Hà Doanh cầm lấy cái giới tử, cứ như vậy cầm nó, cảm giác quen thuộc trong lòng càng thêm mãnh liệt. Nàng nhìn một chút, không tìm ra duyên cớ. Liền để nó vào trong lồng ngực. Sau đó đi về phía thanh trường kiếm trên mặt đất.
Hà Doanh rút kiếm ra, hàn quang dày đặc, vô cùng chói mắt. Nàng chăm chú, không để ý đến đám người Chu Diễn biểu tình muốn nói lại thôi. Nhìn hồi lâu, nàng quay đầu, đưa thanh kiếm đến trước mặt Chu Viễn. Nói:
-Ca ca, kiếm này là quốc bào, ta không dám cầm, ngươi dâng cho bệ hạ đi.
Nàng thốt ra lời này, cả đám trên mặt đều vui mừng, đám người Chu Viễn lộ ra vẻ bội phục. Hà Doanh một cái thảo dân nho nhỏ, nếu thật sự cầm thanh kiếm đại biểu cho tôn nghiêm quốc gia, cái đó thật là sợ rằng sống không được lâu. Dâng lên hoàng thượng thì khác, đó chính là tuyên dương quốc uy a.
Chu Diễn với tay chụp lấy, thiếu chút nữa đem kim phiếu trong tay Hà Doanh rơi xuống mặt đất. Hắn nhếch miệng nói:
-Tiểu tử, thật sự thông minh. Được, ta liền thay đệ dâng lên. Vốn đệ lần này coi như lập công lớn. Nhưng tiền tiền của đẽ ta nhìn cũng đỏ mắt, cho nên phần thưởng đệ không được đòi nữa
Hà Doanh trừng mắt, nói:
-Đương nhiên phải đòi? Huynh thỉnh bệ hạ soạn thảo thánh chỉ bảo vệ bình an. Ta không cẩn thận phạm vào sai lầm gì, toàn bộ xóa bỏ !
Chu Diễn nhất thời câm lặng. Một lát sau, Chu Diễn nói:
-Tiểu tử ngươi quá khôn khéo đi. Đây là một yêu cầu to lớn a. Được! Thanh kiếm trấn quốc chi bảo, đổi lấy một mạng nhỏ của ngươi, nói thế nào cũng không thiệt.
Hà Doanh thấy hắn đáp ứng, vui đến ánh mắt tràn đầy vui mừng, long lanh gợn nét thu ba, khiến đám thiếu niên một trận mê muội. Nàng đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
-Chính ngươi nói đó nha.
Chu Diễn thiếu chút nữa rớt tròng mắt, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu đệ này cũng thật đẹp, con mẹ nó, lão tử nhìn thấy cũng phải hoảng hốt.
Hà Doanh lấy ra một tấm kim phiếu, giao cho Chu Diễn. Nói:
-Ca ca, huynh giúp đệ phân phát đi nha.
Chu Diễn không chút khách khí nhận lấy, lớn tiếng nói:
-Các huynh đệ, chúng ta có thể thoả thích vui sướng một trận rồi.
Đám thiếu niên cười ha ha, mỗi người mắt đều híp lại. Ánh mắt nhình về phía Hà Doanh, cũng thấy thuận mắt nhiều hơn.
Hà Doanh cần thận đem kim phiếu cùng giới tử thu vào, trong lòng thầm nghĩ: Tiền ta còn để trong Lê Phủ, chờ khi nào lấy lại mới được.
Hiện tại, không có nhìn thấy Lê Thanh, tâm tình nàng rất tốt.
Chu Diễn thấy nàng dông dài cả nửa ngày, mới sắp xếp sự tình thỏa đáng, nhìn về phía nàng, sau hướng đám người lớn tiếng phân phó:
-Nhà này, từ nay về sau sẽ là của huynh dệ của ta. Nghe thấy chưa? Các ngươi khách khí một chút. Hắn nói gì nghe đó, các ngươi tự nhiên là hạ nhân.
Đám người hô đáp ứng, sau đó hắn lại nhìn về phía Hà Doanh nói:
-Huynh đệ, cùng ca ca đi chơi. Thân phận dệ hiện tại không còn bình thường. Sau trận chiến này, đệ một trận thành danh. Là thiếu nhiên anh hùng của Chu quốc ta. Hiện bện ngoài không biết bao nhiêu người muốn giao thiệp với đệ.
Hắn vừa nói, một bên dắt Hà Doanh đi. Hà Doanh cười khổ không thôi. Đi đến ngoài cửa viện, Chu Diễn thuận tay đưa thanh kiếm cho quản gia, đông thời đem yêu cầu của Hà Doanh nói ra. Liền không quay đầu lại đi ra bên ngoài.
Hà Doanh quay đầu nhìn tên quản gia kia. Đây là một thư sinh khoảng ba mươi tuổi diện mạo tuấn tú. Cả người toát ra khí chất kì dị, căn bản không giống quản gia, khí phái bất phàm.
Hắn thấy Hà Doanh nhìn mình, hướng nàng gật đầu, lại có vẻ quang minh hào phóng, khí vũ bất phàm.
