Câu hỏi và ánh mắt đầy thâm ý của hắn khiến Mộ Khinh Hàn bất giác ngẩn
người, tim đập loạn còn đang muốn nhìn sang nơi khác thì lại bị ánh mắt
chuyên chú của hắn khiến cho không thể trốn thoát nổi, chẳng còn cách
nào khác đành mở to mắt luống cuống nhìn hắn đỏ mặt lắp bắp:
“Học trưởng… sao anh lại hỏi vậy?”
Phong Kỳ Dạ khẽ nhướn môi, trong đôi mắt đen và sâu thăm thẳm của hắn chứa đựng một nụ cười đầy bí hiểm:
“À, thật ra cũng chẳng có gì. Chỉ là anh cảm thấy nếu để bạn trai của học
muội nhìn thấy cảnh em đang ở cùng anh thế này có lẽ sẽ ghen ?”
“Không đâu…” Mộ Khinh Hàn nghe thấy vậy thì khẽ thở hắt ra một hơi, suy nghĩ
vừa hiện hữu trong đầu nhanh chóng tan thành mây khói, đồng thời cảm
thấy rất xấu hổ vì cái sự không trong sáng của mình…Xấu hổ quá xấu hổ
quá thì ra là do mình tự đa tình cả thôi >”
Phong Kỳ Dạ nhướn mày:
“Hả?”
“Em không có bạn trai.” Mộ Khinh Hàn lắc đầu, đưa mắt nhìn hắn rồi do dự mở miệng:
“Nhưng nếu để bạn gái của học trưởng nhìn thấy có thể nào sẽ…”
Phong Kỳ Dạ cắt ngang lời nàng ý cười trong đôi mắt đen kia vẫn không hề thuyên giảm:
“Anh cũng không có bạn gái.”
“Hả?” Mộ Khinh Hàn giật mình, trong đôi mắt đang ẩn chứa bóng hình ảnh của
nàng, chợt lóe lên một tia kinh ngạc lòng dấy lên một cảm giác khó hiểu
mà trước nay chưa từng có bao giờ.
Phong Kỳ Dạ khẽ cười:
“Học muội, sao mặt em đỏ thế…”
Mộ Khinh Hàn lùi về phía sau một bước theo bản năng, khuôn mặt cô đúng là đang đỏ ửng như cà chua vội vàng ngượng ngập cúi đầu:
“Đâu… đâu có…”
Phong Kỳ Dạ yên lặng quan sát phản ứng của nàng chỉ cảm thấy trong lòng mình
lúc này đang vô cùng vui vẻ, hắn tiến lên phía trước một bước, đứng lại
nở nụ cười ranh mãnh:
“Học muội, nếu như…”
“Học trưởng!” Mộ Khinh Hàn chợt ngẩng đầu, kêu lên đầy hoảng hốt, bày ra một dáng vẻ
như đang sợ hãi điều gì ánh mắt láo liên đảo đảo khắp nơi:
“Em…
đột nhiên em nhớ ra mình còn có việc bận! Xin lỗi anh, không thể dẫn anh đi… ừm… anh tự đi làm quen với khuôn viên trường nhé… Xin lỗi! Em đi
trước đây…”
Được rồi nàng quyết định không thèm để ý đến nhiệm
vụ mà giáo sư vừa giao cho nữa vội vã quay người bỏ chạy trối chết, chỉ
sợ chậm một chút là sẽ nghe thấy anh nói:
“Nếu như em không có
bạn trai, vậy thì để anh làm bạn trai em có được không?” Nhưng… trời cao đất dày ơi dù gì người đó cũng là Phong Kỳ Dạ cơ mà! Sao anh có thể nói ra những lời như thế được? Chắc chắn là mắc bệnh hoang tưởng …do mình
quá không trong sáng rồi >”
Mộ Khinh Hàn bỏ chạy trối
chết để lại những làn gió nhẹ trong lành, khẽ khàng mơn man khuôn mặt
Phong Kỳ Dạ vẫn chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ,chăm chú nhìn theo bóng
lưng hốt hoảng của nàng rồi khẽ cười một cái đầy thâm ý.
