Tuy lễ định thân không được tổ chức nhưng khắp Phiên Trung ai ai cũng biết Yên Thuyên quận chúa là vị hôn thê của Mộ Dung trang chủ. Điều này khiến Chu Bình phiền muộn không thôi, điều quan trọng nhất vẫn là không nhìn thấy Bạch Vân Phi nữa. Tuyết rơi trước hiên nhà, trắng xóa, một mảng tiêu điều hoang lạnh hiện ra trước mắt. Mùa đông ở Phiên Trung còn một tháng nữa mới kết thúc, cũng đúng lúc mọi người phải trở về kinh thành, thế nhưng vụ án vẫn chưa giải quyến đến đâu.
Tiểu Tuyết ngây người nhìn con cờ đen trắng trên bàn, làn mi dài rung động khi có cơn gió thổi qua.
Vừa vặn Túc Nhi nhìn thấy liền nhanh chân chạy đến: “Tiểu Tuyết!”
“Thái tử điện hạ, nơi này không phải ở Đông Cung, đừng gọi thần thiếp là Tiểu Tuyết.”
“Tên húy của nàng vẫn dễ gọi hơn, gọi ái phi không quen miệng.”
Tiểu Tuyết lưu loát kéo nàng ngồi xuống ghế, tiện tay cầm khăn lụa giúp điện hạ chà lau nhiệt hãn: “Cũng không cần gọi ái phi, cứ tự nhiên mà đến, người vốn là Đông Cung Thái tử đừng tỏ ra bản thân quá ấu trĩ.”
“Nàng nói gì ta cũng nghe theo.”
Đưa mắt nhìn quanh, nghi hoặc hỏi: “Hai người bọn họ đi đâu rồi?”
“Ai?”
“Ly Tranh và Bình nhi.”
“À, Ly Tranh bận rộn cả buổi sáng xử lý chuyện muối lậu, còn Bình nhi thì đang ở ngoài vườn hóng mát.”
Hai chân mày Tiểu Tuyết nhíu lại thành một đường: “Ly Tranh đi xử lý công vụ còn người sao lại ở đây?”
“Bản thái tử không ở đây thì ở đâu?”
Nói xong còn không biết xấu hổ bóc một quả bồ đào cho vào miệng nhai.
“Ý tứ của thần thiếp muốn hỏi sao người không đi giúp Ly Tranh?”
Túc Nhi rót một chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, thư thái giải thích: “Ly Tranh đi rồi bản thái tử đi làm gì nữa?”
“Người…” Tiểu Tuyết giận run lên, hung hăng vỗ mạnh tay xuống bàn: “Người muốn chọc tức chết thần thiếp sao?”
“Ách!?”
Không dong dài nhiều lời, Tiểu Tuyết trực tiếp kéo Chu Túc Nhi đứng dậy, thúc giục: “Đi theo thần thiếp.”
“Đi đâu a? Còn chưa ăn xong cao điểm!”
“Chuyến đi lần này là để thể hiện bản lĩnh của điện hại người, vậy mà chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng giao cho Ly Tranh, lẽ nào người không thấy xấu hổ? Quyền uy Thái tử đều không còn nữa, người còn muốn cho mọi người thấy người vô dụng đến mức nào à?”
Bắt gặp Chu Bình đang thơ thẩn nhìn mây, Tiểu Tuyết lớn tiếng gọi nàng: “Bình nhi!”
Chu Bình quay đầu lại, mạc danh kỳ diệu hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ngươi cùng đi theo bản phi.”
“Hả?”
Tuy không hiểu gì Chu Bình vẫn đồng ý đi theo, suy nghĩ nhất định có chuyện gì quan trọng nên mới lôi cả nàng theo. Tiểu Tuyết một mạch dẫn hai người đến tiểu đình viện phía tây, đúng lúc gặp cả Ly Tranh và Đàm tri phủ.
