Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 17




Đoàn vận lương của Tốn Lãng sơn trang sau mười ngày cũng đã cập cảng, hơn một nửa đệ tử được phái đến bảo vệ lương thực cứu tế an toàn đến Phiên Trung. Mất nửa canh giờ mới neo được thuyền, Nguyệt Quang từ trên đầu thuyền nhảy xuống chạy đến cạnh Mộ Dung Ly Tranh.

“Bẩm trang chủ, tất cả đều đã chuẩn bị hoàn tất.”

“Bảo mọi người mang lương thực vào phủ đi.”

Nguyệt Quang xoay người định đi, chợt nhớ ra một chuyện quay lại nói: “Bẩm trang chủ, Vô Song trang chủ đã biết chuyện, bảo người nhanh chóng hồi kinh.”

Mộ Dung Ly Tranh thoáng chau mày, đại tỷ cũng đã lên tiếng nàng không thể không tuân, ậm ờ cho qua chuyện: “Ta tự có chừng mực, ngươi mang lương thực cứu tế vào đi.”

Nguyệt Quang không nán lại lâu, ra lệnh cho mọi người mang lương thực vào phủ.  Vừa vặn Túc Nhi đi ra, nhìn thấy lương thực chất đầy trong phủ không khỏi há hốc kinh ngạc. Trông thấy con thuyền lớn treo cờ của Tốn Lãng sơn trang liền đoán được Chu Bình nói giúp vài câu, nhiều người chạy lên chạy xuống mang lương thực vào phủ.

“Thái tử điện hạ, chuyện này là thế nào? L-Lương thực ở đâu mà có?”

Túc Nhi nhún nhún vai, chỉ vào con thuyền phía trước: “Hình như của Tốn Lãng sơn trang.”

“Không thể nào! Chẳng phải Ly Tranh đã chi rất nhiều tiền để làm quân trang rồi sao? Sao có thể còn tiền để mua lương thực?”

“Đến hỏi nàng ta thì biết chứ gì.”

Chu Túc Nhi ba bước thành hai đi đến chỗ Mộ Dung Ly Tranh, không vòng vo mà trực tiếp đi vào vấn đề: “Chuyện lương thực là ngươi an bài sao?”

Mộ Dung Ly Tranh quay đầu lại, đặt tay lên vai Chu Túc Nhi vỗ hai cái: “Ngươi đừng lo lắng, Tốn Lãng sơn trang không nghèo túng đâu.”

“Có phải Bình nhi đã nói gì với ngươi rồi không?”

“Không có, cái này ta tự nguyện.”

Sắc mặt Tiểu Tuyết kém đi mấy phần, các nàng Chu gia thật sự nợ Mộ Dung Ly Tranh quá nhiều: “Ngươi nghĩ ngân lượng là đá sao? Ngươi làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người trong Tốn Lãng sơn trang!”

“Không sao, cứ coi như ta thay mặt Tốn Lãng sơn trang làm việc thiện vậy.”

Chu Túc Nhi mặt mũi nhăn nhó đi đi lại lại, chỉ tay vào chóp mũi Mộ Dung Ly Tranh mà mắng: “Nói ngươi ngu ngốc ngươi lại không chịu tin, Chu Bình nói gì ngươi cũng nghe, sau này nhất định vì nàng mà tán gia bại sản!”

“Các ngươi đối ta càng lúc càng xa cách, coi như thật sự vì Bình nhi nhưng ta trong lòng vẫn xem ngươi là bằng hữu, muốn giúp ngươi san sẻ không được sao?”

Không những không cảm kích, Chu Túc Nhi còn tạt cho nàng một gáo nước lạnh: “Ngươi đúng là điên rồi!”

“Lương thực cuối cùng cũng đến rồi a?”

Là tiếng nói của Chu Bình, nàng từ trong phòng đi ra thấy nhiều người của Tốn Lãng sơn trang đi qua đi lại, tự khắc biết lương thực cứu tế đã được vận chuyển đến nơi. Trong lòng đặc biệt vui sướng, thuyền lương này vừa vặn giúp được bá tánh lại còn có thể cứu biểu tỷ một bàn thua trông thấy.

