Loạn Nhịp Vì Người

Chương 75




Cô muốn trở thành người như Thời Ý.

Rời đi là chuyện đơn giản, nhưng giải quyết vấn đề tiếp sau đó thì không.

Chỉ cần làm việc chăm chỉ hơn một chút, cô có thể không cần bất kì sự chu cấp nào từ bà lão để sống nữa, nhưng cũng không thể gạt bỏ được quá khứ, gạt bỏ được sự thật rằng quả thực nhờ nương nhờ vào bà lão mà cô mới có thể sống tiếp. Mặc dù không có tình cảm ấm áp, thậm chí không có ân tình, nhưng ít nhất cũng có trách nhiệm. Dứt áo ra đi, đoạn tuyệt quan hệ, xác nhận câu mắng chửi "đồ vô ơn" kia, cô không qua được cửa ải này của chính mình.

Làm một đứa trẻ ngoan, làm một người tốt, đây là điểm mấu chốt bao năm qua cô tự vạch ra cho mình. Nhiều năm trôi đi, nhìn sắc mặt người khác, thận trọng, khoan dung nhượng bộ, không phải không có lúc cảm thấy mệt mỏi, mất đi kiên trì, nhưng khi suy nghĩ đó lóe lên trong đầu, cô sẽ nhớ đến hi vọng của mẹ, nhớ đến lời phỉ nhổ của gia đình người bị hại, nhớ đến lời nhục mạ "Con gái của người xấu lớn là người xấu nhỏ bẩm sinh", nhớ đến lời khẳng định của Thời Ý dành cho cô "Ba của bạn là ba của bạn, bạn là bạn, mình cảm thấy bạn rất tốt", nhớ đến tất cả những gì mình phải chịu đựng từ trước đến nay, bản thân cô chính là đã khác với suy nghĩ năm đó, sự trừng phạt đáng phải nhận khi làm một đứa trẻ hư.


Muốn trở thành người giống như ba hay sao? Muốn trở thành bà nội, trở thành người giống với những người đã từng bắt nạt mình hay sao? Muốn đồng hóa cùng bọn họ, vĩnh viễn rơi vào trong bóng tối sao?

Cô không muốn, không thể.

Nhưng hiện tại cô nghe thấy những câu mắng chửi của bà lão trong bếp, nhìn thấy gương mặt trào phúng của Phó Tư Du trước mặt, những chuyện cũ lại tái hiện trước mắt, cảm giác thê lương tuôn trào từng đợt trong lòng. Khoan dung nhượng bộ thật sự có ý nghĩa gì không? Vì sao cô dùng thiện ý để trả giá, lại không nhận lại được thiện ý giống như vậy từ bọn họ.

Chuyện năm đó cô làm sai mất rồi, cô đã từng hứa hẹn với số phận, cô bằng lòng nhận trừng phạt, cô sẽ không tái phạm, từ nay về sau cô sẽ cố gắng làm một đứa trẻ ngoan. Bóng ma quá nghiêm trọng, cô rất sợ giẫm lên vết xe đổ, vì thế cô liều mạng đè nén tất cả những điều không tốt của mình, những suy nghĩ và mong muốn không đủ lương thiện của mình. Nhưng tốt và thiện rốt cuộc được định nghĩa như thế nào? Không khoan dung, không độ lượng, không được mọi người yêu thích thì không phải là người tốt hay sao? Cô chưa bao giờ dao động như giờ khắc này.


Điện thoại bỗng rung lên một cái, Phó Tư Điềm đoán có thể là tin nhắn Thời Ý gửi cho cô.

Cô tránh khỏi bàn tay của Phó Tư Du, tiếp tục đi ra ngoài.

Phó Tư Du sửng sốt, nhìn theo bóng lưng Phó Tư Điềm, giống như có chút khó tin. Cô bé động đậy chân, do dự xem có cần đi theo không, cuối cùng vẫn dậm chân, cách một khoảng xa xa đi mất.

Trời bên ngoài đã tối, Phó Tư Điềm đi về phía sau con đường làng, cách đó 50m là cánh đồng rộng lớn, không có không gian bức bách. Không mang theo cái gì trên người, cô cũng không đi xa được. Cô chỉ muốn đi ra nghe điện thoại, hít thở, bình tĩnh lại một chút.

Tin nhắn đúng là của Thời Ý gửi, báo rằng cô ấy đã đến khách sạn ở Nịnh Thành.

Phó Tư Điềm ngắm nhìn cánh đồng mênh mông, cảm xúc nguội lại trong sự lạnh lẽo, hít sâu một hơi, gọi điện thoại lại cho Thời Ý.


