Quang Minh công chúa liếc nhìn Hoắc Thư Vũ.
Hoắc Thư Vũ chung thủy dán mắt vào mũi giày, cả thở cũng không dám thở mạnh.
Chút ít kiên nhẫn còn sót lại cũng bị đánh nát, Quang Minh công chúa nổi trận lôi đình lớn tiếng quát tháo: “Nói! Ai sai ngươi đến giám sát bản công chúa!?”
Hoắc Thư Vũ sợ đến rụt cổ, hai tay quấn vào nhau thành bánh quẩy: “Nô tỳ vô tình nghe được tiếng đàn nên mới đến xem thử, hoàn toàn không có theo dõi điện hạ…”
“Nói dối!”
“Nô tỳ không dám nói dối!” Hoắc Thư Vũ run rẩy quỳ rạp xuống sàn nhà liên tục dập đầu than khóc: “Nô tỳ ngưỡng mộ tài nghệ của điện hạ nên mới mạo muội đến nghe đàn, vô tình nghe được những chuyện không nên nghe mới bỏ chạy!”
Quang Minh công chúa liếc nhìn Hoắc Thư Vũ từ đầu đến chân, lại nhìn gương mặt mếu máo sắp khóc của nàng, thật sự không thể nghĩ được nha đầu ngốc nghếch này có ác tâm. Bất quá hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, Quang Minh công chúa vẫn không tin tưởng được nàng.
“Nếu không theo dõi ngươi sao lại biết bản công chúa là Quang Minh?”
“Là Trúc Nhi nói cho nô tỳ.”
“Trúc Nhi?”
“Phải! Trúc Nhi nói có bằng hữu tên là Tiểu Thanh hầu hạ trong cung của điện hạ nên biết được.”
Quang Minh công chúa do dự một lúc rồi gọi to: “Đồng Thi!”
Rất nhanh một cô cô trung niên xuất hiện cung kính quỳ xuống: “Công chúa có gì sai bảo?”
“Trong cung của bản công chúa có cung nữ nào tên Tiểu Thanh hay không?”
Đồng Thi nghĩ ngợi hồi lâu rồi đáp: “Tiểu Thanh là cung nữ vừa nhập cung được phái đến hầu hạ cho điện hạ ngài, nom cũng được nửa năm.”
“Nàng có quen ai tên Trúc Nhi là nữ sử của Ngự Vũ Phòng không?”
“Chuyện này nô tì không rõ, sao công chúa không thử hỏi Tiểu Thanh?”
“Gọi nàng vào đây.”
Đồng Thi nhanh chóng rời đi, lát sau dẫn theo một tiểu cung nữ mười ba mười bốn tuổi đi vào.
“Tiểu Thanh bái kiến công chúa điện hạ.”
Quang Minh công chúa bình tĩnh nhấp một ngụm trà, cao cao tại thượng hỏi: “Ngươi có quen biết nữ sử Trúc Nhi hay không?”
Tiểu Thanh ngốc lăng một trận, không hiểu tại sao công chúa lại hỏi nàng chuyện này, đành thành thành thật thật mà đáp.
“Không chỉ Trúc Nhi mà còn có Dư Linh và Hoắc Thư Vũ nữa.”
Chợt phát hiện Hoắc Thư Vũ đang rưng rưng mắt khóc, Tiểu Thanh kinh hãi kêu to: “Tiểu Vũ ngươi sao lại ở đây?”
“Là hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm!!”
“Có chuyện gì ngươi bình tĩnh nói, điện hạ không phải người không nói đạo lý!”
“Ta vô tình nghe thấy tiếng đàn của công chúa điện hạ nên mới mạo muội xông vào Nguyệt Dương hồ, nghe được những chuyện không nên nghe rồi làm rơi thoa cài tóc, công chúa liền cho rằng ta cố ý theo dõi nàng!”
Tiểu Thanh cố hết sức mới nghe được mấy lời thút thít trong nước mắt của Hoắc Thư Vũ, hiểu được đầu đuôi sự việc liền quỳ xuống thay nàng cầu tình.
“Công chúa điện hạ thứ tội! Tiểu Vũ tính tình vốn nhút nhát lại sợ chuyện thị phi tuyệt đới không dám theo dõi điện hạ, nàng bất quá cũng chỉ vì tiếng đàn mà đến Nguyệt Dương hồ, mong công chúa tha cho nàng một ngựa!”
Nhìn qua Tiểu Thanh rồi nhìn đến Hoắc Thư Vũ đang sợ đến co cụm người lại, Quang Minh công chúa trước nay nhìn người rất ít khi nhầm, nàng cảm thấy nha đầu này thật sự không có ác ý.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Tiểu Thanh chuẩn bị lui xuống Hoắc Thư Vũ liền kéo tay nàng: “Ta cũng đi với ngươi.”
“Ách…”
“Thư Vũ lưu lại.”
Hoắc Thư Vũ suýt chút khóc thét lên, tại sao nàng phải ở lại chứ!?
Tiểu Thanh vỗ nhẹ mu bàn tay Hoắc Thư Vũ dỗ dành: “Yên tâm, công chúa điện hạ công chính liêm minh sẽ không vu oan giá hoạ cho ngươi đâu.”
“Nhưng ta sợ…”
“Ngoan nào.”
Tiểu Thanh dỗ dành Hoắc Thư Vũ đôi ba câu liền lui xuống, Đồng Thi cũng không nán lại lâu, trong tẩm cung rộng lớn chỉ còn Quang Minh công chúa và Hoắc Thư Vũ.
