Loạn Nhịp Vì Người

Chương 91




Mình cũng muốn bảo vệ cậu.

Thời Ý nói là làm, nói muốn chuyển tiền sinh hoạt cho Phó Tư Điềm, sau khi thức dậy quả thật chuyển hết một lần tiền sinh hoạt một năm học cho Phó Tư Điềm. Số tiền thực sự quá lớn, trong lòng Phó Tư Điềm khiếp đảm, hổ thẹn nhận lấy, muốn nói lại thôi.

Có vẻ Thời Ý nhìn ra cô muốn nuốt lời, mặt mày trầm xuống. "Tư Điềm, hẳn là cậu biết, mình không phải người thích dài dòng, nói tới nói lui nhiều lần."

Cô ấy thật sự có chút nóng giận, giọng điệu đạm nhạt: "Nếu cậu muốn trả lại, thì cậu trả luôn cả mình đi."

Sắc mặt Phó Tư Điềm trắng bệch ngay tức thì, mấy câu thương lượng gì đó đều nuốt lại hết vào trong bụng. "Thời Ý..." Cô không biết phải làm sao, níu lấy tay áo Thời Ý, giải thích: "Mình không có. Mình chỉ đang nghĩ có phải là chuyển nhiều quá rồi không thôi."


Sắc mặt Thời Ý dịu lại, "Vậy chắc là cậu đánh giá thấp khả năng tiêu tiền của mình rồi. Có khi cậu còn phải bù vào."

Bầu không khí thoải mái hơn, Phó Tư Điềm bất đắc dĩ: "Tốt nhất là vậy."

Vẻ mặt Thời Ý cũng ấm lại, xoa nhẹ đầu Phó Tư Điềm, lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Chuyện này xem như đã quyết định xong.

Dưới sự ám chỉ bóng gió của Thời Ý, Phó Tư Điềm điều chỉnh lại nhịp độ làm thêm, khôi phục lại tiến độ vừa đủ mà không quá sức như giữa kỳ năm nhất. Lượng công việc tương đối, tiền kiếm được hiển nhiên cũng ít đi.

Ngay từ đầu, Phó Tư Điềm không cách nào để có thể hoàn toàn thản nhiên được. Cô cố gắng hạ thấp cảm giác ranh giới của mình lại, thử tin tưởng và dựa dẫm vào Thời Ý nhiều hơn, cơ chế tự bảo vệ bấy lâu nay cũng không phải nói bỏ là bỏ được ngay. Thỉnh thoảng, nỗi bất an và cảm giác thiếu tự tin vẫn sẽ nổi lên, quấy nhiễu cô.


Thời Ý không thể hiểu hết được, nhưng ít nhiều cũng có thể nhận thấy được một chút. Cô ấy không cố tình nói thêm bất cứ điều gì về vấn đề này với Phó Tư Điềm nữa, chỉ là nhất cử nhất động đều dành cho Phó Tư Điềm sự tôn trọng nhất định, từ việc to lớn như mua quà sinh nhật đắt tiền tặng bạn, cho đến việc cỏn con như ra ngoài uống trà sữa, cô ấy luôn cố ý báo cáo với Phó Tư Điềm, để Phó Tư Điềm trả tiền, thỉnh thoảng còn cùng cô kiểm điểm lại bản thân xem có tiêu tiền vào việc gì không đáng hay không, để ngầm thay đổi củng cố cảm giác thân thuộc và cảm giác chi phối của Phó Tư Điềm đối với tài sản chung của hai người.

Không thể không nói, phương pháp này đã góp phần rất lớn vào việc làm tan rã sự phòng bị của Phó Tư Điềm, đồng thời gia tăng cảm giác thân mật giữa hai người họ.


Ban đầu Phó Tư Điềm định lén lút ghi chép phân chia riêng chi tiêu của hai người ra, về sau cứ phân chia rồi lại phân chia, càng ngày cô càng hiểu được tấm lòng Thời Ý dành cho cô, tấm lòng dành cho "tổ ấm" của riêng các cô, càng ngày càng cảm thấy, không nên.

Thời Ý nói muốn cho cô một gia đình, cô ấy rất nghiêm túc. Cô cứ phí công tốn sức phân chia rạch ròi với Thời Ý như vậy là quá phụ lòng Thời Ý.