“Chạy nhanh thật…” Mắt buông xuống,che khuất cả nét cười gian xảo nơi khóe mắt:
“Đúng là một cô bé đáng yêu…”
Trời đất ơi, sao Mộ Khinh Hàn mình lại có những ý nghĩ đó trong đầu thế này? Tại sao lại cứ thấy nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Phong học
trưởng như đang ẩn chứa một âm mưu gì đó? Hơn nữa không chỉ là âm mưu
bình thường, mà là âm mưu vô cùng vô cùng lớn! Rõ ràng chỉ mới gặp nhau
lần đầu nhưng không hiểu sao lại cảm thấy, hình như có một thứ vô hình
nào đó rất đỗi quen thuộc khiến nàng thấy nghẹt thở không thôi…
Quả nhiên là mình nhạy cảm quá rồi! Xấu hổ a… không biết học trưởng có vì
chuyện nàng bỗng dưng bỏ chạy trối chết thế này, mà nghĩ mình có vấn đề
gì không? Thôi vậy = =, có muốn ở lại thì bây giờ cũng đã chạy rồi tiếp
theo nên đi đâu đây…
Á, hỏng bét! Chuyện Mạc Toa Toa nhờ mình
còn chưa làm mà! Câu lạc bộ âm nhạc…Đúng, giờ phải đến câu lạc bộ âm
nhạc!… Nhưng nàng lại đang ở cái chỗ quái quỷ nào thế này…
Vì
vội vàng bỏ trốn khỏi tầm mắt của Phong Kỳ Dạ nên Mộ Khinh Hàn cứ thế
cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, giờ nhìn lại mới thấy mình đang đứng tại
một nơi mà nàng chưa từng đến bao giờ.
Dưới chân là một con
đường nhỏ rải đá xanh đây đó đã bị ăn mòn bởi mưa gió và năm tháng từng
mảng rêu xanh rải rác khắp nơi, còn phía trước mắt là một phòng học cũ
kỹ có vẻ như đã bị bỏ hoang từ lâu…dõi mắt nhìn theo, trên mấy bức tường giăng đầy mạng nhện, cánh cửa chính quá “đát” không được tu sửa thảm
thương đến mức không nỡ nhìn.
Trong trường mà cũng có một nơi
thế này sao? Sao nàng lại chưa từng đặt chân đến bao giờ nhỉ? Còn đang
định bỏ đi đột nhiên mắt chạm thấy một vật, trong phút chốc cả người Mộ
Khinh Hàn hóa đá! Trên cánh cửa chính, treo một thứ như tấm bảng đang
lắc lư viết mấy chữ màu đỏ bắt mắt: Câu lạc bộ âm nhạc
Không
biết có phải do Mộ Khinh Hàn tưởng tượng quá nhiều không, mà đột nhiên
lại nghe như có từng đợt gió lạnh đang thổi qua lưng mình nổi lên một
tầng hàn khí, dần dần bao phủ khắp chung quanh… Mộ Khinh Hàn không khỏi
rùng mình một cái, đôi mắt đầy vẻ kinh hãi vẫn đang nhìn chằm chằm vào
tấm bảng gỗ đung đưa phía trên cánh cửa tựa hồ như không dám tin vào hai mắt mình.
Đây… đây chính là câu lạc bộ âm nhạc?? Sao lại ở một
nơi vắng vẻ đến đáng sợ thế này chứ… bất giác nàng cảm thấy nàng đã hiểu vì sao Mạc Toa Toa lại gọi chủ tịch câu lạc bộ là “Nữ quỷ” rồi, có thể
lập nên được một câu lạc bộ ở đây thì quả đúng là không phải người bình
thường…
T___T Nàng hối hận rồi có ai đến cứu vớt mình không?
Mộ Khinh Hàn khẽ cắn môi, từ tận sâu trong đáy lòng những cảm xúc sợ hãi
đang không ngừng sinh sôi, nàng cẩn thận nhấc chân lên, tiến vài bước về phía cánh cửa chính thảm hại…
Bốn bề đều im ắng, không có lấy
một bóng người,bầu không khí ngày càng trở nên lạnh lẽo chỉ cần một làn
gió nhẹ khẽ thổi qua, Mộ Khinh Hàn cũng đã cảm thấy lạnh đến thấu xương
rồi… Rồi dường như muốn phối hợp với bầu không khí quỷ dị đầy đáng sợ
ấy, chiếc bóng đèn phía ngoài hành lang lại chợt tối chợt sáng, hệt như
quỷ nhãn lúc khép lúc mở lóe ra một luồng sáng ma quái khôn nguôi.
