Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 163: Đau thấu tim gan




Sau khi xử lý mọi chuyện ở Nghiệp thành, ta mang theo hai đứa trẻ lên đường về nhà. Bao nhiêu năm chưa trở về rồi? Mười một năm. Tuy rằng mấy năm nay, những chuyện xảy ra ở quê nhà đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng ta vẫn vô cùng tưởng niệm mùi vị ở bên cạnh người thân. Vì bí mật thân phận nữ nhi, từ đầu tới cuối ta không dám nói quê ta ở đâu cho các huynh trưởng cùng chủ công, cũng không dám đón đại ca ra, lại trốn tránh cả những đồng hương từ quê nhà tới. Mỗi lần thấy ánh mắt dò hỏi của đám người Quách Gia, ta đều làm bộ như không biết. Quách Gia từng nói đùa, ta là người từ trên trời rớt xuống, dần dà, bọn họ cũng không hỏi chuyện này nữa.

Người duy nhất biết quê ta ở đâu chính là Trương Yến. Nhưng mà hắn, dưới yêu cầu của ta, cũng im lặng không nói ra, càng không để người khác biết chuyện thuộc hạ của hắn tới bảo vệ quê nhà của ta. Không chỉ có vậy, Trương Yến cũng dặn Lâm Cung khi mang theo ba trăm người theo, tới trú đóng trong khu rừng phụ cận quê ta, không cần trở về. Còn cả một trăm hộ vệ của thương đội, cũng ở chung với họ, thành người trong núi. Điều này khiến ta cảm thấy vô cùng có lỗi với bốn trăm người bọn họ. Lần này trở về, ta muốn đích thân dạy họ một chút võ nghệ cùng tổ chức đội ngũ, huấn luyện bốn trăm người này thành thân binh tương lai của Vân ca ca, đi theo ca ca gây công dựng nghiệp, cũng coi như có công danh, xem như là bồi thường cho họ!

Tần Dũng cũng là lần đầu tới quê ta. Lúc trước phái một trăm hộ vệ kia là do ta tự sắp xếp, hắn không tham dự, cũng là vì không muốn hắn biết bí mật của ta. Không có ta ở đó, hắn biết được chuyện gì ta không khống chế được. Đây cũng là chuyện duy nhất ta giấu giếm Tần Dũng.

Đoàn người của chúng ta đi mười ngày, mới tới cách Nghiệp thành trăm dặm. Ngồi xe ngựa so với cưỡi ngựa đúng là không thể so sánh, hơn nữa còn phải chăm sóc hai đứa trẻ, không thể quá xóc nảy, tốc độ tất nhiên không nhanh được. Hai ngày gần đây, ta chỉ suy nghĩ làm thế nào mới không để người ở quê khiến bí mật của ta bại lộ, lại nghĩ có nên đưa đại ca đi hay không, rồi nhớ ra đã rời khỏi Vân ca ca hơn một năm, cũng nên về thăm rồi. Hoàn toàn không chú ý tới mọi chuyện xung quanh, cho tới lúc Tần Dũng thấp giọng gọi ta ra ngoài.

Nhìn tình hình bên ngoài, ta giật mình, ven đường đi rất nhiều phụ nhân mang theo hài tử đi vội vàng trên đường, thỉnh thoảng có người không đi nổi, ngồi bệt hai bên đường. Ta từng gặp không ít người đi xa nhà, nhưng chưa từng gặp cảnh nhiều phụ nhân mang theo hài tử chạy trốn như vậy. Trong lòng không nhịn được nổi lòng nghi ngờ. Lẽ ra, chính sách an dân ở Nghiệp thành của Tào Tháo không tệ, không nên xuất hiện người chạy trốn như vậy chứ, chạy trốn thế này quả thật lần đầu mới thấy.