Không phân chia cũng có gánh nặng tâm lý, phân chia cũng có gánh nặng tâm lý. Nhưng không phân chia, ít nhất Thời Ý cũng có thể thực sự vui vẻ. Phó Tư Điềm triệt để thuyết phục chính mình, chấp nhận sự giao phó trên phương diện tiền bạc của Thời Ý. Dần dà hai người thích ứng rất tốt. Cuộc sống lại bộn bề như trước, nhưng không làm cho người ta mỏi mệt, là một dạng bộn bề chất lượng và cân bằng.
Lần đầu tiên Phó Tư Điềm cảm nhận được cái gì gọi là tận hưởng cuộc sống, tận hưởng tuổi trẻ.

Thời Ý kêu cô mua một chiếc xe điện, mỗi khi có lớp, hai người sẽ chạy xe điện cùng vào cùng ra, đi đâu cũng có đôi có cặp, khi không có lớp đi làm thêm, Thời Ý sẽ đưa đón cô đi đi về về, đến cuối tuần, hai người hoặc là đi dạo phố, đi ăn cùng Giản Lộc Hòa, Doãn Phồn Lộ, Trần Hi Trúc, hoặc là một mình cùng nhau đi loanh quanh khắp hang cùng ngõ hẻm, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh Thân Thành, hoặc là cùng nhau về nhà Thời Ý, nấu vài món ngon trong phòng bếp, xem vài bộ phim hay trong phòng chiếu, làm vài chuyện muốn làm trong phòng ngủ... Cảm nhận thời gian trôi qua kẽ tay trong nhiệt huyết vô tận dành cho nhau.

Giữa tháng tư, khoa tổ chức thi đấu ca khúc lớp mỗi năm một lần dành cho sinh viên năm nhất và năm hai, nhà trường cũng ra thông báo về cuộc thi Khởi nghiệp đổi mới sáng tạo. Cuộc thi Khởi nghiệp đổi mới sáng tạo là theo đơn vị cấp trường, có thể lập đội nhóm với các khoa khác. Đối với người hướng đến xét tuyển cao học như Thời Ý mà nói, cuộc thi này không mấy quan trọng, nhưng đối với những người hướng đến công ăn việc làm như Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc, nếu có thể vào được cuộc thi cấp tỉnh, thậm chí là cấp quốc gia, về sau ghi vào sơ yếu lý lịch để xin việc chất lượng vẫn sẽ rất cao.
Trần Hi Trúc có ý tưởng, muốn thành lập một đội nhóm, mời Phó Tư Điềm tham gia, Phó Tư Điềm sợ chiếm nhiều thời gian quá nên trưng cầu ý kiến Thời Ý. Thời Ý khuyến khích cô tham gia, còn chủ động đề nghị có thể dời lại chuyến du lịch ngày 1 tháng 5, Phó Tư Điềm bèn đồng ý.

Vì cuộc thi cấp trường sắp diễn ra, sau khi tìm được giáo viên hướng dẫn, bản kế hoạch cần phải được hoàn thiện trong một khoảng thời gian rất ngắn, do đó thời gian vô cùng eo hẹp, sau giờ lên lớp hễ có thời gian là cả nhóm thường mượn phòng học, cùng nhau động não, chỉnh sửa kế hoạch, vì lẽ đó Phó Tư Điềm cũng đẩy đi vài công việc bán thời gian, nhưng hoạt động diễn tập ca khúc lớp bên phía lớp, cô chưa từng vắng mặt, lần nào cũng tham gia.

Đây là chuyện của lớp, cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến danh dự của cả lớp; huống hồ cô là lớp trưởng, cô nên làm gương.
Nhưng rõ ràng không phải ai cũng có ý thức như vậy.

Mỗi lần diễn tập bao giờ cũng sẽ thiếu vài người. Mấy lần đầu, chỉ có hai ba người thực sự có việc xin vắng, càng về sau thái độ của mọi người càng chểnh mảng, đến lần diễn tập sau ngày 1 tháng 5, số người vắng họp lên đến một phần ba.

Ủy viên văn nghệ Đào Luy là một nữ sinh đa tài đa nghệ, chuyên nghiệp nhưng tính cách rất mềm yếu, căn bản không áp chế được cái lớp rải rác không có sự gắn kết sau khi phân lớp này.

