Tiệc tàn là lúc trăng đã treo cao, từng người từng người lần lượt rời đi, chính điện trở về với sự yên tĩnh vốn có. Chu Bình vừa đi vừa mải mê suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện bên cạnh trước sau có ai.
Mộ Dung Ly Tranh vươn tay ngăn Chu Bình đâm đầu vào bồn hoa: “Một người tâm cơ sẽ không bao giờ để lộ tâm cơ của mình, người thiên chân sẽ không có tâm cơ để mà lộ.”
“Ý ngươi là tất cả thuận theo tự nhiên?”
“Thông minh.”
Chu Bình đắc ý cười: “Ta đương nhiên thông minh!”
Chu Túc Nhi và Tiểu Tuyết tách ra trở về phòng trước, còn Chu Bình và Mộ Dung Ly Tranh thì muốn đi dạo hóng mát một chút. Hai người vui vẻ dạo quanh ngự hoa viên, Chu Bình ngồi xuống dãy ghế đặt sẵn trong đình, choàng tay lên thành phóng tầm mắt ra khắp hoa viên.
Ban đêm hoa thảo phủ sắc bàng bạc rực rỡ, đủ các kì trân dị thảo, trải dài vô tận. Gió đêm mang hương hoa thổi khắp mọi nẻo khiến đêm khuya thanh tĩnh càng có ý vị.
Đương mải mê ngắm trăng cánh tay đột nhiên bị Mộ Dung Ly Tranh kéo mạnh, cả người vô thố nghiêng theo chạy ra sau mộc trụ.
“Làm gì thế!?”
Mộ Dung Ly Tranh không trả lời, yên tĩnh chỉ ngón tay ra ngoài.
Chu Bình nhìn theo hướng tay của nàng, phát hiện Khang vương và Hoắc Thư Vũ. Hai người đứng cách không bao xa dường như đang đôi co gì đó, Khang vương trong lúc kích động đã vung tay tát Hoắc thị một cái.
Mộ Dung Ly Tranh đè thấp giọng thì thầm vào tai nàng: “Đến gần hơn nghe thử nhé?”
Chu Bình khe khẽ gật đầu.
Mộ Dung Ly Tranh ôm ngang eo Chu Bình nhảy lên mái nhà, rồi lại nhảy xuống nấp sau cây cột phía sau Khang vương và Hoắc Thư Vũ.
“Cả buổi tiệc tiện nhân ngươi cùng Giả Phong liếc mắt đưa tình đừng tưởng bản vương không thấy. Bản vương không nói không có nghĩa là bản vương sợ các ngươi, nếu còn muốn hai mắt nguyên vẹn trên mặt thì đừng có liếc nhìn lung tung nữa!”
Hoắc Thư Vũ ôm gò má bỏng rát, duy trì trầm mặt không trả lời.
“Điếc sao?”
Khang vương nắm cổ tay Hoắc Thư Vũ kéo mạnh: “Ngươi không xem lời bản vương ra gì đúng không?”
Hoắc Thư Vũ đau đến mặt nhỏ nhăn thành một đoàn nhưng vẫn kiên cường không khóc: “Là ngươi bức ta gả cho ngươi! Là ngươi bức ta rời khỏi A Phong, bây giờ ngươi lại nói ta liếc mắt đưa tình?”
“Ngươi còn dám nói!?”
Khang vương vung tay hất mạnh Hoắc Thư Vũ xuống đất, vung chân đạp thẳng vào người nàng: “Bản thân ngươi ti tiện bao nhiêu còn không biết sao? Thân thể bệnh tật của ngươi khiến bản vương ghê tởm! Bản vương thật sự hối hận khi đó lại lấy ngươi!”
Hoắc Thư Vũ mím chặt môi nén tiếng khóc phát ra: “Vậy sao ngươi không buông tha cho ta?”
“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!” Khang vương hạ thấp chân giẫm lên bàn tay nàng: “Binh quyền trong tay Giả Phong thậm chí còn nhiều hơn bản vương, dĩ nhiên bản vương phải lợi dụng ngươi để kiềm hãm ả, sao có thể buông tha được chứ?”
