Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 44




Hai người nhảy xuống một cái sân nhỏ, Chu Bình đưa mắt nhìn ngang ngó dọc rón rén tiến vào trong phủ. Lúc này gia nhân trong phủ đều không còn một ai, thuận lợi thực hiện kế hoạch của nàng.

Chu Bình nhanh nhẹn di chuyển phía gian phòng cạnh cây lê cao lớn, hướng Bạch Vân Phi ngoắc tay ra hiệu: “Ở đây.”

“Đây là?”

“Phòng của Mộ Dung Vô Song.”

Bạch Vân Phi nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, rốt cuộc quận chúa muốn làm cái gì?

“Thổi mê dược đi, lề mề chậm chạp quá!”

Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Bạch Vân Phi vẫn răm rắp làm theo, lặng lẽ thổi mê dược vào trong phòng. Đợi khoảng nửa nén nhang thời gian Chu Bình mới dám dùng chìa khóa trộm được từ chỗ Mộ Dung Ly Tranh mở cửa đi vào.

Bên trong vừa tối lại vừa yên ắng quỷ dị, cố gắng đi thật khẽ không tạo ra tiếng động đến sát bên giường của Mộ Dung Vô Song.

“Quận chúa.”

Chu Bình dùng hết sức bình sinh đẩy Mộ Dung Vô Song lăn qua một bên, đè thấp giọng chỉ vào Mai Chân bên cạnh: “Mau đem nàng đi về phủ cho ta.”

Bạch Vân Phi đầu to như cái đấu: “Mang Mai thị về phủ làm gì?”

“Ta sẽ nói sau, nhanh nhẹn lên đi!”

Bạch Vân Phi mù mịt làm theo, lặng lẽ cõng Mai Chân rời khỏi Mộ Dung phủ. Chu Bình đi loanh quanh tìm giấy viết, viết lại vài dòng rồi bỏ đi, còn hảo tâm đóng cửa phòng lại.

--------------------------------------

Tiếng chim hót ríu ra ríu rít ngoài sân, cây lê trước sân nở trắng xoá một mảng.

Theo thói quen, Mộ Dung Vô Song xoay người kéo Mai Chân vào lòng ôm ấp nhưng không cảm nhận được độ ấm quen thuộc. Không ngờ bên cạnh lại không có người mà đầu lại đau như bị búa bổ làm đôi, tay chân vô lực buông thõng hai bên thân.

Trong lòng dấy lên một dự cảm bất an, Mộ Dung Vô Song dùng hết sức di chuyển xuống giường, phát hiện trên bàn có một tờ giấy liền mở ra xem.

Ái thê của ngươi đang ở chỗ ta, nếu không muốn nàng chết thì bảo Ly Tranh đến gặp ta! ╭(╯^╰)╮Yên Thuyên quận chúa

Mặt Mộ Dung Vô Song tức thì biến trắng, giận dữ rít một tiếng trong cổ họng: “Khốn khiếp!”

Đem y phục mặc lại cẩn thận, Mộ Dung Vô Song chạy vội ra ngoài đạp cửa phòng Mộ Dung Ly Tranh. Bên này Mộ Dung Ly Tranh đang thay y phục, nghe thấy tiếng động liền ngoái đầu nhìn, quả nhiên là trưởng tỷ.

“Có chuyện gì?”

Mộ Dung Vô Song không nói không rằng ném mảnh giấy vào người Mộ Dung Ly Tranh. Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng Mộ Dung Ly Tranh vẫn nhặt mảnh giấy lên đọc thật kỹ, hai chân mày dần dần nhíu chặt với nhau.

“Xem rõ rồi chứ? Ngươi giải quyết chuyện này thế nào đây?”

Đem mảnh giấy đặt lại xuống bàn, Mộ Dung Ly Tranh ngập ngừng hồi lâu rồi nói: “Ta sẽ đến tìm Bình nhi.”

Mộ Dung Vô Song lạnh lẽo bật cười một tiếng: “Ngươi không đưa được Chân nhi về đây ta tuyệt đối không tha cho Yên Thuyên.”

Mộ Dung Ly Tranh siết chặt cạnh bàn, giọng nói có điểm run rẩy: “Ta đã biết.”

-------------------------------------------------------

“Hắt chù~”

Bạch Vân Phi đang mơ màng ngủ bị tiếng hắt hơi của Chu Bình gọi tỉnh, giật mình đứng bật dậy kêu to: “Quận chúa?”

Chu Bình xấu hổ đưa tay che miệng, thuận thế nghiêng người nằm dài trên trường kỷ: “Sao đến giờ nàng vẫn chưa tỉnh thế?”

