Loạn Thế Khuynh Quốc

Chương 12




Mọi người quay về phòng của Tô Khuynh Quốc, Hạ Lan Thính Tuyết lại bồi hắn chơi với con thỏ một hồi, một gã hoàng y tùy tùng vội vã tìm đến, chính là người hôm đó đã đuổi Hàn Đông đi ở Thủy Vân quyển, nói trong triều có người cầu kiến.

Hạ Lan Thính Tuyết cười nhạt: “Không ngờ ta ngao du đến nơi xa xôi này, vẫn còn có người tìm đến.”

Rời khỏi Tô Khuynh Quốc, trở về khách xá, vẻ tươi cười ôn nhu trên mặt trước đó của hắn ngay lập tức tan biến, lạnh lùng hỏi: “Trần Lục Hợp, là hắn tới sao?”

“Vâng, người đang chờ ở phòng khách.”

Trần Lục Hợp dẫn hắn đến bên ngoài khách phòng, liền khom người cáo lui.

Trong phòng khách, một nam nhân cao gầy đầu đội nón trúc, đang chắp tay đứng trước bức họa hùng ưng, tự tại thưởng thức tranh chữ. Nghe thấy tiếng bước chân, nam nhân xoay người, cởi bỏ nón trúc, để lộ gương mặt bình phàm: “Tiểu Hầu gia, may mắn hoàn thành nhiệm vụ, phiền ngươi phải vất vả nhiều ngày đợi ở đây.”

Một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ trầm hương đưa đến trước mặt Hạ Lan Thính Tuyết, trên mảnh lụa đen lót dưới đáy hộp, nửa khối ngọc quyết hình rồng xanh biếc phát ra quang mang thanh lãnh.

“Tiểu Hầu gia, thứ ngươi muốn Đàm mỗ đã đưa tận tay ngươi rồi.”

Đàm Tiếu nhìn Hạ Lan Thính Tuyết cầm lấy khối ngọc quyết, khóe miệng hiện lên nét cười, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Hạ Lan Thính Tuyết giơ ngọc quyết lên cao, ánh sáng trong phòng hội tụ trên từng hoa văn chạm trổ trên ngọc quyết, thấy rõ bên trong khắc hai chữ Kim Thịnh to bằng hạt gạo, đúng là binh phù chính cống, nhịn không được trong mắt ánh lên vẻ vui mừng.

Hắn giữ lấy binh phù bên người, ra ý bảo Đàm Tiếu ngồi xuống, mỉm cười nói: “Mộ Dung Cửu Châu trước giờ luôn đa nghi, không ngờ Đàm tiên sinh cư nhiên lại dễ dàng có được binh phù như thế, bổn Hầu gia quả nhiên không nhìn nhầm người. Chỉ là, hắn không nghi ngờ gì sao?”

“Tiểu Hầu gia hỏi vậy, chẳng lẽ vẫn chưa tin vào bản lĩnh của Đàm mỗ?” Đàm Tiếu ngôn từ cung kính, còn mang theo tiếu ý, nhưng ngữ khí lại thập phần cương ngạnh.

Hạ Lan Thính Tuyết sắc mặt khẽ biến, chưa kịp nói gì, Đàm Tiếu đã đứng dậy, đội lại nón trúc.

“Binh phù đã đưa cho Hầu gia, Đàm mỗ cũng đến lúc phải cáo từ.”

Hạ Lan Thính Tuyết ngạc nhiên, mắt thấy Đàm Tiếu đi đến cửa phòng mới lấy lại phản ứng, vội vàng buông chén trà trong tay gọi hắn lại: “Đàm tiên sinh, ngươi không ở lại phò trợ bổn Hầu gia mưu cầu đại sự sao?”

Đàm Tiếu đạm bạc nói: “Đàm mỗ lấy binh phù cho tiểu Hầu gia, đơn giản chỉ vì báo ân cứu mạng của lão Hầu gia năm xưa, đối với đại kế của tiểu Hầu gia không có hứng thú.”

“Đàm tiên sinh thân là Đương gia Kỳ Môn, chẳng lẽ không muốn Kỳ Môn phát dương quang đại? Chỉ cần Đàm tiên sinh phò trợ bổn Hầu gia giành được thiên hạ, bổn Hầu gia nhất định phong Kỳ Môn làm thiên hạ đệ nhất phái, để Đàm tiên sinh hiệu lệnh giang hồ, danh dương tứ hải.” Thừa biết thực lực của Kỳ Môn, Hạ Lan Thính Tuyết vẫn không từ bỏ ý định thu phục Đàm Tiếu.

