Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 100




Sau khi bị Thái tử thu hồi quan ấn quan bào, Cao Trạch trở thành một thường dân không hơn không kém nhưng vẫn nuôi quyết tâm lật đổ Chu gia. Trước câu kết phản thần tặc tử lập mưu đánh chiếm Hàm Luân, sau dẫn quân công hãm kinh thành thích sát hoàng đế. Kế hoạch sắp thành công trong gang tấc nào ngờ hoàng đế dưỡng bệnh được một tháng thì đã hồi phục, hoàng hậu cũng từ bỏ nhiếp chính trở về hậu cung.

Điều hắn không ngờ đến nhất chính là phản quân đều bị cẩu hoàng đế phát hiện đồng loạt tru di cửu tộc. Cao Trạch không khỏi lo lắng tính mạng bản thân sẽ mất dưới tay Chu gia, nghĩ kỹ lại hoá ra ngay từ đầu hắn đã rơi vào bẫy của cẩu đế. Chu thị vốn dĩ không có bệnh, ả chỉ đang giả vờ dẫn dụ mọi người rơi vào cái bẫy đã được bài trí sẵn, chỉ cần dấy binh tảo phản lập tức sẽ bị gϊếŧ chết.

Có điều Cao Trạch không biết kỳ thật Chu Quân có đổ bệnh nhưng chỉ là cảm mạo thông thường, nàng cùng Hạ Khuynh quyết định diễn đến cùng đem những kẻ mưu đồ bất chính diệt gọn. Một tháng này Chu Quân cái gì cũng không cần lo, cái gì cũng không cần nghĩ chỉ cần ôm Hạ Khuynh trên giường cùng nhau nói chuyện, dùng thiện. So với lúc mới thành hôn còn nồng nhiệt hơn nhiều, phải nói là phi thường mãn nguyện. Sau khi Chu Túc Nhi biết chuyện liền không ngừng trách hai người che giấu nàng, hại nàng mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên.

Lưu lại hoàng cung được hơn hai tháng Chu Túc Nhi vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình thống nhất thập tam quốc, hỏi Chu Bình có cùng đi hay không, Chu Bình không cần suy nghĩ liền đồng ý.

Sáng hôm sau Chu Bình mặt mày hớn hở tay xác nách mang đem hành lý đem quẳng lên xe ngựa, lần này còn mang cả Phương Ngạo cùng đi. Tô Tiểu Tuyết ngại phiền nên không dẫn theo nha hoàn, có Phương Ngạo ở đây cũng tiện chăm sóc cho hai người.

Mọi việc sắp xếp ổn thoả liền khởi hành.

Trước khi đi Chu Quân gọi Chu Túc Nhi vào phòng riêng dặn dò. Chu Túc Nhi ngoan ngoãn theo vào, phát hiện trên bàn đặt sẵn một bức bích hoạ. Trong tranh là một nữ tử mi mục thanh tú vận y phục màu thiên thanh, tóc đen dài rũ xuống hai bờ vai gầy, trên tóc điểm một kiện trâm cài đơn giản.

Chu Túc Nhi chưa từng thấy qua nữ tử này, có chút mạc danh kỳ diệu nhìn Chu Quân.

“Mẫu hoàng, đây là?

“Lần này ngươi đi Ân Giai không thể không tìm hiểu tình hình Ân Giai có đúng không? Quả nhân phải mất rất nhiều công phu mới có được bức bích hoạ này, đây là Nhiếp phu nhân Châu thị Châu Cẩm Tú, thê tử kết phát của Ân Giai Nhiếp tướng quân.”

“Ân Giai Nhiếp tướng quân?”

Chu Quân bình tĩnh gật đầu, xoay bức bích hoạ về phía Chu Túc Nhi để nàng nhìn cho rõ: “Nhiếp thị Nhiếp Dương là đích hoàng muội của Ân Giai vương, thuở thiếu niên thường xuyên ra trận, là người mà Ân Giai vương rất tin tưởng. Đầu năm nay Ân Giai phong nàng là Bắc Trấn đại tướng quân nắm trong tay năm vạn đại quân. Khi còn trẻ quả nhân từng đụng mặt nàng trên chiến trường, võ công cũng không tệ, rất có tài lãnh binh nhưng kiến thức vẫn còn quá non nớt.”

“Ân Giai trước nay không phải cấm đoán nữ luyến sao? Tại sao Nhiếp thị lại thú Châu thị làm đích thê?”

