Dựa theo lời người trong Hầu phủ nói, Thẩm Chiếu Độ chưa từng uống say bao giờ, cũng không có người nào từng thấy dáng vẻ mất mặt của hắn, cũng không biết nên chăm sóc hắn như thế nào.
Hắn đã uống đến say bí tỉ, tất nhiên không thể đi tắm, Thẩm Nghê cho người bưng một chậu nước lên lau người cho hắn, kết quả người này không hề chịu phối hợp một chút nào, nắm chặt đai lưng của mình không cho người khác hầu hạ, la lối om sòm một hai đòi Thẩm Nghê lau người cho mình.
Khiến cho Thẩm Nghê không khỏi hoài nghi, người này đây là say thật hay giả vờ say?
Từ trước đến giờ chỉ có người khác hầu hạ nàng, nào có đạo lý nàng hậu hạ người khác.
Nàng thô bạo kéo vạt áo Thẩm Chiếu Độ, dừng khăn ướt lau qua loa mặt, vai và cổ một chút, sau đó lại ném khăn vào chậu nước rửa mặt: "Được rồi."
"Được rồi thì đi ngủ thôi."
Thẩm Chiếu Độ ôm lấy eo nàng kéo nàng cùng ngã xuống giường, sau đó không kịp chờ thêm nữa kéo màn giường xuống, đè nàng dưới người mình.
Mùi rượu xộc lên khiến nàng dường như cũng có chút say say, màn giường rất dày, ánh nến có sáng hơn đi chăng nữa cũng không xuyên qua được, Thẩm Nghê chỉ nhìn thấy đôi mắt đen nhanh lại sáng ngời trước mặt.
"Đổng Thương nói với ta, nếu như ta muốn cái gì đó, thì nhất định phải bỏ ra thứ tương xứng như vậy."
Thẩm Nghê không biết Đổng Thương là ai, càng không hiểu vì sao hắn phải tham khảo vấn đề này.
Thẩm Chiếu Độ mặc kệ nàng có phản ứng gì hay không, tự mình nói tiếp: "Ta cũng rất muốn bày tỏ hết tất cả ra, nhưng nó thật sự rất xấu xí, trầy da sứt thịt, dữ tợn khó coi, giống như miếng thịt thối rữa ở trong cống, ta không nỡ để nàng động chạm đến những thứ dơ bẩn như vậy, nhưng cũng không chịu được nàng tâng bốc người khác..."
Hắn vùi mặt vào hõm cổ Thẩm Nghê, miệng vừa thở hổn hển vừa thiết tha hôn nàng loạn xạ, nóng bỏng nhưng không suồng sã, giống như một người nghèo túng lâm vào bước đường cùng phải khổ sở cầu xin.
"Thẩm Nghê, Thẩm Nghê...." Hắn nghẹn ngào giống như nhai đi nhai lại tên nàng trong miệng mình, hơi thở gấp gáp phả vào cổ nàng, "Nàng đừng chê nó xấu xí được không? Ta biết nàng sẽ không che đâu mà, ta cầu xin nàng đừng chê nó, thử thích nó có được không?"
Nếu như không phải gương mặt anh tuấn đến độc nhất vô nhị này, Thẩm Nghê cũng bắt đầu hoài nghi người này có phải là người khác đóng giả hay không.
Chiêu vũ Hầu quyền khuynh thiên hạ, dám một mình đấu lại cả một bộ lạc sao có thể có những lúc mềm yếu tinh thần sa sút như vậy được?
Nụ hôn càn quấy kia dừng lại, Thẩm Chiếu Độ đột nhiên ngã sang bên cạnh, hai tay linh hoạt giống như con rắn, luồn lách qua vòng eo của nàng quấn lấy nàng thật chặt vào trong lòng mình, trong miệng còn nỉ non: "Nàng đừng đi mà, đừng đi..."
Tiếng lầm bầm cuối cùng cũng dừng lại, Thẩm Nghê thở ra một hơi, nàng rút tay muốn kéo cái người đang quấn lấy người mình ra, nhưng Thẩm Chiếu Độ không hề buông ra mà càng ôm nàng chặt hơn, thậm chí hắn còn dùng cả chân, cuộn tròn người kẹp lấy nửa người của nàng.
