Loạn Nhịp Vì Người

Chương 95




Mười năm sau, mỗi người chúng ta sẽ ở nơi nào?

Vì nghỉ hè Phồn Lộ sẽ ra nước ngoài, không biết đến năm nào tháng nào mới gặp lại nhau, Phó Tư Điềm và Thời Ý đều rất trân trọng khoảng thời gian ở chung cuối cùng cuối kỳ này, quyết định lùi thời gian dọn khỏi ký túc xá lại, chờ sau khi thi cuối kỳ xong mới chuyển.

Sau khi Trần Hi Trúc biết, cười nói vậy tốt quá, chỉ là xem ra trong khoảng thời gian này cô ấy không thể sang chơi với mọi người được.

Phó Tư Điềm ngẫm nghĩ liền hiểu được ý cô ấy. Cô cân nhắc tìm từ ngữ thích hợp, quan tâm Trần Hi Trúc: "Cậu với Phồn Lộ, thật sự... cứ như vậy thôi sao? Hi Trúc, hay là các cậu tìm thời gian nói chuyện với nhau thử đi? Có lẽ thật sự không phải chúng ta đơn phương nghĩ nhiều đâu."

Trần Hi Trúc im lặng hai giây, cười khổ nói: "Nếu muốn nói chuyện, hẳn là cậu ấy đã sớm tìm mình để nói rồi. Mấy tháng nay, mình với cậu ấy gần như tối nào cũng trò chuyện mấy câu, nhưng cậu ấy chưa từng nhắc đến chuyện này với mình. Có lẽ đối với cậu ấy, mình quả thật cũng chỉ giống như các cậu, chẳng qua chỉ là bạn bè mà thôi? Nếu như không phải thì mình không biết cậu ấy xem mình là gì nữa, một bên đã sớm quyết định xong chuyện ra nước ngoài, một bên lại tiếp tục mập mờ với mình. Hôm qua sau khi trở về, còn cố ý chọc ghẹo xin lỗi mình, nói với mình là không phải cố tình không nói cho mình biết. Mình bảo không sao, chúc cậu ấy ra nước ngoài mọi chuyện thuận lợi, tươi sáng rực rỡ, cậu ấy lại chẳng nói chẳng rằng, im lặng. Cậu ấy là người không biết nói chuyện như vậy hay sao? Không hề. Trong lòng cậu ấy biết hết, chỉ là cố tình giả ngu."


"Mình cũng không phải là người không biết điều như vậy. Suy cho cùng thì quả thật dù cậu ấy nghĩ như thế nào, rốt cuộc có phải mình tự đa tình hay không đều không quan trọng nữa rồi. Cậu ấy phải đi nước ngoài, tụi mình cũng không có kết quả, không phải sao?"

Phó Tư Điềm không biết làm sao để đáp lại.

Yêu xa, khoảng cách và lệch múi giờ, phải kiên trì, thật sự quá khó khăn.

"Cho nên là bỏ đi, chúng ta hãy quên chuyện này đi." Cô ấy van nài Phó Tư Điềm: "Điềm Điềm, cho đến khi cậu ấy ra nước ngoài, cậu đừng nhắc đến cậu ấy với mình nữa được không?"

Phó Tư Điềm không có lí do gì để từ chối.

Vì lẽ đó trong khoảng thời gian ôn tập cuối cùng này, bốn người trong ký túc xá bọn họ gần như vào ra cùng nhau, như hình với bóng, mà Trần Hi Trúc cũng không còn lộ diện trước mặt mấy người bọn họ nữa.


Khúc ca chia xa vang lên một lần lại một lần, từng đợt từng đợt rời đi, tốt nghiệp kéo hành lý, kỳ thi cuối kỳ năm hai của khoa Phó Tư Điềm bọn họ cũng sắp kết thúc.

Nghĩ đến việc sau khi chia tay, học kỳ sau không gặp được Doãn Phồn Lộ nữa, trong lòng vẫn có chút không nỡ. Sau khi Phó Tư Điềm và Thời Ý bàn bạc với nhau, hẹn Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ buổi chiều cùng ngày ngay khi thi xong đến nhà ăn cơm, mọi người tụ họp một lần cuối.

Giản Lộc Hòa thèm thuồng tay nghề của Phó Tư Điềm đã lâu, hai câu chưa nói đã đồng ý ngay.

Doãn Phồn Lộ đương nhiên cũng bằng lòng.

Buổi tối Phó Tư Điềm giặt quần áo ở ban công, Doãn Phồn Lộ đi ra rửa ly, đột nhiên hỏi cô: "Hôm chúng ta ăn cơm, Hi Trúc về nhà chưa?"

