ở Kinh châu mở cửa hàng. Lợi nhuận phân phối thế nào?”
“Rất đơn giản, ta cung cấp hàng hóa vô điều kiện, sau khi bán xong trừ hết các khoản chi phí, lợi nhuận chia đôi.”
“Điều kiện thật rộng rãi nhỉ.”
“Đương nhiên, ta là buôn bán
lâu dài, không bận tâm đến cái lợi nhỏ trước mắt. Vả lại, một khi Kinh
châu thuộc về Giang Đông, Tôn Bá Phù cũng nể mặt ta, bỏ qua Tứ đại gia
tộc. Có thể gọi ta là bùa hộ mệnh cho bọn họ đó.”
Bàng Đức Công buồn cười hỏi: “Đây tính là uy hiếp sao?”
Ta cười lớn: “Thúc phụ sao
lại nói trắng ra như vậy? Dù sao bất kể thế nào, Bàng gia cũng không bị
thiệt thòi, vì Bá Phù đã từng hứa, hắn sẽ không làm hại thân nhân của
ta, mà ngài chính là thúc phụ.”
Bàng Đức Công gật đầu cười:
“Sĩ Nguyên nói một chút cũng không sai, ngươi rất quan tâm tới thân nhân và bằng hữu. Sản nghiệp của Bàng gia tuy rằng không do ta quản lý,
nhưng chuyện ngươi nói ta có thể làm chủ.”
Ta vội vàng cảm tạ: “Đa tạ
thúc phụ. Đúng rồi, lợi tức bán rượu của Bàng gia, không cần thanh toán
cho ta. Ngài cũng biết, hiện tại ta đang mở một cô nhi viện nuôi dưỡng
cô nhi do chiến tranh tạo ra, lợi nhuận này cứ bỏ vào cô nhi viện ở Kinh châu là được.”
Bàng Đức Công lại thở dài
thật sâu: “Bàng gia lần này chịu ân huệ của ngươi nhiều như vậy, không
thể không bị buộc một chỗ với ngươi rồi. Triệu Như, ta thật phục ngươi.
Còn cần cái gì nữa cứ nói ra đi!”
Lão gia hỏa này đúng là không thể khinh thường, ta nghĩ gì ông ta cũng đoán ra: “Thúc phụ, đây có
phải là ân huệ gì đâu, chúng ta là người một nhà mà. Cho nên, chuyện của tiểu điệt cũng là chuyện của ngài, đúng không? Ta cũng không có yêu cầu gì quá đáng, nhưng mà rượu đã giao cho Bàng gia, ba gia tộc khác cũng
phải gặp mặt nói chuyện chứ? Còn nữa, điệt nhi học vấn thô thiển, muốn
kết giao nhiều hơn với giới sĩ lâm, cần người bắc cầu tiến cử…” Không
lợi dụng ông triệt để, chẳng phải cô phụ tình cảm kết bái giữa ta cùng
Điểu nhi sao?
“Ừ, những yêu cầu này không tính là quá đáng, ta hiểu. Lần sau tới, mang theo mười vò Túy vũ, ta thích nó.”
“Oa, yêu cầu của Thúc phụ thật quá đáng, mười vò Túy vũ, số lượng cả năm đó.” Ta làm ra bộ mê man.
“Ít nhất năm vò. Uống nhiều thành nghiện rồi! Đúng rồi, còn cả rượu nho kia nữa, ta còn chưa uống thử.” Lão tửu quỷ.
“Thúc phụ, nhắc tới rượu nho
mới nhớ, Kinh châu núi non không ít, ta muốn tìm một chỗ nhiều ánh nắng, đất đai có cấu tạo và tính chất phù hợp để gieo trồng nho, tự mình sản
xuất hiệu quả hơn. Tây Vực cùng Vô Ưu sơn trang cách đây quá xa.”
Quả nhiên, vừa nhắc tới việc ủ rượu ngon, Bàng Đức Công phấn chấn hẳn lên, lập tức vỗ ngực cam đoan,
dù bị ta lợi dụng cũng không để trong lòng: “Được được được, chuyện này
ta bảo đảm, nhất định mau chóng giúp ngươi tìm được.”
