Hắn đối mặt với Mộ Dung Cửu Châu, si ngốc nhìn, bỗng nhiên bật khóc.
Chính hắn cũng không biết tại sao, nước mắt không thể khống chế cứ mãnh liệt tuôn trào.
“Mộ Dung, xin ngươi mau khoẻ lại… Ngươi muốn bỏ đi, muốn làm gì, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi nữa!” Hắn đến gần luân ỷ, ngồi xuống ôm lấy hai chân nam nhân nức nở: “Ngươi vĩnh viễn không thích ta cũng không sao, nhưng ta không muốn ngươi trở thành nông nỗi này. Mộ Dung, trong lòng ta thật sự rất đau, Mộ Dung…”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên y sam nam nhân, rất nhanh thấm ướt cả một mảng. Hắn còn có vô số điều muốn nói, muốn tâm tình với Mộ Dung Cửu Châu, nhưng lời đến cửa miệng, cuối cùng đều biến thành tiếng nấc nghẹn ngào.
Kỳ thực, có nói gì, cũng đều uổng công. Hắn thậm chí không biết Mộ Dung Cửu Châu có còn nghe được hay không, không biết thế giới của nam nhân phải chăng chỉ còn lại một cõi trống vắng vô hạn.
Bỗng nhiên, đoá hoa hắn cầm trong tay khẽ động, lực đạo cực nhỏ, nhưng lại khiến Tô Khuynh Quốc toàn thân chấn động.
Hắn không dám tin ngẩng đầu lên, nhìn bàn tay đang từ từ đón lấy đoá hoa trong tay hắn.
“Mộ… Mộ Dung?” Kỳ tích mà hắn vô vàn mong đợi đột nhiên hiện ra trước mặt, Tô Khuynh Quốc trái lại không dám tin, run rẩy đưa tay, muốn chạm vào cánh tay của Mộ Dung Cửu Châu, lại sợ đó chỉ là ảo giác.
Cánh tay còn lại của Mộ Dung Cửu Châu cũng duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tô Khuynh Quốc, lau đi nước mắt cho hắn.
“Ha… ha…” Vài tiếng cười trầm thấp như vang lên từ trong ngực nam nhân, chính là thanh âm êm tai nhất mà cả đời Tô Khuynh Quốc từng nghe thấy.
“Tô Khynh Quốc, ngươi khóc thật… khó coi.” Nam nhân mỉm cười, đứng dậy.
Tô Khuynh Quốc vẫn còn ngơ ngác, nhìn thật lâu, mới nhảy dựng lên, dụng lực ôm cổ Mộ Dung Cửu Châu, oa oa gào khóc, một bên không ngừng hàm hàm hồ hồ gọi: “Mộ Dung… Mộ Dung…”
“Được rồi, ngươi còn khóc nữa, toàn bộ người của Huyền Thiên phủ cũng sẽ bị ngươi gọi đến đây.”
Mộ Dung Cửu Châu vỗ vỗ lưng Tô Khuynh Quốc dỗ dành, có chút bất đắc dĩ nhíu mày, nhìn về phía trước.
Phương Ca Nhai đứng dưới tà dương, cũng bất đắc dĩ nhún vai nhìn Mộ Dung Cửu Châu, thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng nói ta chưa từng nhắc ngươi, tiểu gia hoả này hễ khóc là khóc suốt, nổi tiếng kinh thiên động địa trong phủ, ngươi tự nghĩ cách thu phục đi, ai bảo ngươi nhanh như vậy đã nhịn không được để lộ mất rồi, ai!”
Từ một tháng trước, tứ chi Mộ Dung Cửu Châu đã khôi phục năng lực hoạt động một cách thần kỳ, nhưng muốn hắn giữ bí mật, giấu Tô Khuynh Quốc.
Hắn hiểu Mộ Dung Cửu Châu đại khái là không biết sau này nên đối mặt thế nào với Tô Khuynh Quốc, mới tiếp tục giả bị thương. Mà hắn, sau khi cân nhắc một hồi, rất sảng khoái đáp ứng cùng Mộ Dung Cửu Châu diễn màn kịch này.