“Nội trong hôm nay sẽ lương thực sẽ được mang đến, ngày mai chúng ta bắt đầu phân phát lương thực cứu tế.”

Chu Bình bật ngón cái: “Chuyến đi này thành công tất cả đều nhờ vào ngươi đó nha, bất quá lương thực cũng đến rồi, chúng ta có thể đến thăm Cầm Kỳ Thi Họa không? Không biết Thi Họa nàng sao rồi, mấy hôm nay nhiều việc xảy ra ta cũng quên bén đi mất.”

“Ngươi không nhắc ta cũng quên mất.” Tiểu Tuyết thầm cảm khái một tiếng, quá nhiều việc xảy ra khiến các nàng loay hoay: “Phải đi thăm bọn họ thôi.”

Gác lại mọi chuyện ở đây, bốn người nhanh chóng rời phủ đi thăm bốn người Cầm Kỳ Thi Họa đang dưỡng bệnh ở một dược quán cách đó không xa. Tiểu Tuyết còn tinh ý mua thêm chút món ngon và thủy quả, người bệnh thì nên ăn nhiều trái cây một chút mới mau khỏi bệnh.

Lúc đến dược quán, bên trong cũng không quá đông khách như các nàng nghĩ, lang trung tức thì nhận ra Mộ Dung Ly Tranh.

“Vị cô nương này đến tìm bằng hữu phải không?”

“Phải, bọn họ vẫn ở đây chứ?”

Lang trung vuốt chòm râu bạc gật gù: “Vẫn ở đây.”

Chu Bình nhanh miệng hỏi thêm: “Vậy thương thế của họ sao?”

“Vị Thi cô nương thì chỉ bị thương ngoài da không có gì đáng kể, còn vị Họa cô nương thì có vấn đề. Gân tay của nàng đó bị đứt, xương cốt bị gãy rồi, có thể sẽ suốt đời tàn phế.”

“Cái gì?” Chu Bình kinh hồn táng đảm kêu một tiếng: “Sát thủ mà tàn phế thì làm sao mà…”

Chưa nói hết Chu Bình đã bị Tiểu Tuyết che miệng lại!!

Cái miệng nhỏ này ăn nói chưa bao giờ suy nghĩ cả!

Lão lang trung hoảng hốt bật lùi về sau, lấp ba lấp bấp lặp lại: “S-Sát thủ sao?”

“Không phải, muội muội ta nói đùa thôi.” Tiểu Tuyết gượng gạo kéo khóe môi, tiện tay nhéo thắt lưng Chu Bình một cái ý bảo nàng im miệng: “Bọn ta có thể vào thăm họ không?”

“Được, được, mời vào.”

Bốn người liền nhanh chóng đi vào trong, trong phòng nồng nặc mùi thảo dược gay mũi, Chu Bình vừa đi vừa xoa cái eo bị nhéo đau, mặt mày nhăn nhó như khỉ.

Lúc này trong phòng có đủ bốn người Cầm Kỳ Thi Họa, Tố Cầm thì đang uy thuốc cho Tố Thi, sắc mặt của nàng đã tốt hơn rất nhiều. Còn Tố Họa thì nằm trên giường không rõ là mê man hay đang ngủ, cánh tay băng bó chằng chịt gác lên một chiếc gối nhung mềm. Nghe có tiếng bước chân, ba người Cầm Kỳ Thi đồng loạt ngẩng đầu lên, phát hiện chủ tử đi vào liền quỳ xuống hành lễ.

“Không cần đa lễ.” Túc Nhi chủ động đỡ các nàng đứng dậy: “Các ngươi đang bệnh, muốn hành lễ thì khỏi bệnh hẳn tính.”

