Đầu lưỡi trơn trượt lau đi nước mắt Thẩm Nghê, nàng khẽ hừ một tiếng, chầm chậm mở mắt ra.
Hai chân nàng vẫn còn gác cao trên vai Thẩm Chiếu Độ, tiểu huyệt đóng vào mở ra bị hắn chặn lại một cách kín kẽ, xuân thủy trần đầy ắp bên trong đến một giọt cũng không lọt ra ngoài, tưới mát côn thịt nóng như lửa đốt của hắn.
“Chàng không nói với ta, dựa vào cái gì mà muốn ta nói trước.” Chân ngọc của Thẩm Nghê phe phẩy trên bả vai hắn, lục lạc đinh đang trên mắt cá chân là vì sao lấp lánh nàng hái từ trên bầu trời xuống.
Men say xúc ta khơi dậy bản tính yêu kiều ngang ngược của nàng, Thẩm Chiếu Độ bất đắc dĩ bật cười: “Không phải ta đã nói ra từ lâu rồi sao?”
Còn bị nàng lấy ra giễu cợt đó.
“Lần đó sao tính được.” Thẩm Nghê cố gắng ngồi dậy phản bác lại hắn, “Lời sau khi say rượu là lời không thể tin được nhất.
Dáng vẻ dây dưa đến cùng này của nàng khiến cho cảm giác nặng nề buồn rầu vô cớ trước khi chia xa của Thẩm Chiếu Độ nhẹ nhàng đi kha khá, hắn đưa đầu lưỡi vào trong miệng nàng mút lấy một chút rượu hoa đào còn sót lại: “Bây giờ nàng cũng đang say rượu, như vậy chúng ta vừa vặn huề nhau.”
“Ta có say thì cũng tỉnh táo gấp mười, gấp trăm lần so với chàng đêm hôm đó.” Thẩm Nghê bất mãn chọc chọc ngực hắn, “Bây giờ ta còn dũng cảm hơn chàng cả trăm, ngàn lần, quỷ nhát gan!”
Thẩm Chiếu Độ ngừng một lát, cho dù hắn có giữ im lặng đến mấy để che đi sự bất an của bản thân, cũng bị Thẩm Nghê nhìn thấu một cách sâu sắc.
Hắn không trả lời là vì hắn không dám sa vào, hắn vẫn lo sợ lần hành động lần này của Thẩm Nghê là muốn làm hắn tê liệt trong hư tình giả ý.
Mạc Bắc cách kinh thần ngàn dặm, mọi chuyện ngoài tầm với của hắn, ai cũng có thể mang Thẩm Nghê đi. Cho nên hắn mới nóng lòng muốn xác nhận Thẩm Nghê có thật sự thích hắn không, thích đến mức nguyện lý chờ hắn một đi không biết ngày trở về hay không.
Thẩm Nghê không nhìn hắn nữa, cửa sổ phía sau giường la hán vẫn còn khẽ mở, từ chỗ của nàng có thể nhìn thấy những ngôi sao mờ ảo treo lơ lửng trên bầu trời qua kẽ hở đó.
“Ta cho rằng tất cả những gì ta làm tối nay sẽ làm cho chàng hiểu được tâm ý của ta.” Nàng quay lại nhìn hắn, hai gò má ửng hồng nhuộm đỏ đôi mắt long lanh, “Ta đã vứt bỏ mọi dè dặt, phải xem bí hí đồ* ba ngày liền mới học được những thứ này, chàng một chút không cũng không thèm ngó đến.”
Nàng chưa đến mức dục cầu bất mãn đến như vậy, nếu không phải muốn hắn có thể an tâm xuất chinh, nàng còn lâu mới làm ra chuyện như vậy.
Thẩm Chiếu Độ cảm thấy bản thân đã nghe hiểu, nhưng lại không dám xác định.
Tất cả những cảnh tượng đẹp đẽ tối nay đều là Thẩm Nghê vì để trấn an hắn mà vẽ lên.
Nàng vẫn luôn biết hắn tự tin, biết hắn xấu hổ không dám biểu đạt, cho nên dùng hành động để nói với hắn, nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, cùng hắn triền miên trên giường.
Tất cả những gì hắn muốn dò xét, mong muốn được biết, Thẩm Nghê đã phơi bày hết ra trước mặt hắn, chỉ là hắn căn bản không hề phát hiện ra.
Đã phụ tình ý đêm đẹp của nàng.
Thẩm Nghê thấy trong mắt hắn cuối cùng cũng có tia sáng lóe lên, nàng khẽ đá bả vai hắn: “Lần này vui chưa?”