“Ngươi say thật hay say giả thế!”
Thẩm Nghê có chút không tin, dè dặt dùng đầu gối đẩy đẩy vật giữa hai chân hắn, nó to đến mức nàng không phân biệt được là thứ đó đang mềm hay cứng, chỉ có thể đỏ mặt đưa tay xuống sờ.
Bộ đồ lót mỏng nhẹ trơn mềm, cách một lớp vải nàng sờ soạng qua loa vài cái, gậy thịt thô to cường tráng đến dọa người, lúc cầm lên khiến người ta phải run lên.
Nàng đỏ mặt cầm nắm nghịch nghịch mấy cái, vật kia vẫn mềm nhũn ngoan ngoãn nằm trong tay nàng.
Thẩm Nghê nghiêng đầu, túm lấy một nhúm tóc rơi ra từ phát quan của Thẩm Chiếu Độ, kéo mạnh một cái, vẫn không có phản ứng, ngược lại còn kéo cơ thể mềm nhũn của hắn lại gần hơn.
Hắn say rượu không hề có chút phòng bị, hàng lông mi dài khẽ run run, vành tai và hốc mắt đỏ ửng, cả người không sức lực co ro cuộn tròn lại, dường như chỉ khi ôm nàng mới có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.
Vẻ mềm mại dễ nhào nặn mà trước đây chưa từng có.
Thẩm Nghê nghe tiếng hô hấp đều đặn của hắn, nàng rón rén đứng dậy, sau đó ném tấm chăn thật dày vào trong lòng hắn, mới có thể thoát thân.
Nàng gọi thị nữ đến, muốn bọn họ thay y phục sạch sẽ cho Thẩm Chiếu Độ, nhưng thị nữ bị dọa sợ lùi lại hai bước, khom người nói: “Hầu gia không để cho chúng nô tỳ phục vụ ngài ấy thay y phục, ngài ấy nói ai nhìn thấy cơ thể ngài ấy thì người đó sẽ là vong hồn kế tiếp dưới lưỡi kiếm của ngài ấy.”
Là người duy nhất đã nhìn thấy cơ thể hắn mà còn sống, Thẩm Nghê rất muốn hất tay bỏ đi, nhưng khi nhìn thân hình cao lớn của Thẩm Chiếu Độ cuộn tròn lại, nghĩ đến những đau đớn hắn phải chịu trên chiến trường, trái tim không tự chủ được mà mềm nhũn.
“Các ngươi đi lấy thêm nước lại đây, ta giúp hắn lau người.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn nằm ngủ của Thẩm Chiếu Độ giống như con chó nhỏ mặc người khác định đoạt, cho dù nàng động tay động chân thế nào cũng không nhúc nhích.
Thẩm Nghê cúi người cởi đai lưng của hắn, lúc rút ra đai lưng nặng đến mức suýt chút nữa nàng rớt cả cái tay, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện đó là một thanh nhuyễn kiếm.
Hắn đang dùng vẻ rạng rỡ trời quang mây tạnh để chôn sát tính man rợ của mình.
Những lời khẩn cầu vừa vô vọng vừa không thể giải thích lúc nãy lần nữa lại vang vọng bên tai, Thẩm Nghê cẩn thận lau cơ thể chồng chất đầy vết thương của hắn, bắp thịt mềm oặt của hắn phủ đầy những vết sẹo dữ tợn, giống như những con sâu dài ăn vào cơ thể, dường như khi ấn vào vẫn sẽ cảm thấy đau.
“Thẩm Nghê, nàng nhìn ta một chút đi…”
Hắn bỗng nhiên mở miệng, thần hồn đang bay xa xa của Thẩm Nghê chợt tỉnh táo lại, nàng thấy hắn vẫn còn đang nhắm mắt thì hiểu ra là đang nói mớ. Nàng mở rộng vạt áo của hắn, nàng lấy món đồ chơi ma ma làm cho nàng chơi thỉnh thoảng đập vào đầu hắn: “Ai thèm nhìn ngươi chứ.”
