Trên đường đi, ta cẩn thận nghĩ lại lời nói của Hi Chí Tài, đúng, rất có đạo lý. Ta nhất định phải dùng cách nào đó che dấu dung mạo của mình. Đặc
biệt về sau, ngày một trưởng thành, nữ tính sẽ rõ ràng hơn, như vậy
không thể được. Nhất định phải tìm cách, làm cho vẻ ngoài giống một nam
tử thân thể cường tráng mới được. Ôi, thật khó. Xem ra, ta chỉ có thể
mỗi ngày hóa trang. Ngẫm lại thật buồn cười, con gái nhà người ta hóa
trang để đẹp hơn, ta lại muốn đem bản thân làm xấu đi, thật phiền toái!
Dọc đường bắc thượng, trước tiên ta đi thăm nghĩa mẫu và đại ca, cả hai đều rất tốt. Nghĩa mẫu thấy ta trở về rất thắc mắc, Thái Sử Từ còn chưa trở lại. Ta lại phải lừa người, nói ta chỉ tới U châu, chưa kịp xuất quan,
trong nhà có chuyện, lại phải trở về. Nghĩa mẫu cũng không nói gì. Khổng Dung vẫn thường xuyên phái người đến thăm, quan tâm để ý. Ta mang theo
thượng đẳng nhân sâm cùng sơn dược giao cho Điển Vi, bảo huynh ấy hàng
ngày cho nghĩa mẫu dùng để bồi bổ thân thể, lại phái người tặng cho
Khổng Dung một ít để đáp tạ. Việc buôn bán của hiệu thuốc cũng không
tồi, hết thảy đều thuận lợi. Ta còn dặn bọn họ tận lực thu thập lương
thực.
Rời khỏi Bắc Hải, ven đường bắc thượng, lại không thấy đám người quân Hoàng Cân già yếu kia đâu. Bọn họ trốn ở đâu
rồi? Thật không biết làm sao. Mang theo một chút bất lực, ta trở về
trong núi Từ Vô. Mọi người thấy ta về đều cao hứng phi thường. Ta nhìn
bộ dáng cười híp mắt của Công Tôn Hồng là biết có chuyện tốt rồi.
Quả nhiên, kéo ta đến chỗ hắn ở, Công Tôn Hồng không khỏi đắc ý đem ra hai
thanh kiếm. Ta vừa nhìn, oa, thật xinh đẹp. Thân cả hai thanh kiếm đều
có màu bạc, tỏa ra quang mang nhè nhẹ. Trong đó một thanh ngắn hơn một
chút, thân kiếm cũng to hơn một chút, có lẽ dài khoảng hai tấc. Một
thành dài hơn một chút, thân kiếm nhỏ hơn, chỉ dài khoảng một tấc rưỡi.
Vỏ hai thanh kiếm đều làm bằng gỗ dương, trên mặt bọc da thuộc, ở mặt
ngoài còn dùng hoa văn trang trí bằng tơ vàng, phong cách cổ xưa lộ ra
dáng vẻ uy nghiêm. Cầm trong tay, rất vừa vặn, thật hết sức thoải mái.
Công Tôn Hồng cười nhìn ta: “Công tử, mỗi thanh kiếm đều nặng sáu cân tư,
dùng để cận chiến, hết sức thực dụng. Hơn thế nữa, cả hai đều dùng sắt
đúc thành, có thể nói là sắc bén vô cùng. Ngắn là Thanh kiếm, dài là
Nguyệt kiếm.”
Ta mừng rỡ: “Cám ơn Công Tôn huynh. Có điều, hai thanh kiếm này đã dùng hết một nửa số sắt tinh luyện,
không biết đã khiến ngươi tốn bao nhiêu thời gian.” Công Tôn Hồng cười
nói: “Nguyên liệu cậu cứ yên tâm. Hai thanh kiếm này không dùng tới số
sắt luyện kia, hì, chúng ta kiếm được ba mươi cân sắt luyện có độ tinh
khiết còn cao hơn chỗ sắt luyện cũ.”
Ta sửng sốt, lại nhìn hắn: “Vậy, đây chính là dùng xích chân của ngươi…” Công Tôn
Hồng cười: “Đúng, công tử xin đừng cười chê. Cậu không biết, sắt để
luyện ra bộ xích chân này tốt đến mức nào đâu, đừng thấy nó không dài,
không thô, trọng lượng đã tới mười bốn mười lăm cân đó. Ta lấy nó, dùng
để đúc hai thanh kiếm này, vừa đẹp.”
Ta thở dài: “Công Tôn huynh, nặng như vậy sao, phải mang gánh nặng lâu như vậy, thật khổ cho ngươi.”