Cô ấy sốt ruột, còn bị thái độ xin vắng mặt của vài bạn học làm cho tức phát khóc mấy lần, bất lực đành phải xin lớp trưởng Phó Tư Điềm giúp đỡ.

Thật ra Phó Tư Điềm cũng không giỏi giải quyết những loại chuyện như thế này, nhưng đứng ở cương vị này, dùng hết trách nhiệm, cô vẫn an ủi Đào Luy, đồng ý sẽ giúp cô ấy cùng nhau làm công tác tư tưởng cho các bạn cùng lớp.
Buổi tối Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ chưa về ký túc xá, Thời Ý tắm xong ngồi trước bàn học dùng máy tính, Phó Tư Điềm đứng phía sau sấy tóc giúp cô ấy, hai người câu được câu chăng nói chuyện phiếm. Nhắc tới chuyện này, Thời Ý sợ cô khó xử, tỏ ý rằng có thể để cô ấy làm người xấu lần này cho.

Phó Tư Điềm cảm động vò vò đỉnh đầu Thời Ý, từ chối khéo: "Thời Ý, cho mình thử đi. Mình không thể cứ trốn phía sau để cậu bảo vệ mãi được."

Thời Ý ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc nói: "Cậu có thể."

Phó Tư Điềm hơi ngẩn ra, ngay sau đó nở nụ cười. Cô dời máy sấy sang một bên, cúi đầu in một nụ hôn lên trán Thời Ý, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mình cũng muốn một ngày nào đó có thể bảo vệ cậu, giúp cậu giải quyết vấn đề."

Thời Ý đối diện với con ngươi mềm mại của cô hai giây, từ xoang mũi bật ra tiếng cười, ngầm đồng ý.
Cùng ngày trước khi ngủ, cô gửi một thông báo vào nhóm lớp, chiều thứ năm học xong sẽ tổ chức một buổi họp lớp lâm thời.

Tại buổi họp, trước tiên cô truyền đạt lại các hạng mục hoạt động và yêu cầu của khoa trong thời gian tới, tiếp theo là trưng cầu ý kiến về hoạt động liên hoan kế tiếp của lớp, cuối cùng là thông báo về công việc bận rộn trong tay các cán sự lớp sắp tới, để mọi người biết được gần đây bọn họ đang làm gì, lớp này đang làm gì.

Cô bắt đầu từ cuộc thi phong cách chi đoàn ngày 4 tháng 5, cảm thán rằng lúc sắp xếp tài liệu với ủy viên học tập thì phát hiện mọi người ai ai cũng xuất sắc, các giải thưởng mà mọi người giành được vào năm ngoái, PPT dài hai trang cũng không đủ liệt kê, tấm tắc khen ngợi không tiếc lời. Cô xinh đẹp sạch sẽ, giọng nói dịu dàng, mở miệng ra nói những câu như thế này khiến người ta cảm thấy hết sức chân thành, vô cùng hưởng thụ. Bầu không khí sẵn đang thoải mái, dễ dàng chuyển đến chủ đề tiếp theo – một hoạt động khác đang diễn ra, cuộc thi đấu ca khúc lớp.
Cô hỏi mọi người có hài lòng với huy hiệu lớp được thiết kế trên áo lớp không?

Đương nhiên mọi người đều hài lòng. Lúc ấy Đào Luy thiết kế ba mẫu, mẫu đang dùng ở hiện tại là do chính bọn họ tự bình chọn.

Phó Tư Điềm nhân dịp này kể về câu chuyện phía sau huy hiệu lớp, cảm hứng của Đào Luy là gì, vì sao lại thiết kế ra huy hiệu này, Đào Luy thức thâu mấy đêm, vẽ không biết bao nhiêu bản thảo. Sau đó, Đào Luy còn đang định mời đàn chị năm ba trong đoàn hợp xướng sang hỗ trợ hướng dẫn mọi người hòa âm.