Đàm tri phủ thấy ba người liền vội vã đứng dậy hành lễ: “Hạ quan…”
“Không cần đa lễ, đứng lên đi.” Tiểu Tuyết khoát tay ngăn hắn hành lễ, đồng thời quay sang nói với Mộ Dung Ly Tranh: “Chuyện muối lậu để bản phi và thái tử điện hạ giải quyết, ngươi cùng Bình nhi đi giải quyết chuyện cứu tế đi.”
Mộ Dung Ly Tranh cũng không có ý kiến, liền đứng dậy chấp tay: “Vậy mọi chuyện ở đây giao lại cho thái tử và thái tử phi.”
“Được rồi, mau đi đi.”
Vừa vặn thấy Chu Bình đang đứng ở đó, liền nói: “Đi thôi nào.”
Chu Bình đắn đo suy nghĩ, lại nghe biểu tẩu phía sau thúc giục: “Mau đi đi, ngoài thị tập có nhiều thứ thú vị cho ngươi xem.”
Nghĩ ngợi một chốc, cắn răng chấp nhận cùng Mộ Dung Ly Tranh rời khỏi phủ.
Khi Mộ Dung Ly Tranh và Chu Bình đi rồi, Tiểu Tuyết liền ấn Túc Nhi ngồi xuống ghế.
Túc Nhi mù mịt chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Đàm tri phủ đẩy về phía nàng một chồng cao những quyển trục chi chít chữ: “Trong này là danh sách những tên tham quan ô lại che mắt thánh thượng buôn bán muối lậu, vài người đang trong sự theo dõi của quan phủ, có người thì đang trong diện tình nghi.”
Túc Nhi nghi hoặc hỏi ngược lại: “Đã có danh sách sao lại không bắt?”
Đàm tri phủ vuốt chòm râu bạc của mình, khó xử giải thích: “Những người này thân thế không phải tầm thường, nếu bắt nhằm người thì mũ ô sa và cái đầu của hạ quan cũng sẽ rơi xuống đất.”
Tiểu Tuyết thuận tay lấy một trục thư ra xem, bị cái tên bên trong dọa sợ: “Có cả Phương hầu gia?”
“Đây là nghi ngờ mà thôi, hạ quan cũng không dám chắc.” Đàm tri phủ chau mày, nói: “Phương hầu gia giả danh Thái tử điện hạ, mấy năm nay thu về không ít lợi lộc, chuyện muối lậu cũng có thể là do chính Phương hầu gia giật dây phía sau.”
“Phương Càn từng vào cung một lần, thân là Phương tể tưởng đích tử đã cáo lão hồi hương, chuyện này liệu có liên quan đến hắn hay không?”
Túc Nhi không chút suy nghĩ liền nói: “Thì cứ vào phủ đệ của hắn lục soát là được rồi!”
Tiểu Tuyết trừng mắt nhìn nàng, phát hiện ở đây có Đàm đại nhân liền thu hồi ánh nhìn giận dữ, nhỏ giọng nói: “Thái tử, đừng có phát ngôn bừa bãi.”
“Ách…”
“Thái tử cứ thích đùa, chúng ta tiến vào soát không thấy thì sao? Đến lúc đó Phương hầu gia hoài nghi chúng ta muốn điều tra hắn, người là Đông Cung thái tử sẽ không có vấn đề gì, chỉ e ngại Đàm tri phủ sẽ chịu ủy khuất?”
“Cũng đúng!”
Tiểu Tuyết bị dáng vẻ ngây ngô của Túc Nhi chọc cho nổi giận, giẫm mạnh lên chân nàng.
“Đau!!!”
Tiểu Tuyết giả vờ giật mình, cuống quít hỏi han: “Thái tử điện hạ đau ở đâu?”
Túc Nhi mếu máo, đảo quanh mắt hai giọt nước mắt cá sấu: “Nàng giẫm lên…”
Tiểu Tuyết lặng lẽ ngắt mạnh eo Túc Nhi: “Thần thiếp làm gì khiến điện hạ phật ý?”
“Không có! Không có!”
Nghe được câu trả lời hài lòng Tiểu Tuyết mới thu chân về, tiếp tục mỉm cười: “Thái tử điện hạ mau xem, danh sách này nhiều người như vậy, lại là người có thân phận đặc thù, chúng ta phải làm sao đây?”