Công Tôn Hồng cười: “Tôi sớm đã thành thói quen rồi, thời gian sáu năm qua,
bọn họ không để tôi mang thứ gì nhẹ dưới mười cân. Quên đi, đây đều là
chuyện trước kia. Nhìn thấy công tử thích hai thanh kiếm này như vậy,
tôi cũng rất thỏa mãn.”
Ta rất cảm động: “Công
Tôn huynh, ngươi cùng các huynh đệ luôn khách khí, ta thế nào cũng không yên lòng. Mọi người cứ tùy tiện một chút, nếu không ta rất khó chịu.”
Công Tôn Hồng cười cười: “Công tử, chuyện này không nói được. Đúng rồi, Nạp
Nhĩ Khang cũng có kinh ngạc dành cho công tử đó!”
“Oa, ý của huynh không phải hắn đã làm xong mã trường rồi chứ? Ta mới đi hơn hai tháng thôi mà!”
Công Tôn Hồng cười lớn: “Nếu Tiểu Khang Tử nhìn nét mặt hưng phấn này của
công tử, không biết hắn mừng tới mức nào! Nói cho công tử hay, không chỉ là mã trường, hắn cùng vị Tống huynh kia, vừa gặp đã hiểu nhau, còn có
được đàn ngựa đầu tiên. Nghe nói, đàn ngựa này có năm mươi con, vốn định bán cho Công Tôn Toản, bên kia khai chiến, liền bị bọn Nạp Nhĩ Khang
giữ lại. Hì, đi theo công tử, bọn tôi làm việc gì cũng thấy thống
khoái.”
Ta cười đùa: “Ta cũng có cảm giác như
vậy. Ở Triều Dương lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy chúng ta có
duyên phận không đơn giản. Cho nên, ta mới bị kích thích chạy đi cứu
ngươi. Hì, bắt đầu từ ngày đó, ta luôn cảm thấy vận khí cực kỳ tốt.”
Công Tôn Hồng cười: “Công tử, cái này gọi là người tốt sẽ được báo đáp. Đúng rồi, cậu mau đi xem một chút, Nạp Nhĩ Khang nói, đàn ngựa này có vài
con rất hay đó! Hắn chính là cẩn thận lựa chọn cho công tử một con bạch
mã hảo hạng. Con ngựa này cũng thực chỉ có công tử xứng đáng cưỡi.”
Ta thật hưng phấn, nhưng không phải vì con ngựa này. Hì, bạch mã đó, vừa
đúng lúc có thể mang tới cho Vân ca ca. Ha ha, lần này đi gặp ca ca, ta
sẽ cho huynh ấy một niềm vui thật lớn. Ta quá phấn khích, chẳng để ý cái gì được nữa, kéo Công Tôn Hồng chạy gấp. Tên gia hỏa này bị ta kéo liền kêu: “Công tử, buông tay ra, ta còn có chuyện. Cậu đợi một lát đã, ngựa có chạy mất được đâu. Tôi cho đệ đệ đi theo cậu.”
Ta cũng ngại ngùng, nhanh chóng buông tay: “Ha ha, cao hứng quá, thật
ngại. Đúng rồi, Tần huynh đâu? Đến nửa ngày vẫn chưa gặp hắn?” Công Tôn
Hồng thở hổn hển: “Ôi, nó đang luyện đao ở sau thôn. Tôi vừa mới làm cho nó một cây đao lớn. Nó đang luyện tập đao pháp cậu dạy.”
Ta a một tiếng. Đi theo Công Tôn Hồng đến sau thôn. Quả nhiên, ngoài Tần
Dũng, còn có mấy chàng trai đang luyện võ. Đao pháp của Tần Dũng không
tồi, đáng tiếc một chút sát khí cũng không thấy, ta nhìn mà lắc đầu. Có
điều, xem bọn họ luyện võ, ta cũng nghĩ tới chuyện tổ chức một đội bảo
vệ trong thôn, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn thôi. Đợi ta mang
Triệu Vân trở về, sẽ chỉnh đốn lại một chút thôn vụ, hiện tại, nhóm
người này chỉ đang làm theo ý mình. Ôi, không biết tới lúc nào Điền Trù
mới vào núi?
Cùng người trong thôn người khách
khí một chút, nói cho bọn họ biết ta có việc quan trọng cần xử lý, mấy
ngày nữa sẽ trở về, rồi mang theo Tần Dũng tìm tới mã trường. Đi qua
Trường Thành, đi về hướng đông bắc trăm dặm đường, qua một con sông, ta
nhìn thấy một tấm biển: Vân Thiên mã trường, đem danh tự ta đặt tên, cái này…..
Vừa nhìn thấy Nạp Nhĩ Khang, ta cười nói: “Cảm ơn các người coi trọng ta mà lấy tên này. Có điều ta không thích.