Chu Bình rón rén đến bên giường, nhìn qua sắc mặt tái xanh của Tố Kỳ tránh không khỏi đau lòng. Tố Kỳ mấy ngày không ăn không ngủ chiếu cố Tố Họa nhưng vẫn chẳng có tiến triển tốt, tinh thần suy sụp đến mức vô pháp gượng dậy, có cảm giác chỉ cần Tố Họa biến mất thì nàng cũng sẽ đi theo.

“Lão lang trung đó nhất định là thứ bỏ đi, hắn luôn miệng nói trị không được, ta không tin, Tố Họa chỉ bị thương nhẹ làm sao mà trị không được?”

Túc Nhi vỗ nhẹ vai Tố Kỳ khuyên nhủ: “Đợi nàng ổn định hơn thì đưa về kinh, mẫu hậu sẽ giúp nàng nghĩ biện pháp mà.”

Đáng tiếc Tố Kì vẫn không buông xuống được lo lắng, cúi đầu vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán Tố Họa qua một bên: “Lúc nàng ở bên cạnh ta chưa từng chu đáo săn sóc nàng, đến khi nàng thật sự chịu đựng không nổi mà muốn bỏ đi, trong lòng ta rất hối hận. Nếu ta đối tốt với nàng thêm một chút, cũng không đến mức hôm nay ân hận muốn làm lại từ đầu.”

Bầu không khí bị cảm xúc của Tố Kỳ làm cho ảnh hưởng, mọi người yên lặng đứng một bên quan sát, mong rằng Tố Họa cát nhân thiên tướng nhanh chóng hồi phục.

Tránh nói về Tố Họa gây thương tâm, Mộ Dung Ly Tranh ngồi xuống cái ghế gần đó hỏi qua chuyện khác: “Tố Cầm, ngươi có biết được bọn mã tặc từ đâu đến hay không?”

Tố Cầm chần chờ hồi lâu rồi mở miệng đáp: “Bọn chúng là người Phiên Trung, chẳng rõ chúng từ đâu biết được đoàn vận lương của chúng ta đến trạm dịch mà cho người phục kích. Cũng do ta quá sơ suất, đem lực lượng toàn bộ phân tán mới xảy ra cớ sự này.”

“Phiên Trung?” Tiểu Tuyết trầm mặc hồi lâu, nhướng mày nói ra nghi vấn: “Người Phiên Trung mấy tháng nay đói đến đi không nổi, số người chết đói tăng theo cấp số nhân, làm sao có đủ sức cầm kiếm cướp lương thảo? Hơn nữa lộ trình và thời gian đều được bảo mật, không thể nào chỉ mấy tiểu thảo khấu vùng hẻo lánh cũng biết tin.”

“Ta cũng đã thử tìm hiểu qua chuyện này, bọn chúng không phải là những dân thường đói khổ bên ngoài.” Tố Cầm cảnh giác nhìn quanh một lúc rồi đè thấp giọng nói: “Là từ phủ Phương hầu gia.”

Chu Túc Nhi giật nảy, trợn trừng mắt lên: “Hắn không phải là người được mẫu hoàng cử đi cứu tế cho Phiên Trung sao?”

“Mẫu hậu tính toán không sai, bảo ta cảnh giác với vị Phương hầu gia đó, nguyên lai là có nội tình bên trong.”

“Nếu mẫu hậu đã biết dã tâm của Phương hầu gia, sao lại để cho mẫu hoàng sai hắn đến đây để cứu tế?”

Tiểu Tuyết tức giận trợn trừng hai mắt: “Thái tử điện hạ thử suy nghĩ đi, nếu chỉ để trị một Phương hầu gia chỉ cần Hướng hộ vệ đi là được, sao còn phải nhờ đến người?”

Giống như nắng hạn gặp mưa rào mà bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi, mẫu hậu cố tình làm như vậy để xem ta có thể vượt qua thử thách lần này hay không!!”

“Chính xác là như vậy.”

Chợt nhớ đến một chuyện, Chu Túc Nhi hoảng hốt bật dậy, chén trà trên bàn bị hất đổ lăn xuống sàn nhà.

