Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 91




Sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy Chu Bình vui vẻ dắt tay Mộ Dung Ly Tranh hồi phủ nghỉ ngơi, hôm nay mệt mỏi không ít rồi. Vừa định ngã lưng xuống giường thì bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm phiền, định bụng sẽ mắng người kia một trận.

Nào ngờ lại bắt gặp Phù Nhi tóc tai rối bời, mặt nhỏ lem luốt nước mắt thê thê khóc to: “Quận chúa không xong rồi! Tiểu quận chúa vừa tỉnh dậy liền phát điên đem tất cả đồ đạc trong quận vương phủ đập nát, ai cũng khuyên không được, ngài mau mau đi xem thử đi!”

Chu Bình liếc nhìn phía sau bức bình phong, Mộ Dung Ly Tranh đang tắm rửa nên nàng cũng không làm phiền đối phương.

“Tiểu Thúy!”

Tiểu Thúy từ ngoài cửa bước vào: “Quận chúa có gì sai bảo?”

“Ta cùng với Phù Nhi đến phủ Phong hoàng cô một chuyến, nếu Ly Tranh có hỏi đừng nói ta đi đâu cứ bảo nàng nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng.”

Dặn dò xong Chu Bình liền cùng Phù Nhi rời đi, mã xa sớm đã đợi sẵn bên ngoài. Cả ngày hôm nay vô cùng mệt mỏi, Chu Bình sớm chịu không nổi ngủ thiếp đi trên xe. Phù Nhi cũng không dám đánh thức, đến phủ Phong quận vương mới gọi nàng dậy.

Còn đương ngồi trên xe ngựa đã nghe được tiếng đập vỡ đồ đạc, bất tri bất giác rùng mình, nhanh chóngcùng Phù Nhi tiến vào phủ. Vừa vặn một bình sứ thanh hoa xuất hiện bay về phía các nàng, Chu Bình thân thủ mau lẹ nghiêng người né tránh, mặt nhỏ cắt không còn một giọt máu.

Chu Diệu Cơ điên cuồng đem đồ đạc trong tầm tay đập vỡ hết, bộ tố y trên người nhăn nhúm dơ bẩn, tóc tai rối không chịu được. Nha hoàn trong phủ quỳ mọt trên đất sợ hãi nức nở khóc càng khiến phủ quận vương thê lương vô cùng.

Linh hoạt né những mảnh sứ trên đất đi đến chỗ Chu Diệu Cơ: “Diệu Cơ đừng làm loạn!”

Chu Diệu Cơ lúc đầu còn giận dữ nhưng khi nhìn thấy Chu Bình, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, lệ châu yếu ớt trượt dài trên gò má.

Thấy nha đầu như vậy Chu Bình cũng không đành lòng, bước đến dang tay kéo nha đầu dựa vào vai mình: “Không khóc, tỷ tỷ không phải đang trách ngươi.”

“Bình tỷ tỷ không cần ta nữa, ta không muốn sống nữa!”

“Ăn nói lung tung, ngươi là biểu muội của ta, sao ta có thể không cần ngươi nữa?” Chu Bình tranh thủ lúc Chu Diệu Cơ hoà hoãn liền kéo nàng ngồi xuống ghế, sẵn tiện rót đầy một chén trà: “Uống một chút đi.”

Chu Diệu Cơ chỉ cầm chứ không uống, phiến môi mỏng thoáng run rẩy, hướng Chu Bình thấp giọng hỏi: “Bình tỷ tỷ không thích Diệu Cơ sao?”

Chu Bình không biết nên trả lời thế nào, chung quy nàng luôn xem Chu Diệu Cơ là tiểu muội muội ngoan ngoãn, nha đầu có ý nghĩ quá phận nàng vẫn không nỡ trách.

“Ta là biểu tỷ, ngươi là biểu muội, tỷ tỷ đương nhiên phải thích muội muội rồi.”

Chu Bình dùng những lời này ám chỉ quan hệ giữa hai người không có gì khác ngoài tình cảm tỷ muội. Chu Diệu Cơ không phải đồ ngốc mà nghe không hiểu, kích động quỳ xuống dưới chân nàng khóc lóc cầu xin.

