“Tĩnh quận vương, thứ người cần đã được làm xong, thỉnh quận vương thưởng lãm.”
Chu Tĩnh buông chén trà đang uống dở đặt xuống bàn, tiện tay mở hộp gấm gần nhất xem thử. Bên trong là hai khối lưu ly bán nguyệt thiển hoàng sắc, có thể nhìn thấu chất ngọc bên trong, mặt trên khắc hai chữ [Bình] và [Tâm] vô cùng tinh xảo.
Sư Viên ghé mắt cùng xem, nhịn không được tán thưởng: “Tay nghề của Lý sư phục quả nhiên nhất đẳng, nếu hai bảo bối đeo vào nhất định sẽ rất khả ái.”
Chu Tĩnh đặt hai khối ngọc trở về hộp, tỉ mỉ đóng lại: “Lý sư phụ, làm phiền ngươi rồi.”
“Không phiền.” Lý Danh xoa xoa hai tay vào nhau, đắc ý cười lớn: “Chỉ có chút tài mọn, còn sợ khiến quận vương không hài lòng.”
“Lý sư phụ nổi danh điêu khắc tinh xảo ai nấy đều biết, ngươi không cần phải khiêm tốn.” Sư Viên lấy trong tay áo một túi ngân lượng đưa về phía Lý Danh: “Cái này là trả công cho Lý sư phụ.”
Lý Danh nhìn một lượt túi ngân lượng, lắc lắc đầu đẩy trả về phía nàng: “Cái này ta không nhận.”
“Sao lại không nhận? Bản vương đặt món hàng này tất nhiên phải trả công sòng phẳng mới đúng lẽ chứ.”
“Ta đây làm ra hai kiện ngọc này cũng chỉ muốn tặng cho nhị vị quận chúa, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tiền bạc.”
Nhận ra Lý Danh có dụng tâm khác, Chu Tĩnh nghi hoặc mở miệng chất vấn: “Nếu Lý sư phụ cần gì cứ nói, nếu giúp được bản vương sẽ giúp.”
“Nếu Tĩnh quận vương đã nói như vậy thì ta cũng xin nói thật.”
Đưa tay kéo đứa con trai vẫn thủy chung đứng phía sau đến trước mặt hai vị quyền quý nhân, đầy mặt xuân quang nói: “Thế Khanh là đích tử của ta, năm nay cũng đã mười bảy tuổi. Nghe nói trưởng quận chúa cũng đã trên dưới mười lăm tuổi, cô nương đến tuổi này đã có thể thành gia lập thất, giúp phu quân khai chi tán diệp. Mà Thế Khanh và quận chúa đúng lúc lưỡng tình tương duyệt, khuyển tử từng nói với ta nên mới dám đến hỏi ý kiến quận vương người, xem như hai mảnh lưu ly kia là quà cầu thân.”
Chu Tĩnh nghe xong thì hai chân mày lập tức nhíu chặt với nhau, vội vàng khoát tay ngăn lão Lý liếng thoắng không ngừng: “Lý sư phụ dường như có chút đường đột, trưởng quận chúa đúng thật đã mười lăm nhưng nha đầu vẫn chưa hiểu chuyện. Hơn nữa bản vương tin nha đầu vẫn chưa có ý trung nhân, có lẽ Lý công tử tự đa tình mà ra.”
“Trưởng quận chúa dù sao cũng là cô nương chưa xuất giá, mấy chuyện tình cảm đều e lệ không nhắc đến. Bản thân khuyển tử nói ta mới biết được, bằng không chẳng dám mạo muội đến đây cầu thân.”
“Không thể nào.” Sư Viên không chút lưu tình đánh gãy mưu đồ của Lý sư phụ: “Trưởng quận chúa nếu có nhìn trúng ai người đầu tiên nàng nói chính là bản phi, tính khí của nàng bản phi là người hiểu rõ nhất, xem chừng là có hiểu lầm ở đây, phiền Lý sư phụ rút lại lời cầu thân ban nãy.”