"Tư Điềm? Sao hôm nay sớm vậy?" Âm thanh nhẹ nhàng thư thái của Thời Ý truyền đến từ đầu dây bên kia, dây cung căng chặt trong lòng Phó Tư Điềm nới lỏng ra trong nháy mắt.

Tựa như tất cả phân vân, tất cả mịt mờ, đều tìm được câu trả lời chỉ nhờ một tiếng gọi của Thời Ý.

Khoan dung nhượng bộ là có ý nghĩa, ít nhất chúng nó cũng khiến cô gặp được Thời Ý, ôm lấy được ánh sao. Cô không biết rốt cuộc định nghĩa của người tốt là như thế nào, nhưng cô biết Thời Ý là người như thế nào.

Cô muốn trở thành người như Thời Ý.

Muốn trở thành người mà Thời Ý mong muốn cô trở thành – không cần nhân nhượng, chỉ cần không thẹn với lương tâm là đủ rồi.

Tiếng nói chuyện của Thời Ý róc rách êm tai, có ngôi sao lấp lánh phía chân trời, Phó Tư Điềm vươn tay chạm vào những ngôi sao trong hư không.
Nụ cười chậm rãi nhảy lên trên đôi mắt cô.

Rốt cuộc cô cũng bắt được chìa khóa để mở ra những gông xiềng.

Phó Tư Điềm bàn bạc hành trình ngày mai với cô ấy, cô ấy hỏi mấy giờ Phó Tư Điềm đến ga, cô ấy đi đón. Phó Tư Điềm muốn để cô ấy ngủ thêm một lúc, bèn nói mình có thể đến thẳng khách sạn tìm cô ấy.

Có tiếng bước chân vang lên cách đó không xa, Phó Tư Điềm nghiêng đầu, dưới đèn đường, Phó Kiến Đào dừng bước cách đó vài mét, chăm chú nhìn cô.

Phó Tư Điềm chào tạm biệt Thời Ý, cúp điện thoại.

Phó Kiến Đào lại bước đến.

Ông đi đến trước mặt Phó Tư Điềm, ôn hòa nói: "Bên ngoài lạnh, về ăn cơm đi con. Chú nói với bà nội rồi, bà đồng ý cho con quay về trong thành phố ngày mai. Con yên tâm dẫn bạn đi chơi, đừng lo trong nhà."

Phó Tư Điềm nhìn ông, trong lòng có chút khó chịu. Nói một cách công bằng, chú đối xử với cô rất tốt. Có nhiều lúc, ông bị kẹp ở giữa cũng không dễ dàng gì. Cô gật gật đầu, nói: "Cám ơn chú."
Phó Kiến Đào cười một tiếng: "Nói nhảm gì không biết, đi nào."

Ông và Phó Tư Điềm cách khoảng cách bằng một người, sóng vai đi cạnh nhau, "Tư tưởng của bà nội không theo kịp thời đại, lại còn vô cùng cố chấp, con đừng so đo với bà ấy làm chi." Ông khuyên cô: "Chú và bà ấy là mẹ con mấy chục năm, có đôi khi cũng sẽ bị bà ấy làm cho nổi nóng. Nhưng dù sao bà ấy cũng là bậc cha chú, thi thoảng nếu có nói gì đó không lọt tai, chúng ta cứ nghe lỗ tai này đi ra lỗ tai khác thôi, xem như chưa nghe thấy gì là được rồi, đừng tranh luận với bà ấy."

Phó Tư Điềm miễn cưỡng "Dạ" một tiếng.

Phó Kiến Đào lại nói: "Về đến nhà con cho bà ấy bậc thang đi xuống, nhận lỗi với bà ấy, chuyện này sẽ trôi qua thôi."

Phó Tư Điềm dừng bước, "Chú..."

Phó Kiến Đào liếc mắt nhìn cô.
Đôi môi cô gái run rẩy, nói ra khỏi miệng, "Nhưng mà con không có sai. Con không muốn nhận sai."

Phó Kiến Đào có chút sửng sốt. Phó Tư Điềm trước nay vẫn luôn ôn hòa mềm mại, đây là lần đầu tiên ông thấy Phó Tư Điềm tỏ thái độ cứng rắn như vậy. Dưới ngọn đèn, hai con ngươi đen láy của cô gái lóe sáng, kiên định và cương nghị. Khuôn mặt cô hãy còn vương chút ngây ngô, nhưng đã hoàn toàn rút đi vẻ non nớt khi còn bé.

Phó Kiến Đào bỗng nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, đứa trẻ này đã lặng lẽ trưởng thành rồi.