Những ý đồ khó mở miệng kia giống như khi nàng thẹn thùng mở rộng hai chân, Thẩm Nghê quay mặt đi trốn tránh ánh mắt nóng như lửa đối của hắn: “Buông ta ra!”
“Không buông.” Hắn cúi đầu hôn lên chân Thẩm Nghê, ôm nàng cùng ngã lên giường la hán, “Lần nữa nằm trên người ta thoải mái một chút, không được sao?”
Thẩm Nghê cả người mềm nhũn đẩy hắn ra: “Vừa thô vừa lớn, thoải mái chỗ nào chứ!”
“Sung sướng đủ rồi thì trở mặt không nhận người nữa.” Thẩm Chiếu Độ nâng một chân nàng lên, vật nóng bỏng chôn trong người nàng lại bắt đầu chuyển động, “Như vậy không thoải mái sao?”
Hắn đưa tay vân vê hoa hạch của Thẩm Nghê, dục vọng bị tình cảm dịu dàng làm dịu đi lần nữa lại cứng cắn dựng thẳng đứng lên trong tiếng rên rỉ yêu kiều của nàng.
"Ưm, nhột quá, đừng xoa nơi đó..."
Nàng đá chân loạn xạ vào cái, Thẩm Chiếu Độ dùng cánh tay ôm chặt lấy nàng, bàn tay to xoa nắn bộ ngực đầy đặn như trái đào mật của nàng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng: "Thẩm Nghê, ta yêu nàng, sâu đậm hơn cả thích, yêu nàng hơn bất kỳ ai trên thế gian này."
Ngoài miệng hắn đầy nhu tình mật ý, nhưng bên dưới nảy sinh tính xấu hung ác đâm vào trong tiểu huyệt ẩm ướt nhớp nháp của nàng.
Thẩm Nghê bị hắn ôm vào trong lòng không thể động đậy, thở dốc rên rỉ bị đâm đến mất khống chế chỉ có thể run rẩy nắm lấy cánh tay hắn, mặc cho cảm giác tê dại cùng khoái cảm bao trùm lấy toàn thân.
Đâm vào càng lúc càng nhanh, hạ thân nàng càng siết chặt, Thẩm Chiếu Độ ấn lên bụng dưới của nàng đẩy mạnh mấy cái, năm ngón tay hắn đồng thời nắm lấy đôi gò đào của nàng, nhanh chóng rút dương vật ra.
"Á—— "
Cảm giác trống rỗng trong mật huyệt lập tức được cơn mưa rào dập tắt, dương tinh trắng đục bắn lên giường la hán, Thẩm Chiếu Độ lập tức siết chặt cánh tay ôm Thẩm Nghê lên, đứng dậy đi đến trước giường bát bộ.
"Đừng đi..."
Hắn mới vừa đặt Thẩm Nghê xuống, bàn tay run rẩy vô lực khoác lên cánh tay hắn, đôi mắt ầng ậc nước mắt nhìn hắn.
"Ta không đi."
Hắn vốn định đi gọi người bưng nước lên, nhưng giờ không đi nữa leo lên giường ôm Thẩm Nghê vào trong lòng mình: "Nàng thấy chỗ nào không thoải mái à?"
Thẩm Nghê lắc đầu, chịu đựng cảm giác tê dại giữa hai chân, cả người nằm lên lồng ngực hắn: "Còn bốn canh giờ giữa là đến bình minh."
Chưa đến bốn canh giờ nữa hắn phải lặn lội trong bóng đếm đi đến Mạc Bắc hoang vu xa xôi.
Lần này Thẩm Chiếu Độ nghe ra được nàng không nỡ rời xa mình, kéo chăn qua đắp lên người nàng: "Vậy nàng nói chuyện với ta đi."
Tiếng nước nhỏ giọt dường như kéo dài vô tận, Thẩm Chiếu Độ bắt đầu trước: "Trước khi xuất chinh ta sẽ sắp xếp xe ngựa đưa nàng về Triệu Châu."
Thẩm Nghê chợt ngẩng đầu lên, bóng đen phủ lên trước mắt nàng, sau đó là một nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng in lên giữa trán.
Thẩm Chiếu Độ chột dạ tránh ánh mắt thẳng thừng của nàng: "Ta không có ở đây, cũng chỉ có Thẩm Chính Vinh có thể tạm thời bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng vì lý do an toàn, chuyện nàng trở về Triệu Châu không thể để lộ ra ngoài, nhưng cũng không thể tùy ý đi ra ngoài được."