Cô nói: "Luy Luy thật sự vô cùng dốc lòng muốn làm tốt chuyện này. Những cán sự khác trong lớp chúng ta cũng vậy, cho dù là ủy viên sinh hoạt tìm kiếm xưởng may phù hợp, kì kèo trả giá, hay là ủy viên tổ chức cắt ghép biên tập chỉnh đi chỉnh lại nhạc đệm, mọi người đều cảm thấy nếu đã nhất định phải tham gia, thời gian cũng đã tiêu tốn, vậy thì phải cố gắng làm thật tốt. Nếu có thể giành được giải, không chỉ nở mày nở mặt, xứng đáng với thời gian mọi người bỏ ra, mà còn có thể cộng thêm điểm phẩm chất cho toàn bộ các thành viên trong lớp nữa."
"Nhưng mà," Cô chuyển đề tài, "Gần đây thái độ của mọi người đối với hoạt động diễn tập không được tích cực cho lắm, thật sự khiến cho chúng mình có chút rối rắm."

"Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, mình cảm thấy nên trao đổi với mọi người một chút." Giọng nói của cô vẫn ôn hòa, nhưng nụ cười đã ít đi nhiều. Một người luôn nhẹ nhàng thích cười lại không cười nữa, đủ để người ta cảm nhận được cô đang nghiêm túc: "Mình muốn nghe ý kiến của mọi người đối với cuộc thi này."

"Thật sự có phải chỉ là mong muốn đơn phương của chúng mình hay không, có phải mọi người thấy chỉ cần tham gia cho có là được rồi hay không? Các hoạt động diễn tập do cán sự lớp sắp xếp có phải là một sự ép buộc đối với mọi người hay không?"

Cả phòng học yên tĩnh, lặng như tờ. Những lúc thế này, không ai muốn đứng ra làm chim đầu đàn cả.
"Không đâu." Một giọng nữ ngồi hàng sau truyền đến, đánh tan sự ngột ngạt. Là Vương Nhữ Thuần trước đây từng được Phó Tư Điềm nặc danh an ủi: "Thật ra đa số tụi mình cũng nghĩ như vậy, cho nên tụi mình vẫn luôn rất hợp tác."

Có người mở lời, tự nhiên sẽ lôi kéo được tiếng nói của những người khác có cùng quan điểm: "Đúng đó, thật ra những người không đi chỉ là số ít thôi."

"Mấy hôm trước ký túc xá của mình còn thảo luận có phải lớp chúng ta diễn tập ít quá hay không. Vì trong ký túc xá có người bên lớp khác nữa, mình thấy lớp bọn họ một tuần tập đến mấy lần, mình hơi lo còn nghĩ xem có cần nêu ý kiến với các cậu chút không."

Cả lớp mồm năm miệng mười bày tỏ sự ủng hộ hết mình đối với hoạt động này, những bạn học có ý kiến khác hoàn toàn không mở miệng ra được.
Phó Tư Điềm xen vào đúng lúc, "Vậy thế này đi, chúng ta giơ tay biểu quyết, thiểu số thì phục tùng đa số. Bạn nào cảm thấy tham gia cho có, qua loa cho xong là được thì giơ tay giúp mình."

Đương nhiên không có ai giơ tay.

Thời Ý ngầm hiểu. Phó Tư Điềm hoàn toàn là đang mượn sức ép của tập thể để gây áp lực lên những người không quá bằng lòng, mượn lực đánh trả. Con thỏ con này, nhìn không nóng không lạnh, nhưng lại rất thông minh, khả năng kiểm soát cũng không tồi.

Quả nhiên, Phó Tư Điềm nở nụ cười: "Không có bạn nào nghĩ như vậy? Vậy mình sẽ xem như tất cả mọi người đều đã đồng ý nghiêm túc tham gia cuộc thi đấu rồi nhé."

Đây thật ra là một câu nói mang tính cưỡng bách, nhưng từ miệng cô nói ra lại có cảm giác như đang thương lượng, cũng không làm cho người nghe phản cảm.
Mọi người không ai lên tiếng, ngầm đồng ý.

Phó Tư Điềm được đà nói tiếp: "Vậy nếu mọi người đã nghĩ vậy, chúng ta hãy chịu khó một chút, làm thật tốt chuyện này được chứ? Lần này có lẽ cũng là lần cuối thi đấu ca khúc lớp trong thời đại học rồi, sau này cũng không còn cơ hội để cả lớp chúng ta có thể tụ lại hoàn thành chuyện gì đó cùng nhau như thế này nữa."