“Thì lại từng hộ từng phủ…”
Chữ [soát] chưa kịp thốt ra thì chân Túc Nhi lại lần nữa bị giẫm lên, âm thầm kêu thảm một tiếng: “Sàng lọc điều tra xem ai có khả năng nhất!”
“Thái tử người thật là lợi hại, thần thiếp có như cũng không nghĩ ra được a.”
Túc Nhi lau mồ hôi, nén đau đớn cười cười: “Phải… ha… ha…”
Đàm tri phủ bị hai người làm cho hồ đồ, nhưng cũng chẳng có nghi ngờ gì, mỉm cười nói: “Nếu vậy hạ quan sẽ thu xếp cho người đi điều tra, sớm cho điện hạ và nương nương câu trả lời.”
“Cũng được.” Tiểu Tuyết nhàn nhạt nói: “Làm phiền đại nhân rồi.”
“Không phiền, không phiền.”
Lúc mọi người vừa trao đổi xong định trở về thì gặp Đàm Lộc cũng đúng lúc hồi phủ, hắn từ Đông Hỷ về đến, vụt mất mỹ nữ Kiều Phi Yến thì tâm trạng cũng tuột dốc thảm hại.
Đương lúc hắn định trở về thì Đàm tri phủ gọi hắn: “Lộc nhi!”
Đàm Lộc chán nản quay đầu lại: “Chuyện gì vậy cha?”
“Có Thái tử điện hạ và Thái tử phi nương nương giá lâm, ngươi mau đến tiếp giá.”
Tuy không phục nhưng Đàm Lộc cũng cố lết thân tàn đi vào tiểu đình, không thèm nhìn mặt ai, tùy tiện gọi: “Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương vạn phúc kim an.”
“Không cần đa lễ.”
Nghe giọng nói vừa êm tai vừa du dương liền khẳng định là một đại mỹ nhân, Đàm Lộc không chút do dự liền ngẩng đầu lên nhìn, quả không sai, người trước mặt hắn đúng là một tuyệt thế giai nhân. Mớ tóc đen như thác đổ xuống bờ vai gầy, đôi mắt linh động chứa đựng thủy quang mang mang. Đôi môi mọng đỏ như cánh hoa đào, ngũ quan thanh tú yêu kiều động lòng người.
Không biết thất thố ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Tiểu Tuyết lộ vẻ mặt buồn bực, hơi lùi lại đứng sau lưng Túc Nhi: “Thái tử điện hạ, hắn cứ một mực nhìn thần thiếp.”
Túc Nhi đối với mấy chuyện này cực kỳ nhạy cảm, vừa nhìn đã biết Đàm Lộc vừa ý Tiểu Tuyết nhà nàng, lập tức xù lông giơ vuốt.
“Điêu dân to gan, ngươi dám nhìn chằm chằm phi tử của bản thái tử như vậy sao?”
Đàm Lộc thấy mạng hắn sắp không giữ nổi rồi, hoảng hoảng trương trương quỳ sụp xuống dập mạnh đầu.
“Ngu dân không hiểu quy tắc, cầu điện hạ tha mạng!”
Đàm tri phủ chỉ có một nam đinh này, cũng vội mở miệng cầu tình: “Thái tử điện hạ bớt giận, ngu tử không hiểu chuyện, hạ quan nhất định sẽ dạy lại hắn.”
Túc Nhi phừng phừng lửa giận, phì phò thở: “Nể mặt Đàm tri phủ, ta tha cho ngươi lần này, dám còn tái phạm tuyệt đối không dung!”
“Đa tạ thái tử khai ân!”
Tiểu Tuyết có chút kinh ngạc, không ngờ cũng có lúc Túc Nhi chịu thu lại dáng vẻ ngốc nghếch, bày ra dáng một thái tử đĩnh đạc khí thế bức người sợ hãi. Trong lòng nhịn không được vui sướng, lén lút ôm lấy thắt lưng nàng nũng nịu.