“Bình tỷ tỷ đừng như vậy! Ngươi trước đây thích ta nhất, ngươi nói sau này ngươi sẽ bảo vệ ta, yêu thương ta, tại sao bây giờ ngươi lại không cần ta nữa? Ta có chỗ nào không bằng Mộ Dung thị? Nếu tỷ tỷ muốn thành thân thì ta có thể gả cho ngươi, làm ơn, Bình tỷ tỷ đừng vứt bỏ ta mà!”

Chu Bình kinh hãi vội đưa tay nâng nàng dậy: “Ngươi mau đứng lên a.”

“Nếu Bình tỷ tỷ không đáp ứng Diệu Cơ thì ta sẽ quỳ mãi ở đây!”

Bất đắc dĩ trút một tiếng thở dài, Chu Bình vén váy ngồi xổm xuống trước mặt Chu Diệu Cơ: “Diệu Cơ ngươi hiểu chúng ta là không thể, đúng không?”

Chu Diệu Cơ lập tức choàng người ôm chầm lấy Chu Bình: “Chúng ta có thể! Chúng ta thiên sinh nhất đối, thương thiên tác hợp, không bao giờ có chuyện không thể!”

“Diệu Cơ ngươi bình tĩnh nghe ta nói.”

“Ta không cầu gì hết, Bình tỷ tỷ, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi thôi!”

“Diệu Cơ ngươi vẫn còn rất nhỏ, ngươi chưa hiểu ái tình là gì, hoạ chăng là ngươi ngộ nhận tình cảm tỷ muội thành thứ tình cảm khác mà không phải là tình yêu.”

“Ta không còn nhỏ, vài ngày nữa đến lễ cập kê của ta!”

Biết khuyên không được, Chu Bình đành lạnh giọng phản bác: “Ta cái gì cũng có thể đáp ứng nhưng không có chuyện ta từ bỏ Ly Tranh để thú ngươi.”

Chu Diệu Cơ sững sờ ngã ngồi xuống dàn, hai mắt trừng trừng mở to nhìn Chu Bình.

“Tại sao!? Ta thích ngươi trước Mộ Dung thị, yêu ngươi nhiều hơn Mộ Dung thị, tại sao ngươi vẫn chọn Mộ Dung thị mà không phải là ta!?”

“Ngươi bình tĩnh lại có được không hả?”

“Ta đang rất bình tĩnh!”

Chu Diệu Cơ trong lúc nóng giận đã mạnh tay xô ngã Chu Bình, đôi hắc mâu xinh đẹp chẳng biết từ lúc nào đong đầy hận ý. Chu Bình suýt chút ngã vào mấy mảnh sứ dưới đất, kinh hoàng nhìn chằm chằm Chu Diệu Cơ, nha đầu này thật sự thay đổi rồi.

“Thân là Quận chúa lại làm ra hành vi thất đức không sợ người khác cười nhạo sao?”

Vội xoay người về phía phát ra tiếng nói, phát hiện Mộ Dung Ly Tranh đã đứng phía sau cánh cửa: “Ly Tranh?”

Mộ Dung Ly Tranh một thân tố y mộc mạc, ngoại bào cũng không kịp khoác, tóc dài ướt sũng nước nhất định là vội vã chạy đến đây.

“Nàng đi sao không nói với ta lời nào?”

Chu Bình chột dạ xoắn xuýt tay áo, nàng chính là sợ Ly Tranh đi sẽ càng khiến Diệu Cơ kích động. Quả nhiên Chu Diệu Cơ vừa nhìn thấy Mộ Dung Ly Tranh liền kích động nhặt một mảnh sứ giữ chặt trong tay hướng nàng đâm tới.

Mộ Dung Ly Tranh tức thì vung chiêu bẻ ngoặc tay cánh Chu Diệu Cơ ra sau lưng, đem mảnh sứ trong tay nàng đoạt đi.

Chu Diệu Cơ thống khổ kêu: “A! Đau!!!”

Nhác thấy tay áo Mộ Dung Ly Tranh dính máu, Chu Bìnhhốt hoảng kéo tay áo nàng lên, không ngoài dự đoán lòng bàn tay đều là máu.

“Ly Tranh ngươi chảy máu nhiều quá!” Chu Bình thất thanh hô to: “Gọi lang trung đến, mau lên!”

Mộ Dung Ly Tranh nhìn bàn tay đầy máu của mình, khi đoạt mảnh sứ từ tay Chu Diệu Cơ không nghĩ chính mình sơ suất để nàng ta rạch một đường.