“Vậy mạn phép thỉnh quận vương và quận vương phi hỏi xem ý kiến của trưởng quận chúa, nếu nàng thật sự có ý với khuyển tử nhà ta thì lời cầu thân này ta sẽ không rút lại. Còn nếu là do khuyển tự tự mình đa tình thì ta sẽ đưa hắn về, tuyệt đối không ồn ào làm phiền đến trưởng quận chúa.”
Đợi khi hắn dứt lời thì Chu Bình cũng dẫn theo Chu Liên Tâm trở về, từ xa thoáng thấy dáng nàng như con chim nhỏ ríu rít không ngừng. Xung quanh tản mát khí thế vương giả, nghịch ngợm của hài đồng, nhưng cũng không thiếu phần duyên dáng của tiểu cô nương.
“Vừa đúng lúc, trưởng quận chúa hồi phủ rồi.”
Chu Bình nghe có người gọi thì hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, nghi hoặc hỏi: “Bản quận chúa về thì sao? Còn ngươi là ai?”
“Bình nhi!”
Đưa mắt nhìn sang mẫu vương, thấy nàng có chút giận dữ, Mộ Hoan càng thêm hiếu kỳ: “Mẫu vương người gọi ta?”
“Đến đây.”
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Chu Bình ngoan ngoãn nghe tiến vào, vòng ra sau lưng mẫu vương, giúp nàng xoa bóp hai vai lấy lòng. Dẫu chưa biết bản thân gây ra tội gì để mẫu vương tức giận như vậy, bất quá là người tự nhận thông minh nên phải tranh thủ lấy lòng trước để nếu bị phạt cũng ít thê thảm hơn.
“Mẫu vương sao người lại tức giận?”
“Ngươi với Lý công tử là chuyện thế nào? Sao không nói qua với ta?”
“Lý công tử?” Chu Bình hồ đồ nhìn khắp tiền thính: “Ta có quen biết vị Lý công tử nào à?”
Nghe được câu trả lời này, Sư Viên trong lòng nhẹ nhõm, dời mắt nhìn phụ tử Lý gia mà phàn nàn: “Lý sư phụ quả nhiên đã hiểu lầm rồi, lệnh ái nhà ta không hề biết đến Lý công tử, làm sao có chuyện lưỡng tình tương duyệt?”
“Lưỡng tình tương duyệt?”
Chu Bình ngây phỗng hồi lâu, cái quái gì đang xảy ra vậy?!
Lý Thế Khanh đột nhiên chạy ra khỏi vị trí đang đứng đến trước mặt Chu Bình, bộ dáng cuống quít, hai tay xoắn xuýt vào nhau như cái bánh quẩy.
“Quận chúa nàng quên ta rồi sao?”
“Ta có nhớ ngươi sao?”
“Quận chúa sao nàng có thể vô tình như vậy?” Lý Thế Khanh sầu muộn thở dài: “Đêm hoa đăng ấy chẳng phải chúng ta đã trao tín vật định tình?”
“Cái gì? Cái gì?” Chu Bình giống như bị ai dí lửa vào mông, bật dậy xua xua Lý Thế Khanh: “Ngươi nói bản quận chúa bắt gà đánh chó, không chịu học bài, xé vở bài tập còn hay ức hiếp hài tử thì bản quận chúa nhận. Nhưng ngươi tuyệt đối không được nói bản quận chúa không biết xấu hổ như vậy, đây là phỉ báng, bản quận chúa tuyệt đối không nhận!!”
“Thế bản quận chúa giải thích làm sao?”
Vừa nói Lý Thế Khanh vừa lấy trong tay áo một chiếc khăn thêu, do góc cầm bị chếch nên chỉ thấy được một cánh hoa hải đường mềm mại. Ẩn bên dưới là tên của Chu Bình được thêu tỉ mỉ, chiếc khăn này do chính tay mẫu phi thêu cho nàng, chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhận ra.
“Là khăn của ta!? Sao ngươi lại có nó? Có phải ngươi nhân lúc bản quận chúa không chú ý nên ăn trộm đúng không?”
