Đến tối, lúc ta đang
muốn nghỉ ngơi, Điền Trù lại tìm tới. Ta cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng
không dám khinh suất. Hai người ngồi xuống xong, Điền Trù mãi nửa ngày
không nói câu nào, ta chỉ biết ông ta nhất định có chuyện, cho nên, ta
cũng không nói gì, chờ ông ta. Qua một hồi thật lâu, Điền Trù nhìn ta mở miệng: “Tử Vân trang chủ, thứ tôi nói thẳng. Tôi cảm giác cậu không
phải một thương nhân bình thường, xây dựng thôn trang trong núi này cũng không hẳn vì muốn cho đám dân thường đó an cư đâu!”
Người thông minh chính là không giống người thường, ta cười: “Vậy tiên sinh
thấy Triệu Như là người thế nào? Muốn làm gì ở đây?” “Chuyện này khó mà
nói. Trù nghĩ mãi cũng chưa ra nguyên nhân.”
“Tôi hiểu
được nghi ngờ của tiên sinh. Nhưng mà tôi cũng muốn hỏi tiên sinh, ngài
tới nơi này, thật sự là để ẩn cư sao? Không phải có suy tính gì khác ư?” Điền Trù nhìn ta gật đầu: “Không có.”
Ta thở dài, tiếp
tục hỏi ông ta: “Tiên sinh, ngài lấy sức lực của một người, có thể cứu
được bao nhiêu bà con? Có thể giúp được bao nhiêu người an cư lạc
nghiệp?” Điền Trù nghĩ ngợi một lúc rồi cười khổ: “Không nhiều lắm.
Nhưng mà Trù sẽ cố hết sức.”
“Cố hết sức sao? Cho dù tiên sinh cố hết sức, ở chỗ này cũng chỉ cứu được mấy ngàn hộ dân. Huống hồ, tôi lại hỏi tiên sinh: ở trên đời này, thật sự có thể tìm được chốn
bồng lai sao? Thật có thể rời xa thế sự sao? Nói là một nơi bí mật, có
người cũng sẽ không là bí mật nữa, chẳng qua, bị người ta biết tới là
sớm hay muộn mà thôi. Ngài nói đúng không?” Điều Trù thở dài, gật đầu.
“Nếu vậy, tại sao chúng ta không thể dùng một biện pháp khác khiến mọi người ai nấy đều có thể an cư lạc nghiệp? Để toàn bộ thiên hạ đều trở thành
người trong chốn bồng lai?” Điền Trù a một tiếng: “Dùng biện pháp gì? “
“Chấm dứt loạn thế, khôi phục thái bình” Ta kiên định nói.
Điền Trù mở to mắt nhìn ta: “Thì ra, khát vọng của ngươi đúng là chấm dứt
thời loạn lạc này. Ngươi muốn khởi sự ở chỗ này sao?”
Ta
cười ha hả: “Tiên sinh nghĩ đi đâu rồi. Triệu Như chẳng qua chỉ là một
thương nhân, tôi mà khởi sự, cùng lắm được vài ngày là chết, có lợi lộc
gì? Ai có thể tới dựa dẫm vào một kẻ không có thế lực, danh vọng chứ.
Không phải tôi hạ thấp chính mình, nếu tiên sinh khởi sự từ đây, người
đi theo sợ rằng còn nhiều hơn tôi nhiều.”
Điền Trù nghi
ngờ hỏi ta: “Vậy cậu nói chấm dứt loạn thế, khôi phục thái bình, làm sao làm được vậy?” Ông ta thầm nghĩ: chẳng lẽ buôn bán mà được à?
Ta cười: “Tiên sinh cũng là trí giả, ngài chắc cũng hiểu rõ thế cục thiên
hạ?” “Hiểu. Hiện tại thiên hạ đã thành một mớ rối rắm. Dân chúng sống
lang thang, khổ không thể tả. Trù cũng đành chịu.”
“Không sai, hiện tại đúng là như vậy. Nhưng mà, không phải lúc nào cũng vậy.
Luôn luôn có người có thể ngăn được cơn sóng dữ. Tiên sinh, sức mạnh một người không thể cứu được thiên hạ, trăm người, ngàn người thì sao? Nếu
như mọi người đều có thể mang theo tấm lòng muốn cứu với thiên hạ, thiên hạ yên ổn chỉ là chuyện sớm chiều. Nhưng mà, nếu như mỗi người đều học
theo tiên sinh, tìm chỗ ẩn cư, thiên hạ này vĩnh viễn không thể thái
bình, không phải sao? Triệu Như không lượng sức mình, chỉ muốn trở thành một trong ngàn người, vạn người kia thôi. Tôi lúc này đúng là ở đây an
dân, đồng thời tích lũy tiền bạc, nhưng chẳng qua là tạm thời, tôi sẽ
không ẩn cư giống tiên sinh. Một khi có cơ hội, tôi sẽ vì số đông người
trong thiên hạ mà cố hết sức.”
