Tiếng đập cửa vang lên dồn dập vô tình đánh thức Chu Bình, giật mình choàng người ngồi dậy. Ngơ ngác nhìn cửa sổ phủ kín bụi cát, xem ra bão cát vẫn chưa tan. Đưa mắt nhìn sang Mộ Dung Ly Tranh vẫn đang ngủ bên cạnh, Chu Bình rón rén bước xuống giường, thuận tiện mang chậu y phục bẩn ra ngoài giặt.
Chu Bình bước ra cửa liền chạm mặt Sở Ngọc Bảo, trên mặt lộ vẻ khẩn trương: “Bạch mã bên ngoài là của ai thế, là hoàng cữu mẫu sao?”
“Không phải, là của Ly Tranh.”
Sở Ngọc Bảo vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm: “Không phải hoàng cữu mẫu thì tốt rồi, bất quá Mộ Dung thị chỉ đi một mình đúng không?”
“Chỉ đi một mình, đêm qua nàng đến tìm ta.”
“Vậy thì bản quận chúa yên tâm rồi.” Liếc nhìn chậu y phục trên tay Chu Bình, Sở Ngọc Bảo nghi hoặc dùng ngón tay gạt ra xem thử: “Cái gì thế?”
“Đây là y phục của Ly Tranh, hôm qua nàng đến đây y phục đã dính bẩn, ta giúp nàng giặt sạch sẽ.”
Sở Ngọc Bảo mạc danh kì diệu hô to: “Ngươi đường đường là Liên Hạ quận chúa lại hạ mình giặt y phục cho Mộ Dung thị?”
Chu Bình chun mũi phản đối: “Giặt giúp nàng thì làm sao chứ?”
“Đừng nói với ta là ngươi thích nàng đi!?”
Hoảng thủ hoảng cước nhào đến bịt chặt miệng Sở Ngọc Bảo: “Be bé cái mồm, Ly Tranh vẫn đang ngủ trong phòng đấy!”
“Ách, là thật sao?”
Chu Bình có chút xấu hổ thu tay lại, trộm nhìn cửa phòng vẫn đang đóng kín: “Đi chỗ khác nói chuyện được không?”
“Nguyên lai là Mộ Dung thị, nha đầu ngươi giấu cũng kĩ lắm đấy.”
“Ta đã nói qua chỗ khác nói chuyện mà!” Chu Bình thẹn quá hoá giận giậm chân xuống sàn nhà: “Hơn nữa ta không phải nha đầu! Ta so với ngươi lớn hơn hai tháng đó!!”
“Úc? Đi chỗ khác thì đi chỗ khác.”
Hai người một trước một sau di chuyển đến sương phòng, Chu Bình không quên mang theo thau nước giặt y phục của Mộ Dung Ly Tranh. Sở Ngọc Bảo ngồi trên ghế nhìn Chu Bình mải miết giặt đồ, nhịn không được bĩu môi cười nhạo.
“Ngươi si tình thật đấy.”
“Không phải giống ngươi sao?”
Sở Ngọc Bảo xấu hổ gãi mũi: “Đừng có đánh trống lảng với ta! Bất quá ta cảm thấy Mộ Dung thị hình như không để ý đến ngươi, có phải ngươi chưa nói gì với nàng?”
“Đã nói, nhưng nàng bảo nàng không xứng, sau đó…” Chu Bình ảm đạm trút tiếng thở dài: “Nàng muốn thành thân cùng Mai tiểu thư.”
“Chu Bình mà ta biết không nhu nhược như vậy nha.” Sở Ngọc Bảo một phát đứng dậy kéo tay Chu Bình: “Ngươi đã từng nghe qua câu gạo nấu thành cơm hay chưa? Chỉ cần ngươi và Mộ Dung thị quấn quít không rời làm gì còn có chỗ cho Mai tiểu thư gì đó chen chân?”
“Không được, như vậy thất đức lắm, ta sẽ không làm!”
