Đêm nay có muốn làm người xấu một lần không?
Rạng sáng một giờ, xung quanh im ắng, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ mặc quần áo, lần mò trong bóng tối, rón ra rón rén đi ra cửa nhà Thời Ý. Hai người ăn ý thay giày, Trần Hi Trúc đứng lên đi mở cửa, Doãn Phồn Lộ đứng dậy theo, bất cẩn đá trúng chiếc giày không biết là của ai, một tiếng "bịch" rất nhỏ vang lên, đặc biệt chói tai trong không gian yên tĩnh.
Hệt như ăn trộm, hai người dừng động tác lại ngay tức thì, cả người cứng đờ, đưa mắt nhìn nhau.
May thay trong nhà vẫn im lặng, rõ ràng là chưa có người thứ ba nghe thấy.
Thật ra có nghe thấy thì cũng... chẳng sao cả. Trần Hi Trúc thở phào một hơi, trong lòng có chút buồn cười.
Cô ấy lại vươn tay nắm chốt cửa, Doãn Phồn Lộ đột nhiên đứng bên cạnh dùng giọng gió rất khẽ nhắc nhở cô ấy: "Bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp."
Dứt lời, cô ấy vặn chốt mở cửa ra, ánh sáng ngoài hành lang chui vào qua khe cửa. Cô ấy ngược sáng, bước vào trong ánh sáng, xoay người lại chờ Doãn Phồn Lộ, nụ cười xinh đẹp phía đuôi mắt giương lên.
Bất kể sau đêm nay cô ấy và Doãn Phồn Lộ có kết quả hay không, Trần Hi Trúc cũng không hối hận. Thời thanh xuân thích được một người xứng đáng, tận hưởng một đêm đầy hưởng thụ với người ấy, thành toàn cho một kỷ niệm đẹp, không có gì phải hối hận.
Doãn Phồn Lộ nhìn Trần Hi Trúc, đôi mắt gợn sóng, cong môi, bước theo cô ấy vào ánh sáng.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Thời Ý và Phó Tư Điềm vẫn không nghe thấy.
Trước cửa phòng tắm phòng ngủ chính, Thời Ý đang mặc váy ngủ gõ cửa.
Phó Tư Điềm quấn khăn tắm, cầm máy sấy đứng trước tấm gương vừa lau sạch hơi nước, không có cảm giác gì.
Thời Ý không yên tâm, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Mãi cho đến khi Thời Ý đưa tay lấy máy sấy trong tay cô ra, Phó Tư Điềm mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, hơi hé môi, trông rất ngạc nhiên.
Thời Ý buồn cười: "Cậu đang nghĩ gì mà tập trung vậy. Mình vào đây bao lâu rồi."
Phó Tư Điềm cười ngại ngùng: "Mình soi gương, đột nhiên cảm thấy hình như bản thân đã khác đi."
Thời Ý nâng tay, bật công tắc máy sấy, giúp cô thổi tóc: "Khác chỗ nào?"
"Trưởng thành rồi." Phó Tư Điềm nhìn vào gương, nhẹ nhàng nói.
Trong gương, đôi mắt Thời Ý cười lên. Cô ấy cố ý hỏi: "Cậu đang chỉ chỗ nào?"
"Thời Ý..." Phó Tư Điềm dỗi cô ấy.
Thời Ý khẽ cười.
Phó Tư Điềm giải thích: "Mình đang nghĩ về mười năm mà Lộc Hòa nói. Mười năm nói lâu thì cũng lâu, nói nhanh thì cũng nhanh. Mình nhớ đến mười năm trước, có rất nhiều chuyện mình cảm giác chỉ mới vừa diễn ra đây thôi."
So với bản thân mười năm trước ăn nhờ ở đậu, hoàn toàn chỉ có thể nương nhờ vào bà nội, nhìn sắc mặt bà nội và thím, thận trọng dè dặt, đi trên lớp băng mỏng, cô của hiện tại, có thể xem như đã đạt được một chút "trưởng thành" từng khao khát trước đây rồi.
Phó Tư Điềm rất ít khi chủ động nhắc đến trước kia, tâm trí Thời Ý hơi lung lay, thuận theo lời cô nói mà hỏi: "Vậy mười năm trước, chuyện mà cậu khắc sâu ấn tượng nhất là chuyện gì?"
Phó Tư Điềm nhớ lại, "Mười năm trước, chắc là mình đang học lớp 4." Thật ra những chuyện khắc sâu có rất nhiều, nhưng nếu phải chọn ra chuyện khắc sâu nhất thì không dễ gì. Huống hồ, đa phần đều là những chuyện không vui.
