Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 103




“Khoan đã, ngươi đợi ta tiếp thu đã rồi kể tiếp.”

Chu Bình ôm ngực đi lòng vòng trong phòng, lâu lâu dừng lại cùng Phương Ngạo trao đổi ánh mắt, sau đó lại tiếp tục đi thêm vài vòng nữa. Ngay cả ba người Chu Túc Nhi cũng chưa hiểu hết những chuyện vừa xảy ra, chọn cách yên lặng ngồi một chỗ suy nghĩ thật kĩ.

Châu Cẩm Ngôn không phải Châu Cẩm Ngôn mà là Châu Cẩm Tú? Châu Cẩm Tú cũng không phải Châu Cẩm Tú mà là Châu Cẩm Ngôn?

Qua một lúc Chu Bình mới bình tĩnh trở lại, chộp ngay thanh kiếm của Mộ Dung Ly Tranh để trên bàn muốn xông ra đánh người: “Không được! Ta phải thay Chúc Nhân báo thù, ta không thể nhìn nàng bị Châu Cẩm Tú đó hại chết được!”

Mộ Dung Ly Tranh lập tức đứng dậy túm lấy cổ tay Chu Bình gỡ thanh kiếm ra khỏi tay tránh nàng tự làm bị thương bản thân.

“Nàng nghĩ Nhiếp thị sẽ tin sao? Phương Ngạo cũng nói rồi, Nhiếp thị trước nay chỉ chung tình với mỗi Châu Cẩm Tú, kiên quyết không tin lời giải thích của Châu Cẩm Ngôn. Một người đã không yêu thì dù Châu Cẩm Ngôn có tốt đến đâu cũng không thể khiến đối phương cảm động, huống chi mấy năm qua Nhiếp thị chưa từng vạch trần Châu Cẩm Tú.”

“Nhưng chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn nàng và Thiên nhi bị độc phụ kia hại chết?” Chu Bình chưa từng chịu qua loại ấm ức như Châu Cẩm Ngôn nhưng nghĩ đến thôi cũng cảm thấy đau lòng khó chịu: “Thái tử biểu tỷ ngươi nói đi, chúng ta có hay là không giúp Chúc Nhân?”

“Bình nhi đây là chuyện của Ân Giai Nhiếp thị không liên quan đến chúng ta, chuyện chúng ta cần làm là thống nhất thập tam quốc.”

“Nhưng…”

“Ta biết ngươi trong lòng không phục, bản phi cũng vậy.” Tiểu Tuyết dịu dàng ôm lấy hai vai Chu Bình an ủi: “Có trách phải trách Châu Cẩm Ngôn mệnh số không tốt, mắt nhìn không tốt mới nhìn trúng Nhiếp thị.”

Có lẽ sai lầm lớn nhất của nàng là yêu phải Nhiếp Dương…

-------------------------------------

“Châu thị ngươi sao có thể vụng về như vậy chứ?”

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Tiểu Hoa lớn lối quát mắng Châu Cẩm Ngôn, bất qua cũng không có ai dám lên tiếng. Tiểu Hoa là thiếp thân cung nữ của phu nhân, chỉ cần nàng nói một câu bất cứ ai cũng có thể bị đuổi ra khỏi phủ.

Châu Cẩm Ngôn yên lặng khom người nhặt mảnh vỡ vào một cái rổ, mắt cũng không liếc nhìn Tiểu Hoa.

Vừa vặn Nhiếp Dương có dịp đi ngang qua sân nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào nên ghé vào trù phòng xem thử. Đập vào mắt là sàn nhà đầy những mảnh chén dĩa vỡ, cách đó không xa Tiểu Hoa đang lớn tiếng quát nạt Châu Cẩm Ngôn, bộ dáng hung hãn đắc ý không khác gì phu nhân.

“Phát sinh chuyện gì?”

Tiểu Hoa giật mình nhìn ra sau lưng, nhác thấy Nhiếp Tướng quân liền thu hồi dáng vẻ hung hăng: “Nô tỳ kiến quá Tướng quân!”

“Cẩm Ngôn ngươi làm vỡ chén dĩa?”

Châu Cẩm Ngôn tiếp tục giả điếc nhặt mảnh vỡ, đối với Nhiếp Dương nàng đã chẳng còn hy vọng gì nữa, hôm nay gặp lại cũng chỉ như bình thuỷ tương phùng mà thôi.

