“Đừng như vậy, ta trước nay chỉ thích một mình nàng, dù nàng có thế nào ta vẫn không thay đổi quyết định.” Mộ Dung Ly Tranh hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình: “Rồi nàng sẽ hiểu tất cả những điều ta làm đều là vì nàng.”
“Ngươi nói vậy là ý gì?”
Mộ Dung Ly Tranh không chút do dự đẩy mạnh Chu Bình xuống giường, tay áo khẽ lay động, y phục lần lượt rơi xuống sàn nhà. Trên ngực một mảng lạnh lẽo, Chu Bình hoảng trương nâng tay che chắn cơ thể, khiếp đảm trừng mắt nhìn Mộ Dung Ly Tranh.
“Ly Tranh ngươi muốn làm gì?”
Mộ Dung Ly Tranh chống tay xuống bên cạnh, thâm tình nhìn thẳng vào mắt Chu Bình: “Tình yêu của nàng, thân thể của nàng, hôm nay, tất cả đều phải thuộc về ta!”
“Không! Ly Tranh ngươi buông ta ra!”
Mộ Dung Ly Tranh dứt khoát cởi hạ đai lưng, y phục từng kiện từng kiện lần lượt rơi xuống. Dịu dàng đặt lên môi Chu Bình một nụ hôn, tay nâng thắt lưng đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường.
Chu Bình nhắm chặt mắt run rẩy kịch liệt, hình ảnh đêm đó đột ngột ùa về, hoảng hốt bấm ngón tay vào lưng Mộ Dung Ly Tranh đến chảy máu. Mộ Dung Ly Tranh dù đau vẫn không buông Chu Bình, mải mê trong nụ hôn giữa hai người, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng dỗ dành.
Chu Bình vẫn không bớt sợ, vùng vẫy, giãy dụa, hình ảnh hiện về càng thêm rõ ràng, đáng sợ như một cơn ác mộng dai dẳng không thôi.
Mộ Dung Ly Tranh rời khỏi nụ hôn, chậm rãi nâng mặt Chu Bình: “Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng với nàng.”
“Không, Ly Tranh ta van xin ngươi… đừng mà…”
Mặc kệ Chu Bình giãy dụa phản kháng Mộ Dung Ly Tranh vẫn cũng không dừng lại. Nhẹ nhàng rải nụ hôn khắp gương mặt ướt đẫm nước mắt của nàng, nụ hôn dời đến cần cổ trắng ngần, cắn nhẹ một cái để lại dấu răng đỏ thẫm đánh dấu chủ quyền.
“Ly Tranh đừng làm như vậy… ta cầu xin ngươi…”
“Bình nhi, ngoan nào, sao lại khóc?”
Mộ Dung Ly Tranh hôn đi những giọt nước mắt vươn lại trên đôi mắt xinh đẹp, trên đầu lưỡi cảm nhận được vị mặn đắng.
“Đừng đối tốt với ta như vậy Ly Tranh…”
Mộ Dung Ly Tranh hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng nhưng lưu luyến.
Nước mắt Chu Bình lăn dài trên hõm má xanh xao, tại sao dịu dàng với nàng như vậy? Sao phải khiến nàng cảm thấy bản thân mình thấp hèn như vậy? Nàng đã không còn xứng đáng tại sao vẫn không chịu hiểu?
Mộ Dung Ly Tranh rải lên thân thể Chu Bình những dấu hôn đỏ thẫm, sợ nàng đau, dịu dàng nói những lời mật ngọt dỗ dành.
Mộ Dung Ly Tranh nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực trắng trẻo, hơi thở càng lúc càng dồn dập: “Lần trước ở Tây Kha ta vẫn chưa kịp thưởng thức nó, lần này sẽ không buông tha cho nàng.”
Chu Bình che miệng khóc nấc: ‘”Đừng!”
“Ngoan, đừng sợ.”
Mộ Dung Ly Tranh cúi người ngậm lấy tiểu hồng đậu kiêu ngạo vểnh cao, dùng sức mút lấy thật mạnh, đầu lưỡi liếʍ ɭáρ một vòng rồi lại dùng răng cắn vài cái. Chu Bình ăn đau che miệng ngăn tiếng kêu phát ra, tay siết chặt sàn đan, mồ hôi túa ra như tắm.
Mộ Dung Ly Tranh sợ làm đau Chu Bình liền đặt tay nàng lên lưng mình.
Tiểu hồng đậu bên trái sưng đỏ ướt đẫm, Mộ Dung Ly Tranh chuyển sang tiểu hồng đậu bên phải ra sức mút lấy.