Ai bảo hôm đó lúc Mộ Dung Cửu Châu và Tô Khuynh Quốc rơi xuống vực, hắn cùng Đàm Tiếu trùng hợp tản bộ ngang qua, vừa vặn nghe thấy trong gió truyền đến tiếng Tô Khuynh Quốc hét lớn, nói hắn giống lão yêu quái, hại hắn mây đen đầy mặt ngay tại chỗ.
Tiểu gia hoả này, đúng càng ngày càng không coi trưởng bối ra gì! Phải giáo huấn mới được.
Chỉ là Mộ Dung Cửu Châu này cũng mau mềm lòng quá, đổi lại là hắn, ít nhất cũng phải khiến Tô Khuynh Quốc lo lắng cả năm.
Hắn nhìn Tô Khuynh Quốc khóc đến hít thở không thông, mỉm cười xoay người, liền chạm trán đám đệ tử Huyền Thiên phủ không biết chạy đến từ lúc nào, bèn khoát tay: “Chạy tới đây cả làm gì? Chưa thấy tiểu tử kia khóc bao giờ sao?”
“Thật sự là nhiều năm rồi không thấy.” Mọi người trăm miệng một lời, lập tức hưởng ứng theo Sở Tín, như ong vỡ tổ nhào đến chỗ Tô Khuynh Quốc.
“Tô sư thúc, ngoan, đừng khóc nữa.”
“Ta có kẹo này, Tô sư thúc tổ….”
Mọi người đang mồm năm miệng mười dỗ ngọt Tô Khuynh Quốc, Cừu Nhược Ngân lại ôm bụng, để Tô Ki dìu mình đi qua rừng phong, vừa chạy đến chỗ mọi người vừa hô lớn: “Tin vui tin vui, Thiên Âm đường vừa truyền đến, Hạ Lan Thính Tuyết kia trên đường hồi kinh đã bị bắt. Ách ─” Trong bụng lại một trận âm ỉ, mặt hắn trắng bệch, đảo mắt nhìn thấy Phương Ca Nhai, lập tức như tìm được cứu tinh xông lên phía trước: “Phương tiên sinh, cứu mạng!”
Xung quanh loạn thành một đoàn, Tô Khuynh Quốc căn bản không chút để ý hình tượng, khóc đến hai mắt ê ẩm, cuối cùng thút thít kéo tay áo Mộ Dung Cửu Châu lau nước mắt nước mũi, nhìn dung nhan dưới ánh hoàng hôn kia, nói: “Mộ Dung…”
“Sao?” Đối diện nhãn thần đáng thương như vậy của Tô Khuynh Quốc, Mộ Dung Cửu Châu cũng tận lực nhẹ giọng.
“À…ừm…” Tô Khuynh Quốc uỷ khuất nói: “Ban nãy ngươi nói ta khóc rất xấu, không phải thật chứ? Hồi còn nhỏ, mọi người đều khen lúc ta khóc là đẹp nhất. Nhưng ngươi lại chê ta khó coi, ta hảo đau lòng.”
Đám đông vây quanh hai người đang vểnh tai nghe lén đồng loạt “oa” một tiếng, suýt nữa té xỉu tập thể.
Nháo nửa ngày, tâm tình của tiểu Phủ Tông nhà bọn họ chỉ bởi vì một câu khóc quá xấu của Mộ Dung Cửu Châu, mới đâm ra tệ hơn, khóc dai hơn.
Gân xanh trên trán Mộ Dung Cửu Châu như muốn bứt ra, cắn răng, thấp giọng phun ra hai chữ chỉ có mình mới nghe thấy.
“Đồ ngốc!”
———————
Chú thích: Truyện này chị Thương cũng viết hai cái kết BE và HE, bản HE được bắt đầu từ sau khúc cuối bản BE ^^.