“Bẩm giáo chủ, có một người họ Bạch xin cầu kiến.”
“Họ Bạch…” Hà Trọng Anh khẽ cười: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
“Cho vào.”
Từ Âm lưu luyến ở trên da thịt mềm mại đặt một nụ hôn: “Vậy ta đi trước?”
“Không cần, ngươi ngồi ở đây với ta.”
Hà Trọng Anh rướn người liếm nhẹ phiến môi mềm mại của Từ Âm, phả hơi thở nóng rực muốn thiêu đốt: “Chúng ta còn chưa xong mà.”
Tư Âm hít một hơi thật sâu, dùng sức nâng người Hà Trọng Anh lên một đoạn mà vùi đầu vào cổ nàng hôn hít. Trên người giáo chủ luôn có một mùi hương rất quyến rũ, nhưng đều là độc chất cực kỳ nguy hiểm, còn có cả thập tam tình quý giá của Vĩnh quốc. Mùi hương này bám rất lâu trên cơ thể, rất thơm, khiến người khác vừa ngửi thấy liền mê đắm không cưỡng lại được.
Nâng mặt Từ Âm dịu dàng hôn xuống môi, quyến luyến không rời. Từ Âm như say như tỉnh, ôm giáo chủ trong lòng lại không dám mạnh tay sợ sẽ làm đau nàng, sợ sẽ khiến nàng tan biến.
Âm thanh môi lưỡi va chạm kịch liệt vang lên, nước bọt không kịp nuốt theo khóe môi chảy xuống, hơi run rẩy ngã vào lòng Từ Âm. Lần tay xuống thắt lưng Hà Trọng Anh nhẹ nhàng vuốt xe, rồi lướt qua da bụng mềm mại mơn trớn.
Xung quanh bất chợt nổi gió, Từ Âm ăn một đòn rất mạnh văng ra khỏi tháp, lưng va vào tường lập tức ôm ngực ho ra máu.
Hà Trọng Anh đặc biệt mất hứng, khoanh tay xoay người, điềm nhiên mở miệng: “Bạch Vân Phi, ngươi dám đánh người của ta?”
Bạch Vân Phi nhìn Hà Trọng Anh từ trên xuống dưới, hai chân mày nhíu chặt lại: “Nàng luôn ăn mặc như vậy?”
“Thì làm sao?”
Hà Trọng Anh kéo chỉnh sa y trên người, nằm nghiêng trên tháp, đưa mắt nhìn Bạch Vân Phi: “Đến đây là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
“Hà Trọng Anh, chuyện lúc trước không liên quan đến đại quận chúa, mau thả nàng ra đi.”
“Sao vậy? Đau lòng?”
Hà Trọng Anh đi xuống tháp, gió thổi sa y nhẹ nhàng lay động lộ ra bắp đùi non mềm mại như sương như tuyết, cơ hồ thấy được nơi tư mật đẹp đẽ dưới lớp vải mỏng tang.
Dùng sức nắm lấy vạt áo trước ngực Bạch Vân Phi, nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng: “Một buổi tối không gặp mà đã nhung nhớ rồi sao?”
Bạch Vân Phi gỡ tay Hà Trọng Anh ra khỏi ngực áo, chậm rãi cởi ngoài bào trên người mình phủ lên người nàng.
Hà Trọng Anh trước ngây ngươi sau lại lạnh lùng bật tiếng cười: “Đừng nghĩ làm như vậy ta sẽ tha cho ả.”
“Ta tùy nàng muốn chém muốn gϊếŧ nhưng không được làm hại đại quận chúa.”
“Ngươi nghĩ lời người nói còn có giá trị với ta sao? Ngươi càng không muốn ta hại ả thì ta càng muốn khiến ả sống không bằng chết!” Nói đoạn, Hà Trọng Anh cởi ngoại bào Bạch Vân Phi vừa khoác cho mình ném xuống đất: “Bạch Vân Phi, cả đời này ta hận nhất chính là ngươi!”
“Trọng Anh, nàng thay đổi nhiều đến mức ta không còn nhận ra được nàng nữa rồi.”
Hà Trọng Anh cười còn khó coi hơn cả khóc, trào phúng một câu: “Còn không phải do ngươi ban cho sao? Đừng giả vờ nữa, ta chính là căm ghét cái dáng vẻ giả vờ từ bi lương thiện này của ngươi!”
Xoay người quay lại tháp, hướng Từ Âm vẫn đang ngồi bệt dưới sàn ngoắc tay. Gian nan chống tay xuống đất đứng dậy, Từ Âm an toàn đến trước mặt giáo chủ, tay vẫn ôm ghì lồng ngực đau nhức.
“Đau lắm sao? Một lát ta giúp ngươi bôi thuốc.”
“Không đáng ngại.”
Hà Trọng Anh giống như đang làm nũng: “Từ Âm, ôm ta đi.”
Từ Âm ngây ngốc nghe theo, cúi người ôm Hà Trọng Anh đặt lên đùi mình: “Giáo chủ, đừng sợ.”
“Hôn ta.”
