Khuôn mặt Thân Đồ Ngọc lập tức đỏ bừng, đôi mắt đẹp lườm Khương Huyền.
"Cởi đi, đứng đó làm gì?" Khương Huyền nhướng mày, cố ý cười nói.
Thân Đồ Ngọc siết chặt nắm tay, hung tợn nhìn chằm chằm Khương Huyền, mí mặt giật giật.
"A! Ngươi nói thì hay lắm!" Khương Huyền châm chọc, nói: "Cái gì mà coi trọng thiên phú của ta, cái gì mà thành thân, nếu đã có ý định thành thân với ta, sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn thành khẩn nhìn nhau, bây giờ bảo ngươi c ởi quần áo ngươi cũng không chịu, không có thành ý chút nào! Ta có thể chiến đấu đến chết vì bộ tộc, mà ngươi không có tí tẹo tinh thần cống hiến nào, ngươi còn không biết xấu hổ tới đàm phán với ta?"
Khương Huyền vừa nói vừa tiến gần Thân Đồ Ngọc hai bước.
Thân Đồ Ngọc vô thức lùi về sau một bước.
"Chậc!" Khương Huyền cười nhạo nàng ta, lắc đầu, nhếch miệng cười nói: "Chút quyết đoán này cũng không có, thôi bỏ đi."
Khương Huyền xoay người định đi.
"Từ từ! Ta cởi!" Thân Đồ Ngọc cắn răng, giọng mềm mại hỏi: "Ta cởi, ngươi sẽ đồng ý quy thuận bộ tộc Thân Đồ?"
"Đương nhiên!" Khương Huyền lập tức xoay người, nhìn thẳng vào nàng ta: "Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, hai tộc chúng ta sẽ hòa bình!"
Khương Huyền lại bắt đầu đánh giá Thân Đồ Ngọc, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Thân Đồ Ngọc đối diện với Khương Huyền, giơ tay kéo thắt lưng bên hông mình, nhưng lại dừng lại.
Nàng ta nở một nụ cười quyến rũ với Khương Huyền.
"Cởi đi." Khương Huyền thúc giục.
"Ngươi tưởng ta ngốc sao?" Thân Đồ Ngọc đột nhiên thay đổi sắc mặt, cười khẩy buông tay xuống: "Chỉ là nói suông, ngươi không tin ta, dựa vào cái gì ta phải tin ngươi? Đến lúc ngươi trở mặt không nhận người, chẳng phải ta sẽ trở thành một trò cười?"
Hô!
Khương Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt Thân Đồ Ngọc, khoảng cách rất gần.
Mí mắt Thân Đồ Ngọc giật mạnh, nhưng không chịu lùi lại.
Hai người gần như mặt dán mặt.
"Vậy thì ngươi cũng đừng trách ta chưa cho bộ tộc Thân Đồ các ngươi cơ hội!" Khương Huyền hơi nghiêng đầu, nói vào tai Thân Đồ Ngọc: "Ta sẽ tự tay gi ết chết cha ngươi! Ta sẽ gi ết chết tất cả nam nhân của bộ tộc Thân Đồ các ngươi! Mà tất cả điều này là do ngươi, đại tiểu thư thân thể ngọc ngà không chịu buông thứ tôn nghiêm nực cười của ngươi xuống! Ngươi sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về các chết của mỗi nam nhân trong bộ tộc Thân Đồ!"
Giết ngươi phải giết tâm!
Khương Huyền chưa bao giờ muốn phản bội bộ tộc của mình, từ lúc hắn đưa ra yêu cầu đó, hắn đã biết, Thân Đồ Ngọc sẽ không đồng ý! Thiếu nữ kiêu ngạo nổi tiếng nhờ trí tuệ này đến với tư thái người thắng, sao có thể để tôn nghiêm của mình bị dẫm đạp trong lúc đàm phán chứ!
Khương Huyền cảm thấy bộ tộc Thân Đồ rất nực cười.
Không khỏi quá khinh thường hắn ta.
"Giết cha ta? Chỉ dựa vào ngươi?" Thân Đồ Ngọc hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt Khương Huyền, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo: "Cha ta sẽ băm thây ngươi vạn đoạn ngay trên lôi đài! Đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi! Ngươi thật sự không sợ chết sao?"
"Cha ngươi chết chắc rồi!" Khương Huyền nói.
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng!" Thân Đồ Ngọc lười nói nhiều: "Chỉ cần ngươi đồng ý dẫn dắt toàn bộ tộc quy thuận, ta chính là của ngươi! Ngươi có thể không chết!"
"Giết cha ngươi thì ngươi cũng sẽ là của ta!" Khương Huyền nhìn Thân Đồ Ngọc bằng ánh mắt thú tính của tất cả nam nhân, lời hắn nói không có gì sai, đánh thắng trận chiến sinh tử, nữ nhân bộ tộc Thân Đồ sẽ mặc hắn xử trí, bao gồm cả Thân Đồ Ngọc.