Điền Trù thở dài, thật lâu sau đứng thẳng người thi lễ: “Tử Vân tiên sinh, cậu mới thật là trí sĩ
uyên bác, vì dân chúng. Hôm nay Trù đã thụ giáo. Sau này, nếu tiên sinh
muốn dùng, Trù sẽ tận lực giúp đỡ.”
Ta nhanh chóng đáp
lễ: “Triệu Như không dám. Sau này, tôi chỉ hy vọng tiên sinh có thể sử
dụng tài hoa trong mình vì dân chúng, vì thiên hạ, mà không phải vì một
gia tộc!” Nhìn Điền Trù rời đi, trong lòng ta đã giải quyết xong một
chuyện lớn. Có việc ngày hôm nay, chuyện Điền Trù rời núi là chắc chắn.
Mấy năm tới, nơi này đều giao lại cho ông, ta rốt cuộc có thể rời khỏi
đây, an tâm làm việc của ta.
Ta ở lại sơn trang chừng nửa tháng, trong thời gian này, Điền Trù dốc sức thể hiện tài năng quản lý
của mình. Ông ta tập trung những người có tiếng nói trong sơn trang, bất kể thứ tự tới trước hay sau, toàn bộ họp tại từ đường. Trong cuộc họp,
ông ta nói: “Dân chúng sơn trang ngày càng đông, phải lập thành đô ấp,
nhưng dân cư hỗn hợp, mà không ai giúp đỡ lẫn nhau, e rằng không thể yên ổn lâu dài. Hôm nay, tôi cùng trang chủ đã thương nghị, muốn chọn ra
các trưởng lão để đứng đầu các khu, chia nhau quản lý các hộ dưới quyền, mọi người thấy thế nào?” Còn có gì mà không bằng lòng nữa. Người ông ta mang đến đương nhiên đồng ý, những người cũ thấy ta ở bên cạnh gật đầu
rất mạnh, cũng không có ý kiến khác. Điền Trù nhìn mọi người đều đồng ý
liền nói: “Vậy tốt rồi. Chúng ta ở đây là một sơn trang, hẳn nên lập ra
một bản quy định để mọi người cùng tuân thủ, chính là điều ước của sơn
trang, bất luận kẻ nào cũng không được làm trái, nếu không sẽ xử phạt.”
Tất cả mọi người đều thấy phải.
Vì thế, Điền Trù tập hợp
mấy người Chu lão bá là lão niên có đạo hạnh, cùng với mấy vị đức cao
vọng trọng trong tộc mình, mọi người cùng nhau lập ra một loạt các quy
củ, chẳng qua là để ràng buộc mọi người, đánh nhau, trộm cắp, thủ tục
kiện cáo, trừng phạt kẻ phạm tội, vân vân hơn hai mươi điều. Lại lập ra
quy định cưới hỏi, mở trường dạy học, ha ha, chờ lần sau ta trở lại, nơi đây sẽ trở thành chốn thế ngoại đào viên.
Mắt thấy Điền
Trù bắt đầu thực hiện chức trách phó trang chủ, thôn dân trong trang
cũng đã tiếp nhận ông ta, ta mới rời đi, mang theo Tần Lợi tới Long Vân
mã trường. Mấy ngày nay, Tần Lợi vẫn há mồm trợn mắt đi theo ta đi dạo
trong sơn cốc. Ngoại trừ hiệu thuốc, ta giới thiệu toàn bộ việc buôn bán cho hắn, cũng cho Tống Liệt cùng Chu Thái về sau trực tiếp liên hệ với
hắn. Thương đội ban đầu của ta chỉ phụ trách vận chuyển dược liệu. Kỳ
thực, không phải ta không tin tưởng Tần Lợi, mà là hai thương đội nhất
định phải tách ra. Buôn bán dược liệu tuy rằng có thật, nhưng công việc
của thương đội cũng bao gồm thu thập tin tức tình báo cho ta cùng Tào
Tháo, lại còn thu thập lương thảo, chí ít ban đầu cũng là như vậy. Nhưng mà, Tần Lợi phụ trách cửa hàng, ta sẽ không để bọn họ liên quan tới
chuyện chính trị, không để bọn họ làm những chuyện đó, nhiệm vụ của bọn
họ chỉ là kiếm tiền. Về sau, tiền cần tới rất nhiều.