Lâu lắm rồi Phó Tư Điềm không nghe được tên của bọn họ từ trong miệng nhau, nghe thấy thế ngẩn ra một lúc mới trả lời: "Chưa. Khoa cậu ấy có hoạt động thực tiễn xã hội, phải ở lại thêm mấy ngày."


"Cậu ấy block mình rồi." Doãn Phồn Lộ vuốt ve cái ly, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

Phó Tư Điềm hơi hé môi, là sửng sốt rõ rệt. Trần Hi Trúc chưa nói chuyện này với cô.

Cô nhìn Doãn Phồn Lộ, phỏng đoán ý của cô ấy: "Cậu... muốn mình rủ cậu ấy ăn cơm cùng hả?"

Doãn Phồn Lộ lộ ra chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thành thật gật đầu: "Được không?"

Phó Tư Điềm rất do dự.

Hai bên đều là bạn, đương nhiên cô hi vọng cả hai đều ổn. Nhưng nếu Trần Hi Trúc đã kiên quyết block thế kia, vậy có phải là hai người đừng gặp nhau thì sẽ tốt hơn không.

Dường như Doãn Phồn Lộ nhìn ra được cô khó xử, đối diện với cô, nói rất chân thành: "Có vài việc mình muốn nói trước mặt cậu ấy. Cho dù thế nào, mình cũng không muốn để lại gút mắc."

Phó Tư Điềm bị cô ấy lay động. Cô thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy quá mạo muội, cuối cùng chỉ đồng ý nói: "Mình sẽ rủ cậu ấy thử. Nhưng nếu cậu ấy không muốn đến, mình cũng sẽ không ép."
Lông mày Doãn Phồn Lộ giãn ra, nhẹ nhàng nói: "Không sao. Nếu cậu ấy không muốn đến, mình sẽ tự nghĩ cách khác."

Phó Tư Điềm thấy cô ấy cương quyết như vậy, nhịn không được hỏi: "Nếu cậu ấy không muốn đến, cậu có biết lí do là vì sao không?"

Doãn Phồn Lộ nhìn vào mắt cô, hiểu rõ, vươn tay ấn nhẹ lên tóc cô, mỉm cười nói: "Mình biết mà. Đừng lo."

Phó Tư Điềm còn chưa kịp nói, âm thanh của Thời Ý bất thình lình vang lên: "Mình xong rồi, chị Lộ, cậu có thể đi tắm được rồi."

Hai người xoay qua, thấy Thời Ý bưng chậu, lau tóc, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm bọn họ. Doãn Phồn Lộ phì cười, thu bàn tay đang sờ đầu Phó Tư Điềm lại, cố ý chọc cô ấy: "Làm sao bây giờ, không muốn rửa tay luôn nè."

Thời Ý nghiêng đầu, thân thiện nhướng mày.

Doãn Phồn Lộ giả vờ bị dọa sợ, hai tay chắp lại, thành khẩn nói: "Mình sai rồi. Mình đi chặt nó ngay đây."
Thời Ý bị chọc, nén cười, liếc Doãn Phồn Lộ một cái, không thèm để ý Doãn Phồn Lộ nữa. Cô ấy đi ra ban công phơi đồ lót vừa tiện tay giặt trong phòng tắm, vừa mới đặt chậu lên bệ giặt đồ, Phó Tư Điềm liền rửa sạch tay, lấy giá phơi đồ phơi giúp cô ấy.

Thời Ý hơi ngại ngùng, "Để mình tự làm."

"Không sao." Phó Tư Điềm cong cong mặt mày, đã phơi xong qυầи ɭóŧ cho cô ấy.

Thời Ý nhìn năm ngón tay cô cầm lấy đồ vật kín đáo nhất của mình, mặt có chút nóng, cũng có chút ngọt ngào. Cô ấy không khách sáo nữa, lau tóc hỏi cô: "Chị Lộ nói gì với cậu vậy?"

Phó Tư Điềm kể chi tiết cho cô ấy nghe, hỏi cô ấy: "Có phải chị Lộ muốn nói rõ với Hi Trúc không?"

Thời Ý trầm ngâm: "Chắc là vậy."

"Vậy mình có cần tạo cơ hội cho bọn họ không? Có khi nào có lòng tốt ngược lại lại làm hỏng chuyện không?" Phó Tư Điềm lo lắng.
Thời Ý buông một tay ra, xoa xoa tóc trên trán cô, "Không đâu. Cậu chỉ cho Hi Trúc sự lựa chọn, còn việc lựa chọn vẫn là do bản thân cậu ấy. Gọi cho cậu ấy đi."