Trong nửa tháng kế tiếp, dưới sự tiến cử ngầm của Bàng Đức Công, ta bắt đầu tiến hành liên hệ với
người của Tứ đại gia tộc, thành công gia nhập vòng kinh doanh tầng cao
của Kinh châu. Mấy gia tộc đó đối với ta hiểu rõ, cũng hiểu rõ việc kinh doanh của ta, đối với đề xuất hợp tác của ta đều tỏ ra tán thành. Lá
trà cho Khoái gia, giấy cho Thái gia, tơ lụa cho Hoàng gia. Nhưng mà,
quân Giang Đông đã kéo tới ngoại vi Giang Hạ, cùng Hoàng Tổ bắt đầu cuộc chiến công phòng giằng co, ta không có thời gian liên hệ tình cảm với
Khoái Việt, Thái Mạo.
Rời khỏi thành Tương Dương,
ta tới Tân Dã. Trong mấy ngày ở Tương Dương, binh mã trong thành quả
nhiên không có biến động, không nhịn được khiến ta nghi ngờ. Đột nhiên
nghĩ tới Lưu Bị, mấy ngày nay, Lưu Bị cũng không tới gặp Lưu Biểu, có
phải Lưu Biểu đã điều Lưu Bị tới giữ Giang Hạ không? Dù sao thủ hạ của
Lưu Bị đều rất lợi hại, lợi dụng hắn đối phó Tôn Sách không tồi. Đương
nhiên, điều kiện tiên quyết là Hoàng Tổ vẫn còn nắm được Giang Hạ chưa
chết. Chuyện này ta không thể không nghĩ cẩn thận, lỡ Tôn Bá Phù chạm
mặt ca ca, ta thảm rồi.
Sự thật chứng minh ta đã nghĩ quá nhiều. Tân Dã vẫn như ngày thường, không có chút không khí khẩn
trương nào, Lưu Bị cũng ở nhà buồn bực. Nói hắn buồn bực, là cảm giác
đầu tiên ta thấy khi nhìn thấy hắn. Không rõ vì sao hắn lại như vậy, ta
vẫn ra vẻ thông minh khuyên giải an ủi hắn: “Hoàng thúc có lòng vì nước, Triệu Như hiểu rõ, Hoàng thượng càng hiểu rõ. Lần này hoàng hậu gặp đại nạn cũng là thiên ý. Hoàng thúc đừng quá bi thương.”
Lưu Bị vừa nghe ta nói xong,
ánh mắt đỏ hồng, vỗ bàn cả giận: “Tào tặc quả thực đáng khinh, treo cổ
quốc mẫu, giết hoàng tử, nghịch tặc, gian nịnh tiểu nhân. Bị cuộc đời
này cùng hắn thề không đội trời chung.”
Cứ mắng đi, mắng tùy tiện, dù sao mắng cũng không chết được người. Đợi Lưu Bị im lặng rồi, ta mới nói ra mục đích tới lần này: “Cuộc chiến Giang Hạ đang vô cùng căng thẳng,
Như muốn biết Hoàng thúc có tính toán gì không?”
Lưu Bị lắc đầu không nói. Ta
làm ra vẻ khó hiểu: “Hoàng thúc vì sao không chú ý tới trận chiến này?
Thủ hạ của ngài nhiều tướng lĩnh trung dũng, nên chuẩn bị sẵn sàng mới
phải.”
Lưu Bị nói: “Chuẩn bị thế nào? Chuẩn bị thế nào?”
Ta cố ý nhìn ngó bên ngoài
một chút, mới hạ giọng nói: “Hoàng thúc hẳn là nên làm cả hai tay chứ?
Một mặt chuẩn bị binh mã vào chiếm giữ Phàn thành, chờ cơ hội; một mặt
nên lập tức tới chỗ Lưu Kinh châu chủ động xin đi giết giặc, giúp đỡ
Hoàng Tổ một tay. Nếu như Hoàng Tổ không có cơ hội trở lại thành Giang
Hạ, ngài lấy luôn Giang Hạ mà chặn Giang Đông lại!”