“Là ả không cẩn thận làm vỡ hết chén dĩa trên kệ, nô tỳ đã khiển trách ả rồi Tướng quân không cần nhọc lòng quản đến.”

Mọi người ở đây đều nhìn thấy Tiểu Hoa gạt đổ khay chén dĩa vừa được Châu Cẩm Ngôn rửa xuống đất, nhưng không ai dám lên tiếng vạch trần sự thật.

Nghe mấy lời Tiểu Hoa vừa nói Nhiếp Dương bán tín bán nghi, cẩn thận đánh giá Châu Cẩm Ngôn từ trên xuống dưới phát hiện bàn tay nàng sưng to một khối vô cùng đáng sợ.

“Tay ngươi sao thế?”

Châu Cẩm Ngôn yên lặng thu dọn những mảnh vỡ cuối cùng, cả nhìn cũng không nhìn Nhiếp Dương.

“Sao ngươi không trả lời?”

“Bẩm Tướng quân, Châu thị kêu khóc quá nhiều nên bị câm rồi.”

“Bị câm?”

Nhiếp Dương hơi cúi người xuống đối diện với Châu Cẩm Ngôn: “Ngươi mở miệng ra để ta xem.”

Châu Cẩm Ngôn xoay người đứng dậy, đem rổ mảnh vỡ đặt lại lên bếp.

“Tướng quân, trù phòng dơ bẩn không tiện ở lâu.” Tiểu Hoa cuống quít nghĩ cách đuổi người: “Nô tỳ sẽ cho người dọn dẹp lại, Tướng quân yên tâm đi.”

“Được rồi, Cẩm Ngôn ngươi không muốn nói cũng được, dù sao chuyện ngươi gây ra ta sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, ngươi cứ ở đây làm tốt phận sự của mình là được.” Nhiếp Dương chỉnh sửa miếng đai bọc cổ tay, hướng Châu Cẩm Ngôn ra lệnh: “Ta đói rồi, nấu vài món đơn giản đi.”

“Hay là nô tỳ nấu…”

“Bản tướng có gọi ngươi sao? Ở đây khi nào có chỗ cho người lên tiếng?”

Tiểu Hoa kinh sợ quỳ xuống điên cuồng khấu đầu: “Tướng quân tha tội! Tiểu Hoa không dám nữa.”

Thân là nô bộc Châu Cẩm Ngôn không thể không nghe theo Nhiếp Dương, bất đắc dĩ đem chuyện đang làm gác sang một bên, suy nghĩ nên nấu món gì cho đối phương. Theo thói quen mà làm những món Nhiếp Dương thích ăn nhất, cũng không hề phát hiện nàng đem tất cả những gì thuộc về Nhiếp Dương ghi nhớ rất kĩ. Nhưng Nhiếp Dương lại xem nàng như cỏ rác, nhìn thì chướng mắt nói thì bẩn miệng, đối phương chưa chắc đã nhớ nổi những gì từng xảy ra giữa hai người.

Mọi người đều đang bận Châu Cẩm Ngôn đành tự mình mang thức ăn đến phòng Nhiếp Dương.

Nhiếp Dương lúc này đang đọc sách trong thư phòng, nghe gõ cửa chỉ tùy tiện đáp: “Vào đi.”

Châu Cẩm Ngôn chậm chạp đẩy cửa đi vào, đem thức ăn đặt lên bàn liền xoay người rời đi.

“Cẩm Ngôn.”

Châu Cẩm Ngôn làm như không nghe thấy tiếp tục bước đi.

“Thiên nhi.”

Giống như bị chạm đến vẩy ngược, Châu Cẩm Ngôn kích động quay đầu lại, hai tay siết chặt trước ngực chăm chú nhìn Nhiếp Dương, trong mắt không giấu được tia lo lắng.

“Ta đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không có cách gì để giúp Thiên nhi rửa sạch oan tình, quan phủ cũng đã nói vụ án này chỉ có một mình nha đầu là nghi can.”

Nước mắt Châu Cẩm Ngôn như chuỗi ngọc đứt liên tục chảy xuống, không chút do dự quỳ xuống dập đầu cầu xin Nhiếp Dương.

“Ta thật sự hết cách rồi, nơi đó vắng vẻ không ai có thể làm chứng cho Thiên nhi, tiểu công tử lại mãi không chịu tỉnh…”

Châu Cẩm Ngôn không thể nói, chỉ biết lay tay của Nhiếp Dương thay cho lời cầu xin.