“Hỗn trướng!”
“Mắng nữa đi! Bộ dáng ti tiện này của ngươi dù là Giả Phong cũng thích không nổi!”
Dứt câu liền đá một cước vào bụng Hoắc Thư Vũ.
Hoắc Thư Vũ thống khổ ôm bụng lăn trên đất, đau đến vô pháp hô hấp.
Khang vương định vung tay đánh Hoắc Thư Vũ thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người mạnh mẽ đánh hắn va mạnh lưng vào cây cột. Mộ Dung Ly Tranh thân thủ mau lẹ kéo Chu Bình nấp sang cây cột bên cạnh, mồ hôi chảy xuống thái dương, suýr chút đã bị phát hiện rồi.
Chu Bình kinh hãi che miệng, bị đánh như vậy nhất định rất đau a!
Khang vương bị đánh đau, ngẩng đầu xem thử ai động thủ: “Ngươi dám đánh bản vương?”
“Sao bản công chúa lại không dám đánh ngươi?”
Giả Phong kéo Hoắc Thư Vũ đứng dậy bảo hộ phía sau mình: “Để bản công chúa nhìn thấy ngươi đánh nàng thì không đơn giản là đánh một cước nữa đâu.”
“Ngươi…”
Khang vương đứng bật dậy, trợn mắt dữ tợn: “Dùng thứ bản vương bỏ đi thích thú đến vậy sao?”
Hoắc Thư Vũ đứng sau lưng Giả Phong nghe được, thân thể kiềm không được run rẩy. Gương mặt Giả Phong thoáng tái nhợt, không báo trước vung tay đánh Khang vương lùi về phía sau.
Khang vương chưa kịp phòng thủ liền bị đánh lùi hẳn về sau ngã phịch xuống đất. Giả Phong không dừng lại, xoay người đạp mạnh vào bụng đối thủ. Đau đớn ôm ngực ho ra một bụng máu, Khang vương còn chưa kịp định thần thì cổ áo bị xốc lên, cổ bị Giả Phong quật mạnh hất ngã lại xuống đất.
Hoắc Thư Vũ vội chạy đến ngăn Giả Phong: “Đừng đánh nữa! Người sẽ gϊếŧ hắn mất!!”
“Nàng lo cho hắn?”
“Người nghe lời ta, nơi này không phải phủ công chúa rất dễ bị người khác nhìn thấy!”
Giả Phong xoay người kéo Hoắc Thư Vũ rời đi.
Khang vương giận dữ nhìn theo, tay siết chặt bụng quặn thắt. Tại sao Hoắc Thư Vũ là thê tử của hắn mà trái tim lại ở chỗ Giả Phong? Nữ nhân ấy rốt cuộc xem hắn là cái gì?
Khang vương tức giận đấm mạnh tay xuống đất, thân thể run lên nặng nề.
Thị vệ phát hiện Khang vương gia nằm ở đó liền chạy đến đỡ hắn đứng dậy: “Vương gia có sao không?”
“Chuẩn bị xe ngựa, hồi phủ!”
“Còn Vương phi?”
“Kệ ả!”
Thị vệ hối hả chạy đi chuẩn bị xe ngựa, Khang vương cũng không nán lại phất tay rời đi.
Lúc này Mộ Dung Ly Tranh và Chu Bình mới rời khỏi chỗ trốn, đưa mắt nhìn đám đông náo nhiệt giải tán chẳng còn một ai.
“Khang vương không chỉ là một tên thô lỗ còn là một tên bạo lực, hắn sao có thể nói ra những lời đó với thê tử chứ?”
“Hắn biết rõ mối quan hệ giữa Hoắc thị và Quang Minh công chúa sao lại không ngăn cản?”
“Có khi nào do hắn cảm thấy áy náy chăng? Ta nghe Hoắc thị nói chính hắn là người bức nàng, vậy cũng có thể hắn đang day dứt vì chuyện mình làm.”
