Ngày mười hai tháng bảy, ở vùng núi phía sau Thổ Thành của bộ tộc Khương thị, đã là buổi trưa.
Vệ Bạch Quân đặt hộp thức ăn xuống, lấy hộp thức ăn rỗng đi, liếc nhìn con trai mình đang nhắm mắt ngồi khoanh chân trước một tảng đá cách đó không xa vận công chữa thương, bà không quấy rầy mà xoay người đi.
Hai canh giờ sau.
"Hô Hấp Pháp này không chỉ có thể khiến đầu óc mình trở nên minh mẫn hơn, suy nghĩ sắc bén hơn mà ngay cả những vết thương trên kinh mạch của mình cũng lành nhanh hơn. Hiện tại, vết thương gần như đã lành hẳn, nó không chỉ kích phát ngộ tính." Khương Huyền mở mắt, thở phào một hơi: “Nhiều nhất là nửa ngày, mình sẽ có thể tu thành Hô Hấp Pháp sơ bộ."
"Đói quá."
Sau khi sờ bụng, Khương Huyền đứng dậy đi đến trước hộp thức ăn đã được thay thế, khoanh chân ngồi xuống, mở hộp thức ăn ra. Nhìn số lượng lớn và đầy đủ các món ăn tinh tế trong hộp thức ăn, Khương Huyền mỉm cười.
Hắn biết những món ăn này đều do mẫu thân chính tay làm.
Khương Huyền bế quan chữa thương đã ba ngày.
Sáng sớm hai ngày trước, Vệ Bạch Quân lần đầu tiên mang đồ ăn tới cho Khương Huyền, hai mẹ con trò chuyện với nhau một hồi, Khương Huyền bịa ra chuyện gặp một ông già bí ẩn truyền thụ công pháp cho hắn năm hắn bảy tuổi, còn chuyện mình che giấu cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên thì lừa gạt cho qua, sau đó lợi dụng danh nghĩa bế quan chữa thương để tiếp tục tu luyện Như Ý Hô Hấp Pháp.
Vệ Bạch Quân cũng không truy hỏi con trai mình đến tận cùng, dù sao con trai chữa thương quan trọng hơn.
Đầu tiên Khương Huyền cầm một miếng bánh ngọt trong hộp đồ ăn nhét vào miệng, sau đó lấy ra một tờ giấy nhỏ: Con trai, vi nương đưa Dao Nhi vào thành một chuyến, đến nhà ông ngoại con...
Hắn chăm chú đọc xong tờ giấy.
"Đi xin ông ngoại?" Khương Huyền hơi nhíu mày.
Nhà họ Vệ ở thành Phi Tuyết đã sớm xoá tên Vệ Bạch Quân, Khương Huyền biết lần này mẫu thân đến thăm có lẽ sẽ không có kết quả gì. Huống chi là xin nhà họ Vệ huy động quan hệ can thiệp vào cuộc chiến sinh tử của bộ tộc. Cho dù chỉ là xin một ít tài nguyên tu luyện, e rằng cũng rất khó khăn.
“Hồi đó nhà họ Vệ đã sắp xếp cho mẹ một mối hôn sự, là công tử của một nhà quý tộc, nhưng mẹ đã chọn cha, còn mang thai mình trước khi thành hôn…” Từ lâu Khương Huyền đã nghe thúc thúc, bá bá trong tộc nhắc đến chuyện tình yêu của cha mẹ.
Vì vậy, Khương Huyền biết rất rõ, nhà họ Vệ coi chuyện này là một sự sỉ nhục cực lớn!
Trong mắt những gia tộc quyền thế ở các thành lớn, cái gọi là bộ tộc bộ lạc chỉ là một nhóm man rợ mà thôi, ngay cả những bộ tộc mạnh nhất cũng không ngoại lệ.
"Cũng tốt."
Khương Huyền suy nghĩ, lông mày dần dần giãn ra: “Mặc dù mẹ sẽ bị từ chối, nhưng ít nhất mang theo tiểu muội rời đi trước, nếu một tháng sau mình không sống sót bước ra khỏi lôi đài, mẹ và tiểu muội cũng sẽ không gặp bất hạnh."
Hắn hiểu lý do mẹ đưa tiểu muội đi cùng chắc hẳn cũng là vì mục đích này.
Dàn xếp Khương Dao bên ngoài, như vậy cho dù một tháng sau có xảy ra chuyện gì, Khương Dao ít nhất cũng được an toàn.
Về phần bản thân Khương Huyền...
Hắn đã lựa chọn không rời đi, chuyện này hắn đã nói với mẫu thân hai ngày trước. Hơn nữa thực ra bây giờ hắn muốn rời đi cũng không còn cơ hội nữa. Hắn đã ra tay giế t chết em trai ruột của tộc trưởng bộ tộc Thân Đồ, bất kể là bên giám sát sứ hay là bên bộ tộc Thân Đồ đều sẽ cử người theo dõi hắn, sẽ không cho phép hắn biến mất đột ngột.
Sau khi ăn xong, Khương Huyền lại tiến vào trạng thái tu luyện.
Đảo mắt đã đến đêm khuya.
"Thành công rồi!" Khương Huyền đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe lên tinh quang.