Ý ta rất rõ ràng, một là, Lưu Bị ngươi tập trung lực lượng vào Phàn thành, chờ cơ hội giành trước
tiến vào Tương Dương, thay thế Lưu Biểu; hai là, ngươi đi giữ Giang Hạ,
đi rồi không về nữa, Giang Hạ so với Tân Dã lớn mạnh hơn nhiều.
Lưu Bị hoàn toàn hiểu rõ ý
ta, liếc mắt nhìn ta một cái rồi lắc đầu: “Con đường thứ nhất không thể
đi, con đường thứ hai Lưu Cảnh Thăng sẽ cự tuyệt. Lại nói, Hoàng Tổ cai
quản Giang Hạ đã nhiều năm, binh mã Kinh châu ở đó không ít, Giang Đông
dù tới chắc chắn sẽ không đánh mà lui.”
Chẳng thể trách ngươi vẻ mặt
buồn bực, nguyên nhân ở chỗ này, xem ra, chủ ý muốn đánh Giang Hạ của
ngươi bị người ta phát hiện. Ta nhíu mày tiếc rẻ: “Theo tôi được biết,
Tôn Bá Phù lần này tiến quân, là dùng đại quân, không giết Hoàng Tổ sẽ
không bãi binh, không chỉ Giang Hạ, đánh Tương Dương cũng là tình thế
bắt buộc rồi. Cơ hội tốt như thế, Hoàng thúc sao lại mang lòng dạ đàn
bà?”
Lưu Bị hừ lạnh một tiếng: “Bị không đoạt đất của đồng tộc. Triệu Như, lời này đừng nhắc lại.”
Ta làm bộ không cam lòng:
“Cũng không phải Triệu Như tiểu nhân, Hoàng Thượng thật sự là trông mòn
con mắt. Hoàng thúc vẫn không có nơi dựng nghiệp, Hoàng thượng sao lại
không vội? Còn nữa, nếu quân Giang Đông mà vào được Tương Dương, mọi thứ đều đã muộn.”
Lưu Bị trả lời: “Nếu quân Giang Đông thật sự áp sát Tương Dương, Bị sẽ đích thân dẫn tướng sĩ ra trận.”
Lão cáo già, thì ra ngươi
muốn đợi song phương cùng tổn thất mới thừa cơ trộm đồ: “Như thế cũng
tốt! Hoàng thúc, Triệu Như có quan hệ đặc biệt với Tôn tướng quân, nếu
tới lúc xảy ra nguy cơ, Như chắc chắn sẽ hỗ trợ, ít nhất cũng bảo vệ Tân Dã bình an.” Ngươi yên tâm, Tương Dương nếu thật sự rơi vào tay Tôn
Sách, ta sẽ nói giúp ngươi, để Tôn Sách cho ngươi ở lại Tân Dã.
Lưu Bị tỏ ra cảm kích: “Như vậy xin đa tạ.”
Rời phỏi phủ đệ của Lưu Bị,
trong lòng ta thầm tiếc cho Lưu Biểu, thủ hạ của Lưu Bị nhiều người tài
giỏi như vậy lại không lợi dụng, cũng không dám lợi dụng, đúng là đáng
tiếc! Chắc trong lòng Lưu Biểu cũng vô cùng buồn bực!
Chuyện chính đã xong, ta vội
tới nhà Vân ca ca. Còn chưa tới cửa lớn, đã thấy Vân ca ca bước đi bước
lại bên ngoài, thấy ta vội vàng ra đón: “Muội tìm chủ công có chuyện gì
vậy? Sao gấp thế?”
Ta cười: “Ca ca làm sao biết muội đi gặp Lưu hoàng thúc?”
“Muội vừa vào thành ta đã
biết, ở cửa hàng nói muội không tới, ta biết muội đi tìm chủ công rồi.
Vân Như, ta đã nói bao nhiêu lần, muội đừng tham gia…” Ca ca vẫn luôn
chú ý tới ta, trong lòng dậy lên một tia ấm áp.
Ta cười giải thích: “Ca ca,
ta không làm chuyện gì xấu, cũng không gây bất lợi cho chủ công của
huynh, huynh đừng quan tâm quá như vậy được không? Được rồi, huynh đừng
nhìn nữa, muội nói thật đó. Cuộc chiến Giang Hạ không phải nhỏ, Lưu Kinh châu từ chối ý tốt của chủ công huynh, chẳng qua nói cho ông ta biết,
bằng vào tình cảm giữa muội và Bá Phù, các người ở Tân Dã sẽ không bị
ảnh hưởng.”