“Ân Giai đúng là có cấm đoán nữ luyến nhưng làm sao cấm đoạn được năm vạn đại binh trong tay Nhiếp thị?” Chu Quân ngồi xuống ghế bành, gõ ngón tay vào tranh nói tiếp: “Người được chọn làm đích thê cho Nhiếp thị ban đầu là Châu đại tiểu thư Châu Cẩm Ngôn, nhưng Nhiếp thị đối với Châu Cẩm Tú nhất kiến chung tình quyết không thú đại tiểu thư vi thê. Sau đó không biết vì lý do gì Châu đại tiểu thư và Châu nhị tiểu thư xảy ra mâu thuẫn, Châu nhị tiểu thư khóc lóc than vãn với Nhiếp thị khiến Nhiếp thị sinh lòng chán ghét với Châu đại tiểu thư. Từ đó về sau Nhiếp thị phát thệ Châu gia gặp nạn nhất định không khoanh tay đứng nhìn còn Châu đại tiểu thư gặp nạn thì nhắm mắt làm ngơ.”

“Còn có chuyện muội phu trở mặt với tỷ thê sao?” Chu Túc Nhi nghe xong không biết nên cười hay khóc, Nhiếp thị này tính khí thật sự quá cương liệt rồi!

“Trách không được, Châu đại tiểu thư từ nhỏ đã nổi tiếng xấu xí, đến tuổi cũng không ai muốn thú làm thê. Còn Châu nhị tiểu thư thông minh hoạt bát, người gặp người thích, Nhiếp thị sủng nàng thiên vị nàng là lẽ thường tình.”

“Nhi thần nghe từ nãy đến giờ cảm thấy mẫu hoàng đối với Châu đại tiểu thư thương cảm có dư, hoá ra là do nàng xấu xí, có phải ngài cảm thấy Châu đại tiểu thư rất giống mẫu hậu trước đây?”

Chu Quân bật cười thành tiếng: “Ngươi nói lời này không sợ mẫu hậu bẻ gãy cổ ngươi sao?”

Chu Túc Nhi xấu hổ gãi gãi đầu: “Vậy mẫu hoàng muốn nhi thần tiếp cận Châu nhị tiểu thư?”

“Châu Cẩm Tú là điểm yếu duy nhất của Nhiếp thị, dĩ nhiên phải khống chế nàng ta và cả nhi nữ của bọn họ nữa.”

“Nhi nữ? Hai nữ tử làm sao có thể sinh hài tử a?!”

“Nghe nói không phải thân sinh nhi nữ, tầm độ khoảng năm tuổi.”

“Nhi thần minh bạch, nhi thần nhất định thu hồi Ân Giai.”

Lúc này Hạ Khuynh từ trong buồng đi ra đưa cho Chu Túc Nhi một túi gấm màu đỏ: “Đây là bùa bình an bản cung xin cho ngươi nhớ phải giữ kỹ.”

“Mẫu hậu an tâm, nhi nữ sẽ chiếu cố tốt bản thân.”

Chu Túc Nhi nghiêm chỉnh hành lễ rồi cùng quay trở về chỗ mã xa khởi hành đến Ân Giai quốc…

-------------------------

“Thiên nhi nắm chặt tay nương thân, đường đang rất đông coi chừng bị lạc đó.”

Thiếu phụ trẻ tuổi không biết bao nhiêu lần dặn dò tiểu nữ hài đang đi bên cạnh mình. Tiểu nữ hài hai má trắng trẻo bầu bĩnh, mắt to tròn linh động lúc nào cũng lấp lánh hơi nước, trong miệng ngậm một viện kẹo đường liên tục phát ra tiếng chép chép. Bàn tay bột nhỏ nắm chặt lấy bàn tay của thiếu phụ, mỗi bước đi làm đong đưa hai bím tóc được nương cột cho.

“Ni, nhi nữ biết rồi.”

Thiếu phụ dịu dàng nở nụ cười, kéo nhi nữ lại gần giúp nha đầu chỉnh trang tóc mái: “Bán xong xấp vải này nương thân mua cho Thiên nhi bộ y phục mới có được không?”

“Thiên nhi không muốn y phục mới!” Thiên nhi ngước đôi mắt to tròn lấp lánh hơi nước nhìn thật kĩ thiếu phụ: “Y phục mới Thiên nhi có rất nhiều nhưng nương thân lại không có bộ nào hết. Lần này bán xong vải nương thân may y phục cho mình đi, Thiên nhi không cần đâu!”

