Loan Phượng Thác: Tụ Thủ Thiên Hạ

Chương 25: Chương 25 : Bị người chiếm đoạt trước thành hôn (6)





"Muốn chết ư?"
Mặt Diệp Tích Linh đanh lại, trong lòng y thật không vui, thô lỗ kéo cổ áo Phó Tranh, trừng đôi mắt đang lo lắng của nàng, giọng nói lạnh lùng, "Phó Tranh, ta tuyệt đối sẽ không giết ngươi. Không chỉ có như thế, ta còn muốn nhắc nhở ngươi, ngươi dám sau chuyện này mà tự vẫn, Tiêu Dạ và toàn bộ tùy tùng Đại Chu sẽ chôn cùng với ngươi! Có lẽ, sau khi ngươi chết, sẽ càng có nhiều con dân Đại Chu đi theo. Nếu như đây là kết quả ngươi muốn, ngươi cứ làm thử xem!"
"Ngươi. . . . . . Ngươi thật là lòng dạ nham hiểm!" Trong phút chốc, sắc mặt Phó Tranh trắng bệch như tuyết.
"Bổn công tử đã nói xong, giờ có thể hành sự được rồi!" Y hừ lạnh, bàn tay to lần mò đến dây buộc bên hông Phó Tranh, nhẹ cởi một cái. Phó Tranh đột ngột cảm thấy cái lạnh ập tới, lập tức hoảng sợ kêu to, "Ngươi làm gì? Càn rỡ!"

"Cỡi quần áo, mặc y phục sai làm việc được?" Diệp Tích Linh không kiên nhẫn nữa mà ngồi dậy, giơ tay nàng lên, giúp nàng cởi chiếc áo trắng bên trong, thuận tiện ném vào góc giường.
"Ta là công chúa, ngươi dám lớn mật!" Trong thâm tâm nàng thất kinh, nàng vô cùng xấu hổ và giận dữ chống cự, nhưng thân thể đành bất động, ngoại trừ chửi mắng y, cuối cùng không kìm được mà nước mắt rơi như mưa.
Diệp Tích Linh nhíu mày, mò mãi mà không thấy dây buộc áo nhỏ ở đâu, bàn tay không kiên nhẫn mà dùng sức một chút, một phen xé rách toạc, ném sang một bên.
"Ác ma! Vô sỉ! Lưu manh. . . . . . Ngươi lớn mật! Lớn mật!" Phó Tranh dùng hết khí lực của toàn thân mà la mắng. Nàng là công chúa, được dạy dỗ cẩn thận, dù gì thì cũng không được thốt ra những lời nói xấu xa nơi phường chợ kia. Nàng cũng biết rõ chửi mắng con sói háo sắc trước mặt này không có tác dụng gì, nhưng ngoại trừ việc mắng y, nàng không biết mình còn có thể làm gì. . . . . .

"Ngươi có thấy phiền phức không? Trừ lớn mật ra, ngươi không nói được thứ khác à?" Bên tai om sòm vô cùng, y lập tức trừng mắt nhìn nàng, rồi sau cộng thêm một câu, "Nói nhảm nữa, cẩn thận bổn công tử cắt lưỡi ngươi đấy!"
Phó Tranh đang khóc bỗng kinh hãi, thấy nửa thân thể nam nhân trên người mình, vừa thút thít vừa cầu khẩn, "Vậy ngươi đừng khi dễ ta, có được hay không? Ta vừa tới Đại Nghiệp, không đắc tội với ai. Ngươi thả ta, ta chắc chắn sẽ không tố giác ngươi. Chuyện tối nay, ta sẽ quên sạch, coi như chưa từng xảy ra gì hết!"
"Rõ ràng là xảy ra, sao có thể quên được?" Công chúa, làm người phải thành thực, ngươi thân là công chúa, phải là tấm gương của dân chúng. Hơn nữa miệng vàng lời ngọc này tại sao có thể bịa đặt trắng trợn như vậy?" Diệp Tích Linh bất mãn nhắc nhở vụn vặt, bàn tay to chậm rãi đặt lên đôi gò bồng đầy đặn tương đối hài lòng vuốt cằm, "Có thể miễn cưỡng xem như là trổ mã rồi. Dạy dỗ mấy lần chắc chắn sẽ thành thục!"
"Ngươi --" Nghe thấy lời nói tục tĩu hạ lưu này, Phó Tranh dường như muốn ngất, cuối cùng hít một hơn nhẫn nhịn, cắn chặt răng, "Ngươi là đồ cầm thú vô sỉ! Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, không được đụng vào bổn công chúa!"
"Công chúa, ngươi không đúng rồi, tình yêu nam nữ không có tiếp xúc thân thể làm sao thành được? Huống chi hai canh giờ trước ta vừa mới rửa tay, nhiều nhất đi ra ngoài có một lần, không bẩn, một hạt bụi còn không bám . . . . ." Diệp Tích Linh càng nói càng hăng, tựa hồ muốn trêu chọc nàng. Nhìn bộ dạng nàng phát điên nhưng bất lực, so với cưỡng bức nàng còn thú vị hơn, đến nỗi khiến y luôn kiệm lời đến thế vậy mà hôm nay lại lắm mồm như mấy lão thái bà, Chậc, như vậy là không được rồi!