Vân ca ca thở dài: “Chủ công có tâm ra sức, đáng tiếc người ta không hiểu!”
Không phản đối lời của ca ca, ta cười kéo huynh ấy vào nhà: “Lần này muội đi hai năm, tiểu chất nữ
thế nào rồi? Mau ôm ra cho muội xem đi.”
“Còn nói sao, vừa đi là đi
rất lâu, bên kia loạn như vậy, ta còn nghe nói muội gây chuyện với người ta ở Nghiệp thành, thật khiến ta lo lắng.” Ồ, chuyện nhỏ này huynh cũng biết sao?
“Muội là không quen nhìn kẻ
đó đến hài tử cũng nhẫn tâm không buông tha, hắn muốn giết, muội sẽ cứu. Không phải muội thắng rồi sao. Đúng rồi, muội đã đưa hai hài tử đó về
nhà. Ở nhà rất ổn, sức khỏe đại ca không tồi, đám nhỏ đều trưởng thành
rồi.”
“Ừ, trong nhà có gửi thư đến, ta cũng biết.”
Vừa vào nhà chính, một bàn
thức ăn thịnh soạn đã bày ra trước mặt ta, một đứa bé đang đứng trước
bàn nhìn thức ăn thơm ngào ngạt mà chép miệng. Tiểu gia hỏa này tập
trung toàn bộ tinh lực vào đồ ăn, bàn tay mập mạp nhỏ bé đưa qua đưa
lại, nhưng với không tới, nước miếng từ khóe miệng rớt trên bàn, ta nhìn mà buồn cười. Ta nhẹ nhàng đi tới phía sau bé: “Muốn ăn gì, thúc thúc
lấy cho ngươi.”
Thình lình nghe thấy phía sau có người nói chuyện, tiểu gia hỏa lập tức quay người nhìn. Vừa nhìn
xong, không quen, lại nhìn, bé lúc la lúc lắc đi về phía Vân ca ca:
“Cha, cha.”
Vân ca ca cười bế bé đưa cho ta: “Cầm nhi rất giống muội hồi nhỏ. Cầm nhi, mau gọi…”
Ta vội vàng tiếp lời: “Thúc thúc, Cầm nhi ngoan gọi thúc thúc một tiếng.”
Triệu Cầm nhìn phụ thân, lại
nhìn ta, biết điều gọi một tiếng thúc thúc, ta rất cao hứng, ôm lấy rồi
hôn mấy cái, cố tình không nhìn tới vẻ mặt bất đắc dĩ của Vân ca ca. Đại tẩu lúc này cũng vừa tới: “Như về rồi. Mau ngồi xuống đi. Cầm nhi, còn
không xuống, đừng làm tiểu thúc con mệt.”
Ta vội hỏi thăm đại tẩu rồi
mới cười nói: “Đệ không phiền. Đi đã lâu, đứa bé con đã thành tiểu cô
nương rồi, chẳng trách khiến người ta yêu thương. Xem ra, còn bé thế này đã ra dáng mi thanh mục tú, lớn lên ắt sẽ trở thành mỹ nhân. Đến đây
nào tiểu Cầm nhi, muốn ăn cái gì? Thúc thúc lấy cho con.”
Vân ca ca thật sự là bất đắc dĩ: “Lại thêm một người chiều chuộng nó.”
Ta ngẩng đầu cười: “Lúc đệ còn nhỏ, ca ca cũng chiều ta như vậy mà!”
Đại tẩu thoáng nhìn Vân ca
ca, cười nói với ta: “Cầm nhi rất bám người, ca ca đệ cũng chịu để nó
bám theo. Thật sự đem nó làm hư rồi.”
Ta thật sự vui vẻ: “Vân ca ca có kinh nghiệm mà. Đệ trước đây sức khỏe yếu, ba ngày thì hai ngày sinh bệnh, bị bệnh sẽ rất yếu, đặc biệt quấn người. Sức khỏe cha không tốt,
không chịu được ta quấn lấy, Vân ca ca đành chiếu cố đệ, nên đặc biệt
thương đệ.”