Cô lựa ra một chuyện tương đối thoải mái để kể: "Chắc là hồi mình tham gia cuộc thi tập làm văn cấp thành phố dành cho lứa tiểu học, giành giải nhất và được trao thưởng cấp thành phố, thời gian trao giải được ấn định vào cuối bữa tiệc ngày Quốc tế thiếu nhi của thành phố, ghi hình trong đài truyền hình thành phố. Mình quá căng thẳng, cho nên sau khi xem lại ảnh chụp mới phát hiện, mình cầm ngược giấy khen. Đến bây giờ mình vẫn còn nhớ đề bài tập làm văn kia, đề bài là, em có một ước mơ." Đó cũng là lần đầu tiên, vì cô được thành tích tốt, bà nội đã khen cô một câu "Cũng còn chút triển vọng", bởi thế cô từng ảo tưởng rằng, nếu thành tích của mình tốt hơn nữa, có khi nào bà nội sẽ không còn không thích mình như vậy nữa không.
Thời Ý hứng thú: "Vậy cậu viết ước mơ là gì?"
"Mình viết mình muốn làm nhà du hành vũ trụ."
Thời Ý hơi kinh ngạc: "Thật hả? Không nhìn ra luôn đó."
Phó Tư Điềm ngại ngùng giải thích: "Thật ra thì không đâu. Tuy là mình có hứng thú với sao trời và vũ trụ. Nhưng mà lúc đó mình biết viết cái này sẽ hay hơn, dễ lấy ý tưởng hơn."
Thời Ý vén lớp tóc bên ngoài của cô lên, trêu chọc: "Cậu vậy là đang khi dễ học sinh tiểu học bình thường rồi."
Phó Tư Điềm biện bạch: "Lúc đó mình cũng là học sinh tiểu học chứ bộ."
Thời Ý nói: "Nhưng mà cậu không bình thường."
Bất ngờ không kịp phòng bị, Phó Tư Điềm bị cô ấy làm cho ngọt ngào. Khóe môi cô vểnh lên, chợt nghe thấy Thời Ý lại hỏi: "Vậy ước mơ thật sự của cậu là gì?"
Khóe môi Phó Tư Điềm lại lặng lẽ hạ xuống, "Lúc nhỏ hả?"
"Ừ."
Phó Tư Điềm ngắm nhìn sườn mặt nhu hòa đang rũ mắt giúp cô thổi tóc của Thời Ý trong gương, cắn cắn môi, thẳng thắn nói: "Thật ra lúc còn nhỏ mình chỉ có một ước mơ."
"Ừ?"
Nói ra có hơi buồn cười, cũng từng bị nhiều người cười rồi, vì vậy cô nói rất khẽ: "Muốn làm một người tốt."
Tội ác mà cha cô làm ra, quả báo phải nhận từ nó, là cơn ác mộng tra tấn cô mỗi ngày vào thời thơ ấu. Trẻ con không phân biệt được thật giả đúng sai, những câu nói từ miệng con trẻ như "Con của đồ khốn lớn là đồ khốn nhỏ", "Con của tội phạm gϊếŧ người sau khi lớn lên cũng sẽ là tội phạm gϊếŧ người", là thanh kiếm tru tâm, là lời nguyền cảnh tỉnh mọi lúc. Cô rất sợ, sợ mình thật sự sẽ trở thành người giống như Phó Kiến Trạch. Vì vậy cô không dám cho phép bản thân nảy sinh ra bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào, ngày đêm không ngừng cảnh tỉnh chính mình. Phải làm một người tốt, làm một người lương thiện.
Đây là khía cạnh ước mơ mà một người bình thường gần như sẽ không có, nhưng lại là chuẩn mực duy nhất mà cô suy xét trong ngần ấy năm.
Cô níu lấy khăn tắm, cúi đầu, tâm trạng nhất thời sa sút, không muốn xem phản ứng của Thời Ý trong gương.
Cô cho rằng Thời Ý cũng sẽ cười cô.
Không ngờ, bầu không khí trầm lặng hai giây, giọng nói của Thời Ý vang lên, nói ra lại là: "Vậy thì cậu đã làm rất tốt, đã thực hiện được rồi."
Trong nháy mắt Phó Tư Điềm kinh ngạc ngẩng đầu.
Trong gương, Thời Ý nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt thâm thúy như hồ nước, là vẻ mặt dịu dàng hơn cả khi nãy.