Ta nhìn Tần Dũng, trên mặt hắn cũng mang theo sự khó hiểu. Thấy ánh mắt dò hỏi của ta, Tần Dũng khẽ nói: “Hai ngày nay gặp rất nhiều nữ nhân như vậy. Tôi cẩn thận quan sát hai ngày, đúng là có rất ít nam nhân xuất hiện, ngẫu nhiên cũng có người già. Công tử, tình hình thật là cổ quái. Hơn nữa, các nàng rất sợ chúng ta, có lẽ trang bị của chúng ta khiến bọn họ sợ hãi, thấy chúng ta đi qua, họ đều sợ run người, thậm chí ôm hài tử bỏ chạy cũng có.”

Sao có thể? Theo lý mà nói, bình thường người chạy trốn thường hy vọng có người giúp đỡ, nào phải tránh né. Đám người Tần Dũng vì hộ tống ta và hài tử, trên người mang theo vũ khí, cũng mặc giáp trụ đơn giản, nhưng cũng không tới mức dọa người! Mang theo nghi vấn đó, ta rời khỏi đoàn, hướng một phụ nhân ngồi các đó không xa bước tới. Dù sao, thoạt nhìn ta cũng không đến nỗi dọa người!

Quả nhiên, phụ nhân kia thấy ta đến gần, trong mắt tuy có sợ hãi, nhưng không tránh né. Ta ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi thăm: “Đại tỷ, ngươi mang theo hài tử đi đâu vậy? Sao chỉ có hai mẹ con, không có nam giới đi cùng? Dọc đường này, sao cũng toàn nữ nhân mang hài tử đi vậy? Các ngươi cùng một nơi tới sao?”

Phụ nhân này không trả lời câu hỏi ngay, mà cao thấp đánh giá một phen rồi hỏi: “Tiểu ca từ nơi nào tới vậy? Có đi qua Nghiệp thành không? Trên đường có thấy Tào quân tróc người không?”

Ta càng thêm nghi ngờ: “Đại tỷ, ta chính là từ Nghiệp thành đến. Có thấy Tào quân gây khó dễ đâu? Tào quân đều đã theo Tào đại nhân tới Thanh châu đánh giặc. Ngươi sao lại hỏi vậy, hay là các ngươi vì trốn tránh Tào quân nên mới chạy? Tào đại nhân không phải thông báo pháp lệnh sẽ không tổn hại dân chúng sao?”

Phụ nhân kia nghe ta nói không có Tào quân truy đuổi, thở phào nhẹ nhõm, cười khổ mà nói: “Vậy thì tốt quá, nếu không có Tào quân bắt người, chúng tôi không cần liều mạng chạy nữa. Đi từ từ sẽ không mệt. Đa tạ tiểu ca.”

Nàng nói vậy, khiến ta càng nghi ngờ: “Đại tỷ, nghe khẩu khí của ngươi, hình như Tào quân đang đuổi bắt các ngươi. Sao như vậy được! Lúc ta rời Nghiệp thành, Tào đại nhân vừa ban bố thông báo an dân ở Ký châu, nói rõ sẽ không làm tổn hại tới dân chúng vô tội, không tăng thuế má, còn cấp đất cấp nhà cho những người không có nhà để về. Không chỉ dân chúng, các quan viên đi theo Viên đại nhân, chỉ cần đồng ý quy thuận, bất kể trước kia có hiềm khích gì, đều sẽ thu nhận. Các ngươi sao lại…”

Phụ nhân kia thở dài một tiếng: “Tiểu ca đừng hỏi nhiều. Nói là một chuyện, làm là chuyện khác. Với lại, chúng ta cùng những người ngươi nói kia có chút khác nhau. Thôi bỏ đi, không nói nữa, tóm lại là chúng ta mạng khổ. Không ai đuổi bắt, vậy coi như chúng ta mạng lớn. Ta nghỉ cũng đủ rồi. Con à, chúng ta đi thôi.” Không để ý tới ta nữa, nàng cùng hài tử đứng dậy bước đi.