Vừa vặn Chu Phẫn và Vương Quân Nhã từ nội cung trở về, thấy khắp phủ tràn đầy mảnh sứ, Chu Diệu Cơ ngã ngồi trên đất khóc không thành tiếng, tóc tai y phục một mảng hỗn loạn.

Vương Quân Nhã khiếp sợ chạy đến lay người nàng: “Diệu Cơ! Diệu Cơ ngươi sao thế?”

Chu Diệu Cơ không ngừng run rẩy, nàng vừa làm gì? Nàng sao lại tấn công Mộ Dung thị? Chỉ vì hận không thể có được Bình tỷ tỷ mà nàng lại đả thương Mộ Dung Ly Tranh, Bình tỷ tỷ nhất định sẽ hận nàng đến tận xương tủy.

Lang trung được gọi nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy vết thương của Ly Tranh liền tá hỏa vội vã giúp nàng cầm máu.

“Đại phu, Ly Tranh có sao hay không a?”

Đại phu cẩn thận đổ bột thuốc cầm máu lên miệng vết thương, hai chân mày không ngừng nhíu chặt: “Vết thương nhỏ không tổn thương đến kinh mạc, chỉ cần không làm việc quá sức là được. Vi thần nghe nói tân phò mã thường xuyên dùng kiếm, việc này là đại cấm kị, phải chờ vết thương lành hẳn mới được dùng lạu đao kiếm.”

Mắt thấy Chu Bình sắp khóc ngất đến nơi, Mộ Dung Ly Tranh dùng tay trái xoa đầu nàng dỗ dành: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”

Vương Quân Nhã không nghĩ Chu Diệu Cơ lại dám làm ra loại này, hoảng loạn lùi về sau hai bước muốn ngất. Chu Phẫn nhanh tay đỡ lấy nàng, hướng Phù Nhi ngoắt tay, đối phương liền chạy đến đỡ vương phi về phòng nghỉ ngơi.

An bài xong Vương Quân Nhã, Chu Phẫn hít một hơi thật sâu rồi quát đám gia nhân đang hóng hớt ngoài cửa: “Các ngươi đưa quận chúa về phòng, không được cho nàng ra ngoài nửa bước!”

Nha hoàn vội vã chạy vào đỡ tiểu quận chúa đứng dậy đưa nàng trở về phòng, mà nàng một chút phản kháng cũng không có, ngây ngây ngốc ngốc tùy người bài bố.

Chu Phẫn không nói hai lời trực tiếp quỳ xuống.

Chu Bình sợ đến mức hồn lạc phách xiêu, hoảng hốt đưa tay kéo Phẫn hoàng cô đứng dậy: “Hoàng cô đừng làm như vậy! Ngài mau đứng lên đi, ngài làm vậy Bình nhi sẽ tổn thọ mất!!”

Nước mắt bất lực và thống khổ lũ lượt rơi xuống, Chu Phẫn yếu ớt gục đầu nghẹn ngào thốt từng chữ: “Hoàng cô không thể dạy dỗ Diệu Cơ khiến nha đầu gây ra bao nhiêu chuyện thị phi, còn làm phiền ngươi và tân phò mã, hoàng cô thật sự không còn mặt mũi nhìn ngươi và Tĩnh hoàng tỷ nữa.”

Chu Bình thấy khuyên không được liền quỳ xuống theo: “Phẫn hoàng cô đừng nói như thế, đều là do Bình nhi! Lẽ ra Bình nhi phải giữ chừng mực không nên quá phận thân thiết với Diệu Cơ!”

“Không phải lỗi của ngươi.”

Mộ Dung Ly Tranh cũng không thể trơ mắt nhìn, ra hiệu cho nha hoàn dìu Chu Phẫn đứng lên.

“Chuyện này không ai mong muốn, hoàng cô đừng tự trách mình, thời gian tới chỉ cần ta không gặp Diệu Cơ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Ngươi tha thứ cho nàng?”

“Diệu Cơ là biểu muội của ta, ta sao có thể hận nàng?”

Chu Bình nhìn ra ngoài cửa, vội vàng chuyển đề tài: “Trời cũng tối rồi, hoàng cô chiếu cố nàng còn ta đưa Ly Tranh về.”

“Ta bảo hạ nhân đưa các ngươi về.”