“Thiên nhi không cần lo cho nương thân, nương thân y phục vẫn còn mới.”

“Thiên nhi không thích! Nếu ngài mua Thiên nhi sẽ không mặc!!”

“Hảo, Thiên nhi ngoan, Thiên nhi hiếu thuận nhất.”

Tiểu nữ anh khanh khách cười vang, bàn tay nhỏ càng cố nắm chặt ba ngón tay của nương thân cùng nhau ra phố bán vải. Đường đi mấy hôm nay đặc biệt đông đúc, nghe nói Nhiếp tướng quân lại đánh thắng tộc người Thược Phân, khắp nơi vang khúc khải hoàn ca đón mừng anh hùng của Ân Giai trở về.

Nhiếp tướng quân thân là đích hoàng muội của hoàng đế Ân Giai, nắm trong tay năm vạn quân tinh binh nmột lòng phò trợ đại vương quyết không hai lòng. Tuy là nữ nhân nhưng Nhiếp tướng quân sớm đã thú thê còn có một nhi nữ năm tuổi, đích thê của nàng là nhị nữ của Châu viên ngoại Châu Cẩm Tú. Mặc dù từng có hôn ước với Châu đại tiểu thư nhưng Nhiếp tướng quân vẫn nhất mực muốn thú Châu Cẩm Tú, các nàng thành thân được hơn sáu năm đến nay vẫn tương kính như tân.

Tiếng vó ngựa dồn dập mọi người tranh sang một bên lớn tiếng gọi theo: “Nhiếp tướng quân anh vũ! Nhiếp tướng quân đại thắng!!”

Thiếu phụ cả người cứng nhắc lúng túng lấy trong tay áo mảnh khăn lụa che mặt rồi lặng lẽ bế nhi nữ thoát khỏi đám đông.

Mọi người kéo đến Tướng Quân phủ rất đông, Nhiếp phu nhân Châu Cẩm Tú đứng chờ bên ngoài cửa, bên cạnh là tiểu nữ oa xinh xắn khả ái đứng đợi Nhiếp tướng quân.

Nhiếp tướng quân mạnh mẽ nhảy xuống lưng ngựa đem Châu Cẩm Tú ôm vào lòng: “Đại nương tử, để nàng lo lắng rồi.”

“Thiếp thân lo lắng cho tướng quân may mà tướng quân bình an khải hoàn, thiếp coi như cũng buông được gánh nặng rồi.”

Châu Cẩm Tú nở một nụ cười đủ sức khuynh đảo thiên hạ: “Tướng công vào nhà thôi, tiệc tẩy trần thiếp thân đã an bài thoả đáng rồi.”

“Hảo.”

Thiếu phụ nhìn đến khi bóng dáng Nhiếp tướng quân khuất sau đại môn Tướng quân phủ mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục bế nhi nữ đến chỗ bán vải. Đã đi rất xa phủ Tướng quân mà thiếu phụ vẫn ngơ ngác nhìn quanh, dáng vẻ như đứa trẻ lạc không tìm được lối về.

“Nương thân! Nương thân!”

Thiếu phụ không nghe thấy, lững thững bước đi, hốc mắt hoe đỏ, đôi vai gầy kịch liệt run rẩy.

“Nương thân!”

Thiếu phụ giật mình cúi xuống nhìn nhi nữ phình to hai má bánh bao: “Thiên nhi?”

“Nhi nữ gọi nương thân rất nhiều lần sao ngài không trả lời?” Thiên nhi kéo khăn che mặt của thiếu phụ xuống, đầy mặt khó chịu nói: “Nương tại sao phải giấu mặt? Nhi nữ đã nói ngài là nữ nhân đẹp nhất Ân Giai, ngài không cần phải che mặt!!”

“Thiên nhi đừng nói nữa.”

“Có phải nương thân nhìn thấy đa đa của Thiên nhi?”

Thiếu phụ sửng sốt, vội lắc đầu: “Không có.”

“Nương đừng gạt Thiên nhi! Đồng học nói Thiên nhi là nghiệt chủng, là dã loại! Nói đa đa bỏ rơi chúng ta rồi, đa đa không cần nương thân cũng không cần Thiên nhi nữa!!”

“Không có chuyện đó đâu.” Thiếu phụ luống cuống lau nước mắt cho Thiên nhi: “Đa đa ở chiến trường đánh giặc không thể bồi cạnh mẫu tử chúng ta không phải đa đa bỏ rơi chúng ta đâu!”