Nhìn những người đi qua đều mỏi mệt không chịu nổi, vẫn cố gắng đi nhanh hơn người khác, ta quả thực vô cùng kỳ quái. Lúc ta đang định giữ lại hai người hỏi xem chuyện này rốt cục là thế nào, một nữ hài lưng cõng một tiểu nam hài, lảo đảo đi sau mấy người khác khiến ta chú ý. Nó rõ ràng không phải đi cùng mấy người lớn kia, vì nó không lớn lắm, mới chỉ hơn mười tuổi, đi rất khó khăn, nhưng không có người lớn nào chăm sóc hay liếc mắt nhìn một cái. Ta nghĩ một chút, lập tức bước tới ngăn nó lại.

Nữ hài đang cúi đầu đi đường, đột nhiên trước mắt hiện lên một bộ y phục, ngạc nhiên đứng lại, thiếu chút đã ngã, ta vội vươn tay đỡ: “Tiểu muội muội, sao chỉ có ngươi và đệ đệ thôi vậy? Mẹ ngươi thì sao? Cha ngươi ở đâu rồi? Các ngươi muốn chạy đi đâu vậy?” Người lớn không nói, hài tử chắc dễ nói chuyện hơn.

Quả nhiên, nữ hài này nghi ngờ nhìn ta nửa ngày, mới lắc đầu nói: “Cha tôi chết rồi, mẹ mang theo đại đệ đã bị tách khỏi chúng tôi.”

Cha chết? Nhìn nàng mỏi mệt cực điểm, ta cẩn thận đề nghị: “Thúc thúc thấy ngươi mệt rồi, có muốn lên xe thúc thúc nghỉ ngơi chút không? Ngươi yên tâm, thúc thúc không phải người xấu, trên xe thúc thúc còn một tiểu muội muội cùng tiểu đệ đệ nữa, cũng giống các ngươi vậy.”

Đứa nhỏ này chắc đã quá mệt mỏi rồi, nhìn ta, lại nhìn xe ngựa, rồi nhìn nam hài cuộn tròn trên lưng, nghĩ một hồi cuối cùng gật đầu. Ta vội tiếp nhận nam hài trên lưng nó, đưa hai đứa lên xe. Mới vào xe, tiểu nam hài kia đã tiến sát vào ngực tỉ tỉ, chỉ vào điểm tâm trong tay Thẩm Mậu, nhỏ giọng nói: “Tỷ, ta đói.”

Cô bé kia cũng nhìn điểm tâm trong tay Thẩm Mậu, cổ họng động một chút, lại ôm chặt đệ đệ không nói lời nào. Ta nhìn thấy đã biết, hai đứa trẻ này hẳn đã đói bụng từ rất lâu. Một trận chua xót nổi lên trong lòng, vội lấy lương khô trong xe, đưa cho chúng nói: “Hài tử, ăn nhanh đi!”

Thẩm Ninh rất hiểu chuyện, vội lấy nước ra đưa cho nữ hài: “Tỉ tỉ, hai người ăn đi, chúng ta ở đây có thức ăn.”

Nam hài thấy tỉ tỉ không phản đối, liền cầm một khối bánh bao cắn luôn, dĩ nhiên là rất đói. Ta hoảng hốt vội nói chậm một chút không nghẹn. Đứa bé gái thấy bộ dáng đệ đệ ăn như hùm như hổ, chảy nước mắt, cũng cầm một khối bánh bao chậm rãi ăn. Ta cũng muốn khóc.

Lúc này, Tần Dũng lại thấp giọng gọi ta đi ra ngoài. Vừa ra khỏi xe nhìn lại, thấy hai thuộc hạ ôm hai tiểu hài tử đứng ở bãi cỏ phía trước. Tần Dũng thấp giọng nói: “Hai hài tử này do chúng ta phát hiện bị người lớn vứt bỏ lại bên đường, một đứa hình như bệnh không nhẹ.”

Ta vội tới xem xét, hai đứa trẻ đều là gái, trong đó có một đứa còn rất nhỏ, đôi mắt vô thần, dĩ nhiên là do đói. Không để ý gì khác nữa, ta vội đem hai hài tử này ôm vào xe, trước tiên mớm nước. Nữ hài tử đang ăn bánh bao cũng tới nhìn tiểu hài tử, thở dài nói: “Tiểu hài tử giống như vậy ở trên đường có mấy người. Bị bệnh cũng đành làm thế thôi.”