“Nguy rồi! Nếu người đốt lương của chúng ta là Phương hầu gia vậy nếu biết chúng ta có lương thực tiếp tế khác, hắn nhất định sẽ theo kế hoạch cũ mà đốt rụi tất cả.”

Mọi người lập tức rời khỏi dược quán, hướng về phủ đệ phía nam. Từ xa nhìn thấy một cột khói đen từ từ bay cao, gần như náo loạn mà phát ra tiếng hò hét vang dậy trời.

“Trễ mất rồi!”

“Không thể nào…” Tiểu Tuyết sững sờ lùi về sau: “Còn chưa đến nửa canh giờ nữa mà…”

Tố Cầm quay lại nhìn mọi người nói: “Ta dùng khinh công đưa Thái tử điện hạ đi, Tố Kỳ sẽ đưa Thái tử phi nương nương đi.”

“Được.”

Chu Bình chưa kịp hiểu gì đã bị Mộ Dung Ly Tranh ôm ngang lên, dùng khinh công nhảy lên mái nhà, chỉ còn nghe thấy tiếng gió ù ù bên tai. Sợ hãi suýt chút hét toáng lên, đưa tay che mắt không dám nhìn, Mộ Dung Ly Tranh biết rõ nàng sợ độ cao sao còn nhảy lên mái nhà chứ?

Đợi khi Mộ Dung Ly Tranh vừa đáp xuống đất, Chu Bình xém chút ngất xỉu, bước đi loạng choạng như người say rượu.

Đám khói bốc lên ngay vị trị đặt lương thực cứu tế, mọi ngươi chạy vào trong, chỉ thấy rất nhiều người của Tốn Lãng sơn trang mệt nhoài nằm dài trên đất.

Cổ Nguyệt cũng có mặt, hướng mọi người báo cáo tình hình: “Thái tử, Thái tử phi, mọi người về rồi sao? Thật đáng sợ, khi nãy có kẻ muốn đốt lương cứu tế a!”

“Chuyện như thế nào? Kể lại cho ta nghe.”

“Ta cũng không rõ, chỉ nghe tiếng gõ lạch cạch trên mái nhà thì chạy ra xem thử. Không ngờ thấy rất nhiều người ở trên mái nhà ném một thứ bột gì đó vào trong lương thực, sau đó thì lương thực bốc cháy.”

Mộ Dung Ly Tranh xốc người một người của Tốn Lãng sơn trang lên, trên mặt không giấu nổi kinh sợ: “Nói, lương thực cứu tế như thế nào rồi?”

“Không sao, lương thực không sao.” Hắn gắng gượng ngồi dậy, cung cung kính kính bẩm báo: “Chỉ có huynh đệ Tốn Lãng sơn trang chịu khổ, ai cũng cố sức dập lửa bây giờ không còn đủ sức.”

“Các ngươi cứ nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để bọn ta giải quyết.”

“Nếu mọi chuyện đã xong Trang chủ có thể cho bọn ta về Tốn Lãng sơn trang hay không?”

Mộ Dung Ly Tranh thoáng ngạc nhiên: “Hồi trang?”

“Là ý tứ của Vô Song trang chủ, nàng nói xong chuyện tức khắc hồi trang không được ở lại.”

Xem ra Mộ Dung Vô Song thật sự muốn cản trở thu hồi quyền hành trong tay nàng, bất đắc dĩ phất tay: “Được rồi, các ngươi đi về đi.”

“Trang chủ, cáo từ.”

Môn đồ Tốn Lãng sơn trang đồng loạt đứng dậy, lên thuyền giông buồm trở về Tốn Lãng sơn trang. Mộ Dung Ly Tranh nhìn theo, lần này xem ra Mộ Dung Vô Song giận không nhẹ, hồi kinh thời điểm nhất định sẽ khiến nàng sống không được chết cũng không xong.

Phát giác sắc mặt nàng rất tồi, Chu Bình đè thấp giọng hỏi han: “Tỷ tỷ ngươi tức giận chuyện ngươi làm sao?”