Chu Liên Tâm lập tức chạy đến chắn trước mặt của Chu Bình, trừng mắt quát vào mặt Lý Thế Khanh: “Tên kia ngươi dám động vào tỷ tỷ của ta, ta liều mạng với ngươi!”
“Ta không có ăn trộm, cái này là nàng tặng cho ta!”
“Bản quận chúa tặng ngươi khi nào?” Chu Bình xùy xùy hai tiếng như đuổi chó: “Thậm chí bản quận chúa còn chưa thấy qua ngươi lần nào.”
“Đêm hoa đăng hôm ấy, khi ta ngã xuống sông, rõ ràng là nàng đã cứu ta. Cái này do nàng cố ý nàng để lại trên cành cây, ta tin cái này là tín vật định tình mà nàng để lại cho ta.”
“Ngươi là cái người rơi xuống sông sao?”
Chu Tĩnh càng nghe càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khoát tay ngăn hai bên còn đang tranh cãi: “Bình nhi ngươi nói rõ lại xem, rốt cuột đã xảy ra chuyện gì?”
Nghĩ ngợi một hồi, Chu Bình cũng quyết định đem mọi chuyện nhất thanh nhị sở kể lại. Đơn giản là trong đêm hoa đăng Chu Bình dẫn Chu Liên Tâm đi dạo xem hoa đăng, đường đi lúc ấy khá đông, vì sợ nha đầu đi lạc nên nắm chặt tay dẫn đi. Nào ngờ có một người bất cẩn chạy tới, nàng chưa kịp định thần thì nha đầu Chu Liên Tâm đã đá hắn ngã xuống sông. Trong lòng cảm thấy có lỗi nên để lại ít bạc vụn rồi dẫn Chu Liên Tâm đi xem hoa đăng tiếp, chuyện về sau đều quên sạch sẽ.
“Vậy khăn lụa của ngươi sao Lý công tử lại giữ?”
Chu Bình máy móc hai tiếng, xấu hổ gãi đầu: “Ách, ta treo khăn ở thắt lưng, có lẽ bị cành cây móc trúng vướng lại ở đó.”
“Nếu vậy mọi chuyện đã rõ rồi, là do Lý công tử đây tự đa tình cho rằng lệnh ái của bản vương thích công tử. Bất quá hai mảnh lưu ly này bản vương vẫn lấy, nhưng sẽ trả tiền đàng hoàng cho Lý sòng phẳng.”
Nói xong Sư Viên lại đưa hắn thêm một túi ngân lượng: “Phần còn lại là bồi thường cho Lý công tử, đã làm Lý công tử hiểu lầm rồi.”
“Ta, ta…” Lý Thế Khanh vặn vẹo mặt bánh bao của mình, hai mắt hí ứa ra nước: “Quận chúa nàng không thích ta thật sao?”
Chu Bình cười cười, ôm Chu Liên Tâm lên đỡ lời: “Bản quận chúa chỉ yêu thương duy nhất một mình muội muội.”
Lý Thế Khanh thở dài, xoay người bỏ đi. Lý Danh sợ hắn đau lòng nghĩ quẩn, cầm vội hai hai túi ngân lượng rồi chạy theo hắn.
Tiểu nha hoàn A Thúy đặt bình trà mới xuống bàn, nàng đứng bên cạnh chứng kiến hết mọi chuyện, nhịn không được thở dài.
“Quận vương, vương phi nương nương, hai người xem. Hai hôm trước là một Trịnh công tử, hôm qua là một Trương hầu gia, hôm nay lại là Lý công tử. Trưởng quận chúa cũng đã mười bốn mười lăm tuổi rồi, ở tuổi này cô nương đều đã xuất giá, giữ nàng lại trong phủ chẳng biết ngày mai lại là ai a~”
Chu Tĩnh liếc nàng một cái: “Lắm lời.”
Sư Viên không mấy để ý chuyện này, thuận tay kéo cả Chu Bình và Chu Liên Tâm ngồi xuống: “Hai đứa xem xem thích gì thì cứ lấy, mẫu vương các ngươi đã dặn người chuẩn bị, mất cả tháng ròng mới làm xong.”