Chu Bình thở gấp, cảm giác lạ lẫm khoái lạc đột ngột đánh thẳng vào não bộ khiến nàng không chịu được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Đ-Đừng mà…”
Mộ Dung Ly Tranh vờ như không nghe thấy lời thỉnh cầu của Chu Bình, tiếp tục mút lấy đến khi tiểu hồng đậu bên phải cũng sưng tấy mới chịu buông ra. Ngón tay thon dài lướt qua vùng da bụng phẳng mềm mại, chạm nhẹ đến vị trí tối mật của ấn nhẹ một cái.
Chu Bình bật ra tiếng rên nho nhỏ, tay bấm mạnh vào lưng Mộ Dung Ly Tranh.
Mộ Dung Ly Tranh thì thầm bên tai nàng: “Lần trước nàng giúp ta, vẻ mặt rất hưởng thụ có đúng không, hửm?”
Gò má Chu Bình phút chốc đỏ lên, không trả lời, cắn chặt môi dưới nhìn sang hướng khác.
“Thân thể nàng, chỗ nào ta cũng muốn đoạt lấy, muốn chiếm hữu, là trân bảo mà ta nâng niu trong lòng bàn tay không hề dơ bẩn.”
“Ly Tranh.”
“Cho ta có được không?”
Chu Bình yếu ớt lắc đầu: “Không được, Ly Tranh, ta không thể…”
“Bình nhi đừng sợ, ngoan nào.”
Mộ Dung Ly Tranh hôn lên trán nàng dỗ dành: “Ta thích nàng, Bình nhi, cả đời này ta chỉ có một mong muốn chính là thú được nàng!”
Chu Bình ngây người nhìn Mộ Dung Ly Tranh, ánh mắt nhìn nàng thật sự rất dịu dàng ấm áp nhưng cũng tràn ngập khẩn khoản. Mộ Dung Ly Tranh thật sự cần nàng sao? Thật sự không chê nàng dơ bẩn sao?
Bao nhiêu câu hỏi lẩn quẩn trong đầu mà không biết rằng Mộ Dung Ly Tranh đã nâng chân nàng đặt qua một bên dùng sức đẩy ngón tay vào bên trong.
“A!”
Chu Bình hét thảm một tiếng, đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, dùng sức đấm mạnh vào người Ly Tranh: “Buông ta ra! Buông ra!”
“Bình nhi ngoan, thả lỏng người ra đi!”
“Không! Buông ta ra!”
Chu Bình thất thanh khóc hô, hình ảnh đêm đó vây chặt lấy nàng, là nỗi đau khắc khoải không cách nào buông xuống.
“Bình nhi, nhìn ta, nhìn ta!!”
“Buông ta ra! Đừng chạm vào ta!”
“Bình nhi, là ta, là Ly Tranh.” Mộ Dung Ly Tranh hôn liên tục lên mặt Chu Bình: “Ta là Ly Tranh, nàng nhìn kỹ đi, là ta đang ở trong cơ thể nàng, không phải bất kỳ ai khác, nàng chỉ là của ta!”
“Không… buông ra!”
“Bình nhi, đừng sợ, nhìn ta, hãy nhìn thật kỹ, ta là Ly Tranh.”
“Ly, Ly Tranh…”
“Phải, ta là Ly Tranh, nàng nhìn ta đi.” Mộ Dung Ly Tranh hôn lên mắt lên môi Chu Bình: “Nàng thuộc về ta, vĩnh viễn thuộc về ta.”
“L-Ly Tranh…”
“Ngoan, ta là Ly Tranh.”
Chu Bình che miệng nức nở khóc không thành tiếng: “Ta sợ, Ly Tranh, ta thật sự rất sợ…”
Mộ Dung Ly Tranh vui sướng xoa đầu nàng dỗ dành: “Giỏi lắm, ngoan đừng khóc nữa.”
Chu Bình vươn tay ôm lấy Mộ Dung Ly Tranh nghẹn ngào: “Ngươi là Ly Tranh, ngươi chính là Ly Tranh!”
Mộ Dung Ly Tranh để Chu Bình ngồi trên đùi mình, tay vòng qua eo nàng giữ chặt trong lòng dùng sức đẩy mạnh hai ngón tay vào bên trong.
“Ô Ly Tranh, đau quá!”
“Ngoan, thả lỏng ra nữa đi nào.”
Chu Bình nghe theo, hít một hơi thật sâu, tách rộng chân vòng qua thắt lưng Mộ Dung Ly Tranh, cố thả lòng người theo lời của nàng. Mộ Dung Ly Tranh đẩy nhanh tốc độ hơn, cho thêm ngón thứ hai vào điên cuồng ma sát hai vách thịt non mềm.
