Mỗi buổi sáng sau khi cùng mẫu hậu đánh cờ xong Tô Tiểu Tuyết sẽ trở về Đông Cung chăm sóc mấy chậu hoa của mình. Số hoa thảo này đều là Thái tử điện hạ mỗi năm sinh thần tặng cho nàng, không phải ngài keo kiệt không tặng vật phẩm quý giá mà là nàng khăng khăng muốn chăm sóc hoa thảo. Một mình trong Đông Cung buồn chán như vậy nếu còn không tự tìm niềm vui há chẳng phải khiến bản thân phiền muộn chết sao?
Thu Dung theo sát phía sau hầu hạ, nhìn ra cả ngày hôm nay Thái tử phi nương nương rất có tinh thần: “Hiếm khi thấy Thái tử phi nương nương cười vui như vậy, ngài là gặp chuyện gì vui hay sao?”
“Ngươi cũng nhìn ra?”
“Hai mắt của ngài đều đang toả hào quang kìa.”
Tô Tiểu Tuyết chọn Thu Dung làm cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng chính vì cô nương này thông minh lanh lợi, lại có thể nhìn ra được tâm tình chủ tử. Ngay cả mẫu hậu cả ngày diện vô biểu cảm mà Thu Dung vẫn đoán ra được lúc nào mẫu hậu vui vẻ mà nhắc nhở nàng tìm cách lấy lòng.
Không sai, hôm nay Tô Tiểu Tuyết đúng là có chuyện vui. Từ ngày trở về Liên Hạ Thái tử luôn được phụ hoàng ân chuẩn cùng ngài lâm triều, còn giao cho nàng xử lý không ít sự vụ quan trọng. May mắn Thái tử sau chuyến đi này hiểu chuyện không ít, không chỉ khiến phụ hoàng tín nhiệm mà xử lý sự vụ trong triều ổn thoả đâu vào đấy, bá quan văn võ ánh mắt nhìn nàng cũng khác đi.
Ngày trước bọn họ đều xem thường Thái tử, cho rằng Thái tử ấu trĩ không có tài năng phẩm đức, vị trí Thái tử để nàng ngồi là mối nguy hại cho giang sơn xã tắc. Nhưng bây giờ Đông cung ngày càng náo nhiệt, quan quyến luân phiên đến nơi bái phỏng không phải nịnh bợ thì là lôi kéo kết thân. Người đều bị Tô Tiểu Tuyết khéo léo đuổi đi, nàng biết Thái tử điện không thích câu kết với quan lại, thân là thê tử nàng dĩ nhiên phải nghe theo phu quân.
Chủ bộc hai người đang nói chuyện thì một cung nữ khác vội vã tiến vào truyền tin: “Thái tử phi nương nương có Yên Thuyên quận chúa cầu kiến.”
Tiểu Tuyết mạc danh kì diệu, mới sáng sớm Chu Bình đi tìm nàng là có việc gì?
“Tuyên.”
Rất nhanh Chu Bình cùng với cung nữ báo tin đi vào, không thèm hành lễ đã mở miệng yêu cầu: “Biểu tẩu chúng ta đến Hạnh Hoa Cung thỉnh hoàng hậu nương nương đến phật đường được không?”
Nha đầu này từ khi nào kính phật rồi?
Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng Tô Tiểu Tuyết vẫn chấp nhận đi cùng Chu Bình đến Hạnh Hoa Cung. Các nàng đã có ý mời Hạ Khuynh đương nhiên sẽ đi, chỉ dẫn theo một mình Tiểu Nhan hầu hạ.
Phật đường nằm bên trái từ đường Chu gia, tất cả bài vị của Chu gia đều đặt ở đây xếp thành năm hàng từ cao xuống thấp trải dài bất tận. Bên trong phật đường luôn có vài vị sư tăng đạo hạnh cao thâm phụ trách niệm kinh cầu bình an cho hoàng đế và niệm kinh siêu độ cho vong linh tiền nhân.
Tiểu Nhan đem hương đưa cho ba người rồi lẳng lặng lui xuống.