Chỉ một quãng đường ngắn như đầu ngón tay như thế thôi, vậy mà Mộ Khinh Hàn phải mất đến mấy chục phút đồng hồ để lê bước tới gần phía cánh cửa,
lúc này cả người cô đã run lên cầm cập. Có nên vào không đây?
Khi nàng đang thấy rất do dự chần chừ thì một trận gió lạnh chợt thổi tới
khiến cho từng sợi lông trên người đều dựng đứng cả lên.
“Hi~!” Một giọng nói bất chợt vang lên ngay sau lưng!
Giọng nói này hệt như một cây kim sắc nhọn, đâm thẳng vào thần kinh trung
ương của Mộ Khinh Hàn, khiến cô lập tức phản xạ có điều kiện hét toáng
lên:
“Á, quỷ á á á —”
“Á , ủa, sao thế?” Giọng nói phía
sau lưng nàng cũng thét lên chói tai, rồi chợt đổi sang một tông giọng
khác với vẻ đầy ngạc nhiên.
Mộ Khinh Hàn nhận ra vẻ sửng sốt
trong giọng nói ấy, tiếng kêu sợ hãi của cô cũng bất giác nhỏ dần, sau
khi run rẩy một lát, nàng mới từ từ quay người ra sau. Trước mắt nàng
lúc này không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp đáng yêu. Chỉ có điều…mái
tóc của cô gái này không được buộc gọn mà xõa trên vai cộng thêm đôi mắt mơ hồ nhập nhèm như chưa tỉnh ngủ, hơn nữa trên người còn khoác một
chiếc áo phông màu trắng, nếu không nhìn kỹ có lẽ người ta sẽ tưởng nhầm cô gái này là một xác chết mới vừa bò từ trong ti vi ra mất = =
Mộ Khinh Hàn vuốt vuốt ngực, vẫn chưa hết kinh hoàng trợn tròn nhìn người trước mắt:
“Học tỷ…”
“Em… tìm ai?” Cô gái đối diện vừa nhìn thấy nàng bất giác sững sờ trong chớp mắt, nhưng rất nhanh sau đã khôi phục được dáng vẻ hờ hững thản nhiên
ban đầu của mình, cô gái ngáp dài vẻ mệt mỏi bước vòng qua người Mộ
Khinh Hàn, đưa tay đẩy cánh cửa mục nát ra.
Mộ Khinh Hàn vội vàng bám theo, giọng nói vẫn chưa hết run rẩy:
“… Xin, xin hỏi, chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc Kỳ Thanh Linh có ở đây không ạ?”
“Ra là em tới tìm chị à?” Cô gái dừng cước bộ, đột nhiên xoay phắt người
lại, đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào Mộ Khinh Hàn, dáng vẻ ngái ngủ
kia đã hoàn toàn biến mất không còn chút tăm hơi.
“Cái gì??” Mộ
Khinh Hàn kinh hãi nhìn cô gái đang đứng trước mặt cô đây, không ngờ…cô
ấy lại là nữ quỷ tỷ tỷ trong truyền thuyết??
Kỳ Thanh Linh hớn hở nhào tới nắm chặt tay Mộ Khinh Hàn, bắt đầu nổi cơn kích động bắn ra một tràng như pháo rang:
“Tốt quá rồi, rốt cuộc cũng có một người hiểu được nghệ thuật chân chính và
đích thực, em biết quay đầu là bờ thế này, đúng là không tệ rất có tiền
đồ…”
Mộ Khinh Hàn biết tỷ tỷ này chắc chắn đang hiểu nhầm mình nên vội lên tiếng cắt ngang:
“Không…”
Nhưng mà Kỳ Thanh Linh đang trong cơn kích động đến đỉnh điểm, nên chẳng thể
nào nhận ra được vẻ khó xử của Mộ Khinh Hàn, nàng vội vàng kéo nàng đến
trước một chiếc bàn làm việc tồi tàn cũ kỹ, lục lọi trong ngăn kéo rồi
lôi ra một tấm bảng tiếp tục màn diễn thuyết vô tận của mình:
“Đến đây nào! Em viết tên mình vào đây, từ nay về sau em sẽ chính thức trở thành thành viên của câu lạc bộ bọn chị…”
Mộ Khinh Hàn không còn cách nào khác, đành hắng giọng át cả tiếng của Kỳ Thanh Linh:
“Không phải!”
