Loạn Thế Khuynh Ca

Chương 52: Bi thương




“ Hân tỷ tỷ!..mẫu thân sao còn chưa về nha?…” Duệ Hi nghiêng đầu hỏi, lúng liếng mắt to chớp nhẹ, đôi mắt màu tím long lanh càng thêm mê người đáng yêu….

“ Là a!..Hân tỷ tỷ, nương thân khi nào mới về, Thần nhi nhớ người ….” Thần Hi chu môi hỏi, huyết sắc yêu đồng trát trát thật giống tiểu thỏ a…, nếu như Lãnh Khuynh Thiên thấy được cảnh này chắc chắn ôm chầm lấy hai tiểu bảo bối thân thân một chút

“ Tiểu thiếu gia, Hân nhi cũng nhớ tiểu thư …” Hân nhi thở dài, tiểu thư cùng cô gia đi cũng hơn 3 ngày sao còn chưa về!, ko biết lần này có chuyện gì xảy ra ko nhưng tâm nàng sao bất an quá, có gì đó rộn ràng khác thường khiến cho nàng càng thêm ủ rũ….

“ Hân tỷ tỷ,….cô gia về…” một lục y nha hoàn vội vã từ bên ngoài chạy vào thông báo cho ba bóng dáng uể oải trong phòng..! à ko phải là bốn chứ còn có tiểu bảo bảo vừa mới sinh a

“ Nương thân về nha?!!..”. Duệ Hi cùng Thần Hi hân hỉ chạy ào ra ngoài, đón chúng mẫu thân của chúng nó

Nhưng mà nếu như chúng nó biết mẫu thân luôn ôn nhu sủng nịnh với bọn nó ko còn trên này thế gian, hai đứa trẻ sẽ như thế nào đối mặt đây?

Phong Tà Nguyệt như người mất hồn, mờ mịt bước vào Lãnh phủ….

Đi cùng còn có vợ chồng Lãnh Phong Tà…..cùng một số người, ai nấy đều tâm trạng ủ dột, tràn đầy bi ai….muốn khóc….

“ Ngoại công, ngoại mẫu…phụ thân….nương thân đâu?…” hai đứa nhỏ kinh ngạc hỏi, mẫu thân ko về cùng phụ thân sao chứ….

Lãnh Phong Tà đau xót nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, ko nói nên lời bi thương….hắn làm sao có thể nói được tin tức như vậy với bọn nhỏ đây…..

“ Duệ nhi.., Thần nhi….mẫu thân …mẫu thân của các ngươi không thể bên cạnh chúng ta được nữa rồi…..” Đông Lan nức nở khóc lên, ô..ô…đáng thương nàng nha, như vậy thiện lương đáng yêu mê người tiểu cô nương sao lại như vậy dễ dàng ra đi …..

“ Ko ở bên….??…”.Duệ Hi xanh mặt nhìn ngoại mẫu của mình, lại liếc sang nó ngoại công, thấy ngoại công anh tuấn khuôn mặt ko biết tự bao giờ lệ rơi đầy mặt….lại nhìn sang phụ thân, ngơ ngác…mờ mịt. Rốt cuộc là làm sao vậy..ngoại mẫu nói gì vậy..? tại sao mẫu thân lại ko bên cạnh họ nữa. Lẽ nào mẫu thân chán ghét chúng nó nên bỏ đi kia sao chứ….ko phải nha! Mẫu thân chẳng phải rất yêu thương chúng nó là gì…ko phải mà…!!

“ Ca, ta ko hiểu….” Thần Hi mờ mịt nhìn sang ca ca của mình, lắc đầu vẫn, mâu quang có chút rưng rưng…nó ko hiểu ngoại mẫu nói gì nhưng mà nó lại nghe được mẫu thân ko bên cạnh nó nữa, nó rất khó chịu nha!..ko có mẫu thân ôn nhu săn sóc…ko có mẫu thân bên cạnh …..nó thật sự….thật sự ko được …..!!

