“ Nương! …cái gì gọi là hữu dũng vô mưu nha…..” Duệ Hi oai đầu nhỏ bé hỏi. Nó đọc trong một cuốn thư, từ này thật khó hiểu….
“ Ân…cái gọi hữu dũng vô mưu tức là một nhân tuy có dũng khí, dũng cảm….có sức mạnh…nhưng mà hắn không có trí óc, làm việc không suy trước tính sau..rất dễ thất bại….” Khuynh Thiên nhẹ giọng giải thích, khẽ vuốt đầu tiểu hài tử…
“ Nương thân kể cho các ngươi chuyện xưa về câu nói này đi….” Khuynh Thiên tiếp tục giải thích, ôn nhu kể …. “ ngày xưa có một đại lục lúc này chiến loạn, có một vị tướng quân anh dũng thiện chiến, võ công cao cường, nhân này gọi Hạn Vũ….sau đó đại chiến với lưu bang, vì ko nghe lời mưu sĩ khuyên can, tự phụ mình tài giỏi cuối cùng thua dưới Lưu Bang………”
“ Nga!....thì ra là vậy, mẫu thân…sau này Duệ Hi nhất định ko như Hạn Vũ đích….” Duệ Hi kiên quyết nói, mâu quang thập phần khẳng định
“ Ha hả…..đương nhiên, ta đích Duệ Nhi là cái văn vũ song toàn, trí tuệ hơn người nha…”
Khuynh Thiên vuốt tóc tiểu hài tử khích lệ…..
“ Mẫu thân, Thần Nhi cũng vậy đích….” Thần Hi cũng ko chịu thua kém níu vạc áo mẫu thân nói.
“ Đúng vậy…Thần nhi là tối thông minh nha!.....” Khuynh Thiên nhẹ véo má tiểu hài tử, thập phần ôn nhu nói.
“ Tiểu thư, bên ngoài Vệ công tử tìm gặp đích….” bên ngoài chạy vào đích thanh tú tiểu nha hoàn Hân nhi…
“ Hắn đến đây làm gì…..” Khuynh Thiên nhẹ nhíu mày, này nhân chỉ tình cờ gặp vài lần, khi không đến làm gì, nàng đang chơi đùa với các bảo bối đích
“ Cái này nô tỳ ko biết đâu…!!” Hân nhi cũng lắc đầu, hắn đến tìm tiểu thư chứ có phải tìm nàng đâu sao nàng biết được cơ chứ….
“ Được rồi..!! ngươi ra tiếp trước, ta sẽ đến sau….” Khuynh Thiên nhẹ giọng đạo
“ Ân…tiểu thư,….” Hân nhi xoay người ra ngoài…!!
“ Duệ Hi, Thần Hi…mẫu thân có khách hai đứa ngoan ngoãn học bài, lát mẫu thân trở lại biết ko?....” Khuynh Thiên ôn nhu xoa đầu hai hài tử nói
“ Ân….mẫu thân nhanh trở về đích….” Thần Hi chu môi nói…..
“ Được…!!...” Lãnh Khuynh Thiên thân nhẹ hai tiểu hài tử hai má, ….bước ra khỏi Khuynh các trúc!
Nhìn bóng dáng nương thân khuất dần, Thần Hi nhìn quay lại nhìn hắn ca ca, nheo đôi mắt nói…vì hắn thập phần khả ái mà còn tỏ vẻ tính kế cho nên nhìn mặt nó lúc này chẳng khác một tiểu lang nha….
“ Ca!....lại có nam nhân đến tìm mẫu thân..!!” Thần Hi một tay chống đầu, một tay xoay cuốn thư…
“ Ân….!!” Duệ hi cũng nhíu mày suy nghĩ, ko hiểu sao dạo này thật nhiều nhân đến tìm mẫu thân đích, bọn nó vô cùng bất mãn, bọn nó có cảm giác mẫu thân như bị bọn họ cướp đi vậy…thập phần ko an lòng
“ Chúng ta làm sao đối phó với bọn họ đâu!!...nếu ko bọn hó cướp mất mẫu thân thì như thế nào….” Thần Hi khẽ cắn môi nói, mâu quang thập phần ủy khuất….
“ Sẽ ko đâu!!..mẫu thân là của chúng ta đích, ko ai cướp được, hơn nữa mẫu thân chẳng phải nói nàng yêu nhất hai chúng ta sao…” Duệ Hi an ủi mình đệ đệ, nhưng tâm của nó cũng bất an lắm! nó sợ một ngày mẫu thân sẽ ko cần bọn nó nữa nha, đến lúc đó nó làm sao đối mặt đâu….
“ Ân…..” Thần Hi cười cười nhìn nó ca ca, đúng vậy mẫu thân thương nhất chúng nó đích, vĩnh sẽ ko để ý chúng nó nha….
Nhưng mà có đôi khi….cái gọi là số mệnh….
Liệu,….nhân tính không bằng trời tính…….