Dường như cô ấy rất nghiêm túc, Phó Tư Điềm hoài nghi đây là ảo giác. Cô nghiêng người qua, nhìn thẳng vào trong mắt Thời Ý.
Thời Ý đối mặt với cô, sóng mắt xao động, những ngón tay đan xen trong tóc cô vò nhẹ, lặp lại lần nữa: "Cậu đã làm rất tốt."
Khoảnh khắc đó, trái tim Phó Tư Điềm trào dâng một cảm giác khó tả, cổ họng nghẹn lại.
Thời Ý thật sự hiểu cô.
Thậm chí cô cảm thấy, giờ phút này có lẽ bất kể cô nói cái gì với Thời Ý, Thời Ý cũng sẽ thật sự thấu hiểu cô, chấp nhận cô. Bỗng nhiên cô rất muốn thẳng thắn với Thời Ý, rằng lúc nhỏ bọn họ đã từng gặp nhau, muốn nói cho cô ấy biết hết thảy những điều không tốt đẹp liên quan đến gia đình mình.
Thật ra cô cũng không hề muốn giấu diếm. Chẳng qua không biết vì sao, hẹn hò với Thời Ý càng lâu, tình cảm giữa hai người càng khăng khít, cô lại càng không muốn nhắc tới những chuyện này, càng cảm thấy khó mà mở miệng. Vì vậy ban đầu là do không cần thiết, về sau lại là do Thời Ý không hỏi, nên cô cũng không nói.
Cô thừa nhận mình có chút tâm lý trốn tránh. Cô sợ những chuyện này sẽ trở thành biến số khiến tình cảm của cả hai dậy sóng.
Cô mấp máy môi, chưa nói gì mũi đã đỏ lên trước, muốn nói, lại nói không thành lời.
Thời Ý lại hiểu lầm rằng cô đã tủi thân suốt mấy năm qua, đặt máy sấy xuống, hai tay ôm lấy cô, nhỏ nhẹ hỏi bên tai cô: "Cứ làm người tốt mãi, mệt lắm phải không?"
Vốn dĩ không có tủi thân gì, được Thời Ý vỗ về như vậy, nước mắt Phó Tư Điềm đột nhiên mất khống chế, không biết vì sao lại tràn ngập vành mắt, lã chã tuôn rơi.
Thời Ý cảm nhận được ẩm ướt nơi đầu vai, buông cô ra, hơi nhíu mày lại.
Phó Tư Điềm lúng túng ngoảnh đầu đi, giống như không muốn thừa nhận sự yếu đuối của mình, hít hít mũi, cố gắng rặn ra nụ cười xoa dịu bầu không khí: "À, mình không sao, không biết sao nữa. Ở bên cậu, hình như mình trở nên mỏng manh dễ vỡ hơn rồi, trước đây mình ít khóc lắm."
Thời Ý đưa tay nâng cằm cô lên, muốn đỡ lấy đầu cô giúp cô lau nước mắt.
Nào ngờ, cô ấy vừa mới đỡ, đầu và cơ thể Phó Tư Điềm vừa chỉ hơi nhúc nhích, khăn tắm đang quấn trước người cô đột nhiên tuột xuống không hề báo trước.
Bộ ngực lộ ra hoàn toàn, sắp sửa xuống dưới nữa, Phó Tư Điềm "Ah" một tiếng rất nhỏ, nhanh tay lẹ mắt che ngực lại ngồi xổm xuống.
Thời Ý sững sờ một khắc, đôi môi không nén được mà nhếch lên.
Phó Tư Điềm vùi đầu xuống, mặt đỏ lan ra tới cổ, vừa thẹn vừa xấu hổ, dở khóc dở cười. Có buồn phiền cũng buồn phiền không nổi nữa.
Thời Ý cười thành tiếng, ngồi xổm xuống, đỡ vai cô hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Lỗ tai Phó Tư Điềm ửng đỏ, cũng không ngẩng đầu, không nhúc nhích, vài giây sau mới phun ra một câu ấm ức: "Mất mặt."
Tiếng nỉ non vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng , trầm thấp còn thêm chút khêu gợi, Thời Ý thoáng cái bị chọc trúng, ý cười càng thêm sâu sắc.
"Không sao, cậu ngẩng đầu lên. Ngẩng đầu, nghe lời..." Cô ấy dỗ dành Phó Tư Điềm.
Lông mi Phó Tư Điềm còn vương chút bọt nước, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Trong mắt Thời Ý là sự trêu chọc lấp lóe: "Đẹp lắm."