“Này, ngươi sợ gì chứ, ngươi là thiên kim quận chúa kia mà!” Sở Ngọc Bảo đăm chiêu sờ sờ cằm, tìm đại một lý do biện hộ: “Tuy chúng ta làm vậy rất có lỗi với Mai tiểu thư gì đó, nhưng ngươi có thể chuộc lỗi bằng cách tìm một người tử tế cho nàng nương tựa, lời ta nói đúng hay không?”
“Lời ngươi nói cũng có lý, nhưng mà…”
“Nhưng nhị gì chứ, cứ nghe lời ta đi.” Sở Ngọc Bảo đắc ý dào dạt: “Ta không tin nàng không động lòng trước ngươi.”
Chu Bình cảm thấy có chút bất an nhưng lại không dám nói ra.
-------------------------------------------------
“Cách này có được hay không a?”
“Được mà, được mà, yên tâm đi!” Sở Ngọc Bảo sảng khoái ngửa đầu cười to: “Ngươi xinh đẹp trẻ trung như vậy, Mộ Dung thị có ngốc mới từ chối!”
Chu Bình vòng tay ôm lấy thân thể, hai chân gầy nhom run lẩy rẩy: “Nhưng lạnh chết ta rồi.”
“Chịu đựng một chút đi, chấn chỉnh tinh thần lên cho ta!”
Sở Ngọc Bảo giúp nàng chỉnh sửa sa y trên người, hài lòng gật gù mấy cái: “Bản quận chúa nhìn không sai, ngươi mặc màu đỏ rất đẹp.”
“Ta lại cảm thấy có chút phóng túng.”
Chu Bình xấu hổ nhìn thân thể che lấp bởi tấm sa y mỏng đến mức có thể nhìn thấy rõ mồn một da thịt trắng tuyết bên trong. Hai đùi mềm mại liên tục cọ sát vì lạnh, ngón chân nhỏ ra sức co chặt bám vào sàn nhà tránh bị gió lạnh quật ngã.
Sở Ngọc Bảo nhìn một lúc vẫn không thấy hài lòng, đưa tay tháo luôn dây yếm của Chu Bình: “Nàng nếu thích nữ nhân nhất định không thoát khỏi mê hồn trận này nha~”
Chu Bình bất đắc dĩ nhìn trời: “Bản quận chúa thấy bản thân không khác gì kĩ nữ.”
“Đừng có nghĩ lung tung!”
Không hiểu Sở Ngọc Bảo từ đâu nghĩ ra kế quyến rũ này bắt nàng mặc mỗi sa y phải là màu đỏ mới được. Chu Bình ngốc nghếch nghe theo, nhưng khi đến dục trì bắt đầu cảm thấy hối hận, trời thì đang lạnh muốn chết lại bắt nàng ăn mặc phong phanh không chết cóng mới là lạ.
Sở Ngọc Bảo lắng tai nghe tiếng bước chân, thuận tay kéo Chu Bình nép vào bức tường gần đó trốn thật kỹ.
Lúc này Mộ Dung Ly Tranh tắm rửa cho ngựa xong thì quay về phòng, để cửa mở chờ Chu Bình về. Sở Ngọc Bảo hài lòng gật đầu, mọi việc phát sinh theo đúng như nàng dự đoán.
Từ trong tay áo một bình sứ nhỏ đưa cho Chu Bình.
“Cái này là gì?”
“Rượu đấy.”
“Sao lại ít như vậy?”
“Thứ này gọi là nhất bôi tuý.”
Nghe tên đã biết công dụng, Chu Bình máy móc đưa tay tiếp nhận.
“Được không đó?”
“Không thử làm sao biết được!” Sở Ngọc Bảo hối thúc: “Uống nhanh lên.”
Chu Bình cắn môi dưới, lấy hết can đảm mở nắp bình nhấp thử một ngụm nhỏ.
Đúng như lời Sở Ngọc Bảo nói, thứ này chỉ cần nhấp một ngụm cũng đủ say, hai gò má nháy mắt biến hồng.
