Phúc Dương Lâu tọa lạc tại địa phương phồn hoa náo nhiệt nhất Liên Hạ, vị trí thuận lợi hướng về phía nam, rất nhiều ngoại tộc nhân đổ nơi đây sinh hoạt. Mãi đến sau khi Liên Hạ đánh tan Thái Phồn – Bắc Phàm thì một số người ngoại tộc bắt đầu trở về cố hương tiếp tục công cuộc mưu sinh khiến sinh ý của Phúc giảm đi đáng kế.
Lão bản của Phúc Dương Lâu là một nữ tử họ Khiết tên một chữ Tỉnh, hiện nay trạch ngoại tam tuần nhưng trên gương mặt chưa từng lưu lại dấu vết của thời gian. Trước đây Khiết thị từng là chiêu bài hoa khôi của Xuân Tâm Các, chỉ đứng sau Diệp Vũ nương tử. Vài năm sau Diệp Vũ nương tử hương tiêu ngọc vẫn trong một lần bạo bệnh thì Khiết thị cũng rời khỏi Xuân Tâm các xây dựng Phúc Dương Lâu.
Chính nàng là người phổ lại lời cho Loạn Thế Khúc của Diệp Vũ nương tử. Dù tuổi tác đã lớn nhưng Khiết Tỉnh vẫn không có ý muốn thành thân, nhiều người trong thành đồn đãi năm xưa nàng từng cùng Diệp Vũ nương tử có mối quan hệ không bình thường. Đến khi Diệp Vũ nương tử mất đi thì nguyện sống như vậy cả đời để giữ tròn lời hứa với người đã khuất.
Vẫn như bao ngày Phúc Dương lâu tấp nập người ra vào, dưới sảnh đông nghịt căn bản không còn bàn trống. Chu Tĩnh sớm đã đặt chỗ trước tránh tình trạng đến nơi thì không có bàn, lúc mọi người có mặt thì gia đình Ly Tranh vẫn chưa xuất hiện.
Sư Viên đảo mắt nhìn xung quanh Phúc Dương Lâu nhưng tìm không thấy người, vội đưa tay kéo một tiểu cô nương khoảng mười bốn mười lăm tuổi lại hỏi chuyện: “Khiết Tỉnh ở đâu?”
“Lão bản nương đang ở trên lầu.”
“Ngươi nói Tĩnh vương phi tìm nàng.”
Trùng hợp tiểu cô nương định đi lên gọi thì Khiết Tỉnh cũng đang từ trên lầu đi xuống, thấy Sư Viên liền ôn hòa nở nụ cười: “Tĩnh quận vương, quận vương phi, hôm nay mọi người đến sớm như vậy?”
“Ta có hẹn với khách quý không thể đến trễ.”
Sư Viên quen biết với Khiết Tỉnh và Diệp Vũ nương tử, người rõ nội tình bên trong nhất cũng là nàng. Đúng như bên ngoài đồn đãi, Khiết Tỉnh cùng Diệp Vũ có mối quan hệ không thể nói cho ai biết. Đáng tiếc Diệp Vũ mắc một căn bệnh lạ dần dần đánh mất tất cả các giác quan, năm mười sáu tuổi hai mắt mù lòa, mười tám tuổi không nghe được âm thanh. Qua thêm vài năm hoàn toàn mất đi vị giác, mặc dù Khiết Tỉnh khắp nơi chạy chữa ngày đêm nhưng Diệp Vũ vẫn không quan khỏi. Chuyện này đối với Khiết Tỉnh là một đòn chí mạng, những hứa hẹn mộng tưởng của tuổi trẻ đều chôn theo nắm đất đặt bên quan tài của tình nhân.
Khiết Tỉnh bước xuống dưới lầu, hướng Chu Quân và Hạ Khuynh mở miệng: “Đại vương và hoàng hậu nương nương đến khiến cho Phúc Dương cũng rực sáng hào quang.”
Hạ Khuynh liếc nhìn Khiết Tỉnh từ trên xuống dưới, hai chân mày thanh tú bỗng nhiên nhíu chặt lại nhưng không nói gì cả.
“Được rồi, không cần gọi đại vương, ta lần này xuất mã không muốn phiền phức.”
“Phòng cũng đã chuẩn bị xong rồi, thỉnh.”
Khiết Tỉnh đích thân dẫn mọi người lên lầu, tiền lệ này chưa có. Ai ai cũng biết lão bản nương Phúc Dương Lâu tính khí cổ quái lại không thích ra mặt gặp gỡ người khác, nàng chịu xuất đầu lộ diện đã là chuyện lạ trên đời.