“Không thể.” Mộ Dung Ly Tranh lắc đầu phản bác: “Khi hắn vung tay đánh Hoắc thị đồng nghĩa hắn không hề có bất kì day dứt nào với nàng.”
“Vậy vì lý do gì?”
“Hắn đã không thể thắng Quang Minh công chúa, nếu ta đoán không nhầm, không lâu nữa Khương quốc này sẽ thuộc về Quang Minh công chúa.”
“Nàng ta sẽ sát phụ đoạt vị?”
“Cũng không hẳn.”
Mô Dung Ly Tranh nhìn trăng treo trên cao, đáy mắt lấp lánh hào quang: “Chuyện của Khương quốc chúng ta không thể biết hết được, chỉ phải chờ xem sắp tới họ sẽ làm gì.”
------------------------
Vào đến phòng Hoắc Thư Vũ liền nhanh nhẹn thắp đèn lên, đốt thêm một ít hương liệu an thần. Hương trầm lan tỏa trong không gian, mùi hương nhàn nhạt cũng là mùi mà Giả Phong thích nhất.
Giả Phong ngồi xuống bàn rót một chén trà, vừa cầm lên định uống thì nhìn thấy tay của Hoắc Thư Vũ bị trầy xước một mảng lớn.
“Thư Vũ.”
“Có chuyện gì?”
“Tay nàng…”
Hoắc Thư Vũ nâng tay mình lên xem rồi gượng cười hai tiếng: “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Giả Phong buông chén trà, hai chân mày nhíu chặt ra lệnh: “Đến đây.”
Hoắc Thư Vũ cắn môi dưới nghĩ ngợi cuối cùng vẫn nghe theo, chậm chạp đến chỗ công chúa điện hạ. Giả Phong thuận tay kéo nàng ngồi lên đùi mình, đem tay áo nàng kéo lên.
Hoắc Thư Vũ có chút kinh hỉ, ngây người nhìn Giả Phong, dưới ánh nến đôi gò má chợt ửng hồng.
“Có đau không?”
“Không đau.”
Giả Phong lấy trong tay áo một bình dược nhỏ, đem cao dược trong bình đổ ra tay rồi thoa lên tay Hoắc Thư Vũ.
Trong lòng Hoắc Thư Vũ như được rót mật, công chúa điện hạ tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng thật chất đối phương vẫn rất quan tâm nàng. Khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười hạnh phúc, đối với nàng không gì quan trọng bằng Giả Phong.
Giả Phong ngẩng đầu lên thấy Hoắc Thư Vũ đang tủm tỉm cười không khỏi nghi hoặc: “Cười gì?”
“Không có gì.”
Nhanh chóng đặt lại bình dược lên bàn: “Ta đi lấy băng vải.”
“Không cần, để ta tự lấy cũng được.”
Hoắc Thư Vũ định rời khỏi người Giả Phong đi lấy băng vải thì đột nhiên eo bị đối phương ôm chặt, ngây ngốc mở to mắt nhìn nàng.
“Khi nãy hắn đã nói gì với nàng?”
“Chỉ mắng ta như thường ngày thôi.”
Giả Phong rơi vào trầm mặc, rốt cuộc tại sao Hoắc Thư Vũ năm đó lại bỏ rơi nàng để gả cho Khang vương? Chấp nhận để hắn mắng nhiếc, chà đập như vậy?
Lẽ nào nàng không xứng đáng?
Lẽ nào tình yêu nàng dành cho Thư Vũ chưa đủ nhiều?
Lẽ nào Hoắc Thư Vũ cần là một nam tử chở che chứ không phải một nữ nhân chỉ biết yêu thương nàng?
Năm đó Hoắc Thư Vũ lạnh lùng xoay người rời đi, đối với Giả Phong là một cơn ác mộng, năm năm bên nhau vẫn không đủ chứng minh tình yêu của nàng. Hoắc Thư Vũ từ một tiểu nữ hài thiên chân vô tà lại biến thành nữ nhân lạnh lùng đến mức đem tâm tư của nàng đóng thành băng.