Chẳng biết từ khi nào ánh mắt Chu Bình trở nên cổ quái, một mực chăm chú quan sát bài vị trên cao: “Các vị liệt tổ liệt tông tuy Bình nhi không phải huyết mạch Chu gia nhưng cũng xem như con cháu Chu gia. Chu gia vạn đời tôn quý hưng thịnh, nhiều lần truyền ngôi tử tôn duy trì bền vững cho Liên Hạ. Quý vì yêu dân như con, thân vì quốc gia không ngại hy sinh. Nếu có một ngày Liên Hạ bị kẻ xấu lập mưu xâu xé, muốn ám hại đại vương tông thất, Bình nhi nguyện một lòng thề chết với Chu gia, với Liên Hạ tuyệt không hai lòng.”
Lời này Chu Bình nói giống như thệ ngôn khiến Hạ Khuynh có chút khó hiểu, nha đầu này rốt cuộc hôm nay bị cái gì thế?
Chu Bình nói xong rồi liền đứng dậy bỏ đi, chẳng chịu giải thích lời vừa nãy là có ý nghĩa gì.
Hạ Khuynh thoáng chau mày, không nhanh không chậm gọi: “Cầm Kỳ!”
Tố Cầm và Tố Kỳ đồng thời xuất hiện trước mặt nàng: “Hoàng hậu nương nương có gì sai bảo?”
“Đi theo nàng.”
“Vâng!”
Tiểu Tuyết trong lòng cảm thấy rất bất an: “Mẫu hậu, Bình nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Sao nói chuyện lại khó hiểu như vậy a?”
“Bản cung cũng là lần đầu thấy nàng như vậy.”
…
Rời khỏi phật đường chưa lâu thì đến cổng thành Chu Bình đột nhiên dừng cước bộ.
“Cầm Kỳ không cần theo dõi bản quận chúa nữa!”
Tố Cầm và Tố Kỳ ở trên mái nhà giật mình thon thót, kinh hãi nhìn sang đối phương, sao Yên Thuyên quận chúa có thể phát hiện ra các nàng!?
Chu Bình bình tĩnh chỉnh sửa vai áo có hơn nhăn: “Nói với hoàng hậu nương nương bản quận chúa không sao chỉ là trước khi thành thân trong lòng căng thẳng mới nói ra những lời đó.”
Tố Cầm và Tố Kỳ nhìn nhau lần nữa rồi nhún người biến mất.
Chu Bình không hồi phủ mà trực tiếp hướng phủ của Quốc quận vương đi thẳng. Từ xa Chu Linh Kỳ nhác thấy Chu Bình liền vui vẻ chạy ra choàng vai bá cổ.
“Tiểu Bình nhi ngươi không phải đang lo hôn lễ hay sao? Sao hôm nay lại cất công sang đây tìm ta vậy?”
“Liễu Yến và Nguyệt Hoa đã về chưa?”
“Vừa về đến, các nàng đều đang ở đây, có cả thái hoàng cô nữa.”
Chu Bình nhanh chóng vào phủ gặp Chu Điềm và Tôn Tử Y ngoan ngoãn hành lễ vấn an. Vừa vặn Chu Liễu Yến và Chu Nguyệt Hoa nghe tin đi ra, các nàng một thân nhuyễn giáp vẫn còn dính đầy bụi sa mạc khẳng định là do vội vã từ đại mạc trở về.
Chu Liễu Yến dễ dàng khoác tay lên đỉnh đầu Chu Bình: “Nha đầu nhà ngươi cuối cùng cũng lấy được Mộ Dung thị rồi, cung hỉ! Cung hỉ a!!”
“Lại trêu đùa ta.”
“Hai ngày nữa ngươi thành thân rồi sao không về phủ chuẩn bị?”
“Chuẩn bị làm gì?”
Các nàng đều bị Chu Bình dọa sợ: “Hả?”
Chu Bình bình tĩnh vén váy ngồi xuống ghế: “Trong phủ có hạ nhân, bọn họ giúp ta làm.”
“Ngươi nói chuyện phải nói rõ ràng ra chứ!”
“Đúng rồi, Thư Bảo và Như Ý đâu?”
Vừa dứt câu Chu Thư Bảo và Chu Như Ý cùng đi ra: “Tìm bọn ta?”
Chu Bình mạc danh kì diệu nhìn biểu tỷ muội tụ tập đông đủ trước mặt: “Các ngươi sao ở đây hết thế?”
