Loạn Thế Khuynh Ca

Chương 7: Tà mị hạo thiên diễm




“ Tiểu thư, hắn chính là kẻ vài hôm trước…”….Hân nhi ghé nhỏ lỗ tai nói với Khuynh Thiên…

“ A …ngươi chính là kẻ ko điều khiển được xe ngựa và xíu chút nữa hại chết một đáng yêu hài tử….”.Lãnh Khuynh Thiên cau mày nói

“ Ha hả,…tiểu thư ngươi thật thú vị, tại hạ Vệ Minh Kha…chẳng hay tiểu thư phương danh…..” bạch y nam nhân đích thị Vệ Minh Kha mỉm cười đạo. Thật thú vị nữ nhân!!..

“ Ta Lãnh Khuynh Thiên…”.Khuynh Thiên nhíu mày nói, nàng thật ko có hảo cảm này nhân, với nàng gây tổn hại đến hài tử đều là kẻ nàng ko thích nói đúng hơn là phản cảm (…Kha: oan cho ta nha! Là thuộc hạ chứ ko phải ta làm…..Thiên: chủ nào tớ vậy thôi!!!)

“ Lãnh tiểu thư….chẳng hay ngươi có quan hệ gì với Lãnh Phong Tà tiên sinh ni….” Vệ Minh Kha nghi hoặc hỏi

“ Hắn là ta phụ thân…” Khuynh Thiên đáp

Nhìn thiếu nữ cau mày nhìn mình nói, Vệ Minh Kha có chút khó hiểu, hắn ko biết làm gì mà nàng lại như thế chán ghét hắn nha….ko hiểu nhưng lòng có chút buồn bực….

Lãnh Khuynh Thiên, phượng mâu chợt lóe, nhãn thần trở nên ôn nhu sủng nịnh, khóe miệng cong lên nét khuynh thành tiếu dung…nhẹ nhàng cười khẽ nhưng ko nói nên lời đích sức quyến rũ….ôn nhu đến nịch nhân, ấm áp tựa như dương quang…..như vậy khiến cho Vệ Minh Kha si mê không thôi!!...hắn ko ngờ trên đời sẽ có như vậy người ôn nhu đến tận chân tâm..mang cảm giác như vậy bình yên, như vậy….mê người

Cứ tưởng mỹ nhân cười với mình làm cho Vệ Minh Kha tim đập loạn nhịp ko ngờ một giọng nói vang lên khiến hắn….uh….giấc mộng tan vỡ..

“ Nương….”.mềm nhuyễn âm thanh vang lên, bên trong vô cùng đáng yêu hai nam hài chạy ra ôm chầm tử y thiếu nữ trước mặt, âm thanh rất chi là ủy khuất chọc người trìu mến ko thôi

Khuynh Thiên ôn nhu cười nhìn nàng đích bảo bối, tay nhỏ bé xoa hai hài tử đầu, mâu quang ôn nhu đến nịch nhân….khẽ nói

“ Sao vậy, Duệ nhi cùng Thần nhi có việc sao…?...”

“ Ô..ô…bọn hắn chế giễu Thần nhi cùng ca ca là yêu nghiệt…” Thần Hi ủy khuất vô cùng nói, tay nhỏ bé ko ngừng níu chặt hắn đích mẫu thân, thấp giọng nức nở…

Lãnh Khuynh Thiên mâu quang chợt sửng lại, sau đó cười khổ…sau đó nhẹ nhàng cười khẽ, ôm Thần Hi vào lòng vỗ nhẹ hắn lưng nhỏ bé, động tác vô cùng mềm nhẹ….

“ Duệ nhi! Có từng nhớ mẫu thân nói gì với các ngươi ni…” Khuynh Thiên một tay ôn nhu vuốt nhẹ Duệ hi khuôn mặt, lau nhẹ lệ quang….ôn nhu vấn

“ Mẫu thân từng nói..Duệ nhi cùng đệ đệ ánh mắt là sắc màu đẹp nhất trên đời đích…..” duệ hi khẽ cắn môi nói, mâu quang kiên cường nhìn hắn đích nương..