“Thái tử, cứ thế phát huy!”
Túc Nhi ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên~”
Túc Nhi vừa được khen ngợi liền trở lại dáng vẻ si ngốc, giống như một con cún nhỏ, hai mắt long lanh nhìn Tiểu Tuyết, rất chi là cảm động~
--------------------------------------
Đường phố Phiên Trung không quá tấp nập nhưng lại phi thường náo nhiệt, buôn bán sầm uất chẳng kém Hàm Luân chi thành. Chu Bình vừa đi vừa suy nghĩ, không biết có thể may mắn gặp Bạch Vân Phi ở đây hay không. Do mải mê suy nghĩ không chú ý đường đi nên va phải một biển hiệu gần đó, đầu đập vào cột cứng đúc bằng đá, choáng váng lùi lại mấy bước.
Mộ Dung Ly Tranh đi theo phía sau, vừa thấy nàng va phải biển hiệu liền chạy đến “Có đau không? Ta đưa nàng đến dược quán.”
“Không cần.”
Chu Bình xoa cái trán ửng đỏ của mình, trong lòng đã không vui còn gặp xui xẻo, đúng là lão thiên gia ghen ghét hồng nhan mà!!!
“Ở đây có một dược điếm, đến đó xem thử một chút.”
Chu Bình cũng cảm thấy có hơi đau, sợ vết thương làm ảnh hưởng đến dung mạo, đành nghe lời ngoan ngoãn cùng Mộ Dung Ly Tranh đi vào trong dược điếm. Lão bản nhìn cách ăn mặc của hai người cũng đoán được quyền quý nhân từ kinh thành đến tham quan, niềm niềm nở nở chạy ra đón tiếp.
“Hai vị cần gì?”
Mộ Dung Ly Tranh dìu Chu Bình ngồi xuống ghế, ân cần mở miệng: “Nương tử không cẩn thận va phải tấm biển bên đường, ngươi xem vết thương có nặng lắm không?”
Chủ tiệm ngoáy ngoáy tai, hình như hắn vừa nghe cái gì nương tử?
Chu Bình khoát tay, trừng mắt với Ly Tranh: “Đừng nghe nàng hồ ngôn.”
“Để ta xem thử.”
Lão bản cũng là lão đại phu ngồi xuống đối diện Chu Bình, đưa tay định chạm vào trán nàng đột nhiên rút tay lại, nhìn tay mình một hồi rồi lại nhìn trán nàng.
Phát hiện động tác bất thường của hắn, Chu Bình hoảng loạn hỏi: “Vết thương nghiêm trọng lắm sao?”
“Ách, cũng không phải…” Chủ tiệm chỉ chỉ trán nàng, nửa đùa nửa thật nói: “Cô nương có làn da đẹp nhất là ta từng thấy, cũng sợ chạm vào những làn da đẹp như thế, không khéo lưu lại thương tích thì khó coi.”
“Hả?”
Chu Bình sờ trán mình, đúng là da nàng trơn bóng hồng hào nhưng cũng đâu cần phải làm quá lên như vậy.
“Tiên sinh nhanh nhẹn một chút, ta còn phải cùng nương tử xuất hành.”
Lão bản lấy nệm lót tay, cẩn thận kiểm tra mạch tượng của Chu Bình.
Một lúc lâu sau mới thu tay lại, ôn hòa cười nói: “Cũng không có vấn đề gì, vết thương không có sưng, không mưng mủ, không làm hại đến thân thể của vị phu nhân này.”
“Ta còn tưởng vết thương nghiêm trọng lắm.”
Mộ Dung Ly Tranh nghe Chu Bình không sao cũng yên tâm vài phần, lấy trong tay áo một ít ngân lương đặt lên bàn: “Đa tạ tiên sinh.”
“Đi thôi, chúng ta phải mau đến trạm dịch lấy lương thực cứu tế.”
Chu Bình không cho ý kiến, đứng dậy đi theo Mộ Dung Ly Tranh.
