Loạn Thế Địch Sát

Chương 14: C14: quá kích động




Đá truyền âm không có phản ứng, rõ ràng là tạm thời không có ở đó.

Khương Huyền lại nhìn thanh đao trong tay, tùy ý vung hai cái, tìm kiếm cảm giác lúc đó, sau đó tập trung ánh mắt, ép mình nhanh chóng bình tĩnh lại, cực kỳ tập trung rồi lại vung đao một lần nữa.

“Ù ù!” Tiếng chấn động ong ong lần nữa vang lên, ba vòng tròn hoàn mỹ do ba mươi sáu bóng đao tạo thành lại xuất hiện!

"Thành rồi! Thực sự thành công rồi!"

Khương Huyền kích động vô cùng, lại vung đao!

Ù!

Nhưng lần này, mặc dù ba mươi sáu bóng đao được chém ra ngay lập tức, nhưng kết hợp không hoàn hảo, khiến cho vòng phòng thủ có vài sơ hở. Khương Huyền không hề ngạc nhiên vì điều này, bởi vì hắn mới chỉ nhập môn ở thức này.


Mà khi mình vừa thi triển đã thiếu tập trung.

Quá kích động.

Uy lực của nhập môn và tinh thông của chín chiêu thức lớn của Truy Phong Đao cũng không có khác biệt lắm. Cùng thi triển, uy lực của tinh thông không mạnh hơn nhập môn. Khác biệt của bọn họ ở chỗ: tinh thông thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu tiện tay cũng có thể thi triển ra, đao thức đã dung hợp thành bản năng. Dù đang lúc ngủ say bị đánh lén thì trong nháy mắt khi tỉnh dậy cũng có thể thi triển một cách hoàn mỹ. Còn nhập môn thì phải hết sức tập trung mới có thể thi triển được chiêu thức hoàn mỹ.

“Dù uy lực không khác nhau nhưng lại tác dụng trong thực chiến lại có khác biệt khá lớn! Có thể nói là khác nhau một trời một vực!” Khương Huyền biết rất rõ sự chênh lệch trong đó.

Xung quanh khi luyện đao không có nguy hiểm gì, trọng tâm hoàn toàn vào đao của mình, một khi đã luyện thành chiêu thức thì muốn thi triển lần nữa không khó.

Chỉ cần tập trung vừa đủ là được.

Nhưng khi chiến đấu với người khác, lúc né tránh và di chuyển xung quanh có rất nhiều nguy hiểm, có thể sẽ bị đánh lén hoặc bị thương. Muốn thi triển ra chiêu thức hoàn mỹ trong tình huống như vậy thì tất nhiên phải tinh thông mới được.

“Năm đó cha phải mất hai năm mới nhập môn Hoàn Đao Thức, nhưng từ nhập môn đến tinh thông chỉ mất chưa đầy một năm. Bởi vì ông có môi trường thực chiến, theo đội săn bắn vào núi, chiến đấu sinh tử với dã thú, yêu thú. Bởi vậy ông càng ngày càng thành thục, thời gian đến tinh thông rất ngắn..."

"Nhưng mình cũng..." Khương Huyền suy nghĩ một chút.

Hiện tại hắn khẳng định không thể rời khỏi Thổ Thành của bộ tộc. Mặc dù mấy nữ dũng sĩ Tiên Thiên Cảnh trong tộc có thể làm người luyện cùng với hắn, nhưng đây không phải là trận sinh tử, cảm giác nguy cơ không đủ, thậm chí có thể phản tác dụng. Một khi hắn gặp phải tình huống sinh tử thực sự sẽ mất cảnh giác.

Hơn nữa, bây giờ hắn cũng không được đánh trận sinh tử.

Bởi vì hắn nhất định không thể bị thương, lỡ như vết thương quá nặng, không thể nhanh chóng chữa trị thì sẽ ảnh hưởng đến trận chiến lôi đài một tháng sau.


Nếu không trận chiến sinh tử thì dù có chăm chỉ luyện tập thì thời gian để tinh thông cũng sẽ lâu gấp đôi so với nhập môn.