“Xin lỗi, ta không thể giúp ngươi được rồi.”

Nghĩ đến gì đó Châu Cẩm Ngôn vội rút cây bút đang kê trên nghiên mực viết vài chữ lên giấy: Lấy mạng ta đổi cho Thiên nhi được không?

“Chuyện này hoàng huynh ta đã ra mặt khó mà thay đổi được.”

Châu Cẩm Ngôn suy sụp ngã ngồi xuống đất, gương mặt hốc hác thấm đẫm nước mắt, nàng chỉ còn mỗi Thiên nhi làm chỗ dựa, nha đầu có mệnh hệ gì nàng cũng không thiết sống nữa.

“Ta sẽ tìm cách khác, ngươi yên tâm, cùng lắm thì tìm một người chết thay.”

Chỉ cần cứu được Thiên nhi, quân gia muốn ta làm gì cũng được!

Nhiếp Dương lập tức nắm bắt cơ hội này truy hỏi: “Chỉ cần ngươi nói cho ta nghe một chuyện là được, nhưng ngươi nhất định phải thành thực.”

Châu Cẩm Ngôn gật đầu liền hai cái.

Nghĩ đến gì đó Nhiếp Dương bỗng nhiên do dự, sau đó liền khoác tay tỏ ý không cần nữa: “Cứ xem như ta chưa nói gì đi, mau mang thức ăn lên đây.”

“Cẩm Ngôn ngươi có biết nhưỡng hạnh hoa tửu?”

Theo bản năng gật đầu một cái rồi lại vội vã lắc đầu.

Nhiếp Dương rơi vào trầm mặc, tay cứ giữ nguyên tư thế cầm đũa. Nhìn thấy món ăn trên bàn toàn thân một trận chấn động, đây đều là những món nàng thích ăn, Châu Cẩm Ngôn làm sao biết được?

Không ngẩng đầu lên nên Châu Cẩm Ngôn không nhận ra nghi hoặc trong mắt Nhiếp Dương, tỉ mỉ gạt hết xương trong cá rồi gắp vào chén đối phương. Trong khoảng khắc Nhiếp Dương dường như nhìn thấy Châu Cẩm Tú của ba năm về trước, đôi đũa trên tay dần mất cân bằng rơi xuống đất.

Tiếng động không lớn không nhỏ nhưng đủ để Châu Cẩm Ngôn nghe thấy, nàng ngay lập tức đi đến giá sách của Nhiếp Dương lấy ra một đôi đũa mới.

“N-Ngươi làm sao ngươi biết nơi đó cất đũa?!”

Đôi đũa này là do Châu Cẩm Tú thành hôn vài ngày thì tặng cho nàng, nàng nói đũa phải đủ một đôi mới dùng được giống như các nàng là một đôi không thể phân tách.

Châu Cẩm Ngôn lúng túng tùy tiện hoa tay múa chân coi như trả lời.

Nhiếp Dương thừa biết Châu Cẩm Ngôn đang lảng tránh câu hỏi của mình, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất an.

Ăn một ít cá trong chén, mùi vị, hương thơm đều giống như Châu Cẩm Tú từng làm cho nàng. Những món khác cũng vậy, Nhiếp Dương bắt đầu hoài nghi vị giác của mình có vấn đề.

“Cẩm Ngôn ngươi thành thực nói cho ta biết, là ai dạy ngươi làm những món này? Hay là ngươi…”

Châu Cẩm Ngôn hoảng thủ hoảng cước viết vội ba chữ Châu Cẩm Tú vào giấy.

“Nói dối! Cẩm Tú từ khi bệnh dậy đã không làm những món ăn này nữa, ngươi… ngươi sao lại giống nàng như thế?”

Châu Cẩm Ngôn đảo mắt nhìn sang nơi khác, hoàn toàn không muốn trả lời.

“Châu Cẩm Ngôn!”

Bên ngoài Châu Cẩm Tú đột nhiên xông vào phòng, ôm ngực hổn hển thở dốc: “Tướng quân ta tìm thấy ngài rồi!”

Nhận được ám hiệu của Châu Cẩm Tú, Châu Cẩm Ngôn hiểu ý nhanh chóng rời đi.