Vốn dĩ nơi đặt lương thực cứu tế sẽ là trong phủ Đạm đại nhân, nhưng Chu Quân không an tâm, quyết định để mọi người đi trước rồi bảo những tùy tùng thiếp thân áp lương đến Phiên Trung. Chuyến đi áp lương lần này gồm Cầm Kỳ Thi Họa, Nguyệt phu nhân thì vừa sinh hài tử nên không tiện đi đường xa, ngay cả Tấn vương cũng không đồng ý để nàng đi. Mà Tấn vương lại là bá phụ của hoàng thượng, không thể Tố Nguyệt cùng đi, đành để nàng ấy lựu lại trong thành ở cữ.
Hôm trước hoàng đế gửi bồ câu đưa thư bảo lương thực đã đến, có lẽ Cầm Kỳ Thi Họa đang đợi ở trạm dịch, hai người phải đích thân đi một chuyến. Thế nhưng đường đi lại rất xa còn rất nắng, Chu Bình đi một chút đã hoa mắt chóng mặt, nửa đường thì dừng lại không đi nữa.
Mộ Dung Ly Tranh quay lại đi đến cạnh nàng: “Sao vậy?”
Chu Bình nhìn lên trời, mở miệng phàn nàn: “Nóng chết người.”
Mộ Dung Ly Tranh liền cởi vội ngoại bào của mình phủ từ đâu đến chân Chu Bình, nói: “Như vậy sẽ không nóng nữa, đi mau thôi nào.”
Chu Bình ngồi phịch xuống đất, bắt đầu giở trò: “Nhưng ta đi không nổi.”
Mộ Dung Ly Tranh liền không ngại mà khụy xuống, quay lưng lại với nàng, ôn nhu nói: “Lên ta cõng nàng.”
Vừa nghe được cõng Chu Bình liền phấn khởi, nhanh nhẹn leo lên lưng Mộ Dung Ly Tranh, ngoan ngoãn để nàng ấy cõng ra trạm dịch. Đường đi vừa nắng lại vừa nóng, Chu Bình mệt lả người đi, nằm dài trên lưng Mộ Dung Ly Tranh ca thán. Còn Mộ Dung Ly Tranh một chút phàn nàn cũng không, yên lặng cõng nàng đi, bước chân cước bộ không hề chậm lại một chút nào.
Chu Bình vô tình nhìn thấy một người bán kẹo hồ lô, vội kéo dây buộc tóc của Mộ Dung Ly Tranh: “Ly Tranh! Ly Tranh! Kẹo hồ lô kìa, mau mua cho ta đi!”
Mộ Dung Ly Tranh nhìn theo hướng tay của Chu Bình, thấy đúng là người bán kẹo hồ lô, liền cõng nàng qua đó.
“Cho ta một cây!”
“Vậy tiểu thư muốn ăn vị nào?”
“Ta thích táo gai!” Chu Bình nhìn xuống Mộ Dung Ly Tranh hỏi: “Ngươi thích ăn vị nào?”
Mộ Dung Ly Tranh không nghĩ Chu Bình sẽ quan tâm đến mình, trong lòng như có ai rót mật vào, dịu dàng nói: “Ta không ăn, nàng thích thì cứ mua đi.”
“Ân.” Chu Bình liền quay sang nói với người bán: “Cho ta một xiên!”
Người bán nhanh nhẹn gỡ một xiên kẹo hồ lô đưa cho Chu Bình: “Kẹo hồ lô táo gai đây.”
Chu Bình cao hứng cầm lấy, hỏi: “Ly Tranh tiền ngươi để ở đâu vậy?”
“Trong tay áo.”
Chu Bình hơi chồm người xuống, lấy trong tay áo Mộ Dung Ly Tranh một ít bạc vụn đưa cho người bán: “Có đủ không?”
Người bán đem một ít trả lại: “Cái này thì nhiều quá rồi, ta lấy đủ thôi.”
Chu Bình chưa từng thấy ai trung thật như người bán này, lúc nàng ở kinh thành, nếu đưa dư thì người bán cũng nói đủ. Những người ở Phiên Trung quá thật thà, khiến Chu Bình cảm động vô cùng, dúi vào tay hắn số bạc vụn còn lại.
