Loạn Thần Dưới Váy - Thi Sơ Phong

Chương 60




Ngay từ đầu Tuệ Giác đã nhìn thấu ý đồ giả vờ quy y của hắn, nhưng vẫn để cho hắn vào phật môn, rồi còn tặng hắn một câu “Trí giả biết hư ảo mà bỏ đi, kẻ ngu mới coi hư ảo là thật”.

Thẩm Chiếu Độ không thừa nhận người sư phụ này, cũng là bởi vì Tuệ giác không chỉ một lần nói với hắn câu này.

Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Nghê đối với hắn là ảo mộng phồn hoa rực rỡ, nhưng rõ ràng trong lòng Thẩm Nghê có hắn, sự kiên trì của hắn không phải là vô căn cứ, hắn lún sâu vào trong đó cũng không phải là vô ích.

Vào ngày quy y, Tuệ Giác lấy cho hắn một pháp danh —— Chiếu Độ.

Dựa vào theo ngũ uẩn giai không*, vượt qua mọi khổ đau.

* 五蘊皆空 Ngũ uẩn giai không: Nghĩa là năm uẩn đều không có thật. Ngũ uẩn bao gồm : Sắc (vật chất); Thọ (cảm giác); Tưởng (tưởng tượng) ; Hành (chuyển động); Thức (nhận thức, phân biệt).

Hy vọng hắn có thể sớm ngày tu thành ngũ uẩn giai không, cứu độ tất cả khổ đau trong chúng sinh.

Thẩm Chiếu Độ căm ghét hàm nghĩa này, ngay khi hoàn tục lập tức đổi từ “Độ” thành “Độ”, ý nghĩa là cái tên Thẩm Nghê* này, ánh sáng rực rỡ soi rọi cho hắn vượt qua bể khổ, đến được nơi bến bờ có nàng ở bên kia.

*度 Độ đầu tiên là là độ trong phổ độ chúng sinh, 渡 Độ thứ hai là độ trong từ sang sông, bến đò. Còn 霓 Nghê là mây ngũ sắc, ráng chiều, còn có nghĩa rộng hơn là bầu trời cao vợi.

Phật không độ được hắn, nhưng Thẩm Nghê có thể.

Đặt tên theo chấp niệm về Thẩm Nghê, là tín niệm cả một đời của hắn.

Một khi mất đi, không gì có thể tồn tại.

Thẩm Chiếu Độ không nói lời nào, chỉ không ngừng dập đầu ép Tuệ Giác phải mở miệng.

Sự quật cường của hắn Tuệ Giác đã được lĩnh giáo, ông nhìn vết máu trên miếng gạch lát càng lúc càng sậm màu càng lan rộng hơn hơn thì chỉ biết lắc đầu: “Nếu như không phải vì chấp niệm của ngươi, nàng chưa chắc đã rơi vào tình cảnh như vậy, Đến bây giờ ngươi vẫn cho rằng chấp niệm là đúng sao?”

Nếu không có hắn, cuộc tạo phản của Tiêu Loan chưa chắc đã thành công, Thẩm Nghê vẫn là quý phi cao cao tại thượng. Nếu như không phải do hắn một mực phải có được Thẩm Nghê, bây giờ có khi nàng vẫn đang ở trong Trường Sinh quán trải qua chuỗi ngày nhàn hạ không mưu cầu danh lợi, so với nàng của lúc này tốt hơn hàng trăm, hàng ngàn lần.

“Ngươi nên trở về đi thôi.” Tuệ Giác xoay người đi xuống bậc thang trăm nấc, “Bần tăng bất quá chỉ là một người phàm tục, không có bản lĩnh cải tử hồi sinh.”

“Sư phụ!” Thẩm Chiếu Độ vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng khi sắp bước qua ngưỡng cửa lại vấp mạnh một cái, chật vật ngã vào tấm gỗ mục nát.

Chúng sinh lại một lần nữa vứt bỏ hắn, thiên hạ rộng lớn như vậy chỉ còn một mình hắn độc hành.

Thẩm Chiếu Độ mệt mỏi nằm nhoài trên ngưỡng cửa, nhìn thế gian trở nên vặn vẹo trong mắt hắn.

Nếu như chưa từng nhìn thấy mặt trời, hắn có thể chịu đựng bóng tối và dơ bẩn. Nhưng khi đã nếm được hương vị ngọt ngào của kẹo ngọt, nhìn thấy ánh nắng ấm áp, làm sao có thể trở lại nơi lòng đất đây?

Hắn trở lại dưới tượng Phật, ngẩng đầu nhìn Phật Thích Ca từ bi phổ độ chúng sinh.

“Tuệ Giác nói ta có tuệ căn, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma*. Có phải người đang trách ta đi vào con đường thành ma không?” Hắn cố nén tiếng nức nở, quật cường trợn hai mắt đã đỏ bừng, “Nếu như người trách ta sát phạt quá nặng, tàn sát vô độ, vậy thì người cứ hướng về phía ta này, tại sao người lại tổn thương nàng chứ!”