Sở Ngọc Bảo thô lỗ kéo Chu Bình đứng đậy đẩy về phía cửa: “Nhanh, Ly Tranh của ngươi đang chờ bên trong đấy!”
Chu Bình nhất nhất nghe theo, đầu óc mơ hồ chẳng rõ thật hư, chầm chậm bước vào trong phòng. Mộ Dung Ly Tranh đang lau kiếm vô tình thấy Chu Bình bước vào, trước kinh ngạc sau liền buồn bực chau mày.
“Nàng ăn mặc kiểu gì thế?”
Che miệng nấc lên một tiếng, máy móc đi đến cạnh Mộ Dung Ly Tranh: “Khó chịu quá.”
“Khó chịu?” Mộ Dung Ly Tranh đặt kiếm xuống bàn, lo lắng kéo nàng đến gần: “Nàng bệnh sao?”
“Không biết nhưng khó chịu quá đi.”
Chu Bình thuận thế ngồi lên đùi Mộ Dung Ly Tranh, nghiêng đầu vùi vào cổ nàng cọ dụi mấy cái: “Ly Tranh, Ly Tranh à…”
Mộ Dung Ly Tranh ngẩn người ra, mất rất lâu mới sực tỉnh lại vội đẩy Chu Bình ra: “Nàng làm gì thế?”
“Ưm, nóng quá…” Mặt mũi Chu Bình ửng đỏ, hai mắt phiếm hồng ẩm ướt: “Người ta khó chịu, Ly Tranh à…”
Mộ Dung Ly Tranh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhanh chóng kéo Chu Bình ngồi lên giường vỗ nhẹ mặt nàng: “Bình nhi nàng uống rượu sao?”
“K-Không nhớ nữa…”
Mộ Dung Ly Tranh nhướn mày: “Ai cho nàng uống rượu?”
“Không biết…”
Chu Bình cả người mềm oặt dựa vào lòng Mộ Dung Ly Tranh: “Khó chịu quá, làm sao bây giờ?”
Cẩn dực nâng mặt nha đầu ngốc lên, trong mắt tràn ngập lo lắng: “Ai cho phép nàng uống rượu? Có biết hại sức khoẻ lắm không?”
Chu Bình điểm vào ngực Mộ Dung Ly Tranh lẩm bẩm: “Còn không phải tại ngươi… Ly Tranh xấu xa…”
“Tại ta?”
“Ta thích ngươi nhiều như vậy, ngươi lại không cần ta.” Chu Bình không biết lấy đâu ra khí lực xoay người đẩy Mộ Dung Ly Tranh nằm xuống giường, bản thân phủ lên đối phương: “Ngươi không để ý đến ta, thật sự rất khó chịu…”
“Nàng say rồi, đừng nói lung tung!”
“Ta không nói lung tung, tất cả đều tại ngươi!” Chu Bình nói như hét lên, nước mắt nóng hổi chảy ướt mặt: “Ta là quận chúa, ta muốn ngươi thú ta! Ly Tranh! Ngươi phải thú ta, ngươi phải…”
Lời còn chưa dứt, Chu Bình liền ngã vào lòng Mộ Dung Ly Tranh ngất đi.
“Bình nhi!”
Mộ Dung Ly Tranh lay cỡ nào Chu Bình cũng không tỉnh dậy, không khỏi đau đầu một phen, đứa nhỏ rốt cuộc là muốn cái gì đây?
Bất quá cũng không thể bỏ mặc Chu Bình như vậy được, Mộ Dung Ly Tranh xoay người đặt Chu Bình nằm ngay ngắn trên giường, sau đó đi đến rương đồ lấy cho nàng bộ y phục mới.
Cẩn dực mặc y phục cho Chu Bình xong, Mộ Dung Ly Tranh an ổn nằm xuống bên cạnh. Giọt nước mắt còn đọng lại trên mi của Chu Bình rơi xuống, Mộ Dung Ly Tranh liền đưa tay gạt đi.
“Đừng khóc… ta sẽ rất đau lòng…”
Đêm trường thao thức, mãi cũng không thể ngủ được…