Chu Thư Bảo cười chỉ vào hai người bên cạnh: “Nghe Liễu Yến và Nguyệt Hoa về nên bọn ta đến xem thôi.”
“Vậy chúng ta đi tìm An An đi.”
“Tìm An An làm gì? Nàng tâm trí đều đặt trên người phu quân rồi, nhìn mặt chúng ta có khi cũng thấy phiền nha!”
Chu Bình xua xua tay phản bác: “Lâu rồi chưa gặp nhau, tỷ muội chúng ta hảo hảo chơi cho tận hứng đi.”
Chu Như Ý gật gù tán thành: “Tốt, vậy đến Phúc Dương Lâu đi! Ở đó để Thư Bảo có thể nhìn thấy người trong mộng!”
Chu Thư Bảo đầy mặt xấu hổ trừng mắt cảnh cáo Chu Như Ý.
“Vẫn còn thiếu Diệu Cơ và Tiểu Thái tử!”
“Các nàng sớm ở Phúc Dương lâu rồi.”
“Sao ta không biết nhỉ?”
Chu Linh Kỳ lui tới hoàng cung cũng rất nhiều lần nhưng chưa nghe Chu Diệu Cơ được Hoàng hậu nương nương thả ra.
“Ta nhờ Thái tử biểu tỷ cầu xin nương nương, Hoàng hậu cho phép Diệu Cơ ra ngoài ngày hôm nay thôi.”
“Vậy đi thôi.”
Sáu người rời khỏi quận vương phủ ghé đến chỗ Chu An bảo nàng cùng đi. Chu An đang rảnh rỗi không có gì làm nên đi theo các nàng, dù gì tỷ muội lâu ngày không gặp cũng muốn hảo hảo ôn chuyện.
Đến Phúc Dương Lâu tiểu nhị dẫn các nàng lên lầu, nhã gian đã được Chu Bình dặn người chuẩn bị trước. Chu Diệu Cơ và Chu Túc Nhi sớm đã có mặt, các nàng đồng dạng nguyệt nha bạch y, đoan chính ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Chu Diệu Cơ không gầy đi chút nào, bộ dáng thanh thoát trẻ trung, chỉ có gương mặt còn vương vấn phiền muộn. Thấy Chu Bình, Chu Diệu Cơ cũng không quá khích như lúc trước nữa, yên lặng đưa mắt dõi theo nhất cử nhất động của nàng.
Chu Túc Nhi nhịn không được vỗ bàn càm ràm: “Đến trễ thật, ta đói sắp chết rồi!!”
Chu Nguyệt Hoa ngồi xuống nhanh nhất: “Ngươi để biểu tẩu ở Đông Cung một mình sao?”
“Nàng cũng không muốn đi, mấy ngày nay đã theo mẫu hậu ăn chay rồi.”
“Ta nghe nói hoàng hậu nương nương cũng quy y rồi?”
Chu Túc Nhi cầm trản trà vừa được tiểu nhị châm đưa lên miệng uống một ngụm: “Mẫu hoàng cũng theo mẫu hậu ăn chay chỉ có ta là ăn mặn, mỗi lần dùng cơm là phải ngồi cách xa ra.”
“Vậy hôm nay ngươi phải ăn cho tận hứng, Chu Bình hiếm khi mới mời chúng ta một bữa mà!”
Các nàng tuy là nữ nhân nhưng ăn cũng không ít hơn nam nhân, rượu uống mấy vò vẫn không suy suyển, bộ dáng nhất định không say không về. Tỷ muội lâu ngày gặp nhau hàn huyên đôi ba câu còn bêu xấu lẫn nhau khiến nhã gian náo nhiệt hơn hẳn. Chỉ có Chu Diệu Cơ ngồi yên không nói gì dần dần liền khiến mọi người mất tự nhiên.
Chu An ra dấu với Chu Túc Nhi, nàng liền hiểu ý nhường chỗ cho Chu An.
Chu An ngồi cạnh Chu Diệu Cơ rót rượu cho nàng: “Ngươi biết uống?”
“Một chút.”
Đúng lúc này Chu Linh Kỳ lại lên tiếng châm chọc: “Cả kỹ viện cũng đã đi qua lẽ nào rượu lại không biết uống?”