Hai vách thịt yếu ớt chịu không nổi dần sưng đỏ lên, tiểu mật động không ngừng run rẩy chảy ra tia máu đỏ chói mắt.
“A Ly Tranh!”
Mộ Dung Ly Tranh giật mình nhìn xuống ngón tay dính dấp máu tươi, Bình nhi sao có thể vẫn còn lạc hồng?
“Đêm đó bọn chúng đã chạm vào nàng như vậy chưa?”
“Không có, c-chúng chưa kịp đến ta đã đạp vào giữa chân chúng, lúc hắn ta đang ôm chỗ đó khóc la thì ngươi đến…”
“Thật sao?”
Mộ Dung Ly Tranh kích động nói không nên lời: “Ngốc tử, nàng vốn không sao lại khiến ta lo lắng như vậy?!”
“Bị chúng ôm còn không sao?” Chu Bình giống như đứa trẻ lạc mẹ thất thanh khóc rống vào mặt Mộ Dung Ly Tranh: “An An nói chỉ ôm thôi cũng có thể sinh hài tử ô!”
“Duyệt Bối quận chúa lừa nàng đấy.”
“Lừa ta?”
“Chỉ ôm một cái không thể sinh hài tử được.”
“Thật không? Vậy làm sao mới có hài tử?”
“Làm sao?” Mộ Dung Ly Tranh nhếch môi cười: “Làm như vậy!”
Nói xong Mộ Dung Ly Tranh liền đẩy nhanh tiến xuất vào thân thể Chu Bình, không ngừng hôn liếm vành tai trắng nõn của nàng. Chu Bình chưa từng trải qua cảm giác vừa đau đớn vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thân thể run rẩy không ngừng.
“A! Chậm, chậm đã… ưm… kỳ quá…”
Mộ Dung Ly Tranh hôn liên tục lên môi Chu Bình dỗ dành: “Bảo bối, gọi tên ta, mau gọi tên ta!”
“Ưm, Ly Tranh! Điểm nhẹ, ân!”
Chu Bình vịn chặt cánh tay của Mộ Dung Ly Tranh, cảm thấy bụng dưới căng trướng khó chịu: “Ly Tranh xấu xa, ngươi làm ta có hài tử a!!”
Mộ Dung Ly Tranh dở khóc dở cười hôn lên mặt nàng: “Đừng lo, ta chịu trách nhiệm, ta thú nàng sẽ nuôi dưỡng hài tử của chúng ta.”
“Ngươi, hức, ngươi hứa rồi đấy!”
Mộ Dung Ly Tranh xoay người đặt Chu Bình dưới thân mình, nâng hông nàng lên cao, chầm chậm rút tay dùng lưỡi thay thế.
Chu Bình hét lên một tiếng, tay siết lấy sàn đan run rẩy: “Xấu xa, nơi đó bẩn lắm… đừng liếm mà!”
Mộ Dung Ly Tranh giả điếc, đẩy mạnh đầu lưỡi vào hơn, ra sức càn quét bên trong. Chu Bình chịu không nổi, tay chân co quắp bấu víu lấy sàn đan, hạ thân run lên liên hồi.
“Ly Tranh!”
Ly Tranh đẩy thêm ngón tay vào bên trong.
Chu Bình hét lên một tiếng, từ hạ thân chảy ra chất lỏng trong suốt hòa cùng máu tươi tanh nồng.
Mộ Dung Ly Tranh hôn lên mắt nàng.
“Rút ra đi bụng khó chịu quá, hình như hài tử đau.”
“Hảo, hảo.”
Mộ Dung Ly Tranh rút ngón tay dìu Chu Bình ngồi dậy: “Bụng hết khó chịu chưa?”
Chu Bình gật đầu khép mắt an ổn dựa vào lòng Mộ Dung Ly Tranh.
“Ly Tranh ngươi sẽ thú ta chứ?”
“Phải.”
“Còn Mai tiểu thư?”
“Ta sẽ xin lỗi Mai Như Nguyệt, ta chỉ thích nàng không thể thú nàng ấy.”
“Ly Tranh, nếu như vậy thì…” Lời nói của Chu Bình nhỏ dần, nhỏ dần rồi như tan biến trong không trung: “Vậy ta làm thiếp của ngươi cũng được…”
Hốc mắt Mộ Dung Ly Tranh cay xè, nàng hôn lên đỉnh đầu Chu Bình: “Bình nhi, cảm ơn nàng.”
Chu Bình nở nụ cười hạnh phúc, càng ôm chặt lấy Mộ Dung Ly Tranh, Sở Ngọc Bảo nói không sai chỉ cần cố gắng thì sẽ thành công.