Ta nghe thấy liền chấn động, trên đường đều có? “Trời ạ, cha mẹ sao lại nhẫn tâm vậy, là một mạng sống đó, cứ vậy ném đi sao?”

Nữ hài kia rơi lệ: “Không còn cách nào cả, lớn nhỏ cùng chết không bằng chỉ chết một người, còn có thể giữ lại những người khác.”

Thấy bộ dáng đau khổ của đứa nhỏ này, ta lập tức hiểu ra, tỷ đệ này chỉ sợ cũng bị mẫu thân vứt bỏ. Hài tử đáng thương, tuổi nhỏ đã gặp phải bất hạnh như vậy, đáng quý nhất chính là, nó không oán hận phụ mẫu, mà gánh lấy chức trách tỉ tỉ, mang theo đệ đệ cố gắng sống sót, thật sự không dễ dàng.

Nghĩ một hồi, ta ra ngoài dặn dò Tần Dũng: “Tần Dũng, ngươi lập tức bảo mấy huynh đệ trở lại tìm một lần, nếu có hài tử bị ném bỏ toàn bộ đưa về đây. Mặt khác, ngươi mang theo hai người đến thị trấn trước mặt, tìm mấy gian phòng lớn, chuẩn bị đồ ăn và đồ dùng. Những hài tử này sợ là đều đã đói lả.” Tần Dũng nhận lệnh vội đi làm.

Trở lại trong xe, ta hỏi nữ hài kia: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Tên gọi là gì? Có thể cho ta biết vì sao các ngươi bỏ nhà trốn đi không?”

Nữ hài tử thở dài: “Ngài là người tốt, tôi cũng không gạt thúc thúc. Chúng tôi đều ở phụ cận Nghiệp thành. Tôi tên Tiểu Linh, năm nay mười hai, đệ đệ năm tuổi gọi là Chu Kiến. Phụ thân tôi là thủ hạ trong Trường thương doanh của Viên đại nhân, đã chết trận ở Nghiệp thành.”

Ta a một tiếng, dường như hiểu ra một chút: “Vậy trên đường này toàn bộ là gia quyến của Trường thương doanh?”

Tiểu Linh gật đầu: “Phải, phụ thân chúng tôi cùng Tào quân đánh nhau, giết không ít Tào quân. Có người nói, Tào quân vào Nghiệp thành, muốn trả thù, gia quyến của Trường thương doanh đều sẽ không buông tha, nữ nhân đều sẽ bị cấp cho Tào quân, hài tử toàn bộ sung làm nô dịch. Người trong nhà ban đầu còn không tin, vì chúng tôi nghe nói, Tào quân không lạm sát kẻ vô tội. Sau đó, thật sự có người hỏi thăm gia quyến Trường thương doanh, còn bảo đưa nam tử trên mười lăm tuổi toàn bộ giao ra. Người trong nhà luống cuống, vội thu dọn đồ đạc bảo chúng tôi chạy trốn. Giữa đường, chúng tôi đến ăn còn không có, đệ đệ lại không đi được, mẫu thân nói đi tìm đồ ăn, rồi mang Đại đệ và Nhị đệ…”

Tới đây ta coi như hiểu rõ: “Trời ơi, các ngươi đều nghĩ sai rồi. Chuyện này ta biết. Trường thương doanh bên ngoài Nghiệp thành toàn quân bị diệt, Tào đại nhân tiếc nuối sâu sắc, nói kết cục của đội quân ưu tú như vậy thật đáng tiếc. Nhưng mà Thẩm Phối đại nhân đã chết, không cách nào biết được phương pháp huấn luyện Trường thương trận. Có người liền đề nghị Tào đại nhân tìm gia quyến Trường thương doanh, đặc biệt là nam tử đã lớn, bọn họ hẳn là hiểu rõ cách huấn luyện Trường thương trận, cho nên, Tào đại nhân mới hạ lệnh tìm các ngươi. Việc này là chuyện tốt, ai nói linh tinh như vậy tạo ra hiểu lầm?”