Sắc mặt Chu Diệu Cơ tối đen như mực, khó chịu một hơi uống cạn chén rượu. Thấy Chu Diệu Cơ sảng khoái uống hết cả một chén rượu, mọi người liền xôn xao tranh nhau uống xem thử ai say trước.
Chu Bình không biết uống rượu, chuyện này ai cũng biết liền thi nhau ép nàng uống. Nơi này chỉ có tỷ muội các nàng với nhau, Chu Bình không ngại uống vài chén, mới qua chén thứ ba hai gò má liền ửng hồng, mắt mơ màng không nhận ra ai với ai.
Mắt thấy Chu Bình sắp bị chuốc say rồi Chu An vội khoát tay ngăn cản: “Được rồi, được rồi! Các ngươi xem Bình nhi say rồi còn bắt nàng uống nữa nàng sẽ ngất đi đó.”
“Đã nói không say không về, uống một chút nữa cũng không sao!!”
Chu Túc Nhi có chút đau đầu, Chu Bình bắt đầu nói nhảm rồi!!!
Chu Liễu Yến hào phóng rót tràn chén đưa cho Chu Bình: “Hảo muội muội, ta cùng ngươi uống.”
Tức giận rút chiếc phiến mang theo bên người đánh vào tay Chu Liễu Yến: “Nói bậy, ta mới là tỷ tỷ ngươi!”
“Vậy là ngươi chưa say, vậy phải uống hết chén này!”
Chu Bình liền một hơi uống sạch, đầu choáng váng muốn ngất đi.
Chu Nguyệt Hoa có chút không đành lòng đem Chu Liễu Yến kéo ngồi xuống: “Nàng say lắm rồi, ngươi đừng bắt nàng uống nữa!”
“Không sao, không sao!” Chu Bình xua tay, há miệng khúc khích cười như đồ ngốc: “Ta lâu lắm rồi mới được gặp các ngươi! Lần trước vì chuyện tình cảm mà thất lễ trước các ngươi khiến các ngươi vì ta mà lo lắng, ta uống một chén xem như bồi tội!”
Nói xong Chu Bình liền uống cạn chén rượu, còn trút ngược xuống biểu thị đã uống hết.
Biết khuyên không được Chu Thư Bảo lớn tiếng nói ra ngoài: “Tiểu nhị, mang một ít canh giải rượu vào đây!”
Chu An khó khăn lắm mới gỡ được chén rượu trên tay Chu Bình: “Đừng uống nữa, thấy ngươi bị bọn ta chuốc say như vậy Mộ Dung thị sẽ không vui đâu.”
Cái tên đó nhưng dao bén cứa nát tâm phế, Chu Bình tứ giận hất tay nàng ra, lớn tiếng quát ngược lại: “Không vui thì sao? Ta sống chết liên quan gì đến nàng?”
“Này, ngươi hồ đồ rồi.”
“Không cần nói nữa, là ta thú nàng, nghe lời phải là nàng nghe lời ta!”
“Bình nhi đường đường là quận chúa không nên khép nép e sợ trước mặt Mộ Dung thị!” Chu Như Ý rót một chén rượu tiếp tục giục nàng uống: “Ngươi phải uống cạn nó!”
Chu Bình bật cười, gật đầu, lần nữa một hơi uống sạch.
Tiểu nhị rất nhanh mang canh giải rượu đến, Chu Thư Bảo cầm lấy chén canh đi đến chỗ Chu Bình: “Bình nhi uống một ít canh đi.”
“Ta không uống.”
Không biết nghĩ cái gì Chu Bình cầm lấy chén rượu đi đến trước Chu Diệu Cơ: “Diệu Cơ, ngươi có hay không ghét ta?”
Chu Diệu Cơ ngẩn người, thành thực lắc đầu: “Không có.”
“Vậy sao ngươi không hề nhìn ta lấy một cái?” Chu Bình yếu ớt nở nụ cười: “Ta vì Ly Tranh mà khiến ngươi chịu ủy khuất, ngươi nửa điểm cũng không hận ta?”
“Tỷ tỷ không giận Diệu Cơ là tốt lắm rồi.”
Chu Bình cúi xuống ôm lấy nàng, dịu dàng vỗ vỗ lưng an ủi: “Hảo muội muội, chỉ có ngươi đối tốt với ta.”