“Ngươi cứ giữ lấy, cái này cho ngươi.”
“Ách, ta không…”
“Ngươi giữ lấy đi đừng ngại. Mấy hôm trước thì tuyết rơi, mấy hôm nay lại nắng gắt, ngươi xem sao sống nổi đây, sơn tra cũng không có nhiều, ngươi nhất định buôn bán khó khăn lắm nên hãy dùng số tiền này trang trải chi phí trong nhà đi.”
Người bán cầm lấy bạc vụn, hai mắt rơm rớm nước: “Đa tạ tiểu thư.”
“Không cần đa tạ.”
Chu Bình nhìn nắng gắt trên đỉnh đầu: “Bọn ta đi trước đây.”
Mua kẹo hồ lô xong, Mộ Dung Ly Tranh lại tiếp tục cõng Chu Bình đi về trạm dịch, nắng càng lúc càng gay gắt, ngay cả nàng cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu. Chu Bình lại không biết đến, ung dung ăn kẹo ngắm cảnh, đôi mắt đào hoa to tròn nhìn đông ngó tây, thấy cái gì đẹp hay mới lạ đều bắt Mộ Dung Ly Tranh ghé lại xem, cũng vì vậy mà đường đi dài thêm ra.
Mất rất lâu, Mộ Dung Ly Tranh mới cõng được Chu Bình gần đến trạm dịch, lúc này cả người nàng đều bết dính mồ hôi, nhịp thở cũng không đều đặn. Lúc chỉ còn cách trạm dịch tầm mười bước chân thì đột nhiên trạm dịch bùng cháy, những con ngựa phát điên chạy thẳng ra ngoài, bên trong là tiếng la hét, thét gào của những người đang cố gắng dập tắt đám cháy.
Gương mặt Mộ Dung Ly Tranh tái hơn một nửa, vội thả Chu Bình xuống: “Bình nhi nàng ở đây đợi, ta vào trong xem thử.”
“Ngươi đừng đi.” Chu Bình kéo tay nàng lại, chau mày nói: “Bên trong cháy lớn lắm, ngươi mà vào thì khó mà trở ra.”
“Nhưng lương thực cứu tế đang ở bên trong, ta không vào sẽ không kịp mất.” Mộ Dung Ly Tranh gỡ tay Chu Bình ra: “Nàng đợi ở đây, không được đi lung tung biết không?”
Không để Chu Bình kịp phản đối, Mộ Dung Ly Tranh đã chạy vào trong đám cháy.
Chu Bình hốt hoảng gọi lớn: “Cháy rồi! Mau cứu người đi! Bên trong có lương thực cứu tế đấy!”
Mọi người vừa nghe cháy liền chạy về phía con sông gần đó gánh nước về dập lửa, nhưng vì trời nắng nóng mà bên trong lại có vật liệu dễ cháy, lửa không những không giảm lại còn bùng cháy lớn hơn nữa. Chu Bình cảm thấy không an tâm, vừa định xông vào thì đột nhiên vai bị giữ chặt lấy, quay đầu lại kinh ngạc nói không nên lời.
“Đại quận chúa đừng nên vào, nguy hiểm lắm.”
Bạch Vân Phi nhìn về phía đám lửa nói: “Ta vào trong đó cứu mọi người, đại quận chúa cố vận động mọi người dập lửa từ bên ngoài đi.”
“Nhưng…”
Chu Bình chưa nói xong Bạch Vân Phi đã chạy vào bên trong, lúc này nàng càng thêm sốt ruột, hét đến cổ họng cũng buốt đau: “Mau cứu người a! Lửa cháy lớn lắm rồi.”
Nàng kéo một nam tử đang hất nước vào đám cháy, hỏi: “Nước này các ngươi lấy ở đâu ra vậy?”
“Ở con sông gần đây.”
Chu Bình cuống quít lên: “Đừng dùng nước dập lửa, các ngươi sẽ không có nước để dùng đâu.”
