Tiểu Hoàn quả thật phụng lệnh Lê Thanh tới mời Hà Doanh .Không nghĩ tới tiểu thư còn nói đang ngủ , muốn tự mình đi vào , các nàng nói gì cũng không chịu. Cả đám lạnh người nhìn nhau . Tiểu Hoàn trong tâm phát hoảng .Nhớ tới vừa rồi sắc mặt Lê Thanh khó coi , nàng cũng không dám trở về nói với hắn như thế, liền ngồi lại ở trong phòng khách , nghĩ rằng tới lúc tiểu thư tỉnh dậy thì cùng nhau trở về là được rồi .
Nàng đợi một mạch cho đến tận trời tối mà vẫn không thấy ai đi ra . Tiểu Hoàn gấp đến độ muốn khóc . Nàng bất an đi tới đi lui trong phòng khách , cũng không dám về Lê phủ, lại không thể giống như con ngốc đứng mãi ở chỗ này , thật đúng là không có chỗ để đi a .
Đang lúc phiền não , một thân ảnh quen thuộc chợt hiện lên trong mắt nàng . Tiểu Hoàn mừng rõ , vọt tới gắt gao cầm chặt tay Hà Doanh , kêu lên :
-Tiểu thư
Chung quanh không có ai , nàng kêu tiểu thư trở về .
-Tiểu thư , tướng quân lệnh cho ta đưa người hồi phủ .Tiểu thư sao còn có thể đang ngủ ở nơi này chứ , nếu như tướng quân biết , khẳng định sẽ rất tức giận.
Hà Doanh bình tĩnh nhìn nàng , thấy nàng tâm đang hoảng loạn , mới nhàn nhạt nói :
-Tiểu Hoàn , muội theo ta đã bao nhiêu năm ?
Tiểu Hoàn suy nghĩ một chút , nói :
-Có lẽ là tám năm.
Hà Doanh ngồi xuống một cái ghế , nhẹ giọng nói :
-Đúng vậy , tám năm rồi . Tiểu Hoàn , muội tự mình nói xem , trong suốt tám năm này , ta xem muội như muội muội hay vẫn chỉ coi ngươi như nha hoàn ?
Tiểu Hoàn sửng sốt nói :
-Tiểu thư đối với Tiểu Hoàn vô cùng tốt , tất nhiên đã xem Tiểu Hoàn như muội muội.
Hà Doanh gật đầu nói :
-Kkhông sai , ta xem ngươi như là thân muội muội , có chuyện gì , người đầu tiên ta nghĩ đến cũng là ngươi , ngay cả trên đường gặp nguy hiểm , ta cũng che chở phía trước cho ngươi.
Nói tới đây , nàng chăm chú nhìn Tiểu Hoàn , nói:
-Ngươi không cảm thấy , dưới tình hình này , ngươi phải ở trước mặt ta , bảo vệ cho ta mới đúng sao ?
Tiểu Hoàn ngẩn ngơ , tựa hồ không phản ứng gì . Nàng cúi đầu , qua một đoạn thời gian mới nói :
-Tiểu thư , người thật quá tốt.
Hà Doanh cười khổ một chút , nói :
-Tiểu Hoàn muội biết không , ta thật sự rất hối hận.
Bỏ qua ánh mắt kinh dị của Tiểu Hoàn , nàng nói :
-ta hối hận đối với muội quá tốt.
Tiểu Hoàn sắc mặt trắng bệch , cái miệng nhỏ nhắn mở ra , bộ dáng không dám tin .Hà Doanh làm như không thấy , lại nói :
-mấy ngày trước , muội lại có thể phụng lệnh Lê Thanh tới thử dò xét ta , muội đã hoàn toàn quên mất , ta mới là chủ của muội.
Thấy Tiểu Hoàn muốn giải thích , nàng vung tay cắt lời , nàng nói :
-Ta biết , là ngươi tốt với ta . Nhưng là , ta cần ngươi trăm phần trăm trung tâm với ta. Hôm nay , cũng là Lê Thanh gọi muội tới đây ?
Tiểu Hoàn liền quỳ xuống mặt đất , kêu lên :
-tiểu thư , người đừng như vậy , Tiểu Hoàn rất sợ.
Nàng nắm lấy chặt gấu áo Hà Doanh , nước mắt đầm đìa .