“ Ô…ô…tiểu thư vì bảo vệ chúng ta mà mất, ko còn…” một hắc y nhân đau thương nói, òa khóc lớn lên, hắn là một ảnh vệ, một ảnh vệ của Lãnh gia….tiểu thư ko những có ơn với hắn mà còn giúp đỡ hắn gia nhiều lắm….tiểu thư lại vì mọi người tan vào hư không, hắn hán tử máu lạnh cả một đời, nước mắt như mưa…..

“ Ngươi nói cái gì?,…nói lại lần nữa…tiểu thư mất…tiểu thư ko còn trên thế gian này …..” Hân nhi từ bên trong chạy ra hét lên, tay nhỏ bé níu lấy vạc áo hắc y nhân trước mặt, một tay ôm lấy tiểu bảo bảo, thân hình có chút ko ổn định hỏi…..

“ Là…….” hắc y nhân gật đầu xác định…..

“ Ko thể nào…ko thể nào, tiểu thư là như vậy tài giỏi, ko thể nào như vậy dễ dàng mất đi được!…ngươi nói dối…là ngươi nói dối đúng ko….?! ” Hân nhi khóc nấc lên, lệ theo khóe mắt như dòng nước ồ ạc chảy ra ko kiềm chế được, tiểu thư của nàng, ôn nhu tiểu thư, luôn mỉm cười nhìn mình tiểu thư…ko còn….như vậy….sao có thể kia chứ…

“ Hân cô nương,….” hắc y nhân áy náy nhìn thanh tú tiểu cô nương trước mặt

“ Ca, họ nói gì….mẫu thân tử…mẫu thân ko còn….ca, có phải ta đang nằm mơ….” Thần Hi mờ mịt quay đầu nhìn xem ca ca của mình, chỉ là ko biết vì sao khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy nước mắt, đôi huyết sắc yêu đồng càng thêm ướt át ửng đỏ chọc người trìu mến….

Duệ Hi sắc mặt càng ngày càng tái, nhãn thần mờ mịt ko tiêu cự, cũng chả còn nghe thấy tiếng của mình đệ hỏi, bên tai câu nói ‘ mẫu thân đã mất’ cứ vang bên tai nó, truyền lên trí óc non nớt của nó… ‘. mất…, tử….’ vô pháp nhìn thấy mẫu thân. Không còn mẫu thân, mẫu thân ôn nhu cười, mẫu thân ấm áp nhãn thần, mẫu thân.….ko còn …! Âm thanh dần xa dần….bóng tối như ập đến nó, ….ngất xỉu, nhỏ bé thân hình ngất lịm đi giữa nhiều người…

Đơn bạc……..

Đơn côi!!……..

Thê lương…….

Ai tịch…….

Mẫu thân…người ko còn cần ta và đệ đệ nữa sao, còn có tiểu muội muội!!…

Mẫu thân chẳng phải người nói Duệ Hi ngoan ngoãn làm bài tập, ngoan ngoãn chăm sóc đệ đệ cùng tiểu muội muội người sẽ nhanh quay về sao?…!!…

Mẫu thân, chẳng phải người đã nói suốt đời này sẽ thương Duệ Nhi, sủng Duệ Nhi, vô điều kiện yêu thương Duệ Nhi sao

Chẳng phải người đã nói……vĩnh không rời xa Duệ Nhi cùng đệ đệ sao….!!!

Mẫu thân, ngươi lừa gạt Duệ nhi nha!!…mẫu thân ko giữ lời là ko đúng!!…..cho nên Duệ Hi cầu xin người mau trở về đi….cầu xin người…..!!! ( Tiểu Khuynh: Duệ Hi a!! thật xin lỗi ngươi * cúi đầu*)

LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT

HU HU!! ta cũng ko muốn hai tiểu bảo bảo đau lòng như thế này đâu!! nhưng mà…bất đắc dĩ thôi!!, các nàng thứ tội cho ta nha…