Long Vân mã trường lập nên đã một năm nhưng không tiến triển nhiều, Nạp Nhĩ
Khang cùng Tống Liệt cũng từ Liêu Tây mua được vài thớt ngựa con. Nạp
Nhĩ Khang nhìn thấy ta, bày ra bộ dáng vô cùng ủy khuất, ta chỉ an ủi
hắn, sau đó nói cho Nạp Nhĩ Khang biết, về sau ngựa và tiền đều sẽ do
Tần Lợi cung cấp, bỏ bọn họ lại mã trường, tự thương lượng phương thức
cụ thể về sau, bản thân ta chạy tới Quyên thành. Ôi, vẫn không thể yên
lòng tình hình nơi đó.
Cuối tháng 10 năm 194, ta đã tới
Quyên thành. Trước khi ta tới ba ngày, Viên Thiệu mượn gió bẻ măng, biết được Duyện châu có loạn, y thật vui sướng khi người khác gặp họa. Vốn
hai nhà đang là quan hệ đồng minh, theo đạo lý, y phải trợ giúp Tào Tháo mới đúng, có điều bởi vì Tào Tháo hai năm qua phát triển vượt qua sự
tưởng tượng của y, y bắt đầu có kiêng kỵ. Hừ, ta khinh, nếu như không
phải Công Tôn Toản vẫn đang giằng cùng y co, hắn đã thừa dịp phiến loạn
đem tới họa vô đơn chí. Lúc này, y không tự mình xuất quân thu thập Tào
Tháo, nhưng lại muốn Tào Tháo trong cảnh khó khăn không chiến mà hàng,
gửi tới một phong thư: biết ông hiện tại rất khó khăn, nghĩ tình chúng
ta là đồng minh, ông lại phải chinh chiến không ngừng, để giúp ông an
tâm, ông cứ đem hết gia quyến tới Nghiệp thành, để tôi chăm sóc, ông cứ
an tâm đi lấy lại những thành đã mất.
Tào Tháo lúc này
tâm ý đã nguội lạnh, cho nên cũng không suy xét nhiều, đã muốn thuận
theo ý Viên Thiệu, không phải chỉ là đưa gia quyến đi làm con tin thôi
sao? Ta dù sao cũng đã tới mức này, làm sao có thể hai mặt cùng tác
chiến? Ông ta nghĩ như vậy, suýt nữa đã làm vậy. May sao, Trình Dục từ
Đông A chạy về, nghe nói chuyện này, vội vàng tiến lên góp lời: “Chủ
công, chúng ta còn có ba thành lớn, mấy vạn binh mã, hơn mười viên đại
tướng, còn lo không thể đông sơn tái khởi sao? Vì sao cam tâm nghe lệnh
người khác? Viên Thiệu bận rộn đánh nhau với Công Tôn Toản, làm sao có
thời giờ nghĩ chuyện chúng ta? Chờ hắn giải quyết xong Công Tôn Toản,
chúng ta cũng thu phục xong Duyện châu rồi.” Tào Tháo nghe xong, thấy
cũng đúng liền thở dài, không nhắc chuyện đưa gia quyến đi nữa.
Đúng vào lúc đó ta về tới Quyên thành. Dưới sự dẫn dắt của Tào Nhân, lúc ta
lặng lẽ vào tới sân trong tư gia của Tào Tháo, phát hiện thấy Hi Chí Tài cùng một người ăn mặc kiểu văn sĩ đang đứng ở ngoài sân thở dài. Hi Chí Tài nhìn thấy ta mắt sáng lên, vội vã bước lên phía trước: “Tử Vân,
ngươi về rồi.” Vị văn sĩ kia vừa nghe, cũng tiến lên: “A, ngươi chính là Triệu Như?” Ta nhìn Hi Chí Tài cười, xoay người nhìn người kia, cũng
cười.
Không cần suy nghĩ nhiều, lúc này, mưu sĩ của Tào
Tháo ngoài Tuân Úc cùng Hi Chí Tài, Mãn Sủng, chỉ một người ta chưa gặp, đó là Trình Dục. Ta trả lời: “Đúng là Triệu Như. Tiên sinh chính là
Trình Dục, Trình Trọng Đức? Như xin ra mắt tiên sinh.” Trình Dục lại
đánh giá ta một phen: “Ai, cậu còn trẻ thật. Dục ngưỡng mộ đại danh đã
lâu, cũng bội phục trí tuệ của tiên sinh.”