*
Thẩm Chiếu Độ bị cơn đau đầu làm tỉnh giấc.
Tỉnh dậy sau cơn say, đầu hắn đau như sắp nứt ra, khi mắt mắt không biết dây chằng nào bị kéo căng, đau đến mức hắn không nhịn được rít lên một tiếng.
Không biết tay hắn bị thứ gì đó đè lên, hắn quay đầu nhìn qua, cảnh tượng Thẩm Nghê nhắm mắt yên tĩnh ngủ đập vào đáy mắt hắn.
Nàng nằm nghiêng, đầu gối lên cánh tay hắn, đôi môi anh đào hơi khép lại, hơi thở nhẹ nhàng phả lên mái tóc đen nhanh đang rũ xuống, thứ cảm thấy nhột nhột không phải gương mặt nàng, mà là trái tim của hắn.
Sau khi giúp nàng đắp chăn kín lại, Thẩm Chiếu Độ mới nín thở rút cánh tay tê cứng của mình lại, từ cuối giường bước xuống giường, ngay cả màn giường treo trên giá không phát ra tiếng động.
Bên ngoài vẫn luôn có ma ma trông chừng, thấy hắn vén rèm ra ngoài, vội vàng đưa quan phục lên.
“Đêm qua ai thay y phục cho ta?”
Hắn ghét bị người khác đụng chạm hay nhìn thấy, từ lúc ở trong quân đội đã có tật xấu này, mỗi lần đi tắm hắn đều là người cuối cùng đi, bị không ít người trêu chọc là chú gà con* giữ mình như ngọc.
*小雏鸡: Nghĩa gốc chỉ gà con mới nở, nhưng được dùng làm từ lóng để chỉ những người con trinh.
Ma ma trả lời: “Là phu nhân thay ạ. Đêm qua phu nhân bận trước bận sau giúp Hầu gia lau người thay y phục, đến nửa đêm mới đi ngủ.”
Hắn ngửi thấy hương hoa hồng thoang thoảng trên người mình, hàng lông mày âm trầm đang nhíu lại lập tức giãn ra, cũng không tắm rửa, vừa đi vừa mặc quan phục: “Lúc làm việc nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức nàng ấy.”
Đại Dụ coi Tả là địa vị cao thứ bậc trên nhất, Tả đô đốc coi như là người đứng đầu võ quan, Thẩm Chiếu Độ trước sau như một vẫn luôn đứng đầu hàng, nhưng hôm nay đầu hắn đau đến mức sắp nổ tung, dứt khoát lùi về phía sau mấy hàng, đứng cùng một chỗ với Đổng Thương tam phẩm.
“Tửu lượng của ngươi kém thật đấy, uống đến mức đầu của ta càng lúc càng đau.” Người của Trấn phủ ty vẫn còn đang trình tấu chương, Thẩm Chiếu Độ nhìn Đổng Thương đang đứng nghiêm chỉnh cầm tấm bảng hốt một cái, phát hiện hắn ta tinh thần sảng khoái, không một chút vẻ khó chịu, “Những thứ ngươi tự mình uống đó không phải là nước đấy chứ?”
“Oan uổng quá Thẩm đô đốc.” Đổng Thương cầu xin không có lấy một chút thành ý, “Chỉ là sau khi tiễn ngài uống sau đi, phu nhân của ta tự mình nấu một bát canh giải rượu mà thôi.”
Đổng Thương thấy mặt Thẩm Chiếu Độ đen xì thì cố ý ra vẻ ngạc nhiên: “Chẳng lẽ ngươi không có để uống sao?”
“Để gia vả nát cái miệng của ngươi xem ngươi uống bằng cái gì.” Thẩm Chiếu Độ giơ bảng lên đập về phía hắn, thuận tay nắm lấy cổ áo thơm ngát của mình lên.