Châu Cẩm Tú bước vào phòng thuận tay đóng cửa lại, cổ Châu Cẩm Ngôn không có dấu hiệu bị cổ trùng xâu xé, trên bàn cũng chỉ có vài chữ viết nghuệch ngoạc không liên quan, chỉ có ba chữ Châu Cẩm Tú khiến nàng bất an.

“Tướng quân cùng tỷ tỷ đang nói chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì đặc biệt.”

“Không có gì đặc biệt sao?” Châu Cẩm Tú cầm bức giấy tuyên ghi tên nàng đến trước mặt Nhiếp Dương: “Hai người đang nói về thiếp thân sao?”

“Đúng là có nhắc đến nàng.”

“Nhắc chuyện gì? Tướng quân có thể nói cho ta nghe không?”

“Nàng hôm nay sao lại hiếu kì như vậy?” Nhiếp Dương nghi hoặc nheo nheo mắt nhìn: “Nàng bình thường thấy ta cũng không nhiệt tình đến vậy.”

Châu Cẩm Tú thoáng ngây người vài giây rồi xấu hổ che miệng cười: “Tướng quân nói đùa rồi, thiếp thân là thê tử của ngài dĩ nhiên thấy ngài phải nhiệt tình rồi. Hôm nay thiếp thân đến thật ra có chuyện muốn bàn với ngài, là về tỷ tỷ và tiểu nha đầu kia, thiếp thân nghĩ chúng ta không nên giúp bọn họ.”

“Ý nàng là sao?”

“Nhi tử của Khâm sai đại nhân bị đánh đến giờ chưa tỉnh, con hẻm vắng vẻ không người làm chứng, có người nhìn thấy tiểu nha đầu kia từng đi ra từ con hẻm đó. Nhiêu đây đã đủ để kết tội nha đầu rồi, hoàng thượng cũng đã nói sẽ giúp Khâm sai đại nhân xử lý vụ án này, chúng ta tốt nhất đừng dây vào thì hơn.”

“Chuyện này nàng nói sao dễ dàng như vậy?”

“Tướng quân nhân hậu nhưng nha đầu kia là nghiệt chủng, nếu không phải tỷ tỷ ham thích vinh hoa phú quý cùng với mấy phú hào công tử qua lại thì cũng không đến mức xấu hổ ôm bụng to.”

“Đây chỉ là lời đồn trên phố mà thôi, nàng đừng vì mấy lời này mà khinh miệt tỷ tỷ của mình.”

“Ta kinh miệt ả thì sao? Không phải ả hại thì ta có đổ bệnh suốt mấy tháng hay không?” Châu Cẩm Tú phẫn hận đánh gãy lời Nhiếp Dương: “Thiếp thân là nương tử của ngài hay ả là nương tử của ngài? Tại sao ngài cứ năm lần bảy lượt bảo vệ cho ả chứ?”

“Cẩm Tú đủ rồi! Nàng trước đây không phải loại người như vậy, nàng tại sao lại biến thành độc phụ chứ!?”

“Ta làm sao? Hả? Ta làm tất cả đều vì ngươi, ngươi lại trách ta biến thành độc phụ? Ngươi càng muốn hộ ả ta lại càng không muốn ả sống yên!”

--------------------------------------------------

Sáng sớm hôm sau tin tức truyền khắp Tướng quân phủ, Châu Cẩm Ngôn nhi nữ là Thiên nhi nửa đêm hôm trước bị quản ngục thắt cổ đến chết, thi hai được mang trả về Tướng quân phủ. Châu Cẩm Ngôn một thân bạch đơn bạc lảo đảo bước về phía thi hài nhỏ bé lạnh lẽo kia, toàn thân vô lực ngã gục xuống, đem mặt vùi vào bàn tay bột nhỏ từng vui vẻ quơ loạn.

Hài tử… Thiên nhi… ngươi sao lại bỏ nương thân một mình mà đi rồi?

Cả đời này Châu Cẩm Ngôn chưa kịp hưởng thụ hạnh phúc đã bị người khác tàn nhẫn cướp đi. Thời khắc gả cho Nhiếp Dương nghe đối phương hứa hẹn sẽ không cô phụ nàng nhưng kết quả thì sao? Người bị vứt bỏ luôn là nàng? Tại sao luôn là nàng?