“Nương nói dối!” Thiên nhi giãy dụa thoát khỏi nắm tay của nương thân, đứng ở đường lớn thất thanh khóc to: “Bọn họ đều nói Thiên nhi là dã chủng! Bọn họ dựa vào đâu chứ? Thiên nhi rõ ràng có nương thân, Thiên nhi không cần đa đa!”

“Thiên nhi không được hồ nháo! Nương thân đã nói đa đa ở chiến trường Thiên nhi nghe không hiểu sao?”

“Nương thân mắng nhi nữ…” Thiên nhi ấm ức há miệng hét to: “Nương thân cũng chỉ cần đa đa! Nương thân không cần Thiên nhi! Đa đa là kẻ xấu xa, đa đa chết đi càng tốt không ai tranh nương thân với Thiên nhi!!!”

Thiếu phụ nhất thời tức giận đã vung tay tát Thiên nhi một cái.

Thiên nhi đứng lặng rất lâu, tay ôm gò má bánh bao sưng to: “Nương thân…”

“Không, Thiên nhi, nương thân không cố ý!” Thiếu phụ hoảng thủ hoảng cước đem nữ anh ôm vào lòng, vội vàng vuốt lưng nha đầu an ủi: “Nương không phải muốn đánh ngươi, nương thân sai rồi, đừng sợ! Thiên nhi đừng sợ, nương…”

“Nương thân cũng xấu xa như đa đa vậy!!”

Nói xong Thiên nhi liền đẩy thiếu phụ ra chạy vụt đi mất.

“Thiên nhi!”

Thiếu phụ dứt khoát bỏ lại xấp vải bản thân mất cả tháng trời để dệt đuổi theo Thiên nhi. Nhưng đứa nhỏ chạy rất nhanh, dòng người lại rất đông chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng bé nhỏ kia đâu nữa.

Thiếu phụ vừa gọi tên nhi nữ vừa khóc, đi hết con phố này đến con phố khác, đi đến giày vải rách bươm nhưng cũng không dám ngừng lại. Nức nở không thành tiếng, gọi đến cổ họng rát đau nhưng không có tiếng đáp lời.

Mặt trời dần ngã về tây, mọi người đến được Ân Giai quốc đi dạo vào vòng quanh phố định sẽ đến phủ của Nhiếp tướng quân trước khi tiến cung.

Chu Túc Nhi sớm có tính toán, Ân Giai vương trước nay không được lòng bá tánh, suốt ngày trầm mê tửu sắc không màn triều chính. Muốn có được Ân Giai không thể tìm hôn quân đó mà phải tìm Nhiếp tướng quân Nhiếp Dương.

Chu Bình ung dung thả bộ, tay cầm bức họa chăm chú đánh giá: “Vị Châu nhị tiểu thư này đúng là rất xinh đẹp, mày liễu mắt mắt, dung mạo như hoa như nguyệt, càng nhìn càng thích.”

Mộ Dung Ly Tranh ghen tuông thu hồi bức tranh trên tay nàng: “Lúc gặp Hoắc thị nàng cũng nói như vậy.”

“Ngươi nhắc mới nhớ, Hoắc thị đúng là rất xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng là kiểu kiều diễm mị hoặc, còn Châu nhị tiểu thư là thanh tú thoát tục nha. Với cả Thư Bảo nữa, nàng là kiểu kim chi ngọc diệp tôn quý yêu kiều, thông minh hoạt bát, ai cũng đều ngọt ngào xinh đẹp hết!”

Chu Túc Nhi nhịn không được tặc lưỡi chua xót: “Không biết ngươi đi giúp bản Thái tử hay là đi ngắm mỹ nhân nữa.”

Còn đang to nhỏ tranh luận thì từ xa xuất hiện một tiểu nữ hài khoảng bốn, năm tuổi đang ngơ ngác nhìn trước ngó sau, mặt bánh bao trắng nõn hồng hào tràn đầy nước mắt. Gặp ai cũng túm lấy tay áo hỏi gì đó nhưng ai cũng lắc đầu bỏ đi, tiếng nức nở ban đầu biến thành tiếng kêu gào thất thanh.

Tô Tiểu Tuyết vốn yêu thích hài tử, nhác thấy nữ anh lạc mẹ khóc đến thê thảm như vậy liền động lòng chạy đến chỗ tiểu nữ hài: “Oa nhi sao lại khóc thế?”

Đứa nhỏ này không ai khác chính là Thiên nhi, chỉ vì tức giận nương đánh nên mới bỏ chạy nhưng không ngờ lại lạc mất nương thân. Thiên nhi cũng không nhớ đường về mà trời đã sắp tối đứa trẻ nào cũng sẽ hoảng sợ.