Chu Bình ôm ngang Chu Liên Tâm đặt lên bàn, cùng nhau xem thử mấy thứ trang sức đang bày đẹp mắt. Hai người đều nhìn trúng hai khối lưu ly bán nguyệt trên bàn, chăm chú quan sát từng chi tiết một, xuýt xoa khen ngợi không ngớt.
Chu Liên Tâm đặt mảnh lưu ly trước, hướng Sư Viên mà hỏi: “Mẫu phi, cái này ta đeo có đẹp không a?”
“Đương nhiên là đẹp rồi.”
Dường như đang thừa tinh lực, Chu Liên Tâm lại ôm khối ngọc lưu ly vào lòng, chạy đến ôm cánh tay Chu Bình: “Tỷ tỷ, người ta muốn đeo cùng với ngươi, ngươi cũng phải đeo chung.”
“Hảo! Liên Tâm muốn gì cũng được.”
Chu Tĩnh nhìn sắc trời, cũng đã không còn sớm, liền đứng dậy hỏi: “Hai đứa đã dùng bữa chưa?”
“Ta với Liên Tâm ăn màn thầu gạch cua rồi!” Chu Bình chợt nhớ một chuyện, lấy trong tay áo một túi giấy còn nóng hổi: “Trong này là bánh bao gạch cua, nãy giờ lằng nhằng chuyện của Lý công tử mà quên mất. May mà chưa có nguội, mẫu vương, mẫu phi, cái này của hai người.”
Sư Viên cảm thấy như có ai rót mật vào lòng, bẹo hai bên gò má Chu Bình: “Ta tưởng ngươi quên mẫu vương ngươi và ta rồi.”
“Làm gì có chứ!” Chu Bình ôm cánh tay nàng nũng nịu một trận: “Ta chính là thương mẫu phi nhất nhất!!”
“Khụ khụ…”
Hiểu ý tứ trong tiếng ho khan kia, Chu Bình lập tức quay sang ôm Chu Tĩnh: “Mẫu vương cũng vậy, Bình nhi cũng thương ngài nhất!!”
“Được rồi, tắm rửa rồi về phòng nghỉ đi.”
Chu Bình đặt túi bánh lên bàn, ôm Chu Liên Tâm đi tắm, còn quay lại dặn dò lần nữa: “Nhớ phải ăn, để nguội không ngon nữa đâu!”
“Được rồi, mau đi đi.”
Lúc này Chu Bình mới an tâm dẫn Chu Liên Tâm đi.
A Thúy trông thấy vội chạy đến ngăn cản: “Quận chúa cứ để nô tỳ hầu hạ tiểu quận chúa tắm rửa.”
“Nếu thế thì nhờ ngươi vậy.”
Chu Bình giao lại Chu Liên Tâm cho A Thúy rồi một mình trở về phòng.
Đường về phòng không quá xa, Chu Bình vừa đi vừa ngâm nga mấy điệu nhạc không lời nào đó trong cổ họng.
Đêm về gió lạnh thổi từng cơn lạnh lẽo, trăng treo cao trên đỉnh đầu, phủ ánh sáng vàng nhu hòa lên mặt hồ. Càng về đêm càng lạnh, Chu Bình kéo phi phong cao lên một đoạn, tăng nhanh cước bộ trở về phòng.
Vừa vào phòng, Chu Bình liền đóng sầm cửa lại, thở một hơi ra cả khói trắng, hai tay xoa vào nhau cho đỡ lạnh. Nhìn quanh phòng một chút, Chu Bình quyết định đi tắm trước, nàng ra phía sau bức bình phong, phát hiện bên trong đã có sẵn nước ấm, có lẽ là do A Thúy giúp nàng chuẩn bị.