“Không có.”

Chu Bình ngờ vực không tin, nhưng cũng không hỏi nữa.

Vận động hết tất cả những người trong phủ mới có thể đem lương thực cứu tế vào trong phủ, lúc này mặt trời cũng ngả về tây khuất dần sau ngọn núi xa xa.

Một ngày kết thúc, trăng treo cao trên đỉnh đầu chiếu rọi những tia sáng yếu ớt xuống mặt hồ. Sa la trong đêm trổ hoa, đẹp tựa một bức tranh nhưng lại không có người ngắm, tất cả chìm vào yên tĩnh đến lạ thường.

Chu Túc Nhi nằm dài trên bàn, dùng ngón tay gõ nhịp nhịp trên mặt bàn: “Ý đồ của Phương hầu gia rõ như vậy chúng ta lại không thể trực tiếp đi bắt hắn, phải làm sao bây giờ?”

“Thái tử điện hạ đừng ũ rũ, chúng ta sẽ nghĩ ra cách mà.”

Chu Bình nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ ngợi: “Chúng ta cứ bắt trước đi rồi dùng nhục hình tra khảo, đau quá hắn nhất định cũng sẽ khai ra thôi.”

Mộ Dung Ly Tranh lắc đầu: “Không được.”

“Sao lại không được?”

Mộ Dung Ly Tranh đặt chén trà xuống bàn, nghiêm túc dạy dỗ: “Nàng không biết thế lực hiện tại của Phương lão hầu gia lớn như thế nào đâu, ngay cả Nữ đế cũng phải đối hắn kính nể ba phần. Hơn nữa Phương hầu gia lại là độc tử của Phương lão hầu gia, không cẩn thận rút nhầm củi dưới chậu sẽ khiến mọi thứ đều đổ.”

“Phức tạp như vậy sao?” Chu Bình cũng học theo biểu tỷ Thái tử mà nằm dài trên bàn: “Vậy là trơ mắt nhìn hắn làm càn sao?”

Tiểu Tuyết nhìn ra ngoài sân, ánh mắt nàng mông lung vô định: “Cần phải tìm cách khiến hắn khai ra mới được.”

“Cách nào?”

Tiểu Tuyết dời ánh mắt về phía Cổ Nguyệt, không nhanh không chậm gọi một tiếng: “Cổ cô nương.”

Không cần Thái tử phi nói ra lời, Cổ Nguyệt tự khắc minh bạch ý tứ của nàng: “Ngày mai Cổ Nguyệt sẽ đến gặp Phương hầu gia.”

Bản thân Chu Bình vẫn còn ác tâm với Cổ Nguyệt, hận hực xoay mặt sang hướng khác không quan tâm đến nàng ta.

“Cổ Nguyệt đi chuyến này xin được lấy công chuộc tội, thỉnh quận chúa đại nhân đại lượng tha thứ ta.”

Chu Bình lẩm bẩm trong miệng: “Ta mới không hẹp hòi như vậy.”

“Nếu có sự giúp đỡ của Cổ cô nương thì nhất định mọi chuyện sẽ thành công, bản phi nhất định hảo hảo ban thưởng.”

“Nương nương đừng khách khí.”

“Cổ Nguyệt cô nương nên sớm chuẩn bị, sáng mai ta sẽ đích thân đưa ngươi đến phủ Phương hầu gia.”

“Vậy Cổ Nguyệt đi chuẩn bị.”

Cổ Nguyệt lên tiếng cáo từ xong thì nhanh chóng trở về phòng của mình, giữa đêm khuya trời sương gió lạnh lẽo vô thức rùng mình một cái. Ánh trăng trên cao soi tỏ con đường mòn trước mặt, Cổ Nguyệt kéo phi phong lên một đoạn, hai tay xoa vào nhau cho đỡ lạnh. Không mất nhiều thời gian đã về được phòng, cẩn thận đóng cửa sổ lại, sau đó mới bắt đầu đốt nến khiến cả căn phòng đều bừng sáng. Cổ Nguyệt đem phi phong tháo xuống xuống, bắt đầu chuẩn bị một số thứ để ngày mai đến phủ của Phương hầu gia.