Sửa lại đi, kêu Long Vân mã trường. Ngựa ấy, đặc biệt là ngựa tốt, chạy
nhanh như bay, giống như phi long bay xuyên qua mây, đúng không!”
Nạp Nhĩ Khang không ngừng gật đầu: “Công tử nói đúng. Chúng tôia không biết nhiều như vậy, lúc ấy, nghĩ tới muốn lấy tên công tử, lại nghĩ cậu cho
chúng tôi thiên ân, mới lấy tên này. Hì.” Ta lắc đầu, thật không có cách nào.
Chờ Nạp Nhĩ Khang dắt Ngân Long (tên do ta
đặt) tới, cả người không hiểu gì về ngựa như ta còn thích nó. Toàn thân
nó trắng như tuyết, lông bờm màu bạc vừa dài vừa dày, hai tai cùng bốn
vó đều màu đen, trong mắt để lộ một cỗ kình khí, một cỗ ngạo khí. Nó
đứng ở đó, không hề động đậy, ta cũng có thể cảm giác được khí thế ngạo
nghễ thế gian của nó. Loại khí thế này thật xứng với Vân ca ca!
Nạp Nhĩ Khang cười nói: “Nó là một chiến mã thượng thừa, linh mẫn phi
thường, cùng công tử thật xứng. Tuổi cũng thích hợp, vừa hết sáu tháng
tuổi, cũng có bộ dáng trưởng thành sớm, tốc độ rất nhanh. Cho nên, tuy
rằng công tử không ra chiến trường, dùng để chạy trốn cũng rất tốt.”
Ta nghe được cười sằng sặc: “Ta hiểu, ý các ngươi là khi ta gặp nguy hiểm, chạy trốn sẽ nhanh hơn phải không? Như thế, không phải thật phí phạm
con thần câu này sao, nó cần phải cùng chủ nhân trên chiến trường nổi
danh thiên hạ mới được.”
Nạp Nhĩ Khang ngẩn ngơ:
“Cái này… Nhưng mà, công tử, cậu càng cần ngựa như vậy chứ. Không phải
chính cậu nói tính mạng quan trong nhất sao! Huống hồ, ngựa này cũng chỉ có công tử cưỡi, mới xứng hành tẩu ở thế gian.”
Ta cười: “Cám ơn ngươi. Có điều, ta muốn chạy trốn nhanh cũng chỉ là nói
thôi, kiếm một con ngựa chạy nhanh là được, không cần lãng phí ngựa tốt
thế này. Cứ vậy đi, ngươi kiếm cho ta một con ngựa khác, con ngựa này ta đem cho người ta. Hì, người này võ nghệ cao cường, lại có thần câu này, trong thời gian ngắn, nhất định sẽ nổi danh thiên hạ.” Vân ca ca, nên
khoe khoang cho huynh một chút.
Nạp Nhĩ Khang
sửng sốt trong chốc lát, cười khổ mà nói: “Trong đàn ngựa này, tốt nhất
chính là nó, còn lại đều bình thường. Nhưng thực ra còn một con ngựa có
thể dùng, đáng tiếc vóc dáng, độ tuổi đều nhỏ, qua hai năm nữa còn được, hiện tại……”
“A? Cho ta nhìn cái được không?” Nạp Nhĩ Khang gật đầu, dẫn ta đến chuồng ngựa.
Chuồng ngựa mới dựng không lâu còn tỏa ra mùi gỗ thô thơm ngát, chuồng ngựa
rất lớn, ngựa thôi mà: “Ta nói này Nạp huynh, ngươi thật quá tham vọng.
Xây chuồng ngựa lớn như vậy, có nhiều ngựa như vậy sao?”
Nạp Nhĩ Khang cười: “Chuẩn bị trước tốt hơn. Công tử, lỡ ngày nào đó gặp
được đàn ngựa lớn, không có chuồng ngựa, không tiếp nhận được, chẳng
phải rất đáng tiếc. Đàn ngựa ở quan ngoại vẫn rất phong phú, tôi đang
liên hệ với mấy người bạn trước kia, một khi có đàn nào tốt, bọn họ sẽ
báo cho tôi biết, hoặc mang tới luôn.”
Ta bội
phục: “Vẫn là các ngươi giỏi. Chuyện này mà để ta làm, khẳng định cái gì cũng không bằng! Cảm ơn các ngươi đã giúp ta.”
Nạp Nhĩ Khang không nói gì, chỉ cười dẫn ta đến một chỗ trong chuồng ngựa:
“Nơi này đều là ngựa chưa mọc răng, con ngựa kia cũng đang ở đây. Đó,
chính là con ngựa đực nhỏ màu trắng kia.”