“Bình nhi ngươi say rồi!!”
“Ta chưa say, ta còn muốn uống! Diệu Cơ ngươi uống với ta một chén đi!”
Chu Diệu Cơ bình tĩnh cầm lấy chén rượu: “Tỷ tỷ mời.”
Chu Bình bật cười, sảng khoái uống cạnh chén này.
Một chén lại một chén đến tận chiều tà các nàng mới chịu ra về, Chu Thư Bảo nhận trách nhiệm đưa Chu Bình hồi phủ. Chu Bình say đến mức ngủ quên ở trên lưng của Chu Thư Bảo, miệng lèm bèm gì đó nghe không rõ nhưng giống như nàng đang trách người khác.
Đến quận vương phủ Chu Thư Bảo hết tay gõ cửa đành lớn tiếng gọi: “Mở cửa! Quận chúa hồi phủ rồi!!”
Người mở cửa không ngờ lại là Tĩnh bá mẫu, thấy Chu Bình say mềm ngủ quên trên lưng Chu Thư Bảo liền nhíu mày: “Bình nhi sao thế?”
“Nàng nói tỷ muội lâu ngày không gặp muốn đi ăn uống ôn chuyện, nhưng hình như nàng có tâm sự suốt buổi chỉ biết uống rượu.”
Chu Tĩnh vội đỡ lấy Chu Bình từ trên lưng Chu Thư Bảo: “Cảm ơn ngươi, để ta sai hạ nhân đưa ngươi về phủ.”
“Không cần đâu, nếu không còn gì tôn nhi xin phép về trước.”
Nhận được cái gật đầu của Chu Bình, Chu Thư Bảo mới dám xoay người rời đi. Chu Tĩnh nhìn theo rồi nhíu mày nhìn trong lòng Chu Bình, sao lại uống say đến thế chứ?
Chu Tĩnh cúi người bế nàng vào phòng, kiếp trước nàng nhất định đã nợ nha đầu này rất nhiều tiền!!
Sư Viên vừa đi ra nhìn thấy liền lo lắng xem thử: “Vương gia, Bình nhi sao thế?”
“Nha đầu cùng với tỷ muội uống rượu tâm sự, không biết nói gì mà uống đến say mềm.”
“Bình nhi đâu biết uống rượu? Nha đầu cũng không thích mấy thứ đó sao hôm nay lại uống?”
“Thư Bảo có hỏi nhưng nha đầu không nói.”
Sư Viên vội vã tránh sang một bên: “Trước đưa Bình nhi vào nhà đi, thiếp thân đi nấu canh giải rượu cho nàng.”
Chu Tĩnh nhanh chóng bế Chu Bình vào trong nhà, vừa vặn gặp Mộ Dung Ly Tranh đang tìm kiếm trong sân liền gọi nàng. Mộ Dung Ly Tranh vừa từ bên ngoài trở về nghe Chu Tĩnh gọi liền chạy đến, không ngờ lại gặp Chu Bình.
“Bình nhi sao thế?”
“Ngươi sáng giờ đi đâu?”
“Nhi tức đi tìm nàng.”
“Nha đầu chưa từng uống rượu nhưng hôm nay lại say đến không biết đường về, bản vương nghĩ ngươi hẳn là biết lý do.”
Mộ Dung Ly Tranh hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: “Là lỗi của Ly Tranh.”
Chu Tĩnh xoay người đặt Chu Bình xuống tháp, vút một tiếng trong tay xuất hiện một thanh kiếm lạnh lùng kề cổ Mộ Dung Ly Tranh. Mộ Dung Ly Tranh một chút phản ứng cũng không có, yên lặng cúi đầu nhìn xuống đất.
“Ngươi đừng nghĩ Bình nhi yêu thương ngươi thì ngươi có thể sinh lòng phụ bạc, bản vương nhắc cho ngươi nhớ nếu chuyện này có tái diễn, dù cho Bình nhi có nói gì thì mạng ngươi cũng không giữ được đâu.”
Mộ Dung Ly Tranh cúi đầu nhận tội: “Nhi tức biết tội.”
Chu Tĩnh hừ lạnh, thu kiếm lại, xoay người bế Chu Bình về phòng.