Đoàn người ồn ào đi ra bên ngoài. Vừa ra khỏi đại môn, đã có mấy cỗ xe ngựa dừng bên ngoài. Chu Diễn lớn tiếng nói:" Người đâu, bỏ toàn bộ ngựa ra. Cũng không phải đàn bà, cần gì xe ngựa."
Dứt lời, hắn nhảy lên một hắc mã trong số đó. Chỉ chốc lát bọn hạ nhân lại mang ra mấy con tuấn mã, Hà Doanh cưỡi một con thấp bé trong số đó. Cùng đi phía sau đoàn người. Cho đến bây giờ Hà Doanh mới nghĩ đến, Chu Diễn tiểu tử này tựa hồ chưa giới thiệu những người này cho mình.
Bất quá, hắn cũng không lo. Vậy mình cũng mặc kệ tươi cười. Nàng tâm tình vui vẻ cực kì. Nàng biết nước Chu chỉ là một nước trong sáu nước, cho dù được chiếu bảo mệnh của hoàng đế cũng không có nhiều tác dụng. Bất quá, nghĩ đến Lê Thanh làm tướng quân nuớc Chu, ít nhất có thể khắc chế một ít hành động của hắn.
Tiếp theo trong yếu là năm vạn lạng vàng. Đó là con số kinh người a. Chính mình chẳng làm gì, cũng có thể thoải mái suốt đời.
Nàng càng nghĩ càng đắc ý, càng vui vẻ. Trên mặt tươi cười, cũng ngọt ngào cực kì. Cười không ngừng làm đám người Chu Diễn choáng váng không thôi. Chu Viễn nhìn đến biểu tình của huynh đệ mình, không khỏi bật cười. Hắn thúc ngựa đến gần nhẹ giọng :
-Sao thế, thật là không chịu nổi huynh đệ ngươi cười a?"
Chu Diễn vuốt mồ hôi trên trán nói:
-Cũng thật kì quái, hắn cười làm ta hoa cả mắt. Huynh đệ này của ta cái gì cũng tốt, chỉ có diện mạo là không tốt. Quá đẹp đi.
Chu Viễn cười ha hả, nói:
-Huynh nha! Huynh không biết chứ các cô nương đều thích mấy tên mặt trắng.
Nói tới đây, ánh mắt hắn nhíu lại :
-Vốn tưởng bản công tử là một trong tứ đại công tử của Chu thành, diện mạo nhất đẳng nam nhân. Lại không ngờ huynh xem đó, nữ nhân chỉ chăm chăm ngắm nhìn tên tiểu đệ của huynh. Có phải mắt đui hay không?
Bọn họ vào trong thành, Chu Diễn mới phát hiện nữ nhân xung quanh đã có vài đám người tụ tập chỉ trỏ. Đương nhiên, Hà Doanh là tiêu điểm. Tiếp đó mới là Chu Viễn. Cũng khó trách phong lưu Giang Đô công tử không vui.
Bất quá, hắn không vui, sao ánh mắt lại đắc ý như vậy?Chu Diễn hồ nghi nhìn chằm chằm Chu Viễn. Bắt gặp ánh mắt Chu Diễn, Chu Viễn nhếch miệng, nhẹ giọng nói một câu:
-Tuy nhiên, bản công tử đều là hấp dẫn nữ nhân, huynh xem huynh đệ của huynh, nam nhân nhìn hắn không ít đâu. Ha ha ha ha.
Hắn đắc ý nở nụ cười. Biểu tình rất kiêu ngạo. Chu Diễn chú ý, quả thật là nam nhân đi tới đi lui trên đường không ít kẻ nhìn ngắm Hà Doanh. Hắn bản tính nóng giận nổi lên, nhịn không được oán giận nói:
-Ở đâu ra lại có nhiều thỏ nhi gia thích nam sắc như vậy?
Nghe được hắn nói thầm, Chu Viễn cười càng vui vẻ. Hà Doanh ngây ngốc nhìn hai người cười đùa. Nhịn không được thúc ngựa lại. Nhẹ giọng hỏi:
-Chu Viễn, ca ca, các huynh đang đùa giỡn cái gì? Cười vui vẻ đến vậy?
Chu Diễn hắc hắc hai tiếng, vội vàng nói:
-Không có gì, không có gì.
Chu Viễn còn đang cười, một bên dùng ánh mắt cổ quái đánh giá Hà Doanh làm nàng nổi lên một lớp da gà. Thấy tình hình này, Chu Diễn nhanh nhảu nói:
-Bây giờ, đệ có biết chỗ nào để chơi đùa thật vui không?
Chu Viễn liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
-Biết rồi còn hỏi, Tứ nương hôm nay sẽ ở Ngọc Hoa Lâu có màn biểu diễn, đương nhiên là đi tới đó rồi.
Hà Doanh nghe xong không khỏi cười khổ. Ca ca mới nhậnnày, ngày hôm qua mang mình đi đánh nhau, ngày hôm nay lại bảo mình đi xem ca kỹ. Bây giờ không biết là còn trò gì nữa đây?