"Thật điên rồ!"
Thân Đồ Ngọc đột nhiên bình thường lại.
Nàng ta chỉ cảm thấy Khương Huyền đã phát điên dưới áp lực kh ủng bố như vậy rồi, nếu không sao lại nói ra những điều điên rồ như vậy? Khương Huyền chỉ mới là bán bộ Tiên Thiên, bộ tộc Thân Đồ còn mấy chục người đã là cảnh giới Tiên Thiên, chỉ dựa vào thực lực của Khương Huyền, bất kỳ một Tiên Thiên nào trong bộ tộc Thân Đồ đều có thể nghiền chết hắn!
"Vậy thì ngươi chờ chết đi!" Thân Đồ Ngọc không nói nhảm nữa, xoay người rời đi.
Khương Huyền nhìn bóng lưng Thân Đồ Ngọc sắp biến mắt trong rừng, cuối cùng nói: "Sẽ có một ngày ngươi chủ động c ởi sạch sẽ quỳ trước mặt ta cầu xin ta!"
"A!" Tiếng cười khẩy khinh thường của Thân Đồ Ngọc truyền đến.
Nàng ta biến mất trong rừng.
...
Trở lại doanh trại tạm thời của bộ tộc Thân Đồ, Thân Đồ Ngọc báo cáo lại việc đàm phám với Khương Huyền, giấu đi chuyện Khương Huyền bảo nàng ta c ởi quần áo, chỉ nói là Khương Huyền từ chối, còn tuyên bố là sẽ gi ết chết tất cả nam nhân của bộ tộc Thân Đồ.
Thân Đồ Liệt nghe xong, giận quá thành cười.
...
Ba ngày sau.
Việc Thân Đồ Liệt tự ra tay g iết chết Khương Huyền đã gây chấn động toàn bộ khu vực núi Hắc Đàm. Mấy chục bộ tộc lớn nhỏ trong núi Hắc Đàm đều nhận được tin tức, mười đại bộ tộc như Nạp Lan thị, Hồ thị, Sa thị, Hắc thị... đều nhận được tin tức sớm nhất.
"Thân Đồ Liệt muốn tự mình ra tay trong trận chiến sinh tử?"
"Khương Huyền mới mười lăm tuổi, cho dù trước đây giấu thực lực, hiện giờ cũng chỉ là nửa bước Tiên Thiên mà thôi, có thể giết được Thân Đồ Dũng là do hắn may mắn. Hiện giờ bộ tộc Thân Đồ còn ít nhất trên trăm Tiên Thiên, bất kỳ người nào cũng có thể giết hắn."
"Thân Đồ Liệt đường đường là đệ nhất dũng sĩ của núi Hắc Đàm vậy mà không niệm tình cũ chút nào. Năm đó, khi Khương Hàn Phong còn, hắn ta còn định gả nữ nhi của mình cho Khương Huyền, hiện tại lại muốn tự tay giết hắn."
"Khương Huyền dù có che giấu thực lực cũng không có khả năng trở thành đối thủ với thiên nhân chi thế Tiên Thiên, trận chiến này chẳng có gì hồi hộp cả."
Các đại bộ tộc đang bàn tán cảm thán, dường như đã nhìn thấy được kết cục của bộ tộc Khương thị.
...
Núi Hắc Đàm, sau núi.
"Thức thứ chín Truy Phong Đao, tên giống với đao pháp, là Truy Phong Thức! Thế nào mới là Truy Phong? Là gió mới có thể truy phong? Làm sao thành gió? Khi gió nổi lên, gió ở bất cứ đâu, hoặc là gió thoảng, hoặc là gió bão, hoặc là quất thẳng vào mắt, hoặc là cuồng bạo, truy phong như gió, đao ảnh vô tung..." Khương Huyền luyện đao trước đá truyền âm, ánh đao dày đặc như mưa rào, nghiêng nghiêng khắp nơi, đã đạt được cảnh giới nước không thể hắt vào, đồng thời còn phát ra tiếng vụt sắc bén, như thể có hàng ngàn chiếc roi đang quất, cực kỳ kịch liệt.
“Ầm ầm ầm!!!”
Bùm bang bang!!!
Hô...
Gió mạnh thổi qua, tiếng vù vù trầm thấp, linh khí xung quanh thiên địa bởi vậy mà lập tức bị rút cạn! Khương Huyền theo gió hóa thành tàn ảnh, nhanh gấp đôi tốc độ ban đầu, trong nháy mát di chuyển hơn mười trượng!
"Cuối cùng cũng ra dáng!" Tàn ảnh hóa thành hình người, Khương Huyền hưng phấn đứng tại chỗ.
Sau khi tu luyện liên tục không ngừng không nghỉ ba ngày, cuối cùng hắn cũng đã nắm được sơ bộ về thức thứ chín.
Mặc dù chỉ là da lông mà thôi.