Từ Âm vươn tay ôm lấy eo của Hà Trọng Anh, vừa định hôn xuống thì lần nữa bị đạp văng xuống tháp. Trước mặt xuất hiện thân ảnh khác, Hà Trọng Anh hơi cười, vẽ vài đường linh tinh trên ngực Bạch Vân Phi.
“Ngươi muốn cái gì, Bạch cô nương?”
“Cái gì cũng không muốn.” Bạch Vân Phi gằn giọng: “Cái tính lẳng lơ của nàng là từ đâu mà có?”
“Từ đâu mà có sao?” Hà Trọng Anh đột nhiên phá lên cười, điểm vào ngực Bạch Vân Phi: “Còn không phải là do Vân Phi sát thủ dạy ta sao? Hay là ngươi thấy ta học chưa tốt, còn muốn dạy dỗ thêm?”
“Nàng…”
Hà Trọng Anh đẩy mạnh Bạch Vân Phi xuống giường, phủ lên người nàng, thấp giọng nỉ non: “Vân Phi, cái tên của ngươi rất đẹp. Ngày trước ta vô cùng thích gọi cái tên này của ngươi, nhưng bây giờ ta lại chán ghét nó đến cực điểm.”
“Trọng Anh.”
“Ha, ngươi còn nhớ đến tên của ta sao? Năm năm rồi, chắc ngươi cũng không ngờ ta còn sống đúng không?”
“Nàng muốn làm gì?”
“Muốn làm gì sao?”
Hà Trọng Anh liếm nhẹ trên môi Bạch Vân Phi: “Ta muốn ngươi sống không bằng chết.”
Nói đoạn, Hà Trọng Anh vươn tay gỡ trâm cài trên tóc xuống, kéo đứt chuỗi hạt châu lấy ra một viên đưa đến bên miệng Bạch Vân Phi: “Vân Phi, cái thứ này chính là Tuyệt Nguyệt. Ngày trước chính ngươi đã bức ta, bây giờ ngươi cũng uống thử đi để biết mùi vị đi.”
Bạch Vân Phi không chần chờ, hé miệng nuốt xuống viên châu.
“Tốt.” Hà Trọng Anh vỗ tay khen ngợi: “Không hổ là Vân Phi sát thủ, thấy chết cũng không sờn.”
Bạch Vân Phi cảm thấy lồng ngực một trận quặn đau, tim như muốn nhảy ra ngoài, giọng nói phát run: “Như vậy đã được chưa?”
“Vẫn chưa.” Lại xuất ra một viên dược hoàn màu đỏ đưa đến bên miệng Bạch Vân Phi: “Cái này hẳn là ngươi biết rõ.”
“Hạc đỉnh hồng.”
“Không sai.” Hà Trọng Anh đắc ý cười, dán sát dược hoàn lên môi nàng: “Nuốt vào, cảm giác không tệ đâu.”
Bạch Vân Phi lại lần nữa mở miệng nuốt xuống hạc đỉnh hồng.
Lần này không chỉ dừng lại ở cảm giác nóng rát trong người mà xông thẳng đến tứ chi bách hài, đánh thẳng lên đến não bộ. Từ thất khiếu máu đỏ chảy ra, Bạch Vân Phi ôm ngực liên tục ho ra máu, hình ảnh trước mắt cũng nhòe đi.
Hà Trọng Anh nâng tay áo lau máu cho nàng, lắc đầu thở dài: “Vân Phi a Vân Phi, ngươi vốn dĩ đâu cần phải chịu như vậy có đúng không? Thế nào, cảm giác không tệ đúng không?”
Bạch Vân Phi thở dốc, nắm lấy cánh tay của Hà Trọng Anh: “Đ-Đã được chưa?”
“Sao lại gấp gáp như vậy?” Hà Trọng Anh phá lên cười, nhẹ nhàng kéo xuống y phục của Bạch Vân Phi: “Ta còn muốn chơi đùa với ngươi một chút nữa.”
“Dừng lại!”
Hà Trọng Anh không chút lưu tình vung tay tát Bạch Vân Phi: “Ta là chủ nhân, ngươi phải nghe theo lời ta! Người đâu, giải ả Chu Bình vào trong đại lao không cho ăn uống!”
Bạch Vân Phi gắng gượng mở miệng, khóe môi trào ra một tia máu: “Không được…”
“Tại sao lại không được?” Hà Trọng Anh miết lấy quai hàm của Bạch Vân Phi, đè thấp giọng nhắc nhở: “Nơi này là của ta, ta muốn giam ai là quyền của ta, ngươi có tư cách gì thay ta quyết định?”
“Trọng Anh…”
“Đừng gọi tên ta! Ta ghê tởm cái cách ngươi gọi ta, năm năm về trước ngươi gọi tên ta, bắt ta uống Tuyệt Nguyệt và hạc đỉnh hồng, đó là lần đầu tiên ta cảm giác sợ hãi khi ngươi gọi tên của ta!”
Trong lúc giận dữ, Hà Trọng Anh không kiềm chế được cảm xúc khiến bệnh cũ tái phát mà đổ gục xuống nền nhà.