*一念成佛, 一念成魔 Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma: Ý là thiện hay ác chỉ trong một ý niệm.



“Không phải người hay nói đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn sao! Tại sao không cứu Thẩm Nghê, tại sao!”

Hắn cầm lư hương lên tức giận ném về phía tượng Phật, thấy tượng Phật bình yên vô sự, lại giơ chày gỗ lên ném tới, cho đến khi trên án sám hối không còn gì hắn mới thu tay lại, suy sụp tinh thần ngã ngồi ra đất.

“Đừng sợ.” Hắn ôm lấy Thẩm Nghê, dịu dàng hôn lên vầng trán lạnh lẽo của nàng, “Lão hòa thượng kia chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu, nếu như hắn thật sự không cứu, vậy ta sẽ xuống dưới đó với nàng.”

Hắn ngồi khoanh chân trên tấm lót bồ đoàn, nâng Thẩm Nghê lên tựa vào trong ngực hắn.

Nàng mềm mại đến khó tin, màu xám xịt từ tay chân lan dần đến trên mặt, những sắc màu khuynh thành kia đều bị bao phủ một tầng tử khí, nhưng ở trong mắt Thẩm Chiếu Độ, nàng còn diễm lệ hơn cả rừng đào nở rộ trong tháng ba dương xuân.

“Không phải nàng muốn nghe chuyện khi ta còn bé sao? Bây giờ ta kể từng chút cho nàng nghe nhé…”

*

Đổng Thương dẫn một đội cấm quân tinh nhuệ xuất phát từ kinh thành, sau gần một ngày một đêm hành quân gấp rút, cuối cùng khi rạng sáng phía Đông lóe lên bọn họ cũng đến được trước cổng núi Quy Nguyên tự.

Phật môn là vùng đất thanh tịnh, tất cả bọn họ xuống ngựa đi bộ vào cổng, không hẹn mà đồng loạt thả nhẹ bước chân.

Tuệ Giác từ sớm đã đứng chờ ở bậc thang trăm nấc, ông nhìn thấy Đổng Thương đi tới, một tay giơ lên gật đầu thi lễ.

“Từ sáng sớm hôm qua Thẩm Chiếu Độ đã không còn ở trong bảo điện Đại Hùng, nếu đại nhân muốn tìm hắn, bây giờ có thể đi lên đó.”

Đổng Thương đang đỉnh mở miệng giải thích ý đồ minh đến đây bỗng có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, chắp tay đáp lễ: “Cảm ơn đại sư, lần này chúng ta đi lên tuyệt đối sẽ không quấy rầy sự thanh tịnh của chùa.”

Tuệ Giác cười không nói gì.

Sự thanh tịnh của nơi này đã bị Thẩm Chiếu Độ phá vỡ từ lâu rồi.

Đổng Thương nửa đường nghỉ ngơi vài lần mới leo lên nổi bậc thang trăm nấc gần như không thấy điểm cuối này, cánh cửa gỗ của chính điện đóng chặt, mùi đàn hương nồng nặc lan ra từ khe giấy dán cửa bị rách nát.

Trước khi đến đây, hắn ta đã ghé qua Thẩm phủ, biết được tin tức Thẩm Nghê đã về cõi tiên, bị Thẩm Chiếu Độ mang đến đây.

Điên cuồng đến hoang đường.

Hắn ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mới chỉ đẩy ra một khẽ hở, cánh cửa gỗ đã bị một đống đồ cống phẩm thẻ gỗ nằm lăn lóc trên mặt đất chặn lại, mùi đàn hương cháy khét lập tức ập tới.

Dưới bức tượng Phật khổng lồ, Thẩm Chiếu Độ ngồi trên chiếu, trong ngực ôm một người cả người xám xịt, trong làn hương khói đang nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó.

Hắn dùng sức đẩy mạnh cửa ra, vượt qua ngưỡng cửa dừng lại sau lưng Thẩm Chiếu Độ, cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ của Thẩm Nghê nằm trong ngực hắn.

Nếu như trên mặt không có tử khí, có lẽ hắn ta sẽ cho rằng vị quý phi từng khiến cho mỹ nhân trăm hoa khoe sắc trong lục cung trở nên nhạt nhòa này vẫn còn sống.

“A Độ, ta đến để truyền thánh chỉ.”



Đổng Thương đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Thẩm Chiếu Độ phớt lờ coi như không khí, nhưng không ngờ hắn chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng vào hắn, thở dài một tiếng, “Ngươi nói nhỏ tiếng một chút, nàng đang ngủ, đừng đánh thức nàng.”

Đổng Thương biết, Thẩm Chiếu Độ không phải đang đùa giỡn.

