Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 39: Đào Thoát





Hắc y nhân hình như không vội chút nào, Hà Doanh thậm chí có thể cảm giác được, hắn còn rất đắc ý.
Lúc này, Lê Thanh chậm rãi hỏi:
- Không biết các hạ muốn từ chỗ Lê mỗ nhận được những gì?
Những lời này của hắn vừa mới nói ra, Lộ Minh đã kêu lên:
- Đại ca, huynh?
Lê Thanh vung tay lên, ngăn lại tiếng kinh hô của hắn.
Không chỉ là Hà Doanh , ngay cả hắc y nhân cũng cảm giác được Lê Thanh đã nhượng bộ. Xem ra, chỉ cần điều kiện cũng không phải quá khó xử, Lê Thanh sẽ đáp ứng. Lúc này, Hà Doanh nghe hắc y nhân hình như đang cúi đầu lẩm bẩm: "Ta cần phải yêu cầu cái gì làm khó hắn mới được".
Khi nghe nói như thế, trong lòng Hà Doanh âm thầm giật mình! Lẽ nào, trong chuyện này hắn tự mình làm, đây là chủ ý của hắn sao? Không, không có khả năng. Dáng vẻ của hắn không giống! Có thể, đây là người khác sắp đặt.
Hắc y nhân lúc này ngẩng đầu lên, nói có chút đắc ý:
- Được! Ngươi đã muốn ta nói điều kiện, vậy ngươi tự chặt một tay đi. Điều kiện này rất đơn giản phải không? Một cánh tay đổi lại một tiểu mỹ nhân.

Lộ Minh lo lắng liếc mắt nhìn Lê Thanh, lạnh giọng nói:
- Đổi lại một người khác!
- Đổi lại một người khác?
Hắc y nhân nở nụ cười. Vẻ mặt đó của hắn, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời. Ngửa mặt lên trời cười như điên không thôi. Lúc này, Lộ Minh lại nhìn về phía Lê Thanh, chờ hắc y nhân kia ngừng, còn nói thêm:
- Cái này có cái gì buồn cười chứ? Một nữ nhân xinh đẹp thôi mà, chẳng qua cũng chỉ là một số tiền không nhỏ. Cấp bậc của tướng quân chúng ta ra sao, nữ nhân như nàng, sao có thể đáng giá bằng một cánh tay của ngài?
Hắn nói đặc biệt nghiêm túc,vẻ mặt kia đúng là kiên định không thể thay đổi. Ánh mắt hắc y nhân dời về phía Lê Thanh, thấy hắn không lên tiếng, không khỏi lại một trận cười to.
Đúng lúc này, tiếng cười hắn dừng lại. Bỗng nhiên quát một tiếng:
- Tặc tử ngươi dám!
Vừa nói đồng thời, chân hướng về sau phi thân. Đúng lúc này, cánh tay Lê Thanh giương lên, một vật hướng về phía cổ tay hắc y nhân." Phanh " một tiếng, cánh tay hắn tê rần, thanh kiếm rơi bịch xuống trên mặt đất.
Hắc y nhân lúc này đã đá bay người đánh lén, bèn cười lạnh một tiếng, nói:
- Chỉ có chút tài mọn!
Đúng lúc này, tay Hà Doanh bỗng nhiên khẽ di chuyển, không một tiếng động đẩy cánh tay hắn đang kề sát cổ họng mình.
Khi hắc y nhân còn đang kinh ngạc, thân thể nàng nhanh nhẹn lùi về phía sau, nhìn qua giống như là chỗ đặt chân hơi chênh vênh, sắp muốn ngã. Trong tiếng hét "Cẩn thận" của Lê Thanh. Hà Doanh lại không hay biết thoát ly khỏi bàn tay của hắc y nhân, đang đứng ở bên cạnh.
Gặp cơ hội ngàn năm này, lập tức Lê Thanh một kiếm bay tới. Cùng lúc đó, chuôi kiếm của viên tướng mới vừa bị đá bay kia cũng bắn ra, mạnh mẽ theo tiếng gió gào thét mà tới.
Trong lúc này, cánh tay hắc y nhân vươn tới, muốn bắt lại Hà Doanh. Hà Doanh cũng trong lúc này, dưới chân không ổn định, cả người như ngã xuống mặt đất. Vừa lúc làm cho cánh tay hắn chụp vào khoảng không. Trong nháy mắt, hắc y nhân đụng phải ánh mắt mỉm cười của Hà Doanh.
Hắn chợt quát một tiếng, bỗng nhiên thân thể thoáng cử động, trên không trung hiện ra vài ảo ảnh. Chớp mắt, Lê Thanh và thanh kiếm của thủ hạ kia toàn bộ rơi vào khoảng không. Nhưng thân ảnh hắc y nhân đã ngoài xa mấy chục thước. Tiếng cười từ xa xa truyền đến, thật lâu không ngừng.
Lúc Hà Doanh đang sắp ngã xuống, một hộ vệ đỡ lấy nàng. Nàng thật vất vả mới đứng vững, Tiểu Hoàn đã vọt tới trong lòng nàng, khóc rống lên. Hà Doanh vỗ lưng nàng, sự hoài nghi đối với hành động của hắc y nhân vẫn không dứt.
Lúc này, Lê Thanh cũng vọt tới trước mặt nàng. Hắn kinh ngạc nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên dang tay ôm nàng vào trong lòng. Hắn ôm rất chặt, làm cho Hà Doanh gần như nghĩ rằng hắn đang sợ hãi.