“ Đúng vậy! cho nên hai đứa chỉ cần nhớ lời mẫu thân là được rồi, người khác nói gì ko quan trọng….biết không?...” Khuynh Thiên cười khẽ

“ Ân….” Duệ Hi gật đầu, tay níu chặt Khuynh Thiên vạc áo, hắn cũng muốn được mẫu thân ôm một chút a….mẫu thân chẳng phải nói, hắn cũng chỉ là hài tử cần làm nũng là gì…

Khuynh Thiên sủng nịnh nhìn Duệ hi, thật hiếm thấy này kiên cường hài tử như vậy niêm nàng ni…..tay cúi xuống ôm luôn hắn vào lòng…

“ Hân nhi! Chúng ta đi thôi!!....”  Khuynh Thiên cười nhìn Hân Nhi

“ Ân…”…Hân Nhi cảm động ko thôi! tiểu thư thật là ôn nhu ni….

Nhìn chiếc xe ngựa dần khuất khỏi tầm nhìn, Vệ Minh Kha tâm rung động ko thôi…nàng đã có hài tử…nàng chỉ có hơn 15 tuế a!..với lại cũng đâu nghe nói Lãnh gia tiểu thư kết thân…..như vậy!!...vệ minh kha quyến luyến nhìn bóng dáng y nhân khuất dần, như vậy ôn nhu lại phá lệ mị hoặc cô nương khiến hắn…có chút rung động ni…

Khuynh các trúc

Phong mang theo âm thanh thầm thì của từng chiếc lá trúc, linh động hài hòa đến xinh đẹp…lúc này đây, trong mảnh sân trúc, có một nữ nhân đang thêu…vũ đạo đích thêu…nhanh nhưng chuẩn từng mũi kim xinh đẹp lả lướt trên từng mảnh lụa. Từng sợi chỉ uốn lượn, nhiều nhưng không loạn mà xếp theo luật lệ ngăn nắp…thêu rất nhanh…chẳng mấy chốc trên mảnh lam lục mền mại đã xuất hiện vài họa tiết đơn giản nhưng vô cùng sang quý…cứ như vậy, nàng như một nghệ thuật gia múa thêu xinh đẹp….gió nhẹ nhàng đẩy ba ngàn tóc đen càng tạo nên huyễn hoặc bức tranh mỹ nhân đồ…..

“ Ngươi khả ngắm đủ?..” Lãnh Khuynh Thiên nhàn nhạt nói, nhưng nhãn thần vẫn chăm chú vào từng chi tiết thêu..

“ A …aa..a…! không ngờ Lãnh tiểu thư lại có kĩ thuật thêu như vậy xinh đẹp đâu”, hồng y nam nhân xuất hiện cười khẽ, hắn một thân hồng y ma mị xinh đẹp, đặc biệt đôi hoa đào mắt càng tăng thêm vẻ tà mị của hắn….

Khuynh thiên không nhìn, khóe môi cười lạnh…này kĩ thuậtthêu là nàng tập hơn 10 niên nếu ko sao như vậy nhanh đâu…..

Hồng y nam nhân mê say nhìn trước mắt thiếu nữ, nàng là như vậy đặc biệt..như vậy mê người khiến cho hắn không khỏi không chú ý nha!! Nhưng mà thái độ nàng là sao thế kia, hắn đường đường là Minh cung cung chủ, không biết bao nhiêu nữ nhân vì hắn điên cuồng yêu thương nhung nhớ mà nàng lại như vậy ko thèm liếc mắt hắn một cái! Ko lẽ sức quyến rũ của hắn lại như vậy sa sút……

“ Ta nói ngươi hoa đào nam, lần sau xuất hiện đừng có dẫm lên trúc của ta mà đi vào….một cành trúc mà gẫy ta muốn ngươi trồng lại gấp 5 lần…” Khuynh Thiên ngẩng đầu nhíu mày nói, người cổ đại thường hay ỷ võ công cao có thể bay qua bay lại nên luôn dẫm lung tung..thật phiền phức!!

Hồng y nam nhân lần đầu tiên biết như thế nào là tức hộc máu mũi, hắn..hắn đường đường là cung chủ một bang phái lớn nhất trên gian hồ dẫm trúc đến mà phải trồng lại trúc hay sao….thật…..thật là….