Kỳ thực, không riêng gì Trường thương trận, đến Hổ Báo kỵ và Hãm trận doanh, đều chú trọng việc truyền kỹ qua các thế hệ, bình thường đều là cha chết, con vào thay. Đặc biệt, trong một khu hoặc một thôn, chỉ cần có người vào được đội tinh binh, nam nhân trong khu hoặc thôn này đều coi đây là nghề nghiệp, trở thành binh sĩ chuyên nghiệp. Cho nên, là gia quyến của quân tinh nhuệ, chắc chắn có tham dự hoặc hiểu rõ phương pháp huấn luyện của bọn họ. Tào Tháo làm vậy vốn không sai, xem ra cấp dưới làm chuyện không nói rõ, hoặc thái độ quá mức thô bạo, mới tạo ra hiểu lầm như vậy. Nghĩ thông rồi, ta vội bảo mấy hỏa kế đang chờ ngoài xe đi tới chỗ mấy phụ nhân trên đường nói qua, các nàng nghe xong, cho dù không về Nghiệp thành, cũng không hoảng hốt nữa.

Đám thuộc hạ gắng sức giải thích khiến các phụ nhân có chút bán tín bán nghi. Không ít người bắt đầu vây lại, cẩn thận hỏi thăm nguyên do sự tình. Ta đương nhiên bắt đầu làm công tác dân vận, nói rất nhiều, khiến lưỡi khô cả lại, đám người kia vẫn còn bán tín bán nghi. Lúc này, đột nhiên một người chỉ vào ta nói: “Ngài có phải tên Triệu Như không? Là thương nhân đã cứu hài tử của Thẩm đại nhân?”

Lúc này không phải lúc ta giấu giiếm thân phận, nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, ta vội vàng gật đầu liên tục: “Đúng vậy, ta chính là Triệu Như. Hài tử của Thẩm đại nhân đang ở trong xe ngựa này. Vậy các người tin tưởng ta nói chưa? Tào đại nhân đến hài tử của Thẩm đại nhân cũng tha, sao lại thương tổn tới các người?”

Tới đây, đại bộ phận người bắt đầu xì xào bàn tán, thần sắc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Phụ nhân vừa nhận ra ta nói: “Ngài là một đại thiện nhân, chắc sẽ không lừa chúng tôi. Trời ạ, cuối cùng cũng có thể đưa hài tử về nhà, quay lại thôi, không tới U châu nữa, hai mẹ con ta đói chết trên đường mất.”

Trong lòng ta lại vội vã: “Đại tẩu, trên đường có người đói chết sao? Còn bao nhiêu người chạy trốn như vậy nữa? Thế này đi, các người không có tiền và lương thực đi tiếp hoặc về nhà, đều theo ta đi. Tới phía trước, mọi người nghỉ ngơi một chút, ta sắp xếp cho các người, có được không?”

Xung quanh nhiều người bắt đầu khóc, cảnh tượng thê thảm khiến ta cũng không ngăn được nước mắt, vội trốn vào xe. Nhìn mấy tiểu cô nương đang ngủ, lại nhìn mấy hài tử đang nhìn ta tha thiết, trong lòng ta đột nhiên cảm nhận được một loại đau đớn không thể hiểu nổi. Tiểu Linh rất hiểu chuyện, đến ngồi cạnh ta, nhỏ giọng nói: “Thúc thúc, nhà con rất nghèo, cha cũng đã chết, mẹ không thể nuôi sống chúng con bốn người. Thúc thúc, ngài là người tốt, giữ lại tỷ đệ chúng con đi. Con cái gì cũng biết, may đồ nấu cơm, hầu hạ người khác con đều biết.”