“Nhưng đây là cách duy nhất.”
Lúc Chu Bình đang hoang mang không biết xử lý làm sao thì Chu Túc Nhi và Tiểu Tuyết nghe tin cũng chạy đến, nhìn đám cháy lớn trước mặt mà hoảng sợ.
“Biểu tỷ, biểu tẩu không xong rồi.” Chu Bình cuống cuồng lên, nước mắt cũng chảy xuống: “Ly Tranh, Vân Phi, còn có Cầm Kỳ Thi Họa và rất nhiều người khác ở bên trong, chúng ta không thể dùng nước được, nếu dùng hết nước Phiên Trung sẽ không còn nước sử dụng nữa.”
Tiểu Tuyết cắn môi dưới nghĩ ngợi, quát lên: “Mọi người đừng dập lửa nữa!”
Mọi người hồ đồ nhìn nhau: “Không dập lửa thì sẽ cháy lớn hơn nữa!”
“Hy sinh vài người, cứu những người còn lại. Dù sao không thể để mọi người cùng chết!”
“Biểu tẩu ngươi đang nói cái gì thế? Lẽ nào ngươi muốn hy sinh tất cả bọn họ sao?”
“Ngươi không nhìn thấy sao? Trời thì nắng nóng, Phiên Trung lại gặp hạn hán, ta không dùng cách này thì chẳng còn cách nào khác sao?”
Chu Bình ngồi sụp xuống đất, hoang mang nhìn trái nhìn phải: “Không, nhất định là còn cách mà!”
Chu Túc Nhi nhìn quanh, phát hiện gần đó có một bãi cát lớn, lập tức hét lên: “Có cát! Có cát là còn cách cứu!”
“Cách? Cách gì?”
“Khi đám cháy thịnh khó dập thì dùng cát dập tắt lửa, sau đó thì dùng chăn dấp nước phủ lên cách đó có thể tiết kiệm được lượng nước đáng kể.”
“Mọi người đứng đó làm gì, mau làm theo chỉ dẫn của thái tử.”
Chu Túc Nhi giật mình, chỉ vào chính mình, hỏi: “Ta?”
“Không còn thời gian nhiều lời đâu.” Tiểu Tuyết lớn tiếng nhắc nhở nàng: “Người mà không làm tốt, thần thiếp nhất định không cho người vào phòng!”
Chu Túc Nhi ai thán trong lòng, vội nói lớn: “Mọi người mau lấy cát ở đó dập lửa đi, ai có chăn hay vải thì cứ mang đến, nếu có cháy bản thái tử sẽ đền cho mọi người, mau đi đi!”
Mọi người không dám trái lệnh, lập tức làm theo lời Thái tử, dùng tất cả cát ở đó ném vào trong đám cháy. Đúng là đám cháy lập tức yếu đi rất nhiều, những người còn lại dùng mền dấp nước phủ lên đám cháy, chăn lại không bị cháy, mà đám cháy thì được đẩy lùi. Nhưng còn một vấn đề là lửa bên trong vẫn còn đang cháy, mọi người lại không thể đi vào trong, chỉ còn thể đợi chờ đợi một kì tích mà thôi.
Chu Bình hồi hộp đứng ở bên ngoài, nàng vừa định chạy đến chỗ đám cháy thì bị Tiểu Tuyết kéo lại ngăn nàng ở bên ngoài.
Ruột gan như bị lửa thiêu đốt, Chu Bình hét thật to vào trong: “Ly Tranh! Vân Phi! Cầm Kỳ Thi Họa! Các ngươi mau ra ngoài đi!”
Đúng ngay lúc đó cánh cửa đã cháy xém một nửa bị đạp văng, Mộ Dung Ly Tranh cõng Tố Thi chạy ra ngoài, còn Bạch Vân Phi cõng Tố Họa, những người còn lại cũng chạy thoát ra được.
Chu Bình vội chạy đến, vỗ nhẹ lên mặt Tố Thi: “Thi tỷ, Thi tỷ, ngươi mở mắt ra đi!”