Là bắt đầu từ lúc khăng khăng muốn ghi danh vào Thân Đại? Hay là sớm hơn? Bắt đầu có chủ kiến của riêng mình, không còn thuận theo, không còn nghe lời như trước nữa.

Có lẽ cũng không phải là chuyện không tốt. Phó Kiến Đào muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, dùng bàn tay dày rộng xoa nhẹ đầu cô, không khuyên thêm nữa.
Thật ra ông vẫn lo tính cách cô quá mềm yếu sẽ dễ bị thiệt thòi. Biết cách từ chối, biết cách phản kháng, cũng có thể bảo vệ bản thân tốt hơn.

Nghĩ vậy, ông nhớ tới một chuyện, "Ngày mai vừa vặn là lễ tình nhân đấy."

Phó Tư Điềm căng thẳng, "Vâng... Vâng ạ."

"Là bạn trai tới à?" Phó Kiến Đào hỏi thẳng.

Phó Tư Điềm kinh ngạc, phủ nhận theo bản năng: "Dạ, không phải." Nhưng ánh mắt lại né tránh.

Phó Kiến Đào nhìn thấu ngay tức thì, "Yêu đương cũng không sao, chú không phải người cổ lỗ sĩ như bà nội con."

Phó Tư Điềm chần chừ không biết đáp lại như thế nào.

Phó Kiến Đào càng chắc chắn hơn. Có vài lời thật ra không thích hợp để một người đàn ông như ông nói, nhưng ông sợ không ai nói cho Phó Tư Điềm, cô sẽ không biết.

Ông khéo léo nói: "Có điều, con gái vẫn phải biết tự bảo vệ bản thân cho tốt. Con gái luôn dễ dàng chịu thiệt thòi. Nhưng nếu lỡ thật sự có chuyện gì xảy ra, cũng đừng giấu diếm tự mình giải quyết. Cứ nói với chú. Thân thể là quan trọng nhất."
Phó Tư Điềm vừa xấu hổ vừa ấm ức, nhớ đến câu "Chị đừng có mà tạo sinh mệnh mới" Phó Tư Du từng nói, về điểm này, cha con họ giống hệt nhau.

Phó Tư Điềm nhỏ giọng đáp "Dạ", Phó Kiến Đào bỗng nhiên nói: "Con thừa nhận rồi."

Phó Tư Điềm: "....."

Hai người nhìn nhau cười, cảm giác nặng nề và chán nản khi sắp đến cổng nhà tan đi rất nhiều.

May mà sau khi vào cửa, Phó Tư Điềm phát hiện bà lão ăn cơm xong đã quay về phòng. Phó Kiến Đào không bắt Phó Tư Điềm phải đi nhận lỗi, Phó Tư Điềm cũng xem như chưa có gì xảy ra, ăn cơm, dọn dẹp nhà bếp, về thẳng phòng, chờ đợi ngày hôm sau đến.

Hiếm khi cô ngủ sớm một hôm, giữ cho tinh thần phấn chấn, hôm sau vừa qua 4 giờ rưỡi, trời hãy còn tối, cô đã thức dậy đi xuống lầu, cho đồ ăn sáng vào nồi để giữ nhiệt, sau đó tắm rửa gội đầu, soi gương trang điểm. Trang điểm, sấy tóc, thay quần áo xong, lưng đeo túi nhỏ, cô vội vã ra khỏi nhà.
Trời vừa tờ mờ sáng, trên đường thưa thớt người, không khí lành lạnh trong lành. Phó Tư Điềm đón gió lạnh mà đi, lạnh đến mức hai má đông cứng lại nhưng ý cười vẫn không thuyên giảm, tựa như nước đọng nằm lâu dưới hồ sâu, cuối cùng cũng có thể chạy về phía núi và biển của mình.

Mặt trời dần ló dạng trên bầu trời, xe buýt lăn bánh dưới tia nắng ban mai, tắm trong ánh sáng, chạy về nơi ấm áp.

Phó Tư Điềm còn đang tra tìm cửa hàng bán hoa gần trạm vận chuyển hành khách nhất trên điện thoại, tin nhắn văn bản của Thời Ý đột ngột đến.

"Mình đến trạm vận chuyển hành khách rồi, nhưng mình không chắc có phải là chỗ cậu đến không. Nịnh Thành có mấy trạm vận chuyển hành khách?" Hôm qua Phó Tư Điềm không chịu nói mấy giờ mình đến, cũng không nói mình xuống xe ở trạm nào.
Phó Tư Điềm sửng sốt, "Nịnh Thành có ba trạm vận chuyển hành khách." Cô không nói là vì không muốn Thời Ý dậy sớm, không ngờ ngược lại lại khiến Thời Ý đi thêm một chuyến. Cô vội vàng hỏi: "Bây giờ cậu ở trạm nào. Mình xuống xe ở trạm Bạch Nam."