Đại tẩu ồ một tiếng, liếc
nhìn Vân ca ca không nói gì nữa, Vân ca ca lúc này lại dùng ánh mắt yêu
thương nhìn ta cùng tiểu Triệu Cầm trong ngực ta. Trong không khí gia
đình ấp áp, cả nhà ăn hết sạch bữa cơm đại tẩu đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Sau khi ăn xong, Vân ca ca
mới hỏi ta: “Đệ tới là để nói với chủ công đệ có thể giúp chúng ta sao?
Vì sao vậy? Đệ thấy Tôn Bá Phù lần này xuất binh khả quan sao?”
Ta ôm Triệu Cầm, khẽ khàng
vuốt tóc bé, đứa trẻ này hoàn toàn không sợ người lạ, nằm trong ngực ta, thoải mái hưởng thụ sự âu yếm của ta: “Ca, Bá Phù lần nàylà tình thế
buộc phải làm. Về chuyện vì sao đệ phải giúp các người, huynh cần phải
hiểu rõ chứ.”
Vân ca ca mỉm cười: “Đệ chắc là đang sợ?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn cười:
“Phải, Bá Phù đối xử rất tốt với đệ, vô cùng tốt. Ca ca, đệ thật sự sợ
huynh sẽ đi Giang Hạ, đệ không muốn thấy huynh và Bá Phù gặp nhau trên
chiến trường. Thật may các huynh không có cơ hội.”
Vân ca ca nở nụ cười: “Đệ thực sự rất quan tâm tới hắn. Vân Như, Tôn Bá Phù so với đệ, võ nghệ của ai cao hơn?”
“Ca, cái này cần gì hỏi? Mặc
dù chưa giao thủ, đệ ta cũng biết Bá Phù không phải đối thủ của đệ,
đương nhiên càng không phải đối thủ của huynh, cho nên đệ mới sợ. Đệ
không lo lắng cho ca ca, không chỉ võ nghệ của huynh mạnh hơn hắn, Bá
Phù còn biết người đang đánh với hắn là ca ca ruột của đệ, hắn tuyệt đối sẽ không xuất toàn lực. Bá Phù quá trọng tình nghĩa, cũng là nhược điểm lớn nhất của người làm bá chủ.”
Vân ca ca lại lộ ra ánh mắt
đăm chiêu, không nói gì nữa. Ta đột nhiên lại có một loại xúc động, Vân
ca ca sẽ không ghét Tôn Sách: “Ca, con người Bá Phù rất tốt, là một chủ
công có thể khiến ca ca thi triển được tài năng, huynh có thể cân nhắc…”
Vân ca ca nhìn ta cười: “Đệ
biết điều này không có khả năng. Vân Như, ca ca đồng ý với muội, nếu gặp Tôn Sách trên chiến trường, ta sẽ không đả thương hắn.”
Ta chưa từ bỏ ý định: “Ca,
huynh không suy nghĩ cho muội sao? Huynh biết mà, muội không thể chịu
đựng được chuyện đó xảy ra.”
Vân ca ca yên lặng nhìn ta nói: “Ta cũng không thể rời khỏi chủ công. Trừ phi có một ngày…”
Ta cố đè xuống cảm xúc thất
vọng: “Như hiểu rồi. Sau này muội sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này
nữa, không khiến ca ca bị khó xử.” Bởi vì ta sẽ giết Lưu Bị. Không phải
sao? Chỉ cần hắn chết…
Đã biết rõ ý nghĩ của Lưu Bị, ta không lãng phí thời gian nữa, liền tạm biệt Vân ca ca rời khỏi Tân
Dã tới Giang Hạ. Phòng vệ trên sông lần này so với lần trước ta tới chặt chẽ hơn nhiều, bắt đầu kiểm tra thuyền qua lại, trên mặt sông lại có
rất nhiều thuyền từ nam ngược bắc đầy ắp người, tất nhiên là những người muốn rời khỏi Giang Hạ. Nếu vậy, ta cũng không tới Giang Hạ nữa, đi
thẳng Giang Nam, ta muốn qua sông, tất nhiên vẫn có cách. Tóm lại, lúc
ta đột nhiên xuất hiện trước cửa đại doanh của Chu Du, hắn giật nảy
mình.