Phó Tư Điềm nhìn ánh mắt khẳng định của cô ấy, yên tâm hơn. Cô lau khô tay gọi điện thoại, Thời Ý tự nhiên tránh đi, đi vào phòng kéo cửa ban công lại giúp cô.

Trần Hi Trúc bắt máy rất nhanh, Phó Tư Điềm nói rõ mục đích, mời cô ấy đến nhà ăn cơm. Ban đầu Trần Hi Trúc đồng ý, sau đó định thần hỏi kỹ lại: "Còn ai khác nữa không?"

"Có, còn Lộc Hòa với chị Lộ nữa."

Cô ấy đổi ý ngay lập tức: "Vậy mình không đi nữa."

Phó Tư Điềm vỗ về cô ấy: "Không sao, thật ra mình cũng không định ép cậu. Có điều hình như Phồn Lộ rất mong cậu đến. Cậu ấy nói cậu ấy có chuyện muốn đối mặt nói với cậu."

"Nói cái gì?" Trần Hi Trúc vẫn nhịn không được quan tâm.
"Mình không biết, cậu ấy không nói."

Trần Hi Trúc do dự, "Mình suy nghĩ đã, trả lời cậu sau."

Phó Tư Điềm đồng ý: "Được. Đến hay không cũng không sao, cậu vui vẻ mới là quan trọng nhất."

Trần Hi Trúc rầu rĩ "Ừ" một tiếng, chuyển sang nói chuyện khác với cô.

Sáng hôm sau, Phó Tư Điềm vừa thức dậy đã phát hiện, rạng sáng ba giờ hơn Trần Hi Trúc gửi tin nhắn cho cô: "Mình muốn ăn miến trộn, được không?"

Phó Tư Điềm không biết nên đau lòng cho cô ấy vì mất ngủ, hay nên buồn cười vì ước muốn giản đơn của cô ấy.

Chiều cùng ngày sau khi thi xong, Thời Ý và Phó Tư Điềm thu dọn ký túc xá ổn thỏa, chở theo Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ, cả phòng di chuyển đến căn hộ của Thời Ý.

Năm giờ hơn, khóa học thực tiễn xã hội của Trần Hi Trúc kết thúc, bắt xe buýt tới căn hộ, Doãn Phồn Lộ đi xuống đón cô ấy.
Hai người họ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, không mặn không nhạt trò chuyện với nhau suốt dọc đường. Doãn Phồn Lộ không hỏi vì sao lại block mình, Trần Hi Trúc cũng không chủ động nhắc tới, như thể đang so xem ai là người chịu đựng tốt hơn, ai là người diễn giỏi hơn.

Cơm vẫn chưa xong, sau khi ba người Giản Lộc Hòa, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đi tham quan, vô cùng vừa ý với phòng chiếu phim trong nhà, Thời Ý bèn kéo rèm, mở đèn led cho bọn họ vừa ca hát vừa chờ cơm trong phòng chiếu, bản thân cô ấy vào phòng bếp trợ giúp Phó Tư Điềm. Cơm đã sẵn sàng, bọn họ lại đang hát rất high, Thời Ý chiều lòng khách, phá lệ chuyển bữa tối vào phòng chiếu phim, năm người không nề hà hình tượng ngồi quanh bàn trà, vừa khoanh chân ăn cơm vừa nghe nhạc, thi thoảng còn lắc đầu theo ánh đèn, ngâm nga vài câu.
Bữa cơm đã ăn lửng bụng, bầu không khí rất tốt, Giản Lộc Hòa nổi hứng đòi uống rượu chơi trò chơi.

Vì đã được nghỉ, hôm sau Trần Hi Trúc cũng không có lớp, trong nhà cũng có phòng trống cho bọn họ ngủ lại, không sợ uống say, Thời Ý bèn không phản đối, để bọn họ chơi hết mình.

Không ngờ đây là một cái hố, người bị lọt hố là Phó Tư Điềm và chính cô ấy.

Vì quá quen thuộc với Thời Ý, thừa biết cô ấy là một tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm, cho nên trước đây khi chơi mấy trò nói thật, Giản Lộc Hòa chưa bao giờ lãng phí bất kỳ cơ hội nào với Thời Ý, dù sao có hỏi cũng không hỏi được gì.

Nhưng bây giờ đã khác! Cô ấy có quá nhiều điều tò mò muốn hóng hớt!