Hay nhân định thắng thiên đâu..!!!!
*********************************************************
“ Vệ công tử…..” Khuynh Thiên lễ phép nhìn bạch y nam nhân trước mặt
“ Lãnh tiểu thư……” Vệ Minh Kha ôn hòa cười đáp lại. Hắn thật ko hiểu rõ bản thân mình, một nữ nhân tình cờ gặp vài lần lại khiến cho hắn ấn tượng sâu như vậy, vài ngày ko gặp lại có chút hoài niệm, cái này cảm giác gọi là sơ luyến sao chứ!...
Lãnh khuynh thiên an ổn ngồi chủ vị, tay nâng nhẹ tách trà uống một ngụm, động tác thập phần tao nhã, cao quý….sau đó ngẩng đầu nhìn Vệ Minh Kha nhẹ giọng nói….
“ Ko biết hôm nay Vệ công tử ghé thăm Lãnh phủ…ko biết…!!...”
Vệ Minh Kha ôn hòa cười khẽ: “ trước khi nói, ko biết tại hạ có thể vấn Lãnh tiểu thư một việc”….
“ Nga! Có việc gì cứ hỏi, đừng ngại…” Khuynh Thiên gật đầu đáp lại….
“ Ko biết người họa nên bức tranh Thiên sứ không biết phải chăng chính là tiểu thư…..” Vệ Minh Kha vấn…
“ Đúng vậy…có việc gì sao” Lãnh Khuynh Thiên nghi hoặc. Bức tranh Thiên sứ là nàng nổi hứng họa nàng hai tiểu bảo bối….ko ngờ lại lọt ra phủ, càng ko ngờ hơn chính là bức tranh lại gây ảnh hưởng lớn như vậy trong giới họa sư….cũng may người biết nàng họa ko nhiều, nếu ko thật rắc rối đích…..
“ Là …! Hôm nay Vệ mỗ đến đây là muốn thay Hạo Nguyệt quốc nhờ tiểu thư giúp một chuyện…..” Vệ Minh Kha đạm cười, ko ngờ danh họa thần chính là nàng, ko biết nàng còn bao nhiêu cái ẩn mà người khác ko biết nữa đây. Rốt cuộc thuần khiết, thanh cao, mị hoặc..cao ngạo…rốt cuộc ai mới chính là nàng đây, này nữ nhân như một cái mê, một cái mê khiến cho rất nhiều người tò mò…….nhưng mà quá tò mò đôi khi lại lún vào…khi đó dứt ko ra….đó là chân chính nguy hiểm…………
“ Rốt cuộc chuyện gì nha! Ko cần nói như vậy nghiêm trọng đi..!” gì là toàn quốc, có cần nói quá vậy ko..Khuynh Thiên nhíu mày vấn
“ Chính là vài ngày nữa sẽ là ngày tam quốc thi với nhau, không chỉ về đơn giản giao lưu mà còn về mặt mũi….ba quốc thi về văn võ, văn có cầm, kì, thư, họa….võ có….bày binh bố trận, mưu lược…..” Vệ Minh Kha đơn giản nói ra này trận đấu cho Khuynh Thiên
“ Cho nên..?....” Khuynh Thiên phượng mâu chăm chú nhìn Vệ Minh Kha…
“ Cho nên muốn nhờ Lãnh tiểu thư thay ta Hạo Nguyệt quốc trong cuộc thi họa……” Vệ Minh Kha chắp tay nói….. “ chúng ta mấy mặt khác có lẽ ứng được nhưng về phần họa thì Bắc Li quốc hơn chúng ta rất nhiều, họa sĩ của họ vẽ hoa sẽ có bướm đến……” Vệ Minh Kha trần thuật lại trong các lần thi đấu trước đây….
Lãnh Khuynh Thiên khẽ cười, có vẻ hấp dẫn nhỉ…..!!
“ Được!..” ta đáp ứng ngươi….Lãnh Khuynh Thiên đáp ứng Vệ Minh Kha…
“ Vậy ta thay mặt Hạo Nguyệt quốc cảm tạ Lãnh tiểu thư….” Vệ Minh Kha vui mừng nói, ko ngờ lại nhanh như vậy đáp ứng khiến cho hắn có chút sửng sốt đâu….
“ Ko cần!..ta cũng là nhân Hạo Nguyệt quốc, góp một phần sức cũng là…nhưng mà nên nhớ, ta làm cái này ngươi đích hoàng tộc cũng thiếu ta một phần nhân tình….” Khuynh Thiên nhếch miệng nói, thái độ có chút ngạo mạn, khác hẳn bộ dạng ôn nhu lúc nãy làm cho Vệ Minh Kha có chút bất ngờ, người này thay đổi sắc mặt ko như vậy nhanh đi
“ Là a!, ta sẽ chuyển lời nói của tiểu thư với ta hoàng huynh….” Vệ Minh Kha ôn hòa nói, mâu quang ý cười nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt….càng ngày càng thú vị nhân..!!