Hà Trọng Anh bưng trản trà vừa phao đặt xuống bàn, hương thơm ngào ngạt lan toả khắp phòng: “Quận chúa sao phải giữ nữ nhân này làm gì?”

“Ta có biện pháp của ta.”

Bạch Vân Phi và Hà Trọng Anh đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu Chu Bình định làm gì.

Vừa vặn lúc đó Mai Chân mơ màng tỉnh dậy đưa mắt nhìn quanh, phát hiện đây không phải phòng mình liền hốt hoảng. Sự lo lắng càng lên cao khi nhìn thấy chính mình bị trói trên ghế, còn bên cạnh chính là Chu Bình.

Chu Bình thấy người tỉnh lại liền phấn khởi ngồi bật dậy: “Tỉnh rồi sao? Bản quận chúa còn tưởng ngươi sẽ ngủ đến tối chứ.”

“N-Ngươi…” Mai Chân hoảng hốt la to một tiếng: “Tại sao ta lại ở đây? Các ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi đoán xem?”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Cũng không phải muốn làm gì.” Chu Bình xoa cằm tỏ vẻ đăm chiêu: “Chỉ muốn lợi dụng ngươi tí thôi.”

Mai Chân thần trí mơ màng không kịp tiếp thu mọi chuyện đang diễn ra: “Lợi dụng?”

“Đừng hỏi nhiều, ngươi cứ ở yên đó đi.”

Chu Bình thuận tiện cầm một bát sữa đậu nành đưa qua cho Mai Chân, cả ngày không ăn uống gì nhất định nàng ta rất đói bụng. Trái ngược với ý tốt của Chu Bình, Mai Chân cả nhìn cũng không buồn nhìn, nghiêng đầu sang một bên.

“Không uống thì thôi.”

Nói xong nàng liền nhảy lên trường kỷ ngồi húp sữa đậu nành của mình, không quên giải quyết cả màn thầu trên bàn. Mãi đến khi ăn xong cái màn thầu thứ ba thì hạ nhân chạy vào thông tri.

“Khởi bẩm quận chúa có Mộ Dung trang chủ đến tìm.”

“Hảo!”

Chu Bình ném nửa cái bánh bao đang ăn dở vào trong dĩa, tay bẩn chùi vào khăn trải bàn rồi kéo theo Bạch Vân Phi và Hà Trọng Anh cùng đi.

Lúc ra đến sảnh đã gặp Mộ Dung Ly Tranh đang ngồi đợi, vẫn bộ nguyệt nha bạch thanh khiết linh lung, bên hông đeo một miếng ngọc bội tinh xảo, còn bội kiếm luôn mang theo bên mình thì đặt trên bàn.

Chu Bình nhanh nhẹn ngồi xuống đối diện Mộ Dung Ly Tranh, đắc ý cười không thấy hai mắt: “Đến sớm thế?”

Mộ Dung Ly Tranh nhíu mày: “Nàng muốn gì?”

“Ta sao? Thứ ta muốn cũng không quá đáng nên ngươi đừng lo.”

“Vậy nàng nói đi.”

Chu Bình nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng hắng giọng: “Đại vương và hoàng hậu nương nương muốn thái tử biểu tỷ của ta lên đường thống nhất thập tam quốc. Ta lại là một người muội muội rất hiếu thuận, rất yêu thương biểu tỷ nên ta quyết định đi theo nàng.”

Mộ Dung Ly Tranh lặng lẽ nhíu chặt chân mày: “Chuyến đi này rất nguy hiểm sao nàng lại muốn đi?”

“Thì đã nói ta là một muội muội rất tốt mà!” Chu Bình hì hì cười, choàng tay qua nắm lấy bàn tay của Mộ Dung Ly Tranh: “Vì chuyến đi này rất nguy hiểm nên ta cần có người bảo vệ, mà ngươi thấy đấy, Vân Phi chỉ quan tâm đến Trọng Anh thôi nhất định không chịu đi theo ta đâu.”

Bạch Vân Phi đảo mắt, quận chúa có nhất thiết phải nói như thế không?

“Vậy nàng muốn như thế nào?”

“Ngươi phải đi theo để bảo vệ ta.”

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Ngươi không đồng ý thì ta lấy mạng đại tẩu ngươi a.”

“Chu Bình!”

Chu Bình bị Ly Tranh quát một tiếng liền giật mình ôm ngực: “Doạ chết bảo bảo rồi!”

“Chuyện thống nhất thập tam quốc không phải chuyện đùa, nàng lại muốn đi lẽ nào không muốn sống nữa sao?”

“Ta muốn sống chứ, cho nên ta mới bảo ngươi bảo vệ ta.”

Mộ Dung Ly Tranh giận dữ đánh gãy lời nàng: “Chu Bình chuyện này không phải chuyện đùa.”