Kỳ Thanh Linh nhất thời sửng sốt, dùng ánh mắt quái dị nhìn cô.
Mộ Khinh Hàn bị cái nhìn chằm chằm này làm cho nổi hết cả da gà, vội vàng
lấy tờ thông báo từ trong túi ra đứa đến trước mặt Kỳ Thanh Linh:
“Em… em chỉ đến để đưa cái này…”
Kỳ Thanh Linh lẳng lặng cầm lấy tờ giấy thất vọng lắc đầu, ai oán lên tiếng:
“Haiz, đúng là làm người ta phải thất vọng quá, còn tưởng là đứa bé nào lầm đường lạc lối biết quay trở về chứ…”
Đương lúc Mộ Khinh Hàn bắt đầu cảm thấy hơi hơi đau lòng trước ánh mắt đầy
thất vọng kia, thì Kỳ Thanh Linh bỗng nhiên ngửa đầu nhìn trần nhà, rồi
ôm mặt cảm khái:
“Cũng đúng thôi, trên thế gian này, làm gì có
ai giống như mình kia chứ, hiểu được thế nào là nghệ thuật chân
chính…Đành chấp nhận vậy cả đời này chắc mình sẽ không tìm được người
nào vĩ đại như mình nữa đâu…”
“…” Mộ Khinh Hàn lập tức đen mặt = =||
“Kỳ học tỷ, em có việc phải đi trước, gặp lại chị sau!” Mộ Khinh Hàn vội
vàng lấy lại vẻ nghiêm túc, quyết định ném lại một câu, rồi nhanh như
chớp xoay người bỏ chạy.
“Này! Chờ đã!” Kỳ Thanh Linh nhìn theo
bóng lưng cô, lo lắng kêu lên một tiếng, ngay giây sau, đã không còn
nhìn thấy bóng dáng cô đâu, không còn cách nào khác đành phải tự lẩm bẩm một mình:
“Thật là… chạy nhanh vậy làm gì chứ mình vẫn chưa nói hết mà…”
Nói rồi, đáy mắt nàng xẹt qua một tia gian xảo khó nhận ra…
Mộ Khinh Hàn vác cái đầu nặng nề chứa đầy những sự kiện đáng sợ vừa xảy
ra, lết xác trở về ký túc xá vốn còn định kiếm mấy đứa bạn để an ủi cho
linh hồn đã bị tổn thương thì lại phát hiện ra, trong phòng ký túc lúc
này không có lấy một bóng người.
Bất đắc dĩ Mộ Khinh Hàn không
còn cách nào khá đành lấy từ tai nghe dùng để chơi Loạn Thế rồi bắt đầu
vào game. Chiếc tai này là quà tặng kèm khi mua Lap, có thể mang nó theo bên người một cách dễ dàng
Chỉ có điều…
Mộ Khinh Hàn
vừa đăng nhập đã nhìn thấy hệ thống dùng một giọng nói rất mực dịu dàng
thông báo với mình: “Chào bạn hiện tại Loạn Thế đang trong quá trình bảo trì, ba giờ chiều nay sẽ hoàn tất quá trình xin hãy đăng nhập lại sau
rất cảm ơn sự ủng hộ của quý khách hàng.”
Được rồi, vì cái quái gì mà ngay cả game cũng muốn đối đầu với mình thế này!! TT___TT Mộ Khinh Hàn buồn bực.
Lúc vừa vào web diễn đàn của Loạn Thế, Mộ Khinh Hàn lập tức phát hiện ra
bầu không khí nơi đây đã sôi sùng sục tự lúc nào, nhưng hầu hết cũng chỉ đều thảo luận về mấy vấn đề xoay quanh thành Thanh Long và Dạ Thanh
Hàn, trong đó chuyện hư cấu chuyện bịa đặt, chuyện nhảm nhí nhiều không
kể xiết, có nơi chúc mừng Dạ Thanh Hàn có nơi đố kỵ ghen tức với hắn còn có một đám người mắng Lạc Tuyết Khinh Hàn đúng là số cứt chó mới may
mắn được đến thế. Nhưng là chẳng có một tin tức giá trị gì.
Nàng tiếp tục rê chuột xuống dưới đột nhiên bị tên của hai topic kề nhau hút lấy sự chú ý.