“Tiểu cô cô, ta lạc đường rồi.” Thiên nhi nức nở khóc không thành tiếng: “Tiểu cô cô ngươi dẫn ta về nhà được không?”

Tô Tiểu Tuyết cẩn thận đem nữ anh bế lên: “Hảo, ngươi nói, nhà ngươi ở đâu tiểu cô cô đưa ngươi về?”

“Ta cũng không nhớ, mỗi lần bán vải nương thần đều đi một mình. Hôm nay ta đòi đi nên nương mới dẫn đi, ta không biết đây là đâu cả.”

Tô Tiểu Tuyết có chút khó xử: “Túc Nhi chúng ta phải làm sao đây?”

Chu Túc Nhi đưa tay đón lấy Thiên nhi từ Tiểu Tuyết, mềm nhẹ hống hài tử: “Không được khóc, ngươi cố gắng nhớ lại xem bản thân lạc mất nương thân ở đâu?”

Thiên nhi mím mím môi, nghiêng cái đầu nhỏ không ngừng suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra: “Là gần phủ Nhiếp tướng quân.”

“Phủ Nhiếp tướng quân?”

Chu Túc Nhi dĩ nhiên sẽ biết phủ Nhiếp tướng quân, hào phóng gật gật đầu: “Được rồi, tiểu cô cô đưa ngươi đi.”

“Cảm ơn đại cô cô.”

“…” Chu Túc Nhi: “Tiểu cô cô.”

Thiên nhi: “Đại cô cô.”

“…”

Chu Bình cười suýt ngất, nhanh tay đoạt lấy Thiên nhi từ tay Thái tử biểu tỷ: “Nha đầu này có mắt nhìn người! Hắc, để ta bế nàng cho!!”

Chu Túc Nhi trừng mắt: “Ngươi biết bế hài tử?”

“Sao ta lại không biết?” Chu Bình khinh thường bĩu môi: “Liên Tâm là là do một tay ta bế bồng đó!”

Cãi nhau với biểu tỷ xong Chu Bình mới phát hiện đứa nhỏ này rất nặng, da thịt hồng hào trắng nõn, mắt to mũi thẳng, môi hồng răng trắng. Y phục trên người không phải loại đắt tiền nhưng cũng là vải tốt. Thiên nhi cũng đưa mắt quan sát Chu Bình, từ nhỏ luôm cảm thấy nương thân là đẹp nhất, bây giờ nhìn thấy vị tỷ tỷ này so với nương cũng không kém bao nhiêu.

“Tiểu oa nhi ngươi tên gì thế?”

Thiên nhi đáp lại rất nhanh: “Thiên nhi.”

“Ngươi không có họ?”

Thiên nhi ngẩn ra một chút, thành thật đáp lời: “Nương không có nói Thiên nhi họ gì nhưng nương họ Chúc.”

“Còn phụ thân họ gì?”

Thiên nhi rũ mắt xuống, nghẹn ngào cúi đầu: “Nương nói đa đa là một binh sĩ, đa đa phải bảo vệ quốc gia nên không thể bồi cạnh nương thân và Thiên nhi. Nhưng nhiều người lại nói Thiên nhi vốn dĩ không có cha, nương thân là bị đa đa bỏ rơi mới phải đến kinh thành sinh sống, họ còn nói nương là nữ nhân hư hỏng câu dẫn nam nhân, nói Thiên nhi là dã chủng!”

Chu Bình trong lòng tự trách, nàng sao lại hỏi về cha của Thiên nhi chứ!?

“Hức, mỗi lần xuống phố nương thân đều che mặt, nhất định là vì sợ bị đa đa nhìn thấy!!”

“Thiên nhi đừng khóc.” Chu Bình dịu dàng chu đáo lau nước mắt cho nàng: “Nhất định là nương thân của Thiên nhi rất đẹp nên mới cố ý che mặt thì sao?”

Thiên nhi tức thì ngừng khóc, đầy mặt kiêu ngạo đáp: “Tỷ tỷ nói rất đúng! Nương thân rất đẹp, nhất định là nương thân sợ người khác nhìn thấy mặt của mình!”

Chu Túc Nhi đau đớn ôm ngực, nha đầu này gọi Chu Bình là tỷ tỷ lại gọi nàng là đại cô cô!?