Ta là người tốt? Đại thiện nhân? Xưng hô như vậy khiến ta chỉ có thể cười khổ. Là ta, một tay đạo diễn cho Thẩm Phối mang binh rời khỏi thành, ta là đầu sỏ khiến hơn một vạn binh lính tử vong. Vợ con bọn họ cũng vì trượng phu chết mà rơi vào hoàn cảnh này. Lúc này, bọn họ coi ta là người tốt, là người lương thiện. Tuy rằng, ta sẽ không áy náy về bất kỳ nào hành động của mình, bởi vì đây là chiến tranh, trên chiến trường không có chỗ cho thiện tâm. Nhưng mà, ta có chút áy náy không thể nói ra với những hài tử này.

Từ sau cuộc chiến Từ châu, ta đã biết mình không thoát được sự tàn khốc của chiến trường. Không chỉ không trốn thoát, thậm chí còn là người gây ra sự tàn khốc đó. Nhìn thuộc hạ đem về thêm mấy hài tử, nhìn ánh mắt bất lực đau khổ, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng đối với sinh mạng và tình thân, lòng ta vô cùng đau đớn. Chấm dứt loạn thế không thể không có chinh chiến giết chóc, không thể không dùng máu tanh để trấn áp, đây không phải là chuyện ta có thể quyết định, cũng không phải ta nói người khác sẽ buông vũ khí trong tay, buông lý tưởng chinh phạt thiên hạ. Vũ ca ca không nói sai, hai bên giao chiến, người bị hại thật sự, vĩnh viễn là những người vô tội này. Chiến tranh là khảo nghiệm tàn khốc với lão bách tính, lại là cuộc chơi giữa các cường giả. Chỉ cần cuộc chơi này tiếp tục, sẽ có cảnh tượng tàn khốc ta thấy ngày hôm nay. Điều duy nhất ta có thể làm, chỉ là tận lực dùng sức mạnh của ta khiến bọn họ chịu bớt thống khổ. Hôm nay, lần đầu ta vì bản thân ở Tân Dã xuất hiện ý nghĩ muốn từ bỏ mọi thứ, an hưởng tình thân mà xấu hổ. Chức trách của ta còn chưa hoàn thành, tuyệt đối không thể lại có những ý nghĩ ích kỷ như vậy, những cô nhi quả mẫu kia chỉ là người bị hại ban đầu, về sau, sẽ còn rất nhiều rất nhiều người nữa bị hại, ta nên làm thế nào, có thể bù lại những tổn thương ta gây ra cho họ?

Ôm Tiểu Linh vào ngực, ta khóc nói: “Thật xin lỗi, là thúc thúc không tốt, thúc thúc không nghĩ tới các ngươi sớm hơn một chút, không nên để các ngươi nhận phải nỗi thống khổ không cần thiết này. Cho ta một cơ hội, ta sẽ sắp xếp thật tốt cho các ngươi, cho các ngươi cuộc sống thật tốt, thật tốt.”

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, đợi Tần Dũng cấp tốc trở về, trong xe đã có hơn mười hài tử. Nhìn đằng sau xe ngựa đi theo hơn hai mươi phụ nhân cùng hài tử khác, Tần Dũng giật mình: “Công tử, họ là…”

Ta nói ngắn gọn cho Tần Dũng biết nguyên do, sau đó kiên định nói: “Bọn họ thành ra hôm nay, trách nhiệm của ta rất lớn, cho nên ta không thể không quản. Ngươi lập tức cho một người hỏa tốc trở về Nghiệp thành, đem tình hình báo cho dược điếm, bọn họ biết làm thế nào bẩm báo với Tứ ca ta, nhất định phải an trí ổn thỏa cho những người đó về thành. Ai không muốn về, không có bằng hữu nương nhờ, chúng ta sắp xếp cho các nàng ở lại các thành trì, thôn làng ở trước mặt. Hài tử không có người lớn đi cùng, toàn bộ thu dụng, ngươi ở cửa hàng trong thành trì nào gần đây nhất bảo thuộc hạ chuẩn bị một ngôi nhà, chúng ta đưa những hài tử này nuôi dưỡng ở đó.”