Thời Ý gài được Phó Tư Điềm nói ra như mong muốn, nhếch môi, một bên rút thẻ phòng đi ra ngoài, một bên nhắn lại cho Phó Tư Điềm: "Vậy mình không đi nhầm. Khoảng bao lâu nữa thì cậu đến?"

"Cỡ nửa tiếng nữa."

Vẫn còn kịp. Thời Ý trả lời: "Được rồi, vậy cậu đến nơi thì gọi cho mình."

Phó Tư Điềm cho rằng cô ấy đã đến rồi, ngay lập tức trông chờ mòn mỏi. Hoa không mua kịp nữa, hiện tại cô chỉ hận xe buýt không thể lắp thêm cánh, dịch chuyển ngay đến bên cạnh Thời Ý.

Khó khăn lắm, trong sự nhấp nhổm chờ đợi của cô, xe buýt mới đến trạm Bạch Nam sớm 5 phút. Khi xe gần đến nơi, trước tiên Phó Tư Điềm lấy gương nhỏ ra kiểm tra lại đầu tóc và lớp trang điểm. Rõ ràng chỉ mới một tháng không gặp, rõ ràng dáng vẻ chật vật mộc mạc cỡ nào Thời Ý cũng thấy qua hết rồi, nhưng không biết sao, nghĩ đến chuyện sắp được gặp Thời Ý, cô lại vừa hồi hộp vừa ngọt ngào, tim đập như hươu chạy.
Cô đã đứng sẵn ở cửa xe từ sớm, cửa xe vừa mở, cô là người đầu tiên xuống xe. Cô vừa đi ra ngoài trạm, vừa gọi điện thoại cho Thời Ý.

Thời Ý gần như bắt máy ngay lập tức: "Đến rồi à?"

"Ừm" Giọng Phó Tư Điềm mềm đến nỗi tự cô cũng cảm thấy giả trân.

Thời Ý cười nhẹ một tiếng: "Mình ở ngoài cổng, cậu đi ra là thấy."

Trái tim Phó Tư Điềm dâng lên, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn, vội vàng đi về phía lối ra. Rất nhanh, vượt qua vài chiếc xe ngăn trở, cách năm sáu mét, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng mà mình ngày nhớ đêm mong.

Cô ấy rất chói lóa. Phó Tư Điềm tin rằng, không một ai đi ngang qua có thể cưỡng lại được việc trộm nhìn cô ấy.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài đến thắt lưng, khoác áo nỉ màu đen, cao gầy duyên dáng, mái tóc đen như thác nước, da trắng như tuyết, là kiểu xinh đẹp đan xen giữa vẻ lạnh lùng trong trẻo của một cô gái và vẻ lãnh diễm của một người phụ nữ, như một nhân vật bước ra từ họa báo điện ảnh.
Khác biệt với khí tràng lạnh lùng bao quanh chính là, trong tay cô ấy đang cầm một đóa hoa hồng đỏ rực như lửa.

Trái tim Phó Tư Điềm đập thình thịch.

Thời Ý rõ ràng cũng nhìn thấy cô. Trong đáy mắt lóe lên một tia kinh diễm, ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng lãnh đạm chậm rãi cong lên, khí tràng trên người cũng nhu hòa xuống một cách kỳ diệu.

Mọi người đi qua đi lại đều đang nhìn Thời Ý, nhưng trong ánh mắt Thời Ý chỉ có mình cô.

Cả trái tim Phó Tư Điềm nóng rực, cố gắng lắm mới khống chế được bước chân của chính mình, uyển chuyển yêu kiều đi về phía Thời Ý.

Cô đứng trước Thời Ý, vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào đối mặt với Thời Ý: "Để cậu chờ lâu rồi à?"

Thời Ý lắc đầu: "Không có."

Xung quanh có vô số ánh mắt đánh giá, Thời Ý coi như không nhìn thấy. Cô ấy cầm hoa hồng trong tay đưa ra, lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm nở rộ, vươn tay ra nhận lấy.
Bất thình lình, Thời Ý bỗng dời hoa hồng sang một bên, cả người tiến một bước về phía trước.

Phó Tư Điềm không kịp phòng bị, vừa đưa tay ra, liền rơi vào một cái ôm ấm áp.

Tiếng cười nhẹ của Thời Ý truyền đến bên tai, mặt Phó Tư Điềm thoắt cái đỏ bừng đến mang tai.