Bị đuổi ra khỏi phủ, ôm theo Thiên nhi chưa đầy ba tuổi lang thang khắp kinh thành. Nàng không sợ khổ, không sợ đau, nàng chỉ sợ không còn Thiên nhi, chỉ sợ Thiên nhi cũng sẽ vứt bỏ nàng. Theo năm tháng Thiên nhi trưởng thành, nàng không cần gì ngoài nha đầu bình an trưởng thành, thành thân lập thất, an hưởng thiên luân chi lạc. Với nàng Thiên nhi là cả bầu trời, là ánh sáng hi vọng le lói trong đêm đen mịt mù không lối thoát, là hơi ấm cuối đông sưởi ấm linh hồn lạnh lẽo của nàng.

Nhưng một lần nữa lão thiên gia lại ruồng bỏ nàng, đem hy vọng cuối cùng của nàng tàn nhẫn cướp mất!!!

Rốt cuộc nàng đã gây ra nghiệt gì? Tại sao luôn là nàng chịu mất mát tổn thương?

Châu Cẩm Ngôn run rẩy kéo xuống tấm khăn trắng, hiện lên là gương mặt nhỏ bẻ không còn nửa điểm huyết sắc. Rõ ràng vài ngày trước còn cùng nàng nói nói cười cười, đòi trồng củ cải cho bạch thố, bây giơ lại nằm yên trên cán không chút phản ứng. Thiên nhi của nàng, nha đầu ngốc nghếch nhưng hiểu chuyện, làm gì cũng đều nghĩ đến nàng, là người duy nhất trên thế gian còn biết đến sự hiện diện của nàng…

“T-Thiên nhi đừng doạ nương thân, ngoan, mau tỉnh dậy đi, nương thân đưa ngươi đi ra phố mua hồ lô đường.” Châu Cẩm Ngôn mặc kệ tất cả mọi thứ ôm lấy xác của Thiên nhi khóc không thành tiếng: “Đừng ngủ nữa, còn ngủ nữa sẽ thành con sâu lười đó… Thiên nhi không phải nói giúp nương thân cho gà ăn sao? Sao lại không chịu dậy rồi?”

Không ai đáp lại nàng, mãi mãi sẽ như thế…

“Thiên nhi không phải nói muốn cả đời ở cùng với nương thân sao? Sao ngươi lại bỏ nương thân một mình? Thiên nhi, mẫu nữ chúng ta trở về nhà có được không? Nương thân chỉ cần một mình ngươi thôi, ngươi mau tỉnh dậy đi!”

“Thiên nhi sao ngươi không trả lời nương thân!?”

Nhìn thấy Châu Cẩm Ngôn mất con đau lòng đến chết đi sống lại, Nhiếp Dương bất tri bất giác cảm thấy toàn thân khó chịu, có một thứ gì đó đè chặt lồng ngực không cho nàng hô hấp.

Nhiếp Dương chậm rì rì đến bên cạnh chạm vào vai nàng an ủi: “Cẩm Ngôn đừng quá đau lòng, Thiên nhi mất cũng đã mất rồi, ngươi là nương thân nên giúp nha đầu an bài hậu sự.”

“Ngươi muốn chôn nhi nữ của ta?”

Châu Cẩm Ngôn đau khổ gào lên một tiếng, cổ trùng ngay lập tức xâu xẻ cổ nàng, máu từng giọt đen ngòm tí tách nhỏ xuống sàn.

“Cẩm Ngôn!?’

Dứt khoát rút ngân trâm trong ngực áo xông thẳng về phía Nhiếp Dương. Tất cả mọi người trong phòng không kịp phản ứng, đến khi nhận ra mọi việc thì ngực trái của Nhiếp Dương đã thấm đẫm máu tươi.

Nhiếp Dương một trận chấn động, ngân trâm trên tay Châu Cẩm Ngôn là thứ nàng đã tặng cho nương tử trong đêm động phòng hoa chúc..,

Châu Cẩm Ngôn đau đớn dùng sức đâm thẳng ngân châm vào ngực Nhiếp Dương, nước mắt cũng không thể làm nhoè đi bi ai trong mắt nàng: “Tại sao lại là ngươi? Tại sao các ngươi lại cướp đi tất cả của ta? Tại sao người bị vứt bỏ luôn là ta? Tại sao!?”