“Ngươi đã biết được chuyện gì rồi?”
Hoắc Thư Vũ run run mím môi, dứt khoát lắc đầu.
“Hoắc Thư Vũ!”
“Đ-Đều nghe hết rồi…”
Quang Minh công chúa ném cho nàng một cái liếc mắt: “Thành thật như vậy không tốt hơn sao?”
“Điện hạ có thể tha cho ta được không?”
“Ngươi biết được chuyện của bản công chúa còn nghĩ mình có thể toàn mạng quay về sao?”
Hoắc Thư Vũ nghe như ngũ lôi oanh đỉnh suy sụp ngã ngồi xuống đất: “Nô tỳ thật sự không cố ý nghe lén ngài nói chuyện a!!!”
“Ngươi biết quá nhiều.”
“Biết nhiều cũng không phạm tội a!”
“Ngươi…”
Quang Minh công chúa hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh: “Khóc cái gì!? Bản công chúa còn chưa đánh ngươi!”
“Hức!”
“Nín!”
“…”
Quang Minh công chúa khuynh thân dùng lực vỗ vào mặt Hoắc Thư Vũ mấy cái: “Dù ngươi có khóc đến mất cả giọng bản công chúa cũng không tha cho ngươi.”
“Nhưng mà…”
“Ngươi nhất định phải chết!”
Hoắc Thư Vũ mất hết hy vọng gục đầu nhìn sàn nhà được lau dọn tỉ mỉ, nước mắt ngăn không được chảy ướt mặt: “Nếu điện hạ đã muốn mạng của nô tỳ thì nô tỳ cũng không dám không tuân, nhưng nô tỳ vẫn muốn nói với điện hạ điều này. Dù là bản thân chịu oan ức cay đắng, bị người khác vu cáo hãm hại vẫn không nên dùng cách tàn độc như vậy để giải quyết oán hận, oan aon tương báo bao giờ mới dứt?”
“Ngươi đang dạy bản công chúa phải làm sao mới đúng?”
“Thư Vũ không dám hồ lộng, chỉ muốn nói những gì bản thân muốn nói.” Hoắc Thư Vũ hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: “Bây giờ muốn chém gϊếŧ tùy điện hạ!”
Quang Minh công chúa hơi nhíu mày, trước nay chưa từng thấy nha đầu nào như Hoắc Thư Vũ. Gặp chuyện thì nhút nhát chui vào vỏ ốc nhưng lại dám khuyên răn nàng phải làm thế nào mới đúng. Nhưng thù hận đâu thể nói buông là buông, nhất là thù sát hại mẫu thân, dù cho nàng muốn bàng quan đứng nhìn từ bên ngoài cũng không làm được.”
Mãi không thấy Quang Minh công chúa nói gì, Hoắc Thư Vũ mới hé mắt ra nhìn lén: “Thư Vũ sợ đau lắm hay là ban rượu độc được không?”
“Ngươi không cần phải chết nữa.”
“Thật sao?”
“Thật.” Quang Minh công chúa thay đổi tư thế, cao ngạo nhìn xuống nàng: “Nhưng đổi lại ngươi phải ở trong cung này làm cung nữ hầu hạ cho bản công chúa, cả đời đừng hòng nghĩ đến xuất cung.”
Hoắc Thư Vũ thoáng chốc do dự: “Nô tỳ không ngại làm cung nữ nhưng làm cung nữ thì không thể nhảy múa nữa.”
“Ngươi vẫn có thể tuỳ ý múa hát, bản công chúa sẽ căn dặn vũ sư đến dạy cho ngươi.”
“Nếu vậy thì tốt quá!” Hoắc Thư Vũ cao hứng vỗ tay: “Đa tạ công chúa!”
“Ta quên chưa hỏi ngươi, khúc vũ khi nãy tên là gì?”
“Nghe tiếng đàn của công chúa bất chợt nô tỳ nghĩ ra điệu múa này, vẫn chưa kịp đặt tên cho nó.”
“Vậy bản công chúa đặt tên cho điệu múa này là Thủy Bạch Liên, ngươi thấy thế nào?”
“Thủy Bạch Liên? Nghe rất hay!”
“Hảo, từ nay về sau khi bản công chúa tấu đàn thì ngươi phải khiêu vũ cho bản công chúa xem.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
“Ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, Đồng Thi sẽ giúp ngươi an bài.”
Hoắc Thư Vũ thoáng chốc do dự rồi chỉ tay vào tay áo nàng, rụt rè mở miệng: “Thoa cài…”
Quang Minh công chúa sực nhớ vội lấy kim thoa trong tay áo trả cho Hoắc Thư Vũ: “Giữ kỹ một chút.”
Hoắc Thư Vũ vừa xoay người định đi thì tiếp tục quay đầu lại.
Mặt Quang Minh công chúa nổi lên ba đường hắc tuyến: “Lại chuyện gì nữa?”
“Tên.”
“Hửm?”
“Tên của công chúa là gì?” Hoắc Thư Vũ chớp chớp mắt, ngây ngô nói tiếp: “Thư Vũ cũng nói tên mình ra rồi, công chúa cũng phải nói tên mình thế mới công bằng.”
“Giả Phong.”
Hoắc Thư Vũ phấn khích gật đầu: “Phong phong vũ vũ, tên chúng ta ghép lại đúng là rất vần!”
Nói xong Hoắc Thư Vũ liền chạy đi theo Đồng Thi, hướng nàng vẫy tay tạm biệt.