Tâm tư Hà Doanh vẫn rất căng thẳng, lúc này ở trong ngực hắn, không những không thả lỏng, trái lại cảm giác uể oải tới cực hạn dấy lên trong lòng. Nàng vùng thoát ra, cũng không nhìn về phía Lê Thanh, chỉ dịu dàng thi lễ, nhẹ nhàng nói:
- Thiếp thân thể không khỏe, xin cáo lui.
Dứt lời, đưa tay tới Tiểu Hoàn bên cạnh. Tiểu Hoàn đỡ nàng, hai người đi vào trong viện.
Mới đi được vài bước, Lê Thanh bỗng nhiên vọt đi tới, nhìn Hà Doanh kêu lên:
- Doanh nhi, vừa rồi ta, ta không phải không muốn.
Hà Doanh hướng hắn cười, nhẹ nhàng lễ phép nói:
- Thiếp hiểu mà.
Mặt nàng xám trắng, môi run rẩy. Lê Thanh nhìn thấy nàng như vậy, cũng không dám nói gì nữa, sững sờ đứng tại chỗ nhìn nàng rời đi.
Lúc này, Lộ Minh đi tới phía sau hắn, khẽ nói:
- Đại ca, huynh rơi vào tròng rồi.
Lê Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sau khi đánh Lộ Minh một cái, mới nói từng câu từng chữ:
- Lộ Minh, ngươi ngày càng tự tiện!
Dứt lời, hắng giọng, tay áo vung lên, bước đi.
Lộ Minh ngơ ngác đứng ở tại chỗ, nửa ngày không cử động. Lúc này, một trung niên nhân vóc dáng hơi nhỏ đi tới phía sau hắn, thấp giọng nói:
- Công tử, tiểu nhân đã sớm nói với người. Dù là huynh đệ, hai bên trong lúc đó cũng không thể can thiệp nhiều, huống chi, các ngươi chỉ là kết nghĩa, ngươi vẫn là thuộc hạ của hắn.
Lộ Minh nhếch miệng, nửa ngày không nói gì. Trung niên nhân kia còn nói thêm:
- Tướng quân hành sự, tự có phép tắc của hắn. Hà Doanh chỉ là một nữ tử nho nhỏ, tướng quân cho dù buông tha nàng, thật tâm thu nạp nàng, cũng không phải cái chuyện lớn gì. Công tử, chấp mê bất ngộ, vẫn là ngươi a.
Sau khi hắn nói xong, cúi đầu thở dài một hơi, mặc cho Lộ Minh đứng ở đó, tự động rời khỏi.

Hà Doanh lần này đúng thật là bị dọa ngây người. Vừa rồi trong khoảng thời gian lâu như vậy,chuyện sinh tử của nàng bị người khác nắm trong tay. Nàng vẫn cố gắng kiên cường. Hiện tại được cứu sống, cái ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng, chính là muốn khóc lớn một hồi.
Không biết tại sao, lúc này nàng một chút nước mắt cũng không có. Ngồi yên trên ghế, mặc cho Tiểu Hoàn giúp nàng lau mặt, ôm đầu và vai. Nhưng môi Hà Doanh không có cách nào đình chỉ run rẩy. Tiểu Hoàn biết nàng trong lòng thật là cực kỳ sợ hãi, tuy nhiên, tiểu thư cũng rất kiên cường, qua không lâu sau sẽ tự động hồi phục. Bởi vậy, nàng cũng chỉ ở một bên cẩn thận nhìn nàng, vừa chờ nàng trấn tĩnh lại.
Qua một hồi lâu, Hà Doanh mới run rẩy nói:
- Tiểu Hoàn, vừa rồi ta rất sợ.
Tiểu Hoàn nghe được nàng rốt cục đã nói ra, trong lòng không khỏi hài lòng không thôi. Nàng cười nói:
- Tiểu Hoàn cảm thấy tiểu thư thật là lợi hại a. Nếu như là người khác, chỉ sợ sớm đã bị hù dọa đến hôn mê bất tỉnh. Tiểu thư không chỉ bình tĩnh như thế, một giọt nước mắt cũng không chảy.
Nghe được nàng khích lệ, Hà Doanh tâm tình thoải mái. Nàng nghĩ đến: "Đúng vậy, lúc sau cùng, vài công phu kia của ta, lúc đó chẳng phải dùng cực kỳ tài tình sao? Ngay cả người như Lê Thanh đứng bên cạnh cũng nhìn không ra. Bình tĩnh như vậy, thật đúng là không mấy người có thể làm được."
Vừa nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy đắc ý. Nàng mỉm cười, chỉ là cơ thể có chút cứng ngắc, cười hơi khó coi mà thôi. Tiểu Hoàn thấy nàng rốt cục bình tĩnh lại, không khỏi vui vẻ hát một khúc nhạc. Hát một hồi, nàng nói:
- Tiểu thư, vừa rồi di nương gọi là Nguyệt Nhi ở bên cạnh nhìn, hắc hắc, sắc mặt cũng xanh.
Hà Doanh kỳ quái hỏi:
- Vì sao?
Tiểu Hoàn hài lòng nói:
- Bởi vì tướng quân quan tâm người a. Lúc đó tướng quân để tay ở phía sau, run rẩy một hồi. Hắc hắc, nghĩ đến cái này, muội cũng cảm thấy hài lòng.
Hà Doanh cười cười, cũng không có để ở trong lòng.