Mộ Khinh Hàn cực kỳ sửng sốt, vội vàng nhấp chuột vào đọc xong một lượt cảm xúc của cô lúc này là vô cùng kinh hãi.
Chuyện thứ nhất, là tin tức về vụ luân bạch lúc trước của Huyết Nhiễm Y. Nghe
nói người anh em tốt của Huyết Nhiễm Y là Lãng Phiên Vân thích Thệ Thủy
Lưu Ly của Thệ Thủy vì muốn lấy lòng Thệ Thủy Lưu Ly mà hợp tác với bang chúng Thệ Thủy để luân bạch Huyết Nhiễm Y.
Nguyên nhân là vị
Huyết Nhiễm Y đang sở hữu một viên linh đan có công dụng +5 điểm kháng
choáng mà Thệ Thủy Lưu Ly vẫn thèm muốn bấy lâu nay.
Nguyên nhân thứ hai là vì Huyết Nhiễm Y từng cự tuyệt lời tỏ tình của Thệ Thủy Lưu
Ly thế nên cô ta nhất quyết trả thù. Có điều bất luận là lí do nào đi
nữa thì kết quả vẫn là Huyết Nhiễm Y bị luân bạch sau đó hắn ta xóa luôn nhân vật biến mất hẳn trên thế gian này.
Chuyện thứ hai là về việc Thệ Thủy Niên Hoa đăng thông báo ngừng truy sát Lạc Tuyết Khinh Hàn.
Topic kia nói rõ mấy ngày gần đây Thệ Thủy Niên Hoa phát thông báo trên kênh
thế giới tuyên bố rằng sẽ không truy sát Lạc Tuyết Khinh Hàn nữ, mà lại
không giải thích nguyên nhân vì sao. Nhưng điều bất ngờ ở đây lại là
việc chủ topic tiết lộ thêm rằng Thệ Thủy Niên Hoa đã bị đệ nhất cao thủ Dạ Thanh Hàn giết tới mười cấp lận!
Thệ Thủy Niên Hoa, bị Dạ Thanh Hàn, giết – mười – cấp??
Mộ Khinh Hàn choáng. Trợn tròn mắt ngó đăm đăm vào màn hình máy tính ngay
trước mặt, trong lòng nàng bỗng dấy lên một cảm xúc phức tạp không cách
nào cắt nghĩa nổi.
Chuyện này xảy ra lúc nào? Sao mình lại…hoàn
toàn không biết thế? Dạ Thanh Hàn vì cớ gì lại phải giết Thệ Thủy Niên
Hoa? Chẳng lẽ chỉ vì Thệ Thủy Niên Hoa muốn truy sát mình thôi sao?
Đáy lòng mơ hồ sinh ra một tia ấm áp. Bất luận là vì mình hay vì Thệ Thủy
Niên Hoa quá ngứa mắt, lí do nào cũng được giờ phút này Mộ Khinh Hàn chỉ cảm thấy rất, rất cảm động.
Nhưng mà… sao đến giờ mà hắn vẫn
không nói chuyện đó với mình? Không được sau khi đăng nhập vào game nàng nhất định phải hỏi cho rõ.
Mang theo lòng quyết tâm nhẫn nại
đến ba giờ chiều rốt cuộc Mộ Khinh Hàn cũng có thể thuận lợi đăng nhập
vào game. Vầng sáng trắng quanh người vừa tản đi hết đập vào mắt nàng đã là một thân áo trắng của Dạ Thanh Hàn.
Bạch y như tuyết, mắt
đen tựa mực cả người tỏa ra một ánh hào quang chói lòa khiến cho đại
điện lộng lẫy của thành chủ như bị lu mờ dưới vẻ đẹp rực rỡ ấy.
Dạ Thanh Hàn…Sự tồn tại của hắn dường như là một thứ gì đó vô cùng đặc
biệt, mà bầu trời, mặt đất cũng vì sự hiện hữu đó mà trở nên nhỏ bé xiết bao…
Mộ Khinh Hàn không kìm nổi lòng mình bật thốt tên hắn:
“Dạ…”
Dạ Thanh Hàn hơi ngẩn người, đôi mắt đen sâu thẳm ngày thường chợt gợn lên một con sóng khó lòng phát hiện ra.
Ngay giây sau, chỉ thấy cô lên tiếng:
“Có phải, anh là người đã giết mười cấp của Thệ Thủy Niên Hoa?”