Ta quan sát, đúng là nhỏ thật. Thấy chúng ta tiến đến, nó có chút sợ hãi, lui
về phía sau. Có điều, ánh mắt nó thật cảnh giác, rất sáng.
“Nạp huynh, nó mấy tuổi rồi, thoạt nhìn đúng là nhỏ.”
“Kỳ thực không phải nhỏ lắm, đã ba tuổi rồi. Hiện tại nhìn nó đã tốt hơn
nhiều so với lúc mới tới, trông rất đáng thương. Tôi nghĩ, nó là một phế phẩm, ôi, chính là vì không có ngựa mẹ chăm sóc. Mẹ nó có lẽ đã chết,
cũng có thể đã từ bỏ nó, cho nên, lúc mới đến, rõ ràng đang bị đói.
Trong đàn ngựa, phế mã như vậy ít thấy, bởi vì bình thường phế mã không
sống được lâu. Tôi thấy nó cốt cách thanh kỳ, thân thể đều đặn, là một
con ngựa tốt, cho nên đặc biệt chăm sóc cho nó. Trải qua một tháng, đã
có biểu hiện không tầm thường. Công tử, qua hai năm nữa, nó cùng thần
câu kia có thể so sánh.”
Nhìn thấy tiểu bạch mã,
nghe Nạp Nhĩ Khang giới thiệu, lòng ta có chút đau đớn khó nói thành
lời, là thấy nó đáng thương sao? Hay là… Bước lên trước, nhẹ vuốt lưng
nó. Ban đầu, nó không ngừng tránh né, vì ta vuốt ve, nó yên tĩnh trở
lại, không nhúc nhích nữa. Ta mừng rỡ, cầm cỏ khô lên cho nó, nó ngẩng
đầu nhìn ta, lắc đầu, không muốn ăn, nhưng lại dùng miệng nhẹ nhàng liếm láp tay ta, ta cũng có cảm giác cùng nó có ngàn vạn sợi dây liên hệ.
Đúng rồi, nó giống Tiểu Bạch của Vũ ca ca, là Tiểu Bạch cùng Vũ ca ca
sinh tử. A, Vũ ca ca nói, huynh ấy chính là ở nơi này vào một năm nào
đó, nhìn thấy Tiểu Bạch đáng thương, mới chọn nó, đó là tại Dịch Kinh.
Đúng, hiện tại trong số ngựa ở chỗ này, chẳng lẽ nó đúng là Tiểu Bạch,
trong cõi u minh thật có thần sao? Ta rốt cuộc không thể bỏ nó được.
Nạp Nhĩ Khang lộ ra biểu tình ngạc nhiên kỳ quái: “Công tử, con ngựa nhỏ
này chịu nhận chủ nhân. Ha ha, thật là thần kỳ. Tôi nuôi ngựa nhiều năm, cũng từng nghe nói chuyện thần câu nhận chủ, vẫn là lần đầu tiên được
thấy. Đáng tiếc, nó còn nhỏ.”
Ta cười lớn: “Nếu nó đã muốn nhận ta, cứ để nó theo ta. Hì, không cần chờ hai năm, ta thấy nó hiện tại chạy không chậm.”
“Không được, công tử, sức chịu đựng cùng tốc độ của nó đều phải trải qua huấn
luyện mới được. Chúng ta chưa huấn luyện qua cho nó, lỡ gặp nguy hiểm,
nó không thể bảo vệ công tử. Công tử, cậu vẫn nên…”
“Không cần, Nạp huynh. Ta tuy rằng không hiểu việc nuôi ngựa, nhưng ta cũng
nhìn ra, nó nhất định bất phàm. Với lại, ta thật thích nó, không từ bỏ
được. Cần nuôi thế nào, ngươi dạy ta là được. Ngươi nói xem, Tiểu Bạch?”
Như hiểu lời ta nói, Tiểu Bạch thân mật cọ vào người ta, càng không ngừng
vung đuôi. Nạp Nhĩ Khang lắc đầu thở dài: “Công tử, cậu nói rất đúng,
không chỉ có cậu, tên tiểu tử này cũng không muốn rời khỏi cậu, đây
chính là duyên phận.”
Ta không nói gì nữa, dắt
Tiểu Bạch đi ra bên bờ suối, rửa mặt chải lông cho nó. Nó quả nhiên là
một thân tuyết trắng, không tạp một sợi nào khác. Hiện tại, ta nhẹ
nhàng, cẩn thận chải vuốt lông cho nó, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch của Vũ ca
ca, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, ngươi cũng là đệ đệ tốt của ta,
không để ai khi dễ ngươi, mang theo ngươi kiến công lập nghiệp. Vũ ca ca từng nói, huynh ấy bỏ lỡ ngươi, ta sẽ không, hãy cùng ta rong ruổi sa
trường, thể hiện vẻ hùng dũng của ngươi.