Phấn khởi đem phi phong tháo hạ, loay hoay tìm kiện trâm cài tóc của mình rồi vấn tất cả tóc lên. Từng lớp y phục chậm rãi rơi xuống, lướt qua làn da trắng mịn non mềm, ánh trăng chiếu xuyên qua khung cửa sổ phủ lên làn da ánh sáng đạm kim rực rỡ. Chu Bình đưa tay chạm vào nước trong dục dũng, nóng ấm vừa đủ, nhìn quanh phát hiện bên cạnh đã có sẵn y phục mới, không chút chần chờ đi vào hồ nước ngâm mình.
Cả ngày hôm nay mệt mỏi nhiều rồi, Chu Bình an tĩnh thả lỏng người ra, hai mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Vô thức đưa tay chạm lên mắt mình, bản thân nàng không thích đôi mắt này.
Khi còn rất nhỏ, đôi mắt nàng duy trì sắc thuần đen như người bình thường, như càng lớn màu càng nhạt dần. Hiện tại phản chiếu trong mắt chính là sắc hoàng kim rực rỡ, giống như mắt của một con mèo vậy.
Nhiều lúc Chu Bình cảm thấy vô cùng ủy khuất, mẫu vương và mẫu phi đều có đôi mắt đen láy thâm thúy, ngay cả Chu Liên Tâm cũng vậy, chỉ có đôi mắt nàng là vàng rực kỳ dị.
Bất quá ai cũng nói thích đôi mắt của nàng, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng vậy, dù người có đôi mắt hai màu còn diễm lệ hơn cả nàng. Đáng tiếc điều này chẳng làm Chu Bình vui vẻ lên được, dần dần nhận ra mình là cô nương ngoại tộc, có lẽ vì lý do nào đó mà phụ mẫu không cần mà vứt bỏ nàng trước cửa Quận vương phủ.
Tuy mẫu vương và mẫu phi che dấu, nhưng nàng đều biết. Dù sao thì nàng vẫn muốn biết phụ mẫu mình là ai, vì cái gì mà vứt bỏ nàng như vậy.
Chu Bình nghĩ thầm trong lòng, vẫn là nghĩ không thông suốt, chán nản trút một tiếng thở dài.
Nước nóng vỗ về thân thể, cánh hoa lơ đãng trôi trên mặt nước, ẩn hiện sắc hồng tiên diễm. Chiếc thoa trên búi tóc không đủ sức giữ làn tóc dài khiến từng lọn tóc trượt qua bờ vai gầy, nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước.
Đột nhiên một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của Chu Bình, dùng chiếc thoa vừa rơi cố định lại cho nàng. Chu Bình mệt mỏi nên cũng không để ý đã có người đến, hai mắt lim dim muốn ngủ. Người nọ đặt tay lên trán Chu Bình, nhè nhẹ nhu từ giữa trán đến thái dương rồi làm ngược lại. Thân thể lập tức thả lỏng ra, thoải mái phát ra giọng mũi, tiếp tục hưởng thụ sự phục vụ của người nọ.
Thấy Chu Bình thoải mái hưởng thụ, người nọ khe khẽ cười, tiếp tục ra sức hầu hạ. Ngón tay thanh mảnh, thon dài tinh tế lướt qua cái cổ non mềm của Chu Bình, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Ân, hảo thoải mái~”
Người nọ dở khóc dở cười, đưa tay về phía trước, nâng cằm Chu Bình lên hôn xuống. Lúc này Chu Bình mới hốt hoảng, giãy mạnh để thoát ra.
“Biếи ŧɦái!!!”
“Hưởng thụ đủ rồi, hôn một chút cũng không được sao?”
“Mộ Dung Ly Tranh?”
Chu Bình kéo vội sa y trên thành hồ phủ lên người mình, trừng trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi làm cái gì ở đây?”
“Đến thăm nàng.” Mộ Dung Ly Tranh ngồi vắt vẻo trên thành hồ, hướng nàng mỉm cười: “Hôm nay về trễ thế? Ở ngoài thị tập có gì náo nhiệt sao?”
“Gặp mặt biểu tỷ nên cùng nàng nói chuyện, kết quả lại về trễ như vậy.”