Chu Bình cười tít cả mắt, vui vẻ nhéo nhéo hai má Thiên nhi: “Vậy là Thiên nhi hiểu lầm nương thân rồi, trở về nhất định phải xin lỗi nương thân biết không?”

“Ni, Thiên nhi biết rồi!!”

Mộ Dung Ly Tranh ba bước thành hai đem đứa nhỏ trong tay Chu Bình ôm vào lòng: “Nàng bế nó nãy giờ cũng mỏi tay rồi để ta bế cho.”

Chu Bình cũng không có ý kiến gì, cùng mọi người đi đến Nhiếp tướng quân phủ tìm nương thân của Thiên nhi.

Đi đến trời nhá nhem tối vẫn không tìm thấy người, Thiên nhi lo sợ khóc liên tục, mệt thì rúc vào lòng Mộ Dung Ly Tranh nức nở khuyên mãi cũng không chịu nín.

Thời gian cũng không còn sớm Chu Bình đành nói: “Hay là chúng ta đưa Thiên nhi về khách điếm nghỉ ngơi trước, sáng hôm sau chúng ta tiếp tục đi tìm.”

Chu Túc Nhi gật đầu tán thành: “Cũng được.”

Các nàng quyết định quay về khách điếm nghỉ ngơi trước, Thiên nhi tuy không muốn nhưng cũng không thể làm gì khác, mở to đôi mắt của mình tìm hình bóng nương thân.

Chợt trước mặt Chu Túc Nhi xuất hiện một thiếu phục tóc tai rối bời, da dẻ tái xanh gầy yếu, bàn tay lủng củng xương giữ chặt lấy tay nàng.

Thiếu phụ nức nở khóc không thành tiếng: “Tiểu thư ngươi có thấy nhi nữ của ta không? Nha đầu gọi là Thiên nhi, mặc y phục màu hồng nhạt, trên búi tóc có thắt dây lụa đỏ, ngươi có thấy hay không?”

“Thiên nhi?”

Tô Tiểu Tuyết kinh hô một tiếng rồi bế Thiên nhi đến cho thiếu phụ: “Có phải oa nhi này?”

Thiếu phụ vừa nhìn thấy nhi nữ liền liều mạng ôm chầm lấy: “Thiên nhi đi đâu vậy? Có biết nương lo lắng lắm không?”

Thiên nhi ôm ghì lấy cổ thiếu phụ, đáng thương gục đầu khóc: “Xin lỗi nương thân, Thiên nhi không phải cố ý, Thiên nhi sai rồi nương đừng giận nữa mà.”

“Là nương sai! Nương thân không nên đánh Thiên nhi.” Thiếu phụ nén đau đớn vuốt ve mặt nha đầu: “Thiên nhi có đau không?”

“Không đau.” Thiên nhi yếu ớt gục đầu lên vai nàng thì thầm: “Thiên nhi muốn về nhà, Thiên nhi mệt…”

“Hảo, chúng ta về nhà.”

Thiếu phụ đem nhi nữ ôm lên vai, thành kính hướng các nàng cúi đầu tạ ơn:  “Đa tạ các vị tiểu thư đã chiếu cố Thiên nhi, nếu tiện thỉnh các vị đến nhà ta để ta có thể đền ơn các vị.”

Chu Túc Nhi vội xua tay: “Ấy, nhấc tay chi lao mà thôi.”

Thiên nhi ngóc đầu dậy nói: “Đại cô cô đừng ngại, nương thân nấu ăn rất ngon, ngươi và tiểu tỷ tỷ đến ăn thử đi.”

Chu Túc Nhi: “…”

Đại cô cô cái rắm!! Ngươi mời khách vậy đó hả?

“Trời cũng đã tối, ta nhìn các vị có lẽ là người từ nơi khác đến chắc chưa quen thuộc đường sá ở đây đâu. Hay là đêm nay cứ ở nhà ta nghỉ ngơi trước, sáng mai đi cũng không muộn?”

Chu Bình rất thích Thiên nhi gọi nàng tiểu tỷ tỷ: “Vậy làm phiền phu nhân rồi.”

“Không phiền, chúng ta đi thôi.”

Thiếu phụ bế Thiên nhi đi trước, mọi người chậm rãi đi theo phía sau.

Nhà thiếu phụ tương đối xa, nằm trong một góc khuất sau con hẻm dài. Tuy không lớn nhưng trước sân có trồng một cây lê trắng đã ra hoa, còn có vườn rau nhỏ trồng cà rốt, cải xanh, bắp cải, còn có một con thỏ trắng đang nằm trong sân.