Gió thổi mạnh làm cánh cửa đập vào khung gỗ, Cổ Nguyệt giật mình đặt vội đồ trên tay xuống chạy ra đóng cửa. Không ngờ lại nhìn thấy Bạch Vân Phi đứng trước cửa phòng, giống như đã đứng rất lâu rồi, mái tóc đen dài đọng ướt sương đêm.

“Bạch cô nương?” Đem cửa đẩy rộng ra thêm một chút: “Bạch cô nương mau vào phòng kẻo cảm mạo.”

Bạch Vân Phi chậm rãi đi vào trong lòng, ngồi xuống ghế đưa mắt nhìn quanh căn phòng của Cổ Nguyệt.

Cổ Nguyệt rót một chén trà nóng cho nàng, niềm nở mỉm cười: “Bạch cô nương tối rồi còn đến tìm ta để làm gì?”

“Mai ngươi đến phủ hầu gia?”

Cổ Nguyệt khẽ gật đầu, lấy một ít hoa khô cho vào chén trà của Bạch Vân Phi: “Thứ này có tác dụng an thần, Bạch cô nương uống nhiều một chút tối sẽ không bị mất ngủ nữa.”

“Làm sao ngươi biết?”

Cổ Nguyệt khẽ cười, chỉ vào quầng thâm mắt của nàng: “Quầng thâm to như vậy, sắc diện cũng rất kém không phải mất ngủ thì là gì?”

Bạch Vân Phi cũng không hỏi nữa, cầm lấy chén trà uống một ngụm nhỏ, đúng là rất thơm, cảm giác ngọt thanh trên đầu lưỡi rất hợp khẩu vị.

Tự rót cho bản thân một chén trà, cầm trong lòng bàn tay sưởi ấm: “Ngày mai Cổ Nguyệt một nửa coi như được gả cho Phương hầu gia, sẽ không thể quay trở lại đây nữa rồi.”

“Ngươi có thể không đi.”

“Nếu ta không đi làm sao có bằng chứng chứng minh Phương hầu gia là kẻ ở phía sau an bài mọi chuyện?”

Bạch Vân Phi nhìn sang nơi khác, không có trả lời câu hỏi của Cổ Nguyệt.

“Lần này coi như là vì hoàn thành tâm nguyện, báo đáp Mộ Dung trang chủ.”

Chén trà trên tay Bạch Vân Phi rơi xuống, nước trà văng tung tóe, ướt đẫm một mảng vải lót bên dưới.

Đưa mắt nhìn chén trà dưới đất, Cổ Nguyệt đột nhiên bất thốt một câu: “Chén trà vỡ rồi, nước cũng đã đổ đi không thể hốt lại được nữa…”

Bạch Vân Phi đột nhiên đập bàn đứng dậy: “Ta đi, ngươi cũng nghỉ sớm đi.”

“Ta tiễn Bạch cô nương.”

Bạch Vân Phi không hề lên tiếng cự tuyệt, để Cổ Nguyệt tiễn ra cửa sau đó thì dùng khinh công nhảy lên mái nhà rồi mất hút sau màn đêm.

Cổ Nguyệt đóng cửa phòng quay trở lại bàn, ngắm nhìn chén trà vỡ nát dưới sàn. Bỗng không biết từ đâu có rất nhiều loài bò sát chạy đến, những con rắn quấn lấy cạnh bàn, thè cái lưỡi dài liếm nước trà trên sàn. Rất nhiều con bò cạp cũng chạy đến bò loạn lên, một con bò thẳng lên bàn chạy đến chỗ của Cổ Nguyệt.

Cổ Nguyệt mân mê đôi càng to khỏe sáng bóng mà cảm khái: “Đúng là rất tốt…”

Mặt trăng dưới nước méo mó, đỏ máu…