“Ta không đùa, hôm nay ta cho ngươi lựa chọn, một là theo ta và đại tẩu ngươi bình an trở về Mộ Dung Phủ còn không ta phiền ngươi mang xác nàng đến chỗ Mộ Dung Vô Song.”

“Nàng…” Mộ Dung Ly Tranh siết chặt nắm tay đến trắng bệch, hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình; “Được, ta đi theo nàng.”

Chu Bình bất khả tư nghị quay đầu nhìn lại: “Thật không?”

“Trước thả đại tẩu ta ra đi.”

“Được thôi! Vân Phi, Trọng Anh, hai người mang nàng ta ra đây đi!”

Hà Trọng Anh chán nản thở dài, nàng đường đường là giáo chủ Phù Lãng giáo sao giờ trở thành gia nhân của phủ quận vương rồi vậy!?

Chu Bình lấy trong tay áo một tấm giấy bảo chứng đưa cho Mộ Dung Ly Tranh: “Ngươi ký vào đây đi.”

“Cái này là gì?”

“Giấy bảo chứng, phải có thứ này ngươi mới không đổi ý được nha.”

Mộ Dung Ly Tranh cầm tờ giấy lên đọc một lúc liền lưu loát kí tên điểm chỉ.

Chu Bình cầm lên xem, hài lòng gật đầu.

Rất nhanh hai người cũng mang Mai Chân ra được, Mộ Dung Ly Tranh còn chưa kịp nhìn rõ mặt tẩu tử thì một tiếng xé gió vang lên lớn đến mức ù tai. Bạch Vân Phi nhanh nhẹn ôm Hà Trọng Anh tránh sang một bên, Mộ Dung Ly Tranh cũng kịp phản ứng kéo Chu Bình lùi lại.

Dây trói trên người Mai Chân lác đác rơi xuống, vừa được thoải mái cử động liền chạy đến ôm lấy người trước mặt: “Vô Song!”

Mộ Dung Vô Song đau lòng giữ chặt Mai Chân trong lòng, mười ngón tay vô thức siết lại thành đấm.

“Chu Bình, ta với ngươi không thù không oán, ngươi lại bắt thê tử của ta có phải chán sống rồi không?”

“Ách, ta…”

Mộ Dung Ly Tranh nhanh như thiểm điện đứng chắn trước mặt Chu Bình: “Tẩu tử cũng không sao rồi, chúng ta cũng nên về thôi.”

Mộ Dung Vô Song liếc nhìn nàng, hừ lạnh, cùng Mai Chân rời khỏi phủ quận vương. Mộ Dung Ly Tranh cũng không nán lại lâu, xoay người rời đi, đến cửa thì hơi quay đầu lại nhưng cũng đành cất bước rời đi.

----------------------

Mộ Dung Vô Song dìu Mai Chân đi vào trong nhà, tự tay rót trà cho nàng. Mai Chân chịu đả kích không nhỏ, ngồi ngây người ra, không ngờ mình lại bị mang đi mà không một ai trong nhà biết đến.

Mai Như Nguyệt lo lắng lay người nàng hai cái: “Tỷ tỷ ngươi không sao chứ?”

“K-Không sao…”

“Khổ cho ngươi rồi, không sao chưa?”

Mai Chân lắc lắc đầu, tay siết chặt chén trà đến trắng bệch: “Tức nhi chỉ không hiểu tại sao Yên Thuyên quận chúa lại bắt ta rồi lại thả nhanh như vậy?”

Mộ Dung Vô Song liếc nhìn thân muội nhà mình: “Có lẽ ngươi hiểu rõ hơn ai hết, có muốn nói hay không?”

Mộ Dung Ly Tranh chậm chạp đứng dậy: “Ta mệt rồi, ta muốn về phòng.”

Mai Như Nguyệt có chút lo lắng, đứng lên đuổi theo phía sau Mộ Dung Ly Tranh, trong chuyện này nàng cũng hiểu được đôi phần, có lẽ Yên Thuyên có chuyện muốn nhờ vả gì đó nên mới dựng lên vở kịch này.

Cuối cùng cũng đuổi kịp Mộ Dung Ly Tranh đang tản bộ trong sân, đôi mắt trong veodõi theo đôi anh vũ đang tựa đầu vào nhau trên cành cây gần đó. Ánh mắt mông lungđượm buồn khiến khung cảnh xung quanh cũng ảm đạm theo.

“Ly Tranh…”

Mộ Dung Ly Tranh vẫn ngẩn người ngắm nhìn đôi anh vũ, không hề biết đến sự xuất hiện của Mai Như Nguyệt.

Mai Như Nguyệt không nản lòng, uyển chuyển đi đến gần Mộ Dung Ly Tranh ôm lấy nàng từ phía sau: “Ly Tranh người có phiền não?”