Ta thở dài:
“Trọng Đức tiên sinh, Triệu Như tuổi đúng là nhỏ, ngài gọi tôi là tiên
sinh, làm tôi thật không biết trốn đi đâu. Chúng ta đều là người đi mưu
sự, xin đừng khách sáo như vậy, ngài cứ gọi thẳng tôi là Tử Vân, hoặc
Tiểu Triệu được không?”
Trình Dục nghe được trước tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Chẳng trách Văn Nhược nói cậu là người
phi phàm, Dục lĩnh giáo. Nếu vậy, tôi đành ỷ lớn, vô lễ rồi. Tử Vân,
chuyện khác nói sau, tình thế trước mắt không tốt, Chí Tài nói vấn đề
của chủ công chỉ có cậu có thể giải quyết, cậu mau nghĩ biện pháp đi!”
Ta thoáng sửng sốt: “Chủ công có vấn đề gì? Các người không phải đã đuổi
Lữ Bố khỏi Bộc Dương rồi sao? Hiện tại, tình thế chúng ta không tồi mà?”
Trình Dục thấy ta không rõ ràng thế cục, liền giải thích cho ta một lần: “Ừ,
chủ công hôm nay đã đồng ý từ chối Viên Thiệu, nhưng mà người vẫn có một chút không thoải mái, có vẻ đang nản chí ngã lòng, chúng ta đều rất lo
lắng!”
Ta ngẫm nghĩ: “Trọng Đức tiên sinh, ngài nói không sai, Viên Thiệu chính là tên tiểu nhân mượn gió bẻ măng. Chúng ta tuyệt đối không thể nghe theo y, y vốn không có ý tốt, đúng là chẳng khác gì
cường đạo. Chủ công là người ngạo mạn, lại có phân tích của tiên sinh,
tôi biết ông ấy sẽ không đồng ý.”
Hi Chí Tài thở dài:
“Chúng ta không phải lo lắng chuyện này, với thực lực của chúng ta hiện
giờ có thể cùng Viên Thiệu đọ sức. Chúng ta là lo chủ công thay đổi tâm
tư. Lần này người nhận phải đả kích quá lớn. Lúc trước khi trở về còn
đỡ. Ngươi không biết, trên đường trở về, chủ công cam đoan với chúng ta, nói Duyện châu ai cũng có thể phản bội ông ta, nhưng mà Ngụy Chủng thì
không. Ngụy Chủng này là người ở bên Bảo đại nhân, là người do chính chủ công tiến cử làm Hiếu liêm. Bình thường thấy hắn là một người trung
thành, lại có tài hoa, chủ công rất thích hắn. Ai ngờ, sau khi trở về,
người khác nói cho chúng ta biết, Ngụy Chủng này là người đầu tiên chạy
theo Trương Mạc, chủ công lúc ấy lật cả án thư. Vẫn còn chưa hết, ngươi
biết Tất Thẩm không?” Ta đương nhiên biết kẻ đó, nhưng vẫn lắc đầu,
không thể biến mình thành thần tiên được.
Hi Chí Tài cười khổ nói: “Chủ công thích tài văn chương của hắn, ngày thường coi hắn là tri kỷ. Phụ mẫu người nhà hắn đều ở chỗ Trương Mạc, chủ công nói với
hắn: người nhà của ngươi đều ở bên kia, ngươi muốn thì đi đi, ta không
ngăn cản. Tên gia hỏa này, đứng trước mặt chúng ta nhiều người như vậy,
thề son sắt hắn không đi, phải làm một trọng thần, làm chúng ta cùng chủ công cảm động lệ rơi đầy mặt. Nhưng kết quả là, tên gia hỏa này, rời
mắt đi một lát, đã bỏ chạy tới chỗ Trương Mạc. Chủ công sau khi nhận
được tin tức, một lời cũng không nói. Ta thấy ông ấy bị những kẻ đó lừa
gạt làm tâm ý nguội lạnh. Hôm nay đã nửa ngày, chủ công ở trong phòng
không ra ngoài, chúng ta cũng không dám vào. Tử Vân, chủ công thích
ngươi nhất, cũng rất nghe lời ngươi, ngươi nghĩ xem cần nói gì, vào đó
khuyên nhủ, để chủ công phấn chấn lại đi.”