"Gấp đôi thì sao?” Khương Huyền có chút hăng hái: “Mình luyện thành thức này chỉ mất mười canh giờ, vậy tối đa một ngày rưỡi là có thể tinh thông. Độ khó khi tu luyện thức thứ năm lại tăng lên, vậy mình cũng có thể luyện thành trong một, hai ngày, hai, ba ngày là tinh thông…”

“Trước khi cha mất tích đã hơn bốn mươi tuổi. Nửa đời ông mới chỉ luyện được tám thức đầu, đến thức thứ chín ngay cả nhập môn cũng không được. Ngoài mình ra, cha là đệ nhất thiên tài trăm năm của bộ tộc Khương thị, trước khi mất tích cũng là Tiên Thiên trấn áp núi Hắc Đàm không phụ sự mong đợi của mọi người.

Nhưng đệ nhất thiên tài trăm năm đặt ở bộ tộc Khương thị…” Khương Huyền thầm nghĩ: “Xét trong dòng lịch sử ngàn năm thì chẳng là gì cả.”

Trong ngàn năm qua, bộ tộc Khương thị đã sinh ra bốn sự tồn tại vượt qua Tiên Thiên! Bốn người họ đều luyện thành chín thức Truy Phong Đao trước hai mươi tuổi. Trong số đó, vị lão tổ Khương Chính Ngộ hơn năm trăm năm trước là truyền kỳ nhất. Năm ấy mười ba tuổi nhập Tiên Thiên, mười lăm tuổi đã luyện thành chín thức, hai mươi mốt tuổi vượt qua Tiên Thiên, được coi là Đao tổ của Hắc Đàm, nhắm thẳng vào cảnh giới Thần Ma… Đáng tiếc ngay cả ông cũng không thể dẫn dắt bộ tộc xây thành, thăng làm quý tộc.

Khương Chính Ngộ, Đao tổ Hắc Đàm, đệ nhất thiên kiêu ngàn năm qua của bộ tộc Khương thị! Ông còn được xưng là đệ nhất thiên kiêu ngàn năm của núi Hắc Đàm, đệ nhất nhân đao pháp ngàn năm, cũng là người duy nhất trong ngàn năm của bộ tộc Khương thị chạm đến ngưỡng cửa Thần Ma!

Hơn năm trăm năm trước, bộ tộc Khương thị thịnh vượng nhờ có Khương Chính Ngộ.

Một số nhà quý tộc và những gia tộc quyền thế có ở các thành lớn đều hạ mình kết giao.


Từng có Thần Ma cổ xưa khẳng định Khương Chính Ngộ có tư chất Thần Ma.

Vốn dĩ chuyện ông dẫn dắt bộ tộc Khương thị thăng chức quý tộc là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng mọi suy luận, khen ngợi, nỗ lực của bản thân Khương Chính Ngộ đều chấm dứt vào mùa hè năm ông ba mươi mốt tuổi.

Năm trăm năm mươi bảy năm trước, Khương Chính Ngộ, cường giả Kiếp Cảnh chỉ mới ba mươi mốt tuổi đã ngã xuống nơi sâu nhất của Thập Phương Tuyệt Địa ở núi Hắc Đàm, táng thân trong bụng đại yêu ngàn năm Si Tranh!

"Yêu thú và con người có tuổi thọ khác nhau. Cho đến ngày nay, đại yêu ngàn năm Si Tranh vẫn còn sống ở Thập Phương Tuyệt Địa núi Hắc Đàm. Lần trước nó gây họa cho nhân gian là một trăm ba mươi năm trước, được xưng là một trong ba cơn ác mộng lớn ở núi Hắc Đàm. Mà Khương Chính Ngộ, lão tổ của Khương thị mình…”

Khương Huyền than thở: “Mặc dù ông đã nằm xuống hơn năm trăm năm, nhưng ngày nay tại khu vực núi Hắc Đàm, thậm chí cả thành Phi Tuyết và các khu vực thành trấn lân cận, các bộ tộc và quý tộc vẫn ca ngợi sự tích “Đao tổ Hắc Đàm Khương Chính Ngộ”. Hễ là người học đao tìm hiểu về lịch sử đao pháp của khu vực này đều không tránh khỏi nhắc đến đệ nhất kỳ tài đao pháp ngàn năm như ông!”

“Nghe nói, ngay cả trong điển tịch của hai học viện lớn ở thành Phi Tuyết cũng có ghi chép rất phong phú về cuộc đời của Khương Chính Ngộ. Không chỉ những người học đao đều phải biết về ông mà những người tu luyện các loại vũ khí khác cũng chắc chắn đã nghe nói đến ông. Có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu."

Khương Huyền cũng có chung vinh dự.