Các nàng cũng không nán lại lâu nhanh chóng ra về, hạ nhân trong phủ đưa các nàng đến tận phủ mới chịu đi về. Chu Bình từ từ dìu Mộ Dung Ly Tranh vào trong phủ nào ngờ bị Chu Tĩnh và Sư Viên phát hiện nhưng các nàng không hỏi gì cả. Trời đã tối không nên làm náo động cả phủ, chờ sáng mai hỏi cho ra lẽ cũng được.

Sáng sớm hôm sau Chu Bình bị lôi từ trên giường xuống, Chu Tĩnh hỏi vết thương của Ly Tranh là từ đâu có, các nàng úp úp mở mở không chịu nói thật. Nha đầu Tiểu Thúy liền khai báo các nàng tối qua đến phủ của Phong quận vương, chuyện về sau không cần nói cũng biết.

Chu Tĩnh không nói nhiều lời, trực tiếp đến phủ của Chu Phẫn.

Các nàng mười mấy năm trước vì hoàng vị đối đầu nhau, hiện tại lần nữa vì nhi nữ mà đối đầu nhau.

“Bản vương nể tình Chu Diệu Cơ là điệt nhi mà không truy cứu nàng năm lần bảy lượt làm phiền Bình nhi nhà ta, nhưng nha đầu ngày càng quá đáng dám đả thương tức phụ của ta, ngươi nói chuyện này phải giải quyết thế nào hả?!”

Chu Phẫn là mẫu thân sao có thể không thương xót Chu Diệu Cơ nhưng không suốt đời bao che cho nàng: “Hoàng tỷ đã nói ta cũng không lời biện bạch, chuyện này là ta sai, ta không nên dung túng nàng làm xằng làm bậy. Bây giờ chuyện này ai giải quyết cũng không tốt, chi bằng chúng ta nhờ đại vương chủ trì, ngươi nói có được hay không?”

Các nàng cùng nhau đến hoàng cung đem chuyện nói với Chu Quân.

Chu Quân sớm nghe được chuyện này từ Hạ Khuynh cũng không mấy bất ngờ, gọi bát vị quận vương họp mặt lại đưa ra cách xử trí Chu Diệu Cơ.

Mỗi người một ý, người bảo Diệu Cơ còn nhỏ nên khuyên không nên phạt. Người cho rằng còn nhỏ phải uốn nắn cho tốt bằng không sau này trưởng thành tâm tư sẽ không đoan chính.

Các nàng tranh cãi một hồi cuối cùng lại hỏi ý người trong cuộc— Chu Bình.

Chu Bình đứng giữa vô cùng khó xử, phạt không được nhưng khuyên cũng không thành đành nói: “Diệu Cơ tuổi nhỏ nông nổi giống như đại hoàng cô nói nên khuyên không nên phạt. Nhưng thất hoàng cô cũng có cái lý của mình, nhỏ không răn lớn không thể thành người, vì vậy Bình nhi không dám nêu ra chủ ý gì.”

Chu Quân suy nghĩ nửa ngày mới chịu lên tiếng: “Được rồi, quả nhân không phạt nhưng cũng không có nghĩa là sẽ tha. Trước để Diệu Cơ lại trong cung cho Khuynh nhi dạy dỗ, quả nhân tin nàng có biện pháp dạy dỗ Diệu Cơ.”

Mọi người nhất trí, có Hoàng hậu dạy dỗ mọi người càng yên tâm.

Chu Phẫn mừng rỡ liên tục cảm ơn Chu Quân.

Chu Tĩnh có chút bất mãn, dù là điệt nhi nhưng Diệu Cơ có ý tổn thương Chu Bình còn làm tay Ly Tranh bị thương, như thế nào cũng thấy Chu Quân xử lý không thỏa đáng.

Cũng biết Chu Tĩnh bất mãn cách xử lý của bản thân, Chu Quân bình tĩnh giải thích: “Mẫu tử liền tâm sao quả nhân có thể không biết? Quả nhân cũng biết ngươi thương xót nhi nữ và tức phụ của mình nên đã hỏi Khuynh nhi, nàng nói có thể trị được vết thương cho Ly Tranh nên ngươi không cần lo.”

Chu Tĩnh lúc này mới hài lòng gật đầu: “Nếu vậy ta cũng không dám có ý kiến.”