Bao trọn nhã gian ở tầng cao nhất, Khiết Tỉnh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, tránh sang một bên nhường đường. Bài trí bên trong tương đối đơn giản nhưng không kém phần trang nhã, trung tâm gian đặt một chiếc bàn dài khoảng hai bộ phủ gấm. Cửa sổ đặt trên cao khiến ánh sáng soi thẳng đến mặt bàn, cảm giác như đang nhảy múa trên mặt gỗ trơn bóng.
Khiết Tỉnh cũng không nán lại lâu, xoay người rời đi còn thuận tay đóng cửa lại.
Chu Liên Tâm đưa mắt nhìn quanh gian sau đó đưa tay sờ soạng bắp tay tròn vo của Chu Bình: “Trư béo, ngươi xem nơi này hình như có mùi gì.”
Chu Bình khịt khịt mũi ngửi thử, cũng gật gù theo: “Ân, đúng là có mùi rất thơm.”
“Cái mùi này hình như ta đã từng được ngửi qua.”
Thử học theo Chu Bình khịt mũi mấy cái, Chu Túc Nhi đồng tình với ái phi nhà mình: “Hình như ta cũng ngửi qua rồi.”
Hạ Khuynh đảo mắt làm như không nghe thấy.
“Là mùi trầm của Vu Y Tộc.” Chu Quân an nhiên vén váy ngồi xuống, sẵn giọng giải thích: “Mẫu hậu ngươi rất thích loại hương thơm này.”
Bản thân Chu Bình không thích tinh dầu có mùi thơm nồng nặc, nhưng lại có chút hứng thú với thứ mùi hương trầm ngọt ấm của Vu Y.
“Hoàng hậu nương nương.”
Hạ Khuynh liếc trắng mắt: “Ngươi không cần nói ta cũng biết ngươi muốn gì rồi.”
Chu Bình xấu hổ gãi gãi chóp mũi.
“Được rồi, một lát cho người mang đến phủ ngươi.”
Trong lòng đặc biệt thỏa mãn, Chu Bình một phát ôm Chu Liên Tâm ngồi lên đùi mình, đưa mắt trông ngóng nhìn ra ngoài cửa. Đáng nhẽ ra giờ này Mộ Dung Ly Tranh phải có mặt rồi, nhưng đến bây giờ nửa cái bóng cũng không thấy đâu.
Vừa vặn bên ngoài truyền đến tiếng nói, không lâu sau thì cửa gian được đẩy ra.
Thoáng thấy dáng người quen thuộc xuất hiện, Chu Bình cao hứng reo to: “Ly Tranh!”
Mộ Dung Ly Tranh ngẩng đầu lên nhìn, cũng không có nói gì mà lặng lẽ dời đi ánh mắt. Chẳng biết từ đâu xuất hiện thêm một nữ tử mặc y phục thiển phấn hồng bước đến ôm lấy cánh tay Mộ Dung Ly Tranh oán trách.
“Ly Tranh, quận chúa đang gọi ngươi.”
Sắc mặt Chu Bình nhất thời biến trắng, nữ nhân kia là ai?
Mai Chân liếc nhìn Chu Bình từ trên xuống dưới, quả nhiên có chút tư sắc, thảo nào Mộ Dung Ly Tranh lại luyến tiếc không buông.
Chu Quân đặt chén trà xuống bàn, lạnh nhạt mở miệng: “Đến rồi thì vào đi.”
“Tham kiến…”
“Không cần đa lễ.” Hạ Khuynh chỉ vào chỗ trống phía trước: “Mộ Dung phu nhân.”
“Đa tạ hoàng hậu nương nương.”
Lý Thiên Kiều nhanh chóng về chỗ ngồi xuống, Mộ Dung Vô Song cùng Mai Chân ngồi theo, đương nhiên Mộ Dung Ly Tranh và Mai Như Nguyệt sẽ ngồi bên cạnh. Mai Như Nguyệt như cũ ôm khư khư cánh tay của Mộ Dung Ly Tranh giống như sợ nàng bỏ trốn.
“Ly Tranh, người đi lâu như vậy chắc mệt mỏi rồi, ngày mai chúng ta mới đi về thăm nhà nhé?”
“Cũng được.”
Chu Bình đặc biệt khó chịu, nữ nhân đó rốt cuộc là ai lại dám gọi Ly Tranh thân mật như thế?
“Ngươi là ai? Quen biết gì với Ly Tranh?”