Hoắc Thư Vũ thấy Giả Phong trầm mặc không nói gì càng thêm lo lắng: “ A Phong người sao thế?”
Giả Phong ngẩng đầu lên, nhiều lúc nàng không hiểu Hoắc Thư Vũ. Lúc thì lạnh nhạt, lúc thì quan tâm, thật sự vẫn còn yêu nàng hay chỉ đang đối với nàng như tẩu tẩu đối với muội tử?
Đã ôm quyết tâm Giả Phong nhất định phải thực hiện cho bằng được, chỉ có một cách duy nhất để nàng đoạt lại được tiểu Thư Vũ của mình.
“Bản công sẽ trực tiếp dẫn quân công thành.”
Hoắc Thư Vũ sửng sốt: “Nhưng sao lại đột ngột như thế?”
“Bản công kéo dài thời gian vì nàng năm lần bảy lượt ngăn cản , bây giờ thì không cần nữa. Bọn người Liên Hạ đến đây nhất định là để ngăn cản bản công chúa, dĩ nhiên bản công chúa phải tiên hạ thủ vi cường.”
“A Phong không thể được!!!”
“Tại sao?”
“Việc gϊếŧ phụ đoạt vị không phải của một hài nhi nên làm đâu, điều này đối với người vô cùng bất lợi!”
“Nàng ngăn cản ta không phải xuất phát từ chân tâm của nàng đúng không? Nàng chỉ đang cố bảo vệ vị thế của Giả Dật đúng không? Nàng không muốn ta làm hoàng đế vì sợ ta sẽ cản đường làm hại hắn có đúng hay không?”
“Không phải! Ta thật sự lo lắng cho người, A Phong…”
“Nàng im đi!”
Giả Phong miết mạnh quai hàm Hoắc Thư Vũ, gằn từng chữ trong cổ họng đe doạ: “Nàng là một kẻ ích kỷ chỉ biết lo lắng cho bản thân mình, trong tâm nàng cũng chỉ có một mình hắn!”
“Không, A Phong hãy nghe ta nói…”
Giả Phong giận dữ vung tay tát Hoắc Thư Vũ một cái đau điếng.
Hoắc Thư Vũ cảm giác hai tai nàng ù đi, tim đập nhanh đến không tưởng.
“Hắn nói nàng ti tiện quả không sai!” Gia Phong lạnh lẽo cười nhạo nữ nhân đang ngã rạp trước mặt nàng: “Nàng sẵn sàng vứt bỏ ta để đến bên cạnh hắn rồi cũng sẵn sàng đá hắn sang một bên để đến bên cạnh ta, rốt cuộc nàng có tim hay không?”
Hoắc Thư Vũ nghe những lời cay nghiệt từ Giả Phong nước mắt kiềm không được cũng rơi xuống, nếu nàng không yêu sẽ không hy sinh bản thân gả cho Giả Dật. Tại sao A Phong một chút cũng không hiểu?
Trong lòng A Phong đã không có nàng…
“Nàng còn dám khóc?” Giả Phong xốc mạnh cổ áo Hoắc Thư Vũ lôi nàng từ dưới sàn đứng dậy: “Bản công chúa chán ghét cái bộ dạng kiều thê thê của nàng, chán ghét gương mặt xinh đẹp này của nàng, càng chán ghét bản thân chấp mê bất ngộ!”
“A Phong…”
“Cút!”
Giả Phong kéo mạnh Hoắc Thư Vũ đẩy ra ngoài: “Bản công không muốn nhìn thấy nàng!”
Nói xong Giả Phong lạnh lùng đóng cửa lại, bỏ mặc Hoắc Thư Vũ ngã bên ngoài.
Hoắc Thư Vũ suy sụp vỗ mạnh vào cửa, thê lương gào khóc thật to: “A Phong! A Phong! Ta không có! Ta chưa từng nghĩ vứt bỏ người, A Phong!!”
Thân thể yếu ớt trượt dài trên cửa, âm thanh nức nở quản quanh trong đêm: “Người không biết ta yêu người nhiều đến thế nào, A Phong…”