“Các ngươi đối xử với ta thế nào cũng được tại sao lại gϊếŧ chết Thiên nhi? Nha đầu có tội gì? Sai lầm của nàng là trở thành nhi nữ của ta, cùng ta lang bạt khắp nơi chịu bao khổ cực, là ta… là ta hại chét Thiên nhi…”

Nhiếp Dương vịn lấy vai Châu Cẩm Ngôn, thân thể mất máu nên sắc mặt cũng trở nên biến sắc: “N-Nàng là nương tử? Là nương tử…”

Châu Cẩm Ngôn điên dại ngửa đầu cười lớn, máu lẫn nước mắt lem luốt y phục: “Nương tử? Nực cười! Châu Cẩm Ngôn ta làm gì có phúc phận làm nương tử của ngươi? Các ngươi là một đám người lang tâm cẩu phế! Là ngươi và Châu Cẩm Tú hại chết Thiên nhi! Tại sao ta không để ngươi chết đi ở Tuyết Linh Sơn, tại sao ta lại cứu ngươi? Nhi nữ của ta bị các ngươi hại chết rồi… Thiên nhi chết rồi… hy vọng cuối cùng của ta cũng chết rồi!!”

Nhiếp Dương sững sờ, bàn tay run run chạm vào gương mặt Châu Cẩm Ngôn, nguyên lai đây mới là nương tử của nàng…

Năm đó Bắc Phàm vây Tuyết Linh Sơn không còn đường thoát, Châu Cẩm Ngôn dịch dung thành nàng mang theo hai vạn quân mở đường máu cho nàng thoát thân. Từ sau lần đó Châu Cẩm Ngôn hôn mê ba tháng, quân y đều nói không cứu được, nhưng may mà nàng ý chí kiên cường sau khi tỉnh dậy tuổi thọ bị sụt giảm hai mươi năm. Nhiếp Dương phát thệ đời này kiếp này bảo vệ Châu Cẩm Ngôn, sẽ không bao giờ cô phụ nàng…

Nhưng nàng làm không được, là nàng đã phản bội lời thề năm đó.

“Sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta là gả cho ngươi! Vì cái gì mà ta phải đánh đổi nhiều như vậy? Vì cái gì chứ? Ta không cầu mong điều gì quá đáng, ta chỉ muốn làm mẫu thân chiếu cố hài tử của mình, tại sao các ngươi lại không buông tha cho ta?!”

“N-Nàng tại sao không nói? Nàng sao không nói nàng là nương tử!”

“Ngươi tin ta sao?!”

Châu Cẩm Ngôn túm chặt vạt áo của Nhiếp Dương thê thiết gào khóc: “Ngươi trả Thiên nhi cho ta! Mau trả Thiên nhi cho ta!!!”

Châu Cẩm Tú bước ra nhìn thấy cảnh tượng này liền lớn tiếng quát: “Người đâu bắt ả đàn bà điên đó lại cho ta!”

Gia nhân trong phủ lập tức xông vào giữ lấy tay của Châu Cẩm Ngôn, bất quá lại chậm một bước. Châu Cẩm Ngôn dứt khoát rút thanh kiếm trên tường chỉ vào Châu Cẩm Tú: “Ngươi không phải nói chỉ cần ta uống đoạn thanh ngươi sẽ tha cho Thiên nhi sao? Tại sao? Thiên nhi chết rồi, ta cũng không muốn sống nữa, hôm nay ta bắt các ngươi bồi táng Thiên nhi!”

“Người đâu bắt ả ta lại!”

Nhiếp Dương chống đỡ đau đớn quát lên: “Dừng tay lại!”

Châu Cẩm Ngôn khóc đến nước mắt cũng hóa thành máu, nàng vì tình cảm đơn thuần thời thơ ấu mà đánh mất bản thân, đánh mất tôn nghiêm cuối cùng.

“Thiên nhi…”

Châu Cẩm Ngôn chậm rì rì gục đầu lên ngực Thiên nhi, bàn tay xương xẩu níu lấy bàn tay nhỏ bé của nha đầu, khoảnh khắc này không ai làm phiền mẫu tử nàng nữa.

“Đợi nương thân một chút, nương thân bồi ngươi đi… hoàng tuyền lạnh lẽo, nương thân ôm lấy ngươi, sưởi ấm ngươi… không cần sợ…”

“Cẩm Ngôn!”

Tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy rồi cũng chẳng còn là mình nữa, nửa đời phiêu bạt, nửa đời cố chấp…

Ta đem tình yêu trả cho ngươi, ngươi trả cho ta thanh xuân năm đó có được không?