Sau khi tu thành Như Ý Hô Hấp Pháp cũng không có hiện tượng kỳ lạ hay dao động hơi thở đặc biệt nào, thay đổi duy nhất là tiết tấu hô hấp của Khương Huyền đã thay đổi vĩnh viễn. Đồng thời sự thay đổi này không bị người khác phát hiện.
Những người khác nhau có tiết tấu hô hấp khác nhau.
Theo tiết tấu hô hấp đặc biệt, linh lực Tiên Thiên trong cơ thể vận hành theo một cách kỳ diệu, phối hợp lẫn nhau. Khương Huyền mấy ngày đêm không ngủ chỉ cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn bao giờ hết, thậm chí khả năng nhận thức của hắn đã được cải thiện.
"Kỳ Thạch tiền bối từng nói, khi vừa luyện thành Hô Hấp Pháp thì ngộ tính sẽ có một lần trực tiếp thăng lên. Sau đó theo thời gian, càng nhiều thiên phú tiềm ẩn sẽ được k1ch thích, cho đến khi tất cả thiên phú tiềm ẩn đều được k1ch thích. Cũng không biết mình đã ở sơ bộ thì tăng lên bao nhiêu ngộ tính.”
Khương Huyền nóng lòng lấy ra một cuốn sách da thú từ trong lòng.
Đó là "Truy Phong Đao" được xếp vào một trong ba tuyệt học võ kỹ ở núi Hắc Đàm! Nếu chỉ nói về uy lực đao pháp thì nó được coi là đệ nhất đao pháp của núi Hắc Đàm! Tuy nhiên, độ khó khi tu luyện quá khó, cho dù với thiên phú của Khương Hàn Phong thì cũng chỉ có thể nắm vững tám thức đầu, từ đầu đến cuối không cách nào lĩnh ngộ được thức thứ chín.
"Cha dựa vào tám thức đầu của Truy Phong Đao đã bất khả chiến bại ở vùng núi Hắc Đàm, cũng không biết bây giờ mình phải mất bao lâu để luyện thành một thức.”
Khương Huyền mở cuốn sách da thú ra, cẩn thận nhìn vào đồ phổ của thức thứ tư Hoàn Đao Thức.
Bắt đầu luyện ngay bây giờ! Giữa trưa.
Bên ngoài Thổ Thành bộ tộc Khương thị, một đội mã thú phi nước đại, cát vàng cuồn cuộn, khí thế chấn động.
Thân Đồ Liệt đích thân dẫn trăm tên dũng sĩ hung hãn cường tráng của bộ tộc Thân Đồ đến, nhanh chóng tiếp cận cổng Thổ Thành. Thủ vệ tuần tra của bộ tộc Khương thị trên trường thành Thổ Thành đều lộ ra vẻ hoảng sợ, đàn ông của bộ tộc Khương thị đều đã chết, những thủ vệ này đều là phụ nữ. Ai nấy đều xinh đẹp, mặc dù trên người cũng mặc áo giáp da thú, tay cầm lưỡi dao sắc bén nhưng thân hình hay khí tức đều kém xa so với những người đàn ông trong bộ tộc Thân Đồ.
"Đang trong cuộc chiến sinh tử, bộ tộc Thân Đồ muốn làm gì?!"
"Giám sát sứ đại nhân có chuyện nên vẫn còn ở Sĩ Thành, bọn họ còn dám giết hại dân trong thành phải không?”
Ngựa đầu đỏ có thân hình dài hai trượng dùng hết sức lực phóng đi, khí tức Thân Đồ Liệt chợt chấn động, gã nhảy lên, hung hãn vung trường thương, trường thương bị gã bẻ cong, mang theo khí tức đáng sợ hóa thành tàn ảnh hung ác bạo ngược.
“Bùm.”
Một đoạn tường thành sụp đổ chỉ bằng một đòn! Trên tường thành xuất hiện lỗ hổng rộng mấy trượng, nổ thật to vang vọng khắp Thổ Thành.
“Khương Huyền! Nể mặt cha ngươi nên ta vốn định đối xử tốt với ngươi, không ngờ ngươi không biết sống chết mà dám giết đệ đệ ta! Thằng oắt chưa đủ lông đủ cánh đã bày đặt ra vẻ anh hùng. Trong cuộc chiến sinh tử tiếp theo, Thân Đồ Liệt ta sẽ đích thân ra tay! Ngươi rửa cổ chờ chết đi!” Thân Đồ Liệt tức giận quát to.
Mọi người trong Sĩ Thành đều nghe thấy giọng nói của gã.
Khắp nơi vang lên những âm thanh hoảng loạn.
"Xong rồi, xong rồi, Thân Đồ Liệt đang nhắm đến Tiểu Huyền, Tiểu Huyền muốn lẻn đi cũng khó!”
"Làm sao bây giờ? Tiểu Huyền không thể canh giữ bộ tộc, hay là chúng ta cũng chạy đi?"
"Thân Đồ Liệt thành danh lâu, là đệ nhất dũng sĩ Tiên Thiên ở núi Hắc Đàm hiện tại. Thế mà hắn lại hạ chiến thư với một thiếu niên mười lăm tuổi như vậy. Thật không biết xấu hổ!"
"Trừ phi Hàn Phong thúc đột nhiên trở về, nếu không bộ tộc sẽ diệt vong.”
"Mau đi thông báo cho Tiểu Huyền!”