"Không mất mặt."
Phó Tư Điềm: "...." Thời Ý không nói thì không sao, vừa nói một cái, mặt Phó Tư Điềm càng đỏ đến sắp bốc hơi.
"Thời Ý, cậu cười mình." Cô vô thức làm nũng.
Ý cười bên môi Thời Ý càng tăng lên: "Không có, mình nói thật mà." Cô ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt Phó Tư Điềm, dùng vẻ mặt vô cùng đứng đắn, nói ra những lời vô cùng không đứng đắn: "Không mặc càng đẹp hơn."
"..." Phó Tư Điềm mắng nhẹ cô ấy, "Thời Ý...", xấu hổ ảo não lấy đầu gối đụng nhẹ vào Thời Ý.
Thời Ý ngồi không vững, ngay lập tức ngã ngồi ra đằng sau.
Phó Tư Điềm hoảng hốt, quỳ xuống định đưa tay kéo cô ấy theo bản năng. Thời Ý lại thuận thế vòng lấy eo cô, ôm cô đến trước người mình.
"Thời Ý?" Phó Tư Điềm nhìn xuống Thời Ý.
Thời Ý hơi ngửa đầu nhìn cô: "Mình không sao." Thời Ý chớp chớp đôi mắt, ngồi thẳng người, nâng môi hôn lên chiếc cằm vừa bị nước mắt chảy qua lúc này đây hãy còn ẩm ướt của cô.
Như một cọng lông vũ quét vào cõi lòng, nhịp tim của Phó Tư Điềm đột nhiên lớn lên, eo mềm nhũn.
Thời Ý ngẩng đầu, xương hàm hoàn mỹ lạnh lùng như một tác phẩm điêu khắc, nhưng ánh mắt lại ôn hòa hoàn toàn không phù hợp với đường nét này, "Mong manh dễ vỡ cũng không sao, khóc cũng không sao. Ở nơi mình, cậu không cần phải chịu đựng, cậu như thế nào cũng được."
Cô ấy vẫn còn nhớ lời cô vừa nói.
Phó Tư Điềm sửng sốt, vành mắt chậm rãi đỏ lên. Sao cô ấy lại phạm quy như vậy. Thoắt cái không đứng đắn như vậy, thoắt cái lại đứng đắn như kia.
Dỗ dành người ta giỏi đến thế.
Đôi mắt cô ươn ướt, không kìm lòng nổi, cúi đầu hôn lên đôi môi hơi hé của Thời Ý, cánh môi đỏ mọng quá đỗi ngọt ngào, quá đỗi mê người.
Đuôi mắt Thời Ý nhếch lên, không khước từ, ôm chặt lấy eo cô, để mặc cho cô gặt hái.
Chiếc hôn nông dần biến thành nụ hôn sâu, khăn tắm và váy ngủ không biết rơi xuống ở nơi nào, trận địa chuyển vào phòng ngủ...
Thật lâu sau, dư âm của Phó Tư Điềm mới bình phục lại một chút, mượn ánh trăng tặng ánh sáng, chịu đựng ngượng ngùng nói: "Cậu... không mặc cũng rất đẹp."
Ánh mắt Thời Ý sâu thẳm, cổ họng chuyển động, đột nhiên hỏi cô: "Làm người tốt mệt mỏi quá."
"Cho nên, đêm nay có muốn thả lỏng một chút."
"Làm người xấu một lần ở nơi mình không?"
Cô ấy nói thật tự nhiên, dáng vẻ xấu hổ và quyến rũ hiếm thấy, Phó Tư Điềm nhìn đã hiểu. Trong khoảnh khắc đó, như có dải ngân hà ngàn dặm chiếu rọi vào trong tim, lại như trăng sáng nơi chân trời nằm trong lòng bàn tay.
Tay nóng, ngực cũng nóng.
Ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ như vậy, ai có thể từ chối được lời mời gọi như thế từ người mình yêu?
Phó Tư Điềm như lấy được báu vật, chống người dậy, trong sự khẩn trương khiến Thời Ý cảm thấy lạ lẫm, vụng về mà lại trân trọng đặt xuống một nụ hôn nhẹ.
-----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý: Đồ thỏ chút chít ngốc! Không sáng dạ! Mình chờ mệt mỏi luôn rồi.
Phó – chiêm nghiệm điều mới lạ - lưu manh thỏ: Một lần? Một lần không đủ huhuhu.
Thời Ý: ???
Thỏ chút chít tự rước họa, eo mỏi chân mềm cũng phải chịu.