Mộ Dung Ly Tranh giật mình, nghiêng đầu nhìn người đang ôm chặt mình: “Không có.”

“Đừng giấu ta, rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Mộ Dung Ly Tranh khẽ thở dài, xoay người lại, hai tay đặt trên vai Mai Như Nguyệt: “Như Nguyệt ta sắp tới phải rời khỏi nhà một thời gian dài…”

“Người đi đâu?”

“Ta…”

“Người đi với Yên Thuyên quận chúa?”

Mộ Dung Ly Tranh yên lặng nhìn nàng không có trả lời.

Mai Như Nguyệt ôm lấy nàng dịu dàng: “Ly Tranh ta hiểu tất cả, người đừng lo, ta sẽ chờ người, đợi người thật sự chấp nhận ta.”

“Như Nguyệt.”

“Đi chuyến này mất bao lâu?”

Mộ Dung Ly Tranh ảm đạm lắc đầu: “Ta không biết nhưng ta sẽ cố thu xếp về sớm.”

Mai Như Nguyệt áp tay lên gò má nàng: “Ta sẽ đợi người.”

Mộ Dung Ly Tranh nắm lấy bàn tay của Mai Như Nguyệt, trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc. Nàng làm sao có thể khiến nữ nhân này buồn phiền được, càng không nỡ phản bội đối phương.

Mai Như Nguyệt dựa vào lòng Mộ Dung Ly Tranh: “Người phải về sớm, ta đợi người…”

----------------------------

Ngày Thái tử xuất sử thực hiện nhiệm vụ thống nhất Thập Tam quốc cũng đến. Khắp thành Hàm Luân treo đầy Liên Hạ quốc tinh kì, hắc long uốn lượn trên nền vải đỏ rực, bên dưới là hai chữ Liên Hạ thật to bằng chỉ vàng.

Liên Hạ quốc tuy từng thống nhất Thập tam quốc, thế nhưng vì thời loạn thế tranh chấp chuyện thống nhất chưa từng có bất kỳ giấy tờ nào chứng minh, vì thế thập tam quốc vẫn chưa hoàn toàn quy về Liên Hạ quốc. Điều này chính là nỗi lo của cả Liên Hạ quốc, và hôm nay Chu Túc Nhi đi để xóa tan đi nỗi lo đó, gánh trên vai trách nhiệm giang sơn xã tắc.

Bá quan văn võ đồng loạt quỳ xuống hô vang: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Hôm nay Thái tử chính thức xuất sử Thập tam quốc giúp quả nhân thống nhất thiên hạ đem lại sự bình an và hưng thịnh cho Liên Hạ ta!”

“Đại vương anh minh!”

Chu Quân đem một hộp gấm đưa cho Chu Túc Nhi: “Thái tử, đây là kim ấn, thứ này ngươi biết dùng làm gì rồi chứ?”

Chu Túc Nhi dùng hai tay tiếp nhận kim ấn: “Nhi thần minh bạch.”

“Khi nào cần giúp đỡ hãy gửi thư về quả nhân sẽ giúp ngươi.”

“Thần nhi khấu tạ mẫu hoàng.”

Chu Túc Nhi đưa mắt nhìn sắc trời, ổn trọng mở miệng: “Cũng không còn sớm nữa, thần nhi xin phép lên đường đây.”

Đưa tay dìu Tiểu Tuyết bước xuống cửu long thang, tiến đến kiệu xe rực rỡ bên dưới. Chu Bình cũng sớm có mặt, trên người mặt triều phục quận chúa hoa lệ đứng ngóng trông Mộ Dung Ly Tranh.

Lúc sắp khởi hành Mộ Dung Ly Tranh mới xuất hiện, Chu Bình nhanh tay kéo nàng lên ngồi cùng kiệu với mình.

“Sao lại đến muộn thế?”

Mộ Dung Ly Tranh nhíu mày, không có trả lời.

“Thôi kệ, không sao, miễn có đến là được.”

Chu Bình ôm lấy cánh tay nàng giống như đang làm nũng: “Ta còn tưởng ngươi không đến nữa chứ.”

Mộ Dung Ly Tranh nhàn nhạt mở miệng: “Ta làm sao có thể không đến được.”

“Hắc hắc, ngươi vẫn rất quan tâm ta đi~”

Mộ Dung Ly Tranh liếc nhìn nàng, không nói gì nữa, dõi mắt ra ngoài.

Nơi đầu tiên đến chính là Tây Kha quốc, vì Tây Kha là quốc gia gần nhất giáp phía tây Liên Hạ.

Đoàn xe chậm rãi rời đi, rất nhiều kiệu xe hộ tống phía sau, tinh kì bay phấp phới…