Chu Bình nhanh nhẹn leo lên thành hồ, xoay lưng lại với Ly Tranh, hạ xuống sa y. Chợt Chu Bình phát hiện y phục mới không ở đây, hơi quay đầu lại, trông thấy nó đang ở gần chỗ Mộ Dung Ly Tranh. Còn đang phân vân suy nghĩ không biết có nên đi đến đó lấy y phục hay không thì Mộ Dung Ly Tranh đã đi đến, đem y phục khoác lên người nàng.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi còn không biết tự lo cho mình?”
Chu Bình bĩu môi: “Ta mới không thèm.”
Mộ Dung Ly Tranh cũng không trách nàng, cẩn thận giúp nàng cài lại thắt lưng: “Có chuyện gì mà nói lâu như vậy?”
“A, biểu tỷ có việc nhờ ta.”
“Nhờ nàng?”
“Đúng vậy.”
Chu Bình mặc xong y phục liền đứng dậy đi ra ngoài, tháo hạ trâm cài xuống, từng lọn tóc đen ướt sũng rơi xuống bả vai gầy. Mộ Dung Ly Tranh liền ngồi xuống bên cạnh nàng, tùy tiện lấy một mảnh vải khô gần đó lau tóc cho tình nhân.
“Ly Tranh ta có chuyện nhờ ngươi.”
Mộ Dung Ly Tranh dừng lại động tác ở tay, ngạc nhiên hỏi: “Nàng cũng có chuyện nhờ ta sao?”
“Ngươi kiêu ngạo cái gì?” Chu Bình khoanh tay trước ngực, buồn bực gắt: “Bản quận chúa đang làm chuyện đại sự!”
“Có chuyện gì cứ nói, giúp được ta sẽ giúp.”
“Ách, chuyện này có chút nghiêm trọng, chính là…” Đảo mắt qua lại hai vòng, Chu Bình cười cười nói: “Ngươi có thể làm quân trang cho Liên Hạ không?”
“Làm quân trang?”
“Phải a, biểu tỷ nói quân trang của Tốn Lãng sơn trang là thượng đỉnh gì gì đó, chỉ cần có quân trang tốt thì sĩ khí sẽ tăng lên.”
“Nhưng tại sao ta phải làm?” Mộ Dung Ly Tranh chau mày, đem khăn lau đặt lại xuống giường, dùng tay vuốt phẳng tóc dài của Chu Bình: “Muốn làm một bộ quân trang tốt tốn ít nhất mấy ngàn lượng, quân sĩ Liên Hạ hơn mười vạn, vụ làm ăn này ta thấy mình không có lời.”
“Cái này ta cũng không rõ lắm, bất quá Ly Tranh, ngươi cũng là người Liên Hạ, giúp cho biểu tỷ có được không?”
“Nàng có nói sẽ trả bao nhiêu hay không?”
“Ách, cái này thì không có nói.”
Trên trán Mộ Dung Ly Tranh nổi lên mấy đường hắc tuyến: “Muốn Tốn Lãng sơn trang chi hết sao? Chu Túc Nhi nghĩ cũng đẹp thật!”
“Đừng giận, đừng giận a!” Chu Bình vội tìm cách hạ hỏa cho nàng: “Hay là để ta hỏi lại biểu tỷ.”
“Kế này nhất định của Thái tử phi bày ra!” Mộ Dung Ly Tranh nghiến chặt hàm răng, trong lòng vẫn còn bực tức: “Lần trước lấy đi một ngàn trường thương đá tùng lam của ta, lần này còn muốn quân trang mới, rõ ràng là bức người quá đáng!”
Chu Bình giật mình lùi về sau, cười gượng hai tiếng: “Ta chỉ là người truyền lời lại thôi, muốn chém muốn gϊếŧ thì tìm biểu tỷ của ta, ta không có biết gì hết nha!”
Lúc tưởng Mộ Dung Ly Tranh sẽ vác bảo kiếm của bản thân chém nàng làm đôi thì không ngờ đối phương lại ngồi xuống giường, giống như đã bình tĩnh lại được rồi vậy.