Tần Dũng do dự một chút rồi nói: “Chuyện này lớn quá, chỉ sợ trong thời gian ngắn tôi không thể gom được nhiều tiền. Công tử, thành trước mặt cũng không lớn, ở gần đây có Cự Lộc thành, đường không xa lắm, đi chỉ mất vài ngày. Thế này vậy, tôi sẽ cho người đi sắp xếp một chút, chỉ có thể để mấy đứa trẻ không bị đói bụng. Về phần người lớn, chỉ sợ được cấp không bao nhiêu tiền.”

Ta biết hắn nói đúng sự thật. Trầm tư một chút trả lời: “Như vậy cũng được, ngươi cưỡi Tiểu Bạch, tới Cự Lộc trước, có thể làm gì thì làm. Ta nghĩ, những đứa trẻ này không phải ít. Nếu có người lớn nào không có chỗ đi, cũng lưu lại hết, dù sao đám trẻ cũng cần người chăm sóc. Những chuyện khác trên đường sẽ sắp xếp. Về chuyện tiền bạc, từ từ cũng được, dù sao nguyên tắc là không để một người nào chết đói.” Tần Dũng gật đầu, để lại đồ ăn mang tới, đánh ngựa mà đi, hắn đúng là rất cẩn thận.

Nửa ngày sau, chúng ta tới một trấn nhỏ. Tần Dũng ở đây đã tìm được một đại viện tử, có thể đủ an trí những đứa trẻ và hai mươi người đi theo chúng ta. Buổi tối, sau khi hỏi thăm cẩn thận, ta để lại ba người, số còn lại, đem tài vật bên người phân cho các nàng, bảo các nàng tự mình tìm một nơi để ở. Trong loạn thế, ít người nhiều đất, các nàng không sợ không có lối thoát.

Sự tình vài ngày sau ít nhiều khiến ta cảm thấy bất ngờ, tóm tại, lúc chúng ta tới Cự Lộc, hài tử ta thu nhận đã tới hai sáu đứa. Trong đó, ngoại trừ mấy hài tử chúng ta gặp trên đường, một nửa do người lớn biết việc chúng ta làm, nghĩ mình không nuôi nổi, ban đêm thừa dịp đặt chúng ở chỗ chúng ta ở. Đối mặt với những hài tử vô tội đó, ta có thể nói cái gì, một đứa cũng là nuôi, hai đứa cũng là nuôi. Vừa đúng lúc, mã trường và xưởng vũ khí đều không cần tiền của ta nữa, cung cấp nuôi dưỡng mấy chục hài tử cũng không phải chuyện khó khăn.

Tần Dũng làm việc tốc độ rất nhanh, cửa hàng ở Cự Lộc đã tìm một nơi rất tốt, cũng chuẩn bị xong tiền bạc. Tần Dũng để lại lời nhắn đã trở về Thọ Quang chuẩn bị chuyện sau này, bởi ta đột xuất phát ra “thiện tâm”, yêu cầu thương đội cùng tiểu nhị tại các cửa hàng khi đi lại phải thu nhận những đứa trẻ bị ném bỏ hoặc sinh bệnh bị bỏ rơi, lại dặn các cửa hàng trong thành bố trí ổn thỏa cho các cô nhi đó. Tần Dũng cũng không có bất cứ dị nghị gì với quyết định của ta, hắn chỉ theo yêu cầu của ta, an bài tốt mọi thứ cần thiết. Có đôi khi nghĩ lại, chuyện của ta lúc này căn bản không thể rời khỏi Tần Dũng, nếu không, nhiều chuyện ta không biết phải làm gì. Từ nay về sau, hài tử cha mẹ đều mất trong chiến tranh cũng thành đối tượng nhận nuôi dưỡng của ta. Không tới vài năm, thanh danh thiên hạ đệ nhất đại thiện nhân của ta đã được truyền khắp các nơi. Thanh danh này dần dần hòa tan cái danh tiểu gian thương kia, lại càng tiện cho ta triển khai công việc ở Kinh châu sau này, đây là điều ta không hề ngờ tới.