Vì vậy lần này chơi trò chơi, hễ có cơ hội là cô ấy liền hỏi Phó Tư Điềm với Thời Ý, cái gì mà lần đầu hôn môi là ai hôn ai trước, lúc ở ký túc xá sau khi tắt đèn có từng hôn lén nhau sau lưng mọi người không, toàn những câu hỏi vừa không mất đi chừng mực vừa dữ dội, nói đến là đến, Phó Tư Điềm bị hỏi đến đỏ bừng cả mặt, không đỡ nổi.
Mà Phó Tư Điềm lại không giỏi chơi trò chơi trên bàn rượu một chút nào, chịu phạt suốt. Thời Ý không giúp được cô, chỉ có thể uống dùm cô chút rượu những lúc cô không muốn trả lời, sau đó đến khi bản thân mình thắng, sẽ trả đũa lại bằng những câu hỏi cay độc hơn cho Giản Lộc Hòa.

Trận chiến giữa ba bên rất kịch liệt, Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc hóng hớt mê say, hễ nghe được mấy câu hỏi kíƈɦ ŧɦíƈɦ là sẽ nhìn nhau theo bản năng, sau đó mới sực nhớ ra hai người vẫn còn đang giằng co không nóng không lạnh với nhau!

Cũng không phải không có cơ hội mượn trò chơi để thăm dò tâm ý người kia, nhưng Trần Hi Trúc không muốn để lộ ra một li một tí tình cảm nào nữa, sợ chỉ dư thừa; Doãn Phồn Lộ không muốn không nghiêm túc như vậy, sợ biến khéo thành vụng.
Ca hát không ít, rượu uống vào không ít, còn quậy nữa thì Giản Lộc Hòa với Phó Tư Điềm đều sẽ quắc cần câu. Thời Ý dọn dẹp chai lon kêu dừng lại, mọi người ai cũng thấm mệt, ngồi xếp bằng trên thảm lông dựa vào sofa nghỉ ngơi.

Loa đang phát đến bài《Tâm Nguyện Sao Băng》của Trương Bá Chi: "Vờ như không quan tâm đến người, không muốn nhớ đến người, tự trách mình không đủ dũng khí..."

Tiếng ca bi thương luyến láy, đèn màu mờ ảo, không còn tiếng cười nói, trong phòng chợt trở nên yên tĩnh và thương cảm đến lạ.

"Nhanh thật, học kỳ sau là năm ba rồi. Mình vẫn còn nhớ chúng ta trông như thế nào lúc vừa lên đại học, chớp mắt một cái thời đại học đã trôi qua hơn phân nửa." Giản Lộc Hòa bỗng nhiên cảm khái. "Tưởng đâu vẫn còn được ở chung với nhau một thời gian dài nữa, nào biết, ly biệt lại lặng lẽ đến mất rồi."
Bài hát hát đến: "Hãy nói với em bầu trời sao ở nơi đâu, nơi đó phải chăng có điểm tận cùng."

Giản Lộc Hòa nhớ tới một chuyện, dè bỉu Thời Ý: "10ee, cậu keo như quỷ vậy. Cậu nói xem mình tới nhà cậu mấy lần rồi, vậy mà cậu vẫn không chịu cho mình xem máy chiếu sao của cậu."

Thời Ý dựa vào vai Phó Tư Điềm, lơ đễnh: "Bây giờ không phải là vấn đề mình keo hay không nữa."

"Hả?"

"Mình tặng cho Tư Điềm rồi."

Giản Lộc Hòa nhìn sang Phó Tư Điềm để chứng thực, đô của Phó Tư Điềm có vẻ tăng lên không ít, chưa say, nhưng vẫn hơi đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ nói: "Mình đi lấy cho cậu xem."

Cô đứng dậy, Thời Ý không yên tâm, theo cô đi ra ngoài.

Tiếng ca vẫn đang tiếp tục: "Ước một điều với sao băng, để người biết em yêu người."

Có lẽ là cảm xúc bị phóng đại sau khi uống rượu, Trần Hi Trúc nhìn lén Doãn Phồn Lộ trong bóng tối, cảm xúc đột nhiên không kiềm lại được, mũi chua xót, hốc mắt có chút ẩm ướt chực trào ra.
Cô ấy vội vã xoay đầu nhìn lên trần nhà, nhưng vẫn không kịp, một dòng nước mắt lướt qua gò má, rơi vào trong mái tóc.

Phó Tư Điềm ôm theo máy chiếu sao quay lại, Thời Ý đặt máy chiếu sao xuống, bật công tắc, chỉnh lại cài đặt, những ngôi sao rực rỡ dày đặc thắp sáng khung trời của họ.

Mọi người ngồi kề vai, cùng nhau ngắm nhìn trời sao. Từng khuôn mặt ngây ngô, từng đôi mắt đen láy, chiếu rọi ra hào quang rực rỡ hơn cả sao trời.

Giản Lộc Hòa nỉ non: "Cậu nói xem, mười năm sau, mỗi người chúng ta sẽ ở nơi nào ngắm bầu trời sao này đây?"