Ánh mắt Thẩm Nghê sáng lên, còn chưa kịp hoan hô, đã khinh thường nhìn chằm chằm người trước mặt: "Chẳng lẽ chàng có suy nghĩ này là vì sợ ta sẽ chạy mất, cho nên mới khó chịu ngột ngạt như vậy?"
Vị vạch trần tâm tư không mấy sáng sủa của mình, Thẩm Chiếu Độ càng thấy chột dạ hơn, cứng ngắc nói: "Không phải."
Thẩm Nghê lười so đó với hắn, ngáp một cái dựa vào bả vai hắn, hỏi: "Sau khi đánh giặc xong trở lại, chàng định làm gì?"
Mọi người đều đang hỏi hắn vấn đề này, chỉ duy nhất khi Thẩm Nghê đặt câu hỏi, hắn mới có ý định suy tính về tương lai.
"Từ quan, dẫn nàng đi du sơn ngoạn thủy."
Sương mù dày đặc trước mắt chợt tan biến, hắn nhìn thấy làn khói hiu quạnh giữa sa mạc, ánh chiều tà trên dòng sông dài, những cánh đồng lúa đan xen nhau và ngọn đồi xanh mướt trải dài.
Thẩm Nghê bị nhốt trong thâm cung mất mười năm, bỏ lỡ quá nhiều cảnh đẹp, hắn muốn cùng nàng ngắm nhìn non sông hùng vĩ, nhìn đèn đuốc khói bếp lượn lờ của nhà nhà.
Thẩm Nghê nghe xong thì thoáng sửng sốt: "Trận chiến này Tiêu Loan có lòng bình định Mạc Bắc, nếu như chàng chiến thắng, trước hết chưa nhắc đến việc ban thưởng, còn có thể cho ngựa uống nước, phong Lang Cư Tư."
*饮马瀚海,封狼居胥“Ẩm mã hãn hải, Phong Lang Cư Tư”: Ban đầu chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách. Về sau “phong Lang Cư Tư” trở thành một trong những vinh dự tối cao của võ tướng dân tộc Hoa Hạ.
Đây là chí hướng cả đời của mọi võ tướng.
"Chí hướng cả đời của ta là nàng." Thẩm Chiếu Độ vuốt ve gương mặt của Thẩm Nghê, "Nửa đời trước của ta mỗi một ngày đều nàng vì mà sống, nửa đời sau tất nhiên cũng sẽ như vậy."
Lần đầu tiên nghe hắn thẳng thừng nói ra tâm ý của mình, Thẩm Nghê còn kinh ngạc hơn so với trước đó, nhưng sau khi hiểu ra khóe môi lặng lẽ nhếch lên.
"Vậy điểm đến đầu tiên chàng định đi đâu?"
Hộp gỗ cất giấu trong lòng bị hắn đào ra, giây phút mở ra ánh sáng lấp lánh sáng chói tản ra, chiếu sáng mỗi một nơi âm u trong hắn.
"Mấy ngày trước khi nàng rời đi đến kinh thành ta đã tìm được một nơi." Hắn dường như vẫn còn có thể nhìn thấy cảnh tượng ánh sáng lập lòe đó, "Phía Tây Quy Nguyên tự có một dòng nước suối trong vắt, trời vừa tối đom đóm sẽ xuất hiện bay đầy trên bầu trời, khi đó ta luôn muốn dẫn nàng đi xem."
Đáng tiếc một lần chờ đợi là cả mười năm.
Thẩm Nghê gãi gãi cằm hắn, không đứng đắn nói: "Tuổi còn nhỏ mà buổi tối đã muốn dẫn ta đến nơi rừng núi hoang vắng?"
Đom đóm chợt tắt, Thẩm Chiếu Độ cắn răng nghiến lợi đè nàng xuống dưới người: "Bây giờ ta cũng muốn."
Hắn kéo chăn bông trên người Thẩm Nghê ra, bắt lấy chân nàng kéo đến trước người, cúi người dùng đỉnh đầu gậy thịt chậm rãi ma sát hoa hạch nhỏ bé của nàng.
"Ta còn muốn xây một căn nhà lá nho nhỏ bên cạnh dòng suối, nghe tiếng nước róc rách chảy ra khe đá, nghe..." Hắn chợt ưỡn thẳng eo, hàm răng Thẩm Nghê khẽ buông lỏng, tiếng ngâm nga mê người tràn ra kẽ răng.
Hắn ngậm vành tai đỏ bừng của nàng: "Tỷ tỷ ở dưới người ta rên rỉ trầm bổng."