“Tử Vân, sao lại chạy tới
đây? Chỗ này là chỗ đánh nhau đó!” Sau khi ra lệnh tiểu binh đưa ta vào, Chu Du lập tức trút xuống trách móc.
“Ta sợ gì chứ, không phải các huynh mới thắng một trận sao.” Ta mang vẻ mặt không sao cả.
Chu Du sắc mặc nhìn không tốt: “Ngươi ra hậu doanh đi, Bá Phù ở đó. Nơi này quá nguy hiểm.”
Ta không nhìn sắc mặt mà đưa
hắn một thanh kiếm: “Này, đây là cho huynh, dùng sắt thượng đẳng luyện
ra, ta đặc biệt tìm người rèn cho huynh và Bá Phù. Ta đã đặt tên cho nó, là Minh nhi.”
Chu Du nhận kiếm, lại trừng
ta liếc mắt một cái, mới chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ: “Quả nhiên là
kiếm tốt. Nhưng mà hơi nhẹ, có chút kỳ quái.”
Ta cười: “Đây là chế tạo
phỏng theo Nguyệt nhi, so với Nguyệt nhi nặng hơn một chút, huynh vẫn
thấy nhẹ sao? Ta lại cảm thấy nhẹ tốt hơn, dùng thuận tay hơn. Kiếm đưa
cho Bá Phù nặng hơn, ta gọi là Phong nhi. Thêm thanh kiếm ta tặng cho ca ca, bốn thanh hợp lại gọi là thanh phong minh nguyệt, rất giàu ý thơ
nha!”
Chu Du cười khổ: “Ngươi đó,
khía cạnh này mà cũng dụng tâm như vậy. Ta khuyên ngươi, nghĩ lại cho
tốt gặp Bá Phù rồi sẽ xử lý ra sao?”
“Gì chứ? Vốn là bọn họ quá
đáng, trước mặt nhiều người như vậy lại khiến ta bị tổn thương. Ta dựa
vào cái gì mà phải chịu đựng?”
Chu Du lắc đầu, không nói gì
nữa, một người diện mạo gầy gò, ôn nhã bước vào lều của Chu Du: “Công
Cẩn, trận chiến ngày mai… Ồ, huynh có khách sao?”
Chu Du tóm tay ta kéo tới người trước mặt: “Tử Kính, hắn chính là Tử Vân, các người chưa từng gặp nhau.”
Ta vội vàng chào: “Thì ra là Tử Kính tiên sinh, Triệu Như có lễ.”
Lỗ Túc không hổ có tiếng là người trung hậu, vội vã hoàn lễ: “Triệu công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Chu Du cười: “Hai người các
ngươi đừng đa lễ như vậy. Tử Kính, ngươi đừng bị hắn lừa, Tử Vân lúc
chỉnh người ta, phải nói là ngoan độc, Tử Bố từng tức giận tới mức muốn
đánh đòn hắn đó!”
Lỗ Túc cũng cười lớn: “Có nghe nói, vô cùng bội phục, ta cũng không dám vô lễ với Tử Bố tiên sinh đâu.”
Ta cũng cười: “Là ông ấy quá
đáng trước, không thể trách ta. Các người thế nào? Hoàng Tổ chắc không
khó đối phó chứ? Có quyết định gì khác không?”
Chu Du lắc đầu: “May là Tử Bố tiên sinh coi ngươi là vãn bối của mình, ngươi lại không cho ông ấy
chút mặt mũi nào. Mà ngươi vừa nói gì? Ca ca ruột? Đúng rồi, ta quên hỏi ngươi, ca ca ngươi trước kia không phải thủ hạ của Công Tôn Toản sao?
Giờ đi đâu rồi?”
Ta thở dài: “Ở Tân Dã, là thủ hạ của Lưu hoàng thúc. Công Cẩn, ta mới từ Tân Dã tới, vốn định thuyết
phục ca ca đến chỗ các ngươi, nhưng mà…”
Chu Du a một tiếng: “Ca ca ngươi tên là gì?”
“Triệu Vân, Triệu Tử Long.