“ Lãnh tiểu thư thật thú vị….!!”  hồng y nam nhân rất nhanh lấy lại bình tĩnh tà mị cười nhìn trước mắt tử y giai nhân….cầm chiếc phiến khẽ nâng nàng cằm mị hoặc nói

Lãnh Khuynh Thiên nhíu mày, tay gạt chiếc phiến….sau đó hắn phán một câu làm cho hồng y nam nhân xíu chút nữa ngất xỉu vì quá xốc

“ Còn nữa, ngươi làm ơn đừng động chân động tay bậy bạ….cũng đừng trước mặt ta như vậy cười..thật ghê tởm….” Khuynh Thiên cau mày đạo, nàng chỉ thích trẻ con đáng yêu cười chứ ko thích nam nhân ma mị cười nha!! Thật thiếu mỹ cảm….

Hồng y nam nhân, mặt lúc đỏ lúc trắng nhìn thiếu nữ trước mặt…..hắn…thật muốn bóp này nữ nhân…..lần đầu gặp nàng đã như vậy khiến hắn hai ba lần máu dồn lên não kia chứ!!..

“ Nương…..” bên ngoài chạy vào đáng yêu hai tiểu hài đồng, béo mập khuôn mặt, lúng liếng mắt to….vô cùng khả ái nha

“ Duệ nhi, Thần nhi…”  thái độ thay đổi 180 độ, Lãnh Khuynh Thiên vô cùng ôn nhu ngọt ngào cười nhìn nàng hai người con, tay nhỏ bé vẫy hai hài tử lại gần….

“ Duệ nhi, Thần nhi..bài tập làm xong…”  .Khuynh Thiên ôn nhu vuốt đầu hai đứa cười hỏi

“ Ân……Duệ nhi làm xong đích, mẫu thân hứa bồi Duệ nhi ni!!...” Duệ Hi xấu lắm làm nũng hắn đích mẫu thân, môi đỏ nhỏ nhắn thân thân mẫu thân

“ Thần nhi cũng làm xong đích…..” Thần Hi ko tỏ ra yếu thế, tay nhỏ bé ôm cổ khuynh thiên, hôn nhẹ hắn nương thân khoe ra chiến tích bản thân

“ A …a.aa….hai đứa đều ngoan ni!...” Khuynh Thiên hôn nhẹ lại hai tiểu hài tử, ôn nhu nói, mâu quang tràn đầy sủng nịnh

“ Lại đây, xem nương may cho hai ngươi quần áo có hay ko đẹp nha?...” Khuynh Thiên lấy bên cạnh hai bộ y phục trẻ con vô cùng tinh xảo đưa cho hai nam hài, tay không ngừng cẩn thận giúp chúng mặc vào y phục….

“ Thế nào, thích ko?..”.Khuynh Thiên mỉm cười nhìn Thần Hi cùng Duệ Hi

“ Ân, thích…mẫu thân thêu thật đẹp ni….” Thần Hi vui mừng nhìn y phục nói nói, động tác vô cùng khả ái làm cho Lãnh Khuynh Thiên yêu thương ko thôi

“ Thật đẹp, cảm ơn nương thân…” Duệ Hi ngọt ngào cười hôn nhẹ cảm tạ hắn mẫu thân. Hắc hắc…mẫu thân nói khi cảm tạ chỉ cần hôn nhẹ là được ni…

Nhìn cảnh gia đình ấm áp diễn ra hồng y nam nhân kinh ngạc ko thôi….nàng từ khi nào có hài tử ni, nàng đã kết hôn….??

“ Bọn chúng là con của ngươi?....”  hồng y nam nhân xen vào nghi hoặc hỏi

“ Đúng vậy..có gì sao?..”  Khuynh Thiên nghi hoặc nhìn kì lạ nam nhân trước mặt

Thần Hi cùng Duệ Hi kinh ngạc nhìn xinh đẹp nam nhân trước mặt, bọn hắn từ nãy giờ ko để ý nha, nhìn hồng y nam nhân …hai đứa trẻ rất không thích, bọn chúng thật không muốn cùng có người chia sẽ mẫu thân ni…mẫu thân chỉ là của bọn họ đích…thế là hai bé liếc nhau ngầm hiểu……từ nay có kẻ nào muốn tiếp cận với nương thân …hắc hắc….sẽ phải bước qua cửa của bọn chúng ni…

Cho nên sau này các vị đáng mến mỹ nam tử…ta chúc phúc cho công cuộc chinh phục người đẹp của các ngươi nha!!...