Hà Doanh lắc đầu nói :
-Ta vốn là không muốn gặp muội. Sau nghĩ lại , vẫn còn chưa nói cho muội rõ . Ta chỉ là một người rất bình thường , dựa vào cha, huynh, đệ không ngừng , Lê Thanh càng dựa vào hơn .Muội, ta cũng không dám tin tưởng , cho nên đường sau nay , ta muốn tự một mình mình đi .
Nhìn Tiểu Hoàn nghẹn ngào , nàng nhẹ nhàng thở dài, nói :
-Ta viết cho muội một tờ giấy , muội tới phủ Tam hoàng tử tìm Lưu Thù Lưu tiểu thư , nàng sẽ thu nhân muội
Tiểu Hoàn liều mạng lắc đầu , cuống quít nói :
-Không , không cần ! Muội không thể rời tiểu thư, tiểu thư , Tiểu hoàn biết sai rồi , người không nên vứt bỏ muội đi.
Hà Doanh nhìn về phía nàng , nhẹ nhàng nói :
-Muội đi theo bên người ta , chỉ bị ta liên lụy .Tiểu hoàn , muội đi tìm Lưu tiểu thư , có lẽ một tiểu thư có năng lực , sẽ tiếp nhận ngươi .
Nàng đứng lên , đem để lại tờ giấy trong tay . Xoay người rời đi .
Trở lại trong phòng , nàng ngã đầu ngủ tiếp . Tỉnh dậy đã là ngày thứ hai .
Vừa mới rửa mặt xong , chợt bên ngoài truyền đến tiếng Chu Diễn lớn giọng :
-Đệ đệ của ta cũng thật là. Cư nhiên ngủ là ngủ lâu như vậy , hại ta đều chạy mấy chuyến. Không được, về sau vẫn là luyện tập một chút. Miễn cho hắn vừa nhát gan, vừa kêu khóc , vừa thích ngủ.
Hà Doanh nghe xong kêu khổ không thôi . Lúc này thanh âm Chu Viễn lại vang lên :
-Ngươi cứ mạnh miệng , ngày hôm qua thấy nàng lên đấu, ai là người gấp tới độ muốn khóc ? Còn chuẩn bị tìm người diệt công tử Ly kia . sau nàng lại nhào tới lòng ngươi khóc , là ai đã cười ngây ngô suốt hồi lâu ? kêu lên là vẫn còn đệ đệ tốt , uy phong ! Nàng ngủ lâu như vậy, tựa hồ vừa có người nói , tiểu đệ thân thể quá yếu , lại vừa bị kinh động, để cho nàng nghỉ ngơi tốt một chút !
Một loạt các câu hỏi liên tiếp , Chu Diễn cứng họng nói không nên lời . Lúc này bên ngoài tiếng cười vang lên . Một lát sau , thanh âm hận hận của Chu Diễn với vọng lại :
-Ngươi cũng không phải là đàn bà , sao lại lắm chuyện như vậy chứ !
Nghe được thanh âm bại hoại của hắn , mọi người lại cười lên ha hả .
Không nghĩ tới bên ngoài lại náo nhiệt như vậy , Hà Doanh nhìn lại trang phục mình một chút , biết không có gì không ổn mới đi ra .
Nàng vừa tới , bảy tám thiếu niên liền nhìn về phía nàng . Ánh mắt tràn đầy kinh diễm . Một thiếu niên mặc trang phục thư sinh đánh giá Hà Doanh , cười nói :
-Nguyên lai Hà Ngọc tiểu công tử đúng là phong lưu trí nhã khắp thiên hạ , các ngươi kể ta còn không tin.
Chu Diễn vừa thấy nàng , liền nhanh chóng đi tới chỗ của nàng. Đi tới trước mặt nàng , hắn gắt gao nắm chặt hai vai nàng , vui mừng nói :
-Ha ha , huynh đệ , ngươi cũng thức dậy rồi , mau xem ca ca mang gì tới cho ngươi a.
Hắn đưa Hà Doanh tới một cái hộp. Hà Doanh xem xét một chút , mặt trên đặt một thanh trường kiếm cổ , một cái giới tử , còn có một tập ngân phiếu . Chu Diễn đắc ý nói :
-Ngân phiếu mới có một vạn kim ,còn có cả bốn vạn kim , ta đã phái người đi thu về , bốn năm ngày mới có thể đưa về.
Hẵn lãng thanh cười to nói :
-Huynh đệ , ngươi quá kém , mới đánh có một chút đã ngủ mê mệt . Ngươi còn không biết , vị công tử đó còn thiêu chút nữa là quỳ xuống cho ta . Ha ha … quá thống khoái.