Thiên nhi nhanh nhẹn đẩy cửa vào nhà, ôm con thỏ trắng lên vuốt ve bộ lông trắng mềm.

Bài trí trong nhà rất đơn giản, một bộ bàn ghế, một ấm trà hương. Trên tường treo đầy những bức tranh chữ, tranh thuỷ mặc, bên cạnh đặt một thanh cổ cầm.

Thiếu phụ gượng cười kéo ghế cho các nàng: “Nhà ta cũng không giàu có gì ủy khuất cho các vị rồi.”

“Không sao đâu.” Chu Bình vui vẻ tìm một chỗ ngồi xuống: “Ở nơi này tốt hơn khách điếm nhiều, rất có cảm giác gia đình.”

Thiên nhi ôm thỏ con ra sân rồi lại vòng vào, trên tay là vài củ cà rốt.

Thiên nhi đưa cà rốt cho Chu Bình: “Tiểu tỷ tỷ, tặng ngươi!”

Chu Bình ngẩn người, mơ mơ hồ hồ nhận lấy cà rốt: “Thiên nhi tặng ta cà rốt làm gì?”

“Tỷ tỷ rất giống với Tiểu Bạch.”

Nói xong liền chỉ vào con thỏ trong lòng mình.

Chu Túc Nhi đang uống trà liền phun ra, luống cuống rút khăn tay trong ngực áo chà lau khoé miệng.

Tiểu bạch thố? Nói lão mẫu hổ mới đúng!!”

Thiên nhi ôm thỏ con chạy đến chỗ thiếu phụ: “Nương, sắp hết cà rốt rồi.”

“Thiên nhi đã hứa tự trồng không phải sao?”

“Ni!”

Thiếu phụ cúi xuống xoa đầu Thiên nhi: “Tắm rửa rồi ra đây ăn cơm với cô cô tỷ tỷ đi.”

“Vâng ạ.”

Thiếu phụ trước khi đi có dặn: “Các vị đợi một chút, ta chuẩn bị xong ngay thôi.”

“Không vội, phu nhân cứ thong thả.”

Thiếu phụ gật đầu xoay người đi xuống bếp.

Tiểu Tuyết đi đến xem mấy bức tranh chữ, ngẩn người ra một lúc rồi nói với phu quân nhà mình: “Chữ viết đẹp thật, nếu đem bán ít nhất cũng mấy vạn lượng.”

Chu Bình hiếu kỳ kê mắt xem thử, chữ viết đúng là rất đẹp rất điêu luyện: “Chữ này giống chữ của đại vương nha, có thể nhờ người viết chữ giả mạo thánh chỉ của đại vương!”

Nói xong liền bị Chu Túc Nhi vặn lỗ tai!?

Mộ Dung Ly Tranh đánh bay bàn tay của Thái tử, không vui chỉ vào bức mẫu đơn đồ trên tường: “Ấn đó rất quen mắt.”

“Chữ Nhiếp?” Chu Túc Nhi nghi hoặc gãi cằm trầm tư: “Chúc phu nhân đúng là khí phái hơn người nhưng xuất thân bần hàn không thể nào có ấn của Nhiếp gia được.”

Vừa vặn Thiên nhi đi ra thấy các nàng nhìn bức mẫu

đơn đồ liền hỏi: “Tiểu tỷ tỷ xem gì thế?”

Chu Bình chỉ vào bức tranh cười lấy lòng: “Tranh này là mua sao?”

“Không phải, là nương thân vẽ đó, có phải rất đẹp không?”

“Sao có thể…”

Thiếu phụ đi vào thấy các nàng đang chăm chú xem tranh liền mỉm cười nói: “Các vị nếu thích có thể lấy vài bức, tranh ta không thiếu.”

“Không biết phu nhân sống bằng nghề gì?”

“Ta dệt vải.” Thiếu phụ chỉ khung cửi bên cạnh: “Ta còn trồng ít rau củ để bán.”

“Sao phu nhân không bán tranh?” Tiểu Tuyết tuỳ tiện lấy một bức đưa đến trước mặt nàng: “Tranh này bán ra cũng không rẻ đâu.”

Thiếu phụ hơi ngẩn người rồi cười gượng một tiếng: “Thức ăn cũng xong rồi, mọi người mau ăn đi nếu không sẽ nguội mất.”

Tô Tiểu Tuyết cảm thấy vị thiếu phụ này có gì đó rất kì lạ nhưng cũng không hỏi nhiều mà cùng mọi người dùng bữa.

