Hà Doanh nghe xong câu này, vẻ mặt nàng càng đen kịt lại, nhìn vẻ mặt bất dắc dĩ của nàng tiếng cười của đám thiếu niên càng lớn hơn. Tính cách Chu Diễn hào phóng, bởi vậy nhân duyên tương đối không tệ. Bây giờ, với những thiếu niên này, ở trước mặt hắn đều chẳng thấy gì mất tự nhiên. Hà Doanh thì trái lại, vẫn luôn cho ngươi ta một loại cảm giác cách xa ngàn dặm, làm cho đám thiếu niên không dám bắt chuyện.
Bây giờ Chu Diễn vừa nói như vậy, lại nhìn gương mặt đỏ lên của Hà Doanh, mọi người không khỏi có cảm giác kì thật Hà Doanh cũng không phải là lạnh mà là không giỏi kết giao mà thôi. Lập tức ánh mắt nhìn nàng, cũng trở nên thoải mái nhiều hơn.
Chu Diễn vừa nói như vậy, bầu không khí sống động lên không ít, mặc dù Hà Doanh bị hắn nói cho dở khóc dở cười. Ở vào trường hợp này, cũng không có biện pháp áp chế hắn.
Lúc này, Bát công chúa ngồi ở phía đối diện Hà Doanh, đột nhiên hỏi: "Hà công tử, nghe nói ngươi chuẩn bị quyết đấu cùng Thất tỷ ta, có chuyện này hay không?" Giọng nói của nàng có phần hưng phấn.
Hà Doanh khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy, thực sự có chuyện này." Bát công chúa thè lưỡi, hưng phấn nói: "Chuyện này, nữ nhân kia sắp xui xẻo rồi. Nhưng mà, cuộc tỷ thí của các ngươi, không chắc chắn có thể thành công.
Hà Doanh cười với nàng nói: "Ta cũng cho là như vậy. Thất công chúa cành vàng lá ngọc. Chắc chắn sẽ tìm biện pháp không cho cuộc tỷ thí này xảy ra."
Thấy nụ cười của nàng, mặt Bát công chúa đỏ lên. Đúng lúc này, một thiếu nữ cao gầy ngồi ở bên trái Chu Diễn đứng dậy, lớn tiếng nói: "Hà Ngọc công tử, nghe Tư Nương nói, ngươi chính là Ngọc Lang Quân, chuyện này là thật? Ngươi có thể biểu diễn một chút cho chúng ta xem được không?"
Thiếu nữ này cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan lập thể (chả hiểu lập thể là cái gì, nhưng hình như là giống như người phương tây) , dưới con mắt của người thời đại này, cũng chỉ là bậc trung. Hơn nữa mặt mũi của nàng có chứa sự kiêu ngạo, lúc nói chuyện, giọng nói cũng có phần lên cao nghe hơi khách khí.
Hà Doanh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: "Thân thể tại hạ không được khỏe."
Thiếu nữ kia thấy nàng cự tuyệt, dường như hơi tức giận, lông mày lập tức cong lên, dùng một giọng điệu nhã nhặn kiềm chế nó: "Hà công tử, ngươi không thể nể tình a."
Hà Doanh không giận mà cười lên, nàng để lưng hơi nghiêng về phía sau nói: "Vị tiểu thư này, dường như không có viết rõ quy định đó ra, ngươi nói ra yêu cầu, tại hạ nhất định phải hoàn thành a?"
Mắt cô gái kia tối vào, lúc này, tất cả mọi người đều yên lặng, cả một đám ngẩng đầu nhìn hai người. Ngay cả Chu Diễn cũng nhìn về phía nàng kia, nhíu nhíu mày. Chỉ nghe cô gái kia cười khanh khách, bỗng nhiên nói: "Hà Ngọc công tử này, xin hỏi ngươi thật sự là Hà Ngọc sao? Ta dường như đã nghe thấy ngươi cùng Lê Thanh tướng quân có quan hệ không phải là nhỏ!"
Những lời này vừa vào tai, mặt Hà Doanh lập tức tối xầm lại, nàng lạnh lùng nhìn về phía nàng kia. Người bên cạnh cũng cảm thấy bầu không khí không bình thường , nhưng vẻ mặt tất cả mọi người đều mê mang. Người duy nhất hiểu rõ tình huống là Chu Viễn thì không tới đây.
Hà Doanh từ từ quay đầu, rất nghiêm túc nhìn về phía thiếu nữ kia. Có lẽ, vì ánh mắt của nàng quá lạnh, biểu lộ thâm trầm nên sau khi thiếu nữ rùng mình một cái, cuối cùng nhắm mắt vào.
Nếu ngày hôm qua nếu không có buổi nói chuyện với Chu Diễn, chắc chắn bây giờ Hà Doanh cực kì hoảng loạn. Chẳng qua bây giờ Hà Doanh đã có chuẩn bị, biểu lộ cũng tự nhiên nhiều.
Nhưng dường như thiếu nữ nàz cũng không muốn vạch trần nàng như vậy. Thấy sắc mặt nàng không tốt lập tức cúi đầu, tránh né tầm mắt của nàng. Thấy bộ dạng này của nàng, Hà Doanh vẫn là thở dài nhẹ nhõm.