Nhưng cho dù chỉ là da lông thì Khương Huyền đã thi triển được nó, cũng đã thay đổi về chất thủ đoạn tiến công của hắn! Mà lúc này so với lúc thi triển được Truy Phong thức hoàn chỉnh kém gấp trăm lần!
"Một đao vừa rồi miễn cưỡng vượt qua trình độ một đòn tấn công toàn lực của Tiên Thiên sơ kỳ!"
Khương Huyền nhìn đao trong tay: "Tiêu hao không nhiều linh lực Tiên Thiên, mà Truy Phong thức thật sự sẽ không tạo ra tiếng động, ánh đao cũng gần như vô hình, trong phạm vi mất trượng như gió thổi qua, chém bay tất cả. Cho dù cảnh giới tài nghệ đao pháp cao hơn, ví dụ như cha ta lĩnh bộ thiên nhân chi thế, chỉ sợ cũng rất khó bắt giữ được đao ảnh, đến cả binh khí tấn công từ chỗ nào cũng không thể phán đoán thì sao có thể cản được?"
"Truy Phong thức phức tạp như thế, nhưng cuối cùng vẫn quy về đạo, ta nếu luyện thành thạo hơn, chỉ sợ lĩnh ngộ thiên nhân chi thế không còn là khó."
"Tiểu Huyền!"
Tiếng gọi trong veo cắt ngang dòng suy nghĩ của Khương Huyền.
Khương Thanh Hồng cầm hộp cơm đứng ở bụi cây, mấy ngày nay đều là nàng ấy đưa cơm cho Khương Huyền.
"Thanh Hồng tỷ, hôm nay có món gì ngon thế?" Khương Huyền đi tới.
"Đều là món ngươi thích ăn." Khương Thanh Hồng.
Trên cỏ trai tấm thảm da thú, Khương Thanh Hồng và Khương Huyền cũng ngồi xuống, mở hộp cơm ra... Nàng ấy không chỉ nấu cơm, đưa cơm cho Khương Huyền mà mấy ngày nay nàng ấy còn ăn cơm cùng Khương Huyền, mỗi bữa đều thế. Khương Huyền cảm thấy Thanh Hồng tỷ đang chủ động mài giũa tình cảm với mình, nhưng không quá xác định.
Ăn được một nửa, Khương Huyền như chợt nhớ ra gì, nhìn tình hình nói: "Thanh Hồng tỷ, mẹ ta còn chưa về à?"
"Chưa." Khương Thanh Hồng lắc đầu.
Khương Huyền lo lắng.
Dù kết quả đến nhà ông ngoại có như thế nào, sau khi sắp xếp cho muội muội Khương Dao, mẹ có lẽ sẽ về bộ tộc Khương thị ngay, nhưng đã đi bốn năm ngày rồi, sao lại không có chút tin gì?
Phải nhờ người đi tìm hiểu thế nào.
...
Nửa canh giờ sau.
Thổ Thành của bộ tộc.
Một hộ vệ mặc giáp đen vội vàng bước vào trong sân tinh xảo, đi tới trước mặt Lôi Hồng đang uống trà, bẩm báo: "Đại nhân, tộc trưởng bộ tộc Khương thị, Khương Huyền cầu kiến."
"Hả?" Lôi Hồng nghi hoặc, nghĩ rồi nói: "Để hắn vào."
Giám sát sứ và thủ lĩnh của bộ tộc bình thường sẽ không có mất kỳ giao thoa gì, giám sát sứ quá mức cường đại, với tài lực của bộ tộc không có khả năng thu mua được giám sát sứ, điều ngày ngược lại khiến bộ tộc không dám bám vào quan hệ với giám sát sứ, giám sát sứ cũng khinh thường bộ tộc người dã man.
Trăm ngàn năm nay vẫn luôn là như thế, cũng khiến cho trong lúc diễn ra trận chiến sinh tử của bộ tộc, không lén lút giao lưu mới là chuyện bình thường.
Cho nên Lôi Hồng không thể nghĩ ra tại sao Khương Huyền lại đột nhiên muốn gặp mình.
Khương Huyền đi vào trong sân hoa cả đẹp đễ, chào hỏi: "Tham kiến giám sát sứ đại nhân."
"Ừ." Lôi Hồng bình tĩnh nhìn bóng dáng gầy gò Khương Huyền: "Đứng lên đi."
"Tạ đại nhân." Khương Huyền nói.
"Tìm ta có việc gì?" Lôi Hồng hỏi.
"Đại nhân, ta muốn nhờ ngài giúp một việc." Khương Huyền nói: "Mẫu thân của ta, Vệ Bạch Quân bốn ngày trước dẫn theo muội muội của ta đến thành Phi Tuyết để thăm họ hàng, nói là đến nhà ông ngoại, theo ước định thì đáng lẽ đã về, nhưng bây giờ lại bặt vô âm tín, bộ tộc Khương thị chúng ta không có nhân mạch để dùng ở thành Phi Tuyết nên muốn nhờ đại nhân hỗ trợ."