Bị chất vấnMai Như Nguyệt vẫn thản nhiên mỉm cười, tính khí trái ngược hoàn toàn với Chu Bình, nhỏ nhẹ mở miệng đáp: “Tiểu nữ là Mai Như Nguyệt, may mắn diện kiến Yên Thuyên quận chúa điện hạ.”
“Ngươi là Mai Như Nguyệt?”
“Vâng, là tiểu nữ tử.”
Vô thức siết chặt tay vào cạnh bàn, Mai Như Nguyệt không phải là hôn thê của Mộ Dung Ly Tranh sao!?
Nhưng làm gì có chuyện nàng dễ dàng chịu thua như vậy, không chút do dự đứng lên kéo tay áo Mộ Dung Ly Tranh.
“Ngươi qua đây ngồi cạnh ta!”
Mộ Dung Ly Tranh có chút khó xử mở miệng: “Ta ngồi ở đây được rồi.”
“Ta bảo ngươi đứng lên!”
Mai Như Nguyệt bị tiếng quát nạt của Chu Bình làm cho giật mình, hai mắt long lanh ẩm ướt muốn khóc: “Ly Tranh, quận chúa hình như tức giận rồi.”
Đáng ghét! Hí phường sao không mời ngươi về diễn hả?!
Mộ Dung Ly Tranh bất đắc dĩ gỡ tay Chu Bình xuống: “Quận chúa về chỗ ngồi đi.”
“Một là ngươi qua chỗ ta ngồi, hai là ta đuổi ả ra khỏi đây!”
Mộ Dung Vô Song đảo mắt liếc nhìn Mộ Dung Ly Tranh.
Mộ Dung Ly Tranh không còn cách nào khác đành đứng lên đi qua chỗ Chu Bình ngồi.
Chu Tĩnh có chút đau đầu, đứa nhỏ này có biết mình đang làm cái gì không vậy hả!?
Đợi sau khi mọi người đến đông đủ, tiểu nhị mới mang thức ăn lên bày đẹp mắt trên bàn. Hạ Khuynh vẫn như cũ ngồi yên lặng uống rượu, cẩn thận quan sát sắc diện của từng người.
Chu Quân gỡ chén rượu trên tay nàng xuống, thấp giọng phàn nàn: “Không ăn gì mà uống như vậy sẽ đau bụng.”
Hạ Khuynh rũ mi, lười nhác gật đầu thay cho câu trả lời.
Ngay cả Mộ Dung Ly Tranh cũng uống rượu khiến Chu Bình có chút tò mò, không biết rượu có mùi vị thế nào. Lén lút rót thử ra một chén, khịt mũi ngửi, thơm thơm nồng nồng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ khứu giác.
Lúc sắp nuốt xuống ngụm rượu đầu tiên trong cuộc đời thì bị Mộ Dung Ly Tranh phát hiện, chuẩn xác vươn tay đoạt lấy chén rượu trên tay nàng đặt lại xuống bàn.
“Ta đang uống!”
Mộ Dung Ly Tranh không trả lời tiếp tục uống rượu.
Chu Bình bĩu bĩu môi: “Không nói thì thôi.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, Lý Thiên Kiều đành hắng giọng ho thu hút sự chú ý.
“Không biết Tĩnh quận vương mời gia đình ta đến đây là có việc gì?”
“Là chuyện của Ly Tranh và Chu Bình.”
Trong lòng Chu Bình có mấy trăm con nai chạy loạn, vẫn là mẫu vương đối tốt với nàng nhất!
Rượu trong chén Mộ Dung Ly Tranh thoáng lay động, nàng không nghĩ Tĩnh quận vương sẽ chấp nhận nàng, chẳng phải Bình nhi là bảo vật mà quận vương luôn bảo hộ sao?
Lý Thiên Kiều lộ vẻ khó xử, không có cách nào khác đành phải thật lòng khai báo: “Ta cũng muốn nói với Tĩnh quận vương về chuyện này.”
“Vậy Mộ Dung phu nhân nghĩ như thế nào?”
“Chuyện này ta đã nói qua với đại tức phụ của ta rồi.” Lý Thiên Kiều ngập ngừng vài phân thời gian rồi nói tiếp: “Vô Song đã thấy Mai Chân, thì Ly Tranh cũng nên lấy Như Nguyệt, dù gì Mộ Dung gia cũng đã có ước định với Mai gia rồi.”
“Chuyện này…” Sư Viên không nghĩ Mộ Dung gia sẽ thẳng thừng cự tuyệt, bối rối thuyết phục Lý thị: “Nhưng chúng ta cũng nên nghe thử ý kiến của bọn trẻ có đúng không?”