“Ha ha, Đàm mỗ là người tự tại, cần thứ hư danh này làm gì? Bất quá…” Đàm Tiếu nhìn khuôn mặt tuấn tú đang trầm xuống của Hạ Lan Thính Tuyết, nhướn mày cười: “Nếu ngày sau tiểu Hầu gia gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, Đàm mỗ sẽ vì phần ân tình lúc trước của lão Hầu gia, cứu Tiểu Hầu gia một mạng.”

Nói xong ôm quyền, cũng không đợi Hạ Lan Thính Tuyết mở lời, xoay người nghênh ngang rời đi.

Hạ Lan Thính Tuyết trước giờ đã quen phất tay sai khiến người, chưa từng gặp qua có người ở trước mặt hắn kiêu ngạo như vậy, tức giận đến bất động nửa ngày trời. Dụng lực hít sâu vài hơi, mới miễn cưỡng áp chế lửa giận.

Vuốt ve binh phù trong tay áo, một tia cười nhạt hiện lên trên khóe miệng ──

Hắn sẽ nhớ kỹ nam nhân này, Đàm Tiếu!

“Công tử, người nói Đàm Tiếu đã đến Phương Diệp Thành rồi?”

Tô Tuyền vốn đang nghịch mấy chậu thủy tiên trước cửa sổ, lúc này nghi hoặc quay đầu lại, nhìn Tô Khuynh Quốc đang thảnh thơi nằm trên noãn tháp (giường nhỏ) uống trà: “Công tử làm sao biết được?”

“Phải a, công tử, tin này có đáng tin không?” Ngay cả Tô Ki đang nửa quỳ bóp chân cho Tô Khuynh Quốc cũng nhịn không được xen vào một câu.

Sau khi Hạ Lan Thính Tuyết rời đi, Tô Khuynh Quốc trừ lúc đi mao xí, vẫn luôn ở trong phòng cùng bọn họ. Đừng nói bồ câu đưa tin của đệ tử Thiên Âm đường, ngay cả nửa cọng lông chim cũng không thấy. Chẳng lẽ thủ đoạn của Thiên Âm đường đã lợi hại đến mức có thể từ tảng đá trong mao xí mà truyền tin đi sao?

“Tin tức đương nhiên vạn phần xác thực.” Tô Khuynh Quốc lười biếng buông chén trà, đùa với con thỏ con đang vùi vào ngực hắn sưởi ấm. Hắn không thích cảm giác bị ràng buộc, cho nên Hạ Lan Thính Tuyết vừa đi, hắn đã thả con thỏ ra khỏi lồng sắt.

Nắm hai tai của nó nghịch một lúc, mới nháy mắt với Tô Tuyền Tô Ki đang một bụng hiếu kỳ: “Về phần ta làm sao mà biết được, các ngươi không cần để ý. Hắc hắc…”

Lại nói thật là trùng hợp. Lúc hắn vừa ra khỏi mao xí, một thân ảnh phiêu dật phi qua tường.

Trong khoảnh khắc như điện quang hỏa thạch (nhanh như chớp) đó, thị lực của hắn vẫn tốt như cũ, nhìn rõ được khuôn mặt của nam nhân dưới nón trúc.

Trí nhớ Tô Khuynh Quốc phi thường tốt, bất luận là ai hễ hắn đã gặp qua sẽ không quên. Khi hắn muốn nhớ ra chuyện gì, sẽ tuyệt không nhầm lẫn. Cho nên, hầu như ngay lúc đó hắn liền nghĩ tới chủ nhân của khuôn mặt ── Đàm Tiếu.

Bất quá, đôi nhãn châu trong suốt của Tô Khuynh Quốc chợt lóe lên ── Đàm Tiếu đến Thủ Bị phủ làm gì? Không phải nên trực tiếp đến biên quan điều động binh mã sao? …

“Không muốn nói thì đừng nói.” Nhìn tiểu Phủ tông cứ bày ra bộ dáng thần bí kia, Tô Tuyền biết hỏi nữa cũng không có được đáp án, bĩu môi đè nén tò mò. Tô Khuynh Quốc lại đột nhiên xoay người rời tháp.

“Công tử, người định đi đâu?”

Tô Tuyền luống cuống tiếp nhận con thỏ mà Tô Khuynh Quốc dúi vào lòng nàng, trước mắt hoa lên, đã không còn thấy bóng dáng Tô Khuynh Quốc, chỉ còn tiếng cười văng vẳng bên tai nàng cùng Tô Ki: “Ta đi một lát, nhớ chừa lại bữa trưa cho ta.”