Thiếu phụ lại không ăn cơm lại đi ra phía sau nhà.

Chu Bình tò mò ghé đầu đến gần Thiên nhi dò hỏi: “Thiên nhi, nương ngươi đi đâu thế?”

“Nương cho gà ăn a.” Thiên nhi cao hứng khua tay múa chân: “Nương mấy hôm trước bán được một xấp vải, người ta trả rất nhiều tiền, nương liền mua một con gà mái đẻ trứng cho Thiên nhi ăn.”

Thiếu phụ quả nhiên rất yêu thương Thiên nhi, y phục, giày đều là thứ tốt, còn thiếu phụ lại một thân bố y đơn giản, tóc cũng không có cài trâm.

Lát sau thiếu phụ mới đi vào mang theo mấy bát sữa nóng: “Ăn xong nên uống chút sữa dê làm ấm bụng.”

Chu Túc Nhi cầm lấy chén sữa mỉm cười: “Cảm ơn phu nhân.”

“Không có gì.”

Thiếu phụ có lẽ vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt ôm sát gương mặt thanh tú, lác đác phủ lên bờ vai gầy. Cơ thể thiếu phụ lọt thỏm trong bố y thô cũ, cổ tay xương xẩu lộ ra, da dẻ xanh xao tái nhợt. Tuy thế nhưng trên mặt thiếu phụ không có nét khắc khổ chỉ có sự mệt mỏi, nhưng khi nhìn Thiên nhi ánh mắt lại bừng bừng sức sống.

“Ăn xong thì luyện chữ đi.”

Thiên nhi ngoan ngoãn đi dẹp chén đũa của mình rồi đến bàn viết chữ nhỏ ở gần cửa sổ, ngồi dưới ánh trăng mà luyện viết chữ.

Tiểu Tuyết đợi khi Thiên nhi đi rồi mới dám hỏi: “Phu nhân ta thấy ngươi không giống một thiếu phụ xuất thân hàn vi, ngươi có thể cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai không?”

Thiếu phụ ngẩn người ra sau đó yếu ớt cười: “Tiểu thư nghĩ nhiều quá rồi, ta cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, phu quân đi lính, ta ở nhà một mình nuôi con nhỏ có gì mà không giống?”

“Cách nói chuyện của ngươi khác với những thiếu phụ sớm hôm lo việc nông điền.”

“Chúc Nhân ta là một nữ tử bình thường mà thôi.”

“Phu nhân họ Chúc vậy Thiên nhi cũng họ Chúc?”

Thiếu phụ mấp máy môi nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Có phải Thiên nhi không có thân phụ?”

Thiếu phụ yên tĩnh nhắm nghiền mắt, giọng nói khàn đặc lạnh lẽo: “Có phụ thân hay không khác biệt lắm sao? Một mình ta có thể dưỡng hảo Thiên nhi là đủ rồi, những chuyện khác Thiên nhi không cần phải biết.”

Tô Tiểu Tuyết liếc nhìn Thiên nhi rồi hỏi: “Nếu ta đem Thiên nhi xem như thân sinh nhi nữ, cho nha đầu thân phận cao quý, cẩm y ngọc thực ngươi có nguyện ý giao nha đầu cho ta không?”

Thiếu phụ sửng sốt, không suy nghĩ liền quỳ xuống khấu đầu: “Xin tiểu thư đừng làm như vậy! Ta chỉ có mỗi mình Thiên nhi là chỗ dựa, nha đầu đi rồi ta sẽ chết mất!!”

“Không dám giấu phu thân, ta là Liên Hạ Thái tử phi, ta cùng Thái tử đồng là nữ nhân nên không thể sinh được hài tử, bản thân ta đối với Thiên nhi vô cùng yêu thương. Để Thiên nhi theo ta chỉ có lợi không có hại, ta còn có thể cho Thiên nhi một cuộc sống sung túc, Thái tử thượng vị thì Thiên nhi chính là Liên Hạ trữ quân.”

Thiếu phụ mục trừng khẩu ngốc, mất rất lâu mới lấy lại bình tĩnh liều mạng khấu đầu: “Đa tạ tấm lòng của nương nương nhưng ta thật sự không thể. Phu tướng ruồng bỏ ta chỉ còn duy nhất Thiên nhi là chỗ dựa, nếu Thiên nhi đi rồi ta cũng không muốn sống tiếp.”

“Nếu ngươi đã nói thế ta cũng không còn lời gì để nói.”