Thiếu niên cao ngạo đã từng tắm máu nơi sa trường nay u uất giống như một tên ăn mày ven đường, cằm và quầng mắt xanh đen, trên mặt còn có vết máu bầm đông cứng lại, cho dù bảo ai đến nhìn cũng không thể nào đoán được người ở trước mặt này có chút liên hệ với Chiêu vũ hầu quyền khuynh thiên hạ.

“A Độ,” Đổng Thương ngồi xổm xuống, cố gắng nhẫn nại nói với hắn, “Ngươi giết A Ngọc Kỳ, là công lớn, bệ hạ không truy cứu tội ngươi đào ngũ nữa. Chỉ cần ngươi chỉ trở lại Mạc Bắc diệt sạch đoán người ô hợp kia, vị trí Đại đô đốc vẫn là của ngươi!”

Đổng Thương nhìn dáng vẻ mọi ý niệm đã hóa thành tro tàn của hắn, không nhịn được cao giọng: “Không phải ngươi muốn cho ngựa uống nước, phong Lang Cư Tư sao?”

Thẩm Chiếu Độ không có lấy nửa phần dao động, giọng hắn khàn như sợi dây gai sắp dứt: “Phong Lang Cư Tư có thể khiến cho Thẩm Nghê tỉnh lại sao?”

Đổng Thương cứng họng, tức giận nắm lấy cổ áo hắn: “Người nên tỉnh là ngươi đấy! Nàng ta đã chết rồi, cõi đời này không ai có thể hồi sinh người chết cả, ngươi phải bảo toàn tính mạng của bản thân, bảo vệ quốc gia, chứ không phải ở chỗ này nổi điên!”

Thẩm Chiếu Độ không muốn nghe thấy chữ xui xẻo đó, hắn giật mình, trở tay bóp cổ Đổng Thương rống lên: “Nếu như nàng chết rồi, ta giữ lấy tính mạng rách nát này thì có ích lợi gì!”

Thẩm Nghê mất đi vòng tay che chắn của hắn, cả người mềm nhũn lập tức trượt xuống.

Hắn khẩn trương cúi đầu ôm người trở lại trong ngực, áp gò má lên cái trán lạnh lẽo của nàng, không biết là hắn đang trấn an chính mình, hay trấn an người trong ngực.

“Ngươi không nên ở đây quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi, cút ra ngoài đi.”

Đổng Thương chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép, chỉ muốn nhấc chân lên đá bay tảng đá cứng đầu ngu xuẩn hồ đồ này vỡ thành từng mảnh.

“Ngươi không muốn hưng thịnh trở lại đúng không?” Hắn ném bội kiếm của mình lên trên bồ đoàn, “Kháng chỉ và đào ngũ đều là tử tội, ta cũng lười mang tên sống dở chết dở như ngươi về kinh làm mất mặt, ngươi tự tìm một chỗ đi, cùng với nữ nhân trong ngực ngươi cùng nhau xuống hoàng tuyền đi!”

Đổng Thương tức giận đùng đùng đỏ đi, trong đại điện hương khói mịt mù chỉ còn lại hắn và Thẩm Nghê.

“Ta đã từng nói, chờ đến khi ta xuất chinh trở về, ta sẽ từ quan cùng nàng ẩn cư. Bây giờ vừa vặn chúng ta đã trở lại Quy Nguyên tự rồi, đến khi trời tối, chúng ta cùng nhau ra con suối phía Tây nhắm đom đóm, được không nào?”

Tất nhiên Thẩm Nghê trong ngực hắn không trả lời hắn được, nhưng hắn không hề tỏ ra thất vọng.

Hắn đã vượt qua được một ngày hôm qua như vậy đấy, một mình nói suốt một ngày, giọng nói vốn đã khàn lại càng trở nên khàn đục hơn đến mức như sắp ho ra cả máu, thê lương khó nghe vô cùng.

Hắn nhẹ nhàng đặt Thẩm Nghê lại trên đệm bồ đoàn, cầm bội kiếm Đổng Thương ném lại lên, vỏ kiếm lóe lên một tia ánh sáng lạnh.

Phản chiếu lên đôi mắt hắn hốc hác trũng sâu, trong ánh mắt trống rỗng vô hồn đã trào ra từng tiếng cười điên cuồng.

“Đổng Thương, ngươi cho rằng ta không muốn sao?”

Nói xong, hắn dùng sức rút lưỡi kiếm ra, sợ máu tươi bán lên sẽ làm bẩn Thẩm Nghê, nên hắn lùi lại phía sau một bước, nhắm mắt lại đặt lưỡi kiếm kề lên ngang cổ, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm nhất trong những ngày qua.

“Thẩm Nghê, bây giờ xuống hoàng tuyền cùng với nàng đây.”

Hắn nắm chặt chuôi kiếm, đanh định rạch mạnh một đường, bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay đang giơ ra của hắn.