“Trọng Anh!”
“Giáo chủ!”
Hà Trọng Anh thở gấp, tay vươn ra muốn với tới y phục của mình.
“Trọng Anh!” Bạch Vân Phi xốc người Hà Trọng Anh lên: “Bệnh suyển của nàng tái phát nữa sao?”
“Buông ra!”
Hà Trọng Anh giãy dụa thoát ra, run rẩy cố nhích người về phía y phục, thuốc của nàng… thuốc của nàng ở bên trong y phục…
Bạch Vân Phi liền giúp nàng, tìm trong y phục lọ sứ đựng thuốc của nàng lập tức mang đến: “Trọng Anh, thuốc của nàng đây!”
Hà Trọng Anh hất tay Bạch Vân Phi ra, thân thể run lên, hai mắt đỏ ngầu không nhìn ra tiêu cự: “Ta có chết cũng không cần kẻ xấu xa như ngươi cứu!”
“Trọng Anh, nàng phải uống thuốc, đừng ngang bướng như vậy nữa!”
“Ta thà chết cũng không uống thuốc ngươi mang đến.”
“Trọng Anh.”
Bạch Vân Phi vừa tiến đến gần đã cảm thấy có sát khí nổi lên, lập tức rút kiếm đỡ một đòn, tiếng binh khí va chạm đinh tai nhức óc.
Nhạc Uyên thu kiếm lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Tiện nhân, ai cho ngươi đến gần Anh Anh?”
“S-Sư tỷ…”
Nhạc Uyên vội vã đỡ thân thể mềm nhũn của Hà Trọng Anh: “Trọng Anh muội sao rồi? Ta đưa muội đến gặp nhạc phụ ngay, muội cố gắng lên.”
Hà Trọng Anh gật đầu, yếu ớt ngã vào lòng Nhạc Uyên ngất đi.
Nhạc Uyên ôm Hà Trọng Anh chạy đi, hướng Từ Âm quát to: “Nhốt cả ả vào ngục chung với ả nữ nhân kia đi!”
“Người đâu, đưa ả vào ngục!”
Hai người đứng canh bên ngoài lập tức chạy vào, giải Bạch Vân Phi vào trong ngục.
Bạch Vân Phi vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, tay siết lại thành đấm.
Đến nơi giam giữ Chu Bình, một tên liền chạy đi mở cửa, tên còn lại thì đẩy Bạch Vân Phi vào trong. Tiếng khóa cửa vang lên chua chát khiến Chu Bình giật mình, nàng nhìn quanh, chẳng biết từ lúc nào Bạch Vân Phi cũng đã bị bắt vào đây.
“Vân Phi, sao ngươi lại ở đây?” Chu Bình chạy đến bên cạnh nàng, cuống quít hỏi: “Mọi người đâu rồi, Ly Tranh không đến cứu ta sao?”
Bạch Vân Phi dựa vào tường thở dốc: “Mộ Dung trang chủ bị giữ ở nhà, không cho đến đây.”
“Tại sao?”
“Vô Song trang chủ đã cho người bao vây khắp phủ, nội trong hai ngày nữa Mộ Dung trang chủ phải trở về bằng không sẽ bị giam giữ ở đó cả đời.”
“Sao lại có chuyện này? Chúng ta làm sao ra ngoài đây? Trọng Anh rất độc ác, nàng muốn trả thù ngươi a Vân Phi, ngươi phải ra khỏi đây ngay, nếu không nàng thật sự gϊếŧ chết ngươi.”
“Chết có gì đáng sợ?” Bạch Vân Phi nhìn qua song cửa sắt, có đám mây trắng bay lơ lửng qua: “Chỉ sợ không thể gặp lại mà thôi…”
“Ngươi nói như vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì cả.”
Lúc Bạch Vân Phi định nằm xuống nghỉ ngơi thì lồng ngực bỗng chốc đau nhói, thống khổ nôn ra một búng máu, những sợi gân trên tay nổi lên giần giật.
“Vân Phi ngươi sao vậy?”
Chu Bình hốt hoảng dìu nàng nằm xuống: “Ngươi đau ở đâu sao?”
“Không có gì, chỉ là đánh nhau với người trong giáo nên bị thương.”
“Ngươi bị thương ở đâu?”
“Không sao, đại quận chúa nghỉ ngơi đi, đừng lo cho ta.”
Tuy Bạch Vân Phi nói không sao nhưng Chu Bình vẫn cảm thấy lo lắng, học theo nằm xuống bên cạnh thì thào: “Có gì thì phải nói cho ta, biết không?”
“Ân.”
Bạch Vân Phi xoay lưng lại với Chu Bình, cố mở mắt nhìn đám mây trắng phiêu bồng, cảm thấy ngực trái âm ỉ đau, giống như bị ai dùng dao lóc xuống từng chút một.
Chợt nhớ đến một người, là tiểu nữ hài vô cùng đáng yêu thanh thuần, ở bên giường của nàng thầm thì thật nhỏ. Đáng tiếc, tiểu nữ hài kia đã không còn nữa…