Một lúc sau cuối cùng Trấn phủ ty cũng báo cáo xong, Tiêu Loan ngồi trên long ỷ ngõ ngõ đầu rồng trên tay vịn, suy tư một lúc rồi lên tiếng: “Mạc Bắc lại có man di xâm lấn, lần này trẫm định đánh đuổi bọn chúng ra khỏi lãnh thổ trong vòng năm trăm dặm, lấy đó làm bọn chúng kinh hãi, trả lại sự yên bình cho bách tính nơi biên giới.
Văn võ bá quan vừa nghe đến phải đánh trận, ai nấy cũng lên dây cót mười hai phần tinh thần, trước sau nhỏ giọng thảo luận.
Chiến tranh hao người tốn của, bây giờ quốc khố mới dồi dào được một chút, gồng gánh nổi lần nữa chính chiến Mạc Bắc sao?
Nhưng đương kim Thánh thượng không giống tiên đế, làm việc quả quyết nói một không nói lại lần hai, không nghe thấy tiếng phản bác, hơn nữa còn có Thẩm Chiếu Độ trong tay nắm thanh kiếm vàng giết người như ngóe này, không ai dám là người đầu tiên phản đối.
Đổng Thương huých cùi chỏ, chọc chọc người Thẩm Chiếu Độ: “Đô đốc lại phải bận rộn rồi.”
Thẩm Chiếu Độ vẫn luôn không thích nghị luận cùng người khác, nghe thấy lời của Đổng Thương, giữa những tiếng xì xào to nhỏ chân mày hắn nhíu lại.
Phần lớn thành trì của Mạc Bắc đều là hắn giành trở lại được, nếu như Tiêu Loan không nói đùa, thì hắn sẽ phải nắm giữ ấn soái xuất chinh.
Vậy Thẩm Nghê làm thế nào đây?
Cũng không phải không thể mang Thẩm Nghê theo, hắn còn cực kỳ muốn để nàng nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt giết kẻ địch của mình, nhưng đao kiếm không có mắt, nếu như nàng bị thương thì sao?
Nếu như không mang nàng theo nàng lại chạy loạn thì phải làm sao đây? Đám mũi trâu* kia nhìn là thấy không có lòng tốt gì, lúc nào cũng muốn cướp người với hắn.
*牛鼻子 Lỗ mũi trâu, thường dùng để gọi các Đạo Sĩ với ý miệt thị, vì họ thường búi một búi tóc ở giữa đầu trông giống như cái lỗ mũi con trâu.
Càng nghĩ chân mày hắn càng nhíu lại, vào lúc hắn đang định lên tiếng phản đối thì Tiêu Loan đột nhiên lên tiếng: “Hữu đô đốc có đây không?”
"Có thần !"
Một võ quan có bộ râu quai nón lưng hùm vai gấu đứng đầu bước ra khỏi hành, ôm quyền đứng dưới đài ngai vàng.
Tiêu Loan nhìn hắn ta, một lúc mới nói một tiếng “Tốt”.
“Bây giờ trẫm phong ngươi làm Chinh Bắc đại tướng quân, dẫn một trăm ngàn tinh binh chinh phạt man di ở Mạc Bắc, Ti Thiên Giám chọn ngày xong sẽ lập tức xuất phát.”
Hữu đô đốc quỳ xuống: “Thần lĩnh chỉ!”
Không đợi mọi người có bất kỳ phản ứng gì, Tiêu Loan lần nữa chỉ đích danh: “Tả đô đốc.”
Thẩm Chiếu Độ bước ra khỏi hàng: “Có thần.”
“Phủ Tả đô đốc của khanh có hai vị phó tướng đều là công thành chinh phạt phương Bắc, lần này để bọn họ theo Chinh Bắc đại tướng quân xuất chinh đi.”
Đổng Thương chấn động, sốt ruột đến độ chợt ngẩng đầu lên nhìn người ngồi trên long ỷ.
Chuyện này, đây là muốn tước đi binh quyền trong tay Thẩm Chiếu Độ, còn muốn chặt đứt hai cánh tay của hắn?
Trăm quan trên triều lúc này mỗi người một tâm trạng, có người khiếp sợ, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác, duy nhất chỉ có người trong cuộc sắc mặt bình tĩnh, cúi đầu lĩnh chỉ: “Thần tuân chỉ.”