Tố Thi nặng nề mở mắt, thều thào: “Quận, quận chúa…”
“Ngươi và Họa tỷ đây, còn Cầm Kỳ tỷ đâu?”
Tố Thi ôm ngực ho khan, nói: “Lúc đến đây gặp mã tặc, họ bảo bọn ta đến trước, còn hai người họ thì ở ngoài xử lý bọn mã tặc.”
“Sao lại xảy ra cháy chứ? Các ngươi có biết đây là lương thực cứu cả Phiên Trung hay không?”
Tố Thi yếu ớt chống đỡ thân thể khuỵu xuống: “Thuộc hạ đáng chết, lẽ ra thuộc hạ phải biết có kẻ mai phục trong trạm dịch, nhưng vì lơ là nên đã khiến đám cháy bùng lên không kiểm soát được.”
“Các ngươi…”
“Được rồi Tiểu Tuyết.” Chu Túc Nhi vỗ vai nàng an ủi: “Chuyện cũng lỡ rồi, đừng trách nữa.”
“Thái tử điện hạ có biết xe lương thảo kia có ý nghĩa gì không?” Tiểu Tuyết giận đến quát thẳng vào mặt Chu Túc Nhi: “Người có biết cái xe lương này quan trọng với người như thế nào hay không? Nếu xảy ra vấn đề khiến người không hoàn thành nhiệm vụ này đồng nghĩa với việc chỗ đứng trong triều của người không còn nữa, người có hiểu hay không?”
“Ta…” Chu Túc Nhi cắn môi dưới, can đảm nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Không có chỗ đứng thì có sao đâu, ta cũng không muốn làm hoàng đế!”
Chát!
Chu Túc Nhi lùi hẳn về phía sau, ôm gò má bỏng rát của mình, ngây ngốc nhìn Tiểu Tuyết: “N-Nàng đánh ta?”
“Ta phải đánh tỉnh người!” Tiểu Tuyết tức đến thất thanh khóc hô: “Ta làm tất cả mọi thứ đều vì người, vì củng cố địa vị của người trong triều ca, sợ người bị kẻ khác ức hiếp người, xem thường người. Ta ngày đêm nghĩ trăm phương nghìn kế để người có thể thể hiện thật tốt, để mẫu hoàng có thể yên tâm giao vương vị cho người, thế mà người lại có thể nhẫn tâm nói ra những lời như vậy sao?”
“Ta không…”
“Ta mấy năm nay nỗ lực là vì cái gì? Ta ngày đêm tìm cách để người thuận lợi thượng vị để làm gì? Cuối cùng trong mắt người ta là kẻ ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi sao?”
“Ta không có ý đó, ta chỉ…”
“Đủ rồi.” Tiểu Tuyết khoát tay ngăn lại, trong mắt vẫn lóe lên tia giận dữ: “Dừng ở đây được rồi, nếu người không muốn làm hoàng đế vậy thì thu dọn về kinh, chúng ta từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt, xem như chưa từng quen biết nhau.”
Nói xong Tiểu Tuyết liền lạnh lùng xoay người đi, không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.
“Tiểu Tuyết!”
Chu Túc Nhi cuống quít gọi, nhưng Tiểu Tuyết không quay lại, nàng cũng chẳng biết phải làm sao mới được. Nàng biết Tiểu Tuyết đặt rất nhiều hy vọng vào nàng, mẫu hoàng và mẫu hậu cũng vậy, ai cũng muốn nàng trở thành hoàng đế, nhưng nàng không thể. Trước nay vốn không thích tranh đoạt gì cả, nhưng cũng không muốn làm ai tổn thương.
Chu Bình gấp đến độ trán ướt đẫm mồ hôi: “Biểu tỷ mau chạy theo biểu tẩu đi, nàng nhất định giận không nhẹ đâu!”
“Ta…”
“Còn ta ta ngươi ngươi làm gì, mau đi nhanh đi!”
“Vậy ta đi trước.”
Chu Túc Nhi vừa nói xong liền đuổi theo Tiểu Tuyết, còn ú ớ gọi tên đối phương.