"Mỗi lần diễn tập, mình mong mọi người cố gắng tham gia đông đủ. Mình cũng biết thời gian của mọi người rất quý giá, ai cũng có công chuyện riêng, vì vậy tần suất sắp xếp của chúng mình không tính là cao, mỗi lần đều sẽ tranh thủ trong thời gian ngắn chút, hiệu suất cao chút, sẽ cố hết sức không chiếm quá nhiều thời gian của mọi người. Hi vọng mọi người có thể thông cảm cho nhau. Được chứ?"
Trong lòng mọi người đều nghe lọt, nhưng im lặng đã thành thói quen.

Thời Ý đột nhiên mở miệng: "Được."

Lực chú ý của cả lớp đổ dồn sang. Thời Ý bình tĩnh nhìn lại mọi người, hỏi ngược lại: "Sao vậy? Không được hả?"

"..." Không biết tại sao, cả lớp bị chọt trúng dây thần kinh cười, "Được được..." Có bạn học tính tình cởi mở còn cười phụ họa theo.

Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm nhấp nhô. Cô nghĩ nghĩ, bổ sung: "Vì Luy Luy dễ nói chuyện quá, nên sau này muốn xin vắng tập thì mọi người nói với mình nhé. Nếu thật sự có việc bận tất nhiên là không thành vấn đề, nhưng nếu có thể tham gia thì nhất định phải cố gắng tham gia, cũng không còn bao nhiêu thời gian tập luyện nữa đâu."

Lần này mọi người rất nể mặt, kéo dài giọng đáp lại: "Được..."

Phó Tư Điềm hài lòng thỏa dạ, khôi phục lại nét dịu dàng thường ngày: "Vậy không còn chuyện gì khác, mình cũng không chiếm thời gian của mọi người nữa. Buổi họp lớp hôm nay đến đây thôi, giải tán, mọi người đi ăn cơm đi."
Các bạn học trong lớp lục tục kéo nhau đi, Phó Tư Điềm đứng trên bục rút USB ra, tắt thiết bị đa phương tiện, Đào Luy đi đến bên cạnh nói lời cảm ơn với cô, Thời Ý ngồi tại chỗ chờ cô.

Mỗi lần mở rộng khoảng cách nhìn Phó Tư Điềm đứng trên bục như vậy, cảm giác đều không giống nhau.

Sự trưởng thành của cô thể hiện rất rõ rệt. Hoặc là, vốn dĩ cô có rất nhiều mặt, bạn có thể nhìn thấy mặt nào được quyết định bằng việc cô đứng ở vị trí nào và muốn cho bạn thấy mặt nào?

Đào Luy cũng rời đi, Phó Tư Điềm đứng trên bục giảng nhìn về phía Thời Ý, mắt và mày cong cong, "Đi thôi."

Thời Ý đứng dậy đi về hướng bục giảng, Phó Tư Điềm hỏi cô ấy: "Vừa nãy mình có ngang ngược quá không?"

Thời Ý cười: "Bây giờ mới lo lắng có phải đã muộn rồi không?"
Nói cũng đúng. Phó Tư Điềm cúi đầu cười khẽ.

Thời Ý dắt tay cô cùng nhau đi ra ngoài, trêu cô: "Trước khi xung phong nhận việc cậu đã cân nhắc chưa? Cậu nói Đào Luy dễ nói chuyện quá, cậu thì không dễ nói chuyện chắc?"

Phó Tư Điềm chắc như đinh đóng cột: "Mình sẽ học cách không dễ nói chuyện."

Thời Ý nhướng mày: "Không sợ người ta mất vui, không thích cậu nữa à?"

Phó Tư Điềm im lặng mấy giây, khẽ nói: "Mình không còn sợ nữa rồi."

Thời Ý nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Đôi mắt Phó Tư Điềm lấp lánh, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Bọn họ có thích hay không không quan trọng." Dừng một chút, cô ngước lên nhìn vào mắt Thời Ý, vừa ngại ngùng vừa trong sáng vô tư hỏi: "Cậu có thích không?"

Thời Ý ngẩn người, ánh mắt nhu hòa hẳn đi. Cô ấy trả lời thẳng: "Thích."
Ánh mắt Phó Tư Điềm nhấp nhô như sóng nước: "Vậy là đủ rồi."

Thời Ý đã cho cô sức mạnh để được là chính mình.

"Mình đã có được sự yêu thích mà mình mong muốn nhất rồi."