Công Cẩn, Tử Kính tiên sinh, các người thật sự chỉ định đánh Hoàng Tổ?
Không đánh hạ Kinh châu sao?”
Không đợi Lỗ Túc lên tiếng,
Chu Du nghi ngờ hỏi ta: “Ngươi chưa từng quan tâm mấy chuyện này, hôm
nay sao vậy? À, quên mất, ngươi đang lo lắng chuyện kinh doanh ở Giang
Hạ. Vậy ngươi yên tâm, Bá Phù sớm đã hạ lệnh, sau khi phá thành đặc biệt phái binh tới bảo hộ chỗ của ngươi rồi.”
Ta lắc đầu: “Không phải thế.
Chuyện kinh doanh ở Giang Hạ ta đã toàn bộ rời tới Tương Dương cùng Tân
Dã. Ở thành Tương Dương ta nghe bọn họ nói Giang Đông lần này có khả
năng sẽ đánh chiếm Kinh châu. Đám thương hộ và sĩ tộc đều rất lo lắng.”
Chu Du cùng Lỗ Túc nhìn nhau, Lỗ Túc lắc đầu: “Nếu nói không muốn, là giả. Nhưng thật muốn làm, lại
không dễ. Xem tình thế rồi nói sau!”
Các ngươi quả nhiên có lòng
thâu tóm Kinh châu: “Ồ. Lại nói tiếp, Kinh châu là nơi trọng yếu, chiếm
được nó có lợi rất lớn với Giang Đông, không chỉ khiến nam Trường Giang
trở thành thiên hạ của các người, phía bắc lại uy hiếp được Hứa Đô, tây
tiến Ba Thục, hơn nửa giang sơn đó! Nhưng mà, Kinh châu không phải dễ
chiếm như vậy, các người phải cẩn thận mới được.”
Chu Du cười cười: “Ngươi nếu thật quan tâm chúng ta, vậy ở lại làm quân sư, thế nào?”
“Nói đùa gì vậy? Huynh đa mưu túc trí, tuổi trẻ anh hùng; Tử Kính tiên sinh tài cao trí rộng, văn võ
song toàn. Bớt lôi kéo ta đi! Được rồi, ta đi đường mấy ngày, muốn nghỉ
ngơi một chút. Công Cẩn, các huynh làm chuyện của mình đi, đừng lo lắng
cho ta, ta ngủ một chút đã, mệt quá.” Nói xong không để ý tới hai người, lập tức chạy tới giường của Chu Du, nằm xuống ngủ luôn.
Chu Du đuổi theo kéo ta:
“Dậy, muốn nghỉ ngơi thì đến chỗ Bá Phù. Nơi này nguy hiểm, lỡ Hoàng Tổ
đang đêm tập kích, ta không lo được cho ngươi.”
Ta gạt tay hắn: “Đừng gạt ta, Hoàng Tổ lúc này đang dùng cách co đầu rụt cổ, toàn bộ gia sản tập
trung một chỗ, bảo hộ chặt chẽ trên sông. Hắn không có sức lực, cũng
không có lá gan tập kích đâu, các người tập kích hắn thì có.”
Chu Du bất đắc dĩ: “Ngươi đó. Vậy sáng mai ngươi phải tới chỗ Bá Phù nhé, ta phái người báo cho huynh ấy biết.”
Ta ậm ừ: “Được. Các ngươi có
việc, không cần lo cho ta, ta ngủ ngon rồi, ngày mai sẽ tới gặp Bá Phù.
Đúng rồi, nếu có thương binh cần cứu chữa, đừng khách khí gọi ta.”
Chu Du cười cười: “Được. Bị
thương nặng đều đã chuyển tới hậu phương, ở đây không có. Chúng ta ngày
mai sẽ xuất quân, ta không chăm sóc ngươi được, tự mình để ý nhé.”
Ta đáp ứng, nhắm mắt thật sự đi ngủ. Ta muốn dưỡng đủ tinh thần, ngày mai… Hì hì.
Chú thích:
* điểm âm phong, thiêu quỷ hoả: âm phong là gió cõi âm, quỷ hỏa là ma trơi, đại khái là thủ đoạn nham hiểm dọa ma dọa quỷ