Bầu không khí bây giờ có phần cứng ngắc. Chu Diễn nhìn hai người, bỗng nhiên cười ha ha, nói: "Ăn cơm! Ăn cơm! Tới, mọi người cạn chén!"
Hắn vừa mở miệng, liền phá vỡ cục diện bị bế tắc. Hà Doanh từ từ thổi đồ ăn trước mặt, tâm thần suy nghĩ không yên: " Chẳng lẽ nàng là do Lê Thanh phái tới thăm dò ta? Vì sao nàng kia không vạch trần ta nhỉ?" Nghĩ tới đây, nàng cười thâm thúy: có lẽ, là thời cơ chưa có a.
Nhưng mà, lúc đầu bầu không khí hài hòa, bị cô gái kia vừa nói, liền phá hỏng tất cả. Ca múa trên sân khấu vẫn tiếp tục. Tiếu nữ ngồi bên cạnh Hà Doanh, xem ra rất ngại ngùng, cũng không làm cho nàng quá khó chịu.
Sau khi qua được một phút, mọi người đã dần dần hồi phục trở lại. Cả một đám trò chuyện vui vẻ, làm ra dáng vẻ túy sinh mộng tử (cùng uống say cùng nằm mơ như thế, mê mang, hồ đồ sống qua ngày. ).
Lúc này, một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi lảo đảo đứng dậy. Dáng người thiếu niên này thon thon, tướng mạo thanh tý, đám râu mép mỏng mượt trên cằm khiến cho cả người hắn thoạt nhìn, có một loại cảm giác rất chất phác. Nhưng quần áo hắn mặc trên người chính là tơ lụa đẹp đẽ quý giá.
Trong tay hắn bưng một chén rượu, bước chân lảo đảo đi về phía Hà Doanh. Nhìn gương mặt đỏ lừ, ánh mắt mê mang của hắn hiển nhiên đã rất say rồi.
Thiếu niên này đi thắng tới trước mặt Hà Doanh, lắp bắp nói: "Tại. . . Tại ha là la Hàn. Ngưỡng. . . Ngưỡng mộ đại danh của Hà Ngọc công tử đã lâu. Hôm nay vừa nhìn thấy, quả nhiên là dung mạo xuất chúng. Tối hôm qua nghe Tư Nương đại gia, rất là sùng bái công tử. Không biết Hà công tử có thể cho ta biết một chút được không?"
Càng nói về sau, dường như thần trí hắn đã hơi tỉnh, nói chuyện cũng lưu loát hơn.
Sau khi nói xong, bước chân hắn lảo đảo, lại hơi đổ về bên cạnh may mắn một ca cơ kịp thời đã được. Lúc đầu tất cả mọi người ở buổi tiệc đều có ý nghĩ này, bây giờ La Hàn này đi đầu, lập tức đều hưng phấn, cả một đám ánh mắt mong chờ nhìn Hà Doanh, chờ câu trả lời của nàng.
Hà Doanh nhìn sắc mặt của mọi người, biết mình trốn cũng không được. Lập tức đứng lên, nàng cao giọng nói: "Nhận được sự ưu ái, Hà Ngọc xấu hổ không dám nhận. Nếu vẫn từ chối, thì Hà mỗ thật không phải." Nàng nói tới đây, một trận hoan hô nho nhỏ truyền tới. Ánh mắt Bát công chúa nhìn nàng lại càng quyến rũ ướt át.
Hà Doanh cười nhạt một cái, nói: "Nhưng mà, cũng không nên vội vàng quá đúng không? Sau khi mọi người ở đây cơm no rượu say, chắc chắn tại hạ sẽ vì các vị mà biểu lộ tài năng.
Nàng vừa nói như vậy, lập tức mọi người vui vẻ đồng ý. Chỉ có thiếu nữ khiêu khích Hà Doanh đầu tiên, vẫn mặt lạnh nhìn nàng. Biểu lộ thâm trầm, dường như tức giận vì nàng chẳng giữ một chút sĩ diện nào cho nàng. Hà Doanh vẫn luôn lén để ý tới nàng ta, biểu lộ này của nàng ta mình cũng thu được vào tầm mắt.
Nàng cười thầm rồi ngồi xuống. Lúc này, Chu Diễn cũng đã uống không ít, hai tay của hắn liên tục vỗ vỗ vào nhau nói: "Tốt, thật tốt quá. Từ sau ngày ta nhìn thấy tiểu đệ biểu diễn ở quán rượu. Cho tới tận bây giờ ta vẫn luôn muốn."
Nói tới đây, hắn nghiêng người về phía trước, bỗng nhiên hỏi thiếu nữ làm khó dễ cho Hà Doanh: "Long Hoàn nhi, vừa rồi hình như ngươi có nói tới Lê Thanh Lê tướng quân, không biết là có ý gì?"
Lời nói này vừa thốt ra, Hà Doanh ứa mồ hôi lạnh ra! Không đến một lúc, mồ hôi đã ướt đẫm quần áo! Mặc dù lúc vừa rồi Long Hoàn nhi nói ra, nàng đã tỏ ra ý định đập nồi dìm thuyền. Nào biết rằng, vì vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, Chu Diễn lại chủ động nói ra? Lần này, tâm tình thay đổi quá nhanh, mặt của nàng đã nhuốm màu lo sợ.