“Trước nay hôn sự đều do cha mẹ và người lớn sắp xếp, vẫn là theo lời của nương là tốt nhất, ta nói không sai chứ?”
Chu Quân liếc nhìn Mai Chân, nghiêng đầu thì thầm thật khẽ vào tai Hạ Khuynh: “Đứa nhỏ đó ngoài mặt giống như cái gì cũng không quan tâm, thiên chân vô tà nhưng rất ranh ma, lời nói cũng thật sắc bén.”
“Gả cho lang sẽ thành lang, gả cho hổ sẽ thành hổ.”
Chu Bình nghe hai bên qua lại vẫn chưa giải quyết được gấp đến độ đổ mồ hôi. Nếu còn chần chờ sợ rằng Mai Như Nguyệt sẽ chiếm mất tiên cơ, nàng tất nhiên không cam tâm.
“Ly Tranh, ngươi nói là ngươi muốn thú ai đi.”
“Quận chúa nói đúng, Ly Tranh ngươi dù gì cũng đã lớn, thê tử là lấy cho ngươi vậy ngươi chọn đi.”
Chu Bình trong lòng có chút đắc ý, tin chắc Ly Tranh sẽ chọn thú nàng!
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Mộ Dung Ly Tranh khiến nàng có chút khó xử, bản thân mong muốn trả lời thú Chu Bình về Mộ Dung gia nhưng lời đến cổ họng thì nghẹn lại. Chu Bình vốn dĩ không thích nàng, nếu hành động nông nỗi sẽ hủy hoại đời này của đối phương.
Mộ Dung Ly Tranh hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình: “Ta sẽ thú Như Nguyệt.”
Nghe như sét đánh giữa trời quang, Chu Bình thần sắc kinh hãi: “L-Ly Tranh, ngươi vừa nói cái gì?”
Mai Như Nguyệt hai mắt ẩm ướt như muốn khóc, ôn giọng nhu nhuyễn: “Ly Tranh…”
Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đó vứt bỏ, Chu Bình đố kị muốn điên, tại sao lại là Mai Như Nguyệt mà không phải là nàng!?
Không chút do dự bước đến vung tay tát Mộ Dung Ly Tranh.
“Ngươi từng nói với ta những gì? Hả? Ngươi xem ta là đứa nhỏ ngu ngốc nên muốn trêu đùa ta sao?”
Mộ Dung Ly Tranh duy trì yên lặng, giống như biến thành tượng đá vô tri vô giác.
Nén không được nước mắt mà bật khóc, dứt khoát xoay người chạy khỏi nhã gian.
“Bình nhi!” Sư Viên hốt hoảng đứng dậy đuổi theo: “Bình nhi đừng chạy!”
Chu Tĩnh cũng vội vã đuổi theo hai người: “Đại vương, chỗ này nhờ ngươi.”
Chu Quân tùy tiện phát ra giọng mũi: “Ân.”
“Mẫu hoàng, mẫu hậu, ta cũng đi xem thế nào.”
Chu Túc Nhi rời đi thì Tiểu Tuyết cũng không ở lại, chẳng mấy chốc nhã gian biến về yên tĩnh.
Hạ Khuynh liếc nhìn xung quanh, tay cầm chén rượu lại không uống: “Càng lúc càng náo nhiệt.”
“Món ăn cũng đã gọi rồi nên dùng thử xem tay nghề của Phúc Dương Lâu.”
Thâm tâm Mộ Dung Ly Tranh đặc biệt sốt ruột, muốn đi theo lại ngập ngừng không đứng dậy.
“Ngươi đến trước cổng thành đi.”
Hoàng hậu cứ như vậy nói một câu không đầu không đuôi khiến Mộ Dung Ly Tranh bất khả tư nghị: “Sao?”
“Có khi sẽ thấy người nhảy xuống đó.”
Mặt Mộ Dung Ly Tranh biến thành trắng bệch, xoay người chạy ra khỏi nhã gian.
Lý Thiên Kiều tức thì chau mày, vừa nhìn đã biết Mộ Dung Ly Tranh có bao nhiêu yêu thích Chu Bình. Chính nàng cũng không rõ vì cái gì mà nha đầu này lại chọn Mai Như Nguyệt thay vì Chu Bình?
Mai Như Nguyệt bị vứt bỏ phía sau có chút hoang mang, quay sang kéo tay Mai Chân: “Tỷ tỷ, chuyện này là sao?”
“Như Nguyệt đừng lo, Ly Tranh đã nói thú ngươi thì ngươi chính là tức phụ của Mộ Dung gia.”