Loạn Nhịp Vì Người

Chương 56




Cậu đừng thích mình.

"Cậu đứng dậy được không Tư Điềm?" Giọng Giản Lộc Hòa như truyền đến từ nơi xa.

Cơn đau nhói ở sống lưng và xương cụt lan khắp tứ chi và trăm xương, cả người như sắp rời ra từng mảnh. Trong một khoảnh khắc Phó Tư Điềm thậm chí còn hi vọng rằng bản thân mình có thể mất đi toàn bộ tri giác.

Có lẽ như vậy sẽ khiến cô dễ chịu hơn một chút.

Nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo.

Suy cho cùng thời gian vẫn sẽ trôi đi, tất cả mọi thứ cũng không phải là ác mộng, không phải cứ nhắm mắt rồi mở mắt thì nó sẽ biến mất.

"Hay là gọi 120 đi?" Bên cạnh có giọng nam nhiệt tình vang lên.

Giản Lộc Hòa mất bình tĩnh, ngay lập tức lục túi tìm điện thoại di động.

Phó Tư Điềm khẽ động cổ họng, âm thanh nhỏ bé yếu ớt vang lên: "Mình không sao..." Cô dùng hết sức chớp mắt, chớp cho hết hơi nước đọng lại nơi đáy mắt, cắn răng chống người ngồi dậy.


Giản Lộc Hòa lập tức đưa tay đỡ lưng cô, giúp cô ngồi lên từ từ.

"Trời ơi, khuỷu tay cậu..." Lúc bấy giờ Giản Lộc Hòa mới nhìn thấy rõ, trên cánh tay phải của Phó Tư Điềm đầy vết xước, nhất là chỗ khuỷu tay bị trầy một mảng lớn, máu đỏ thấm vào da thịt, hòa lẫn với nước mưa và bùn đất, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng. "Tụi mình đến bệnh viện đi, cậu còn đau chỗ nào không, đầu thì sao, có bị đập đầu không?"

Cô ấy lo lắng quan sát.

Phó Tư Điềm khàn khàn trả lời: "Không sao đâu." Cô giơ tay ôm lấy cánh tay, che lại trước ngực bị thấm ướt. Giản Lộc Hòa cũng nhanh chóng nhận ra, nghiêng người chắn phía trước Phó Tư Điềm, lớn tiếng nói: "Không sao rồi, không sao rồi, giải tán thôi."

Đám đông đang dừng chân đều biết ý tản ra, Hạ Kha gật đầu chào Giản Lộc Hòa, cũng xoay người rời khỏi.


Phó Tư Điềm chăm chú nhìn theo bóng lưng của cậu ta, không thể không tưởng tượng đến hình ảnh Thời Ý vai kề vai bên cạnh cậu ta. Trai tài gái sắc, trời đất tạo thành, cô đã thấy qua nhiều lần. Sau này, Thời Ý sẽ nắm tay cậu ta, sẽ ôm cậu ta, sẽ hôn cậu ta...

Sẽ thuộc về cậu ta...

Hơi thở cuối cùng trong lồng ngực cũng như thể bị rút đi, Phó Tư Điềm không thở được, lồng ngực phập phồng dồn dập run lên, đôi môi tái nhợt đến đáng sợ.

"Tư Điềm, Tư Điềm!" Giản Lộc Hòa sợ hãi: "Không được, tụi mình vẫn nên đến bệnh viện đi. Cậu có đi được không? Nếu không mình gọi hỏi Thời Ý thử, nếu cậu ấy có ở trường thì mình nhờ cậu ấy lái xe qua chở cậu đi bệnh viện."

Nói rồi cô ấy rút điện thoại chuẩn bị gọi điện.

Phó Tư Điềm đưa tay ngăn cô ấy lại, kiềm nén nghẹn ngào, yếu ớt từ chối: "Không cần, đừng... làm phiền cậu ấy."


Nước mắt lại trào lên vành mắt, cô cố gắng mở hai mắt thật to, không dám chớp.

Giản Lộc Hòa mấp máy môi muốn nói gì đó, thấy dáng vẻ yếu ớt nhưng lại kiên định của cô, thở dài, thỏa hiệp.

Phó Tư Điềm đứng lên, Giản Lộc Hòa muốn đỡ cô, cô cười gượng gạo, lắc đầu nói: "Mình không sao."

Chỉ là đi hơi chậm, cô vững vàng đi về ký túc xá như một người bình thường.

Doãn Phồn Lộ đang chơi game trong ký túc xá, thấy sắc mặt Phó Tư Điềm tái nhợt, cả người nhếch nhác đi vào, không còn tâm trạng chơi bời gì nữa, chạy đến bên cửa đỡ lấy Phó Tư Điềm: "Sao thế này? Sao lại thành như vậy?"

Phó Tư Điềm chưa kịp mở miệng, Giản Lộc Hòa đã giúp cô trả lời, "Tụi mình tập xong thì trời mưa, Tư Điềm trượt chân lăn từ trên bậc thang sân vận động lăn xuống."

"Sao lại bất cẩn vậy hả? Ngã trúng chỗ nào rồi?" Doãn Phồn Lộ kéo ghế ra đường đi cho Phó Tư Điềm ngồi xuống.
Phó Tư Điềm sợ làm bẩn đệm ghế của cô ấy, chỉ lấy tay chống vào lưng ghế, an ủi: "Chỉ bị thương ngoài da chút thôi, mình không sao." Cô quay lại hỏi Giản Lộc Hòa: "Lộc Hòa, có thể lấy quần áo trong tủ giúp mình được không, mình đi tắm cái."

Đương nhiên Giản Lộc Hòa không từ chối.

Cô ôm quần áo đi vào phòng tắm như không có việc gì, vòi nước vừa mở ra, nước mắt rơi theo dòng nước. Cô tựa vào vách tường, từ từ trượt xuống, co đầu gối lại, không kiềm nén được mà khóc nức nở.

Tiếng nước che đậy được hết thảy.

Nhưng cô vẫn không dám lớn tiếng khóc lên.

Trên thế giới này không có bất cứ nơi nào là thuộc về cô, không có bất cứ nơi nào để cho cô có thể yếu đuối mà òa khóc. Nước mắt, từ trước đến nay chỉ càng khiến cô bị người khác chán ghét hơn mà thôi.
Cô tắm rửa, nghe thấy cửa ký túc xá cọt cà cọt kẹt, có người ra ra vào vào. Tắm xong đi ra, người trong ký túc xá quả nhiên có thay đổi.

"Điềm Điềm, cậu có sao không?" Trần Hi Trúc đỏ hoe vành mắt bổ nhào lại, gấp gáp kiểm tra xung quanh người cô.

Đôi mắt Phó Tư Điềm ảm đạm nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp, "Mình không sao, sao cậu lại sang đây?"

"Phồn Lộ nói với mình. Bây giờ cậu ấy với Lộc Hòa đang đi ra ngoài mua thuốc bôi cho cậu rồi."

Không lâu sau, Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ cầm theo thuốc quay lại. Phó Tư Điềm cảm ơn bọn họ, Giản Lộc Hòa do dự nói: "Chai thuốc toàn tiếng Nhật, là Thời Ý lái xe đem qua."

Phó Tư Điềm kinh ngạc nhìn cô ấy.

Giản Lộc Hòa giải thích: "Đúng lúc mình với Phồn Lộ đang trên đường thì cậu ấy gọi điện qua, mình kể với cậu ấy chuyện cậu bị ngã, cậu ấy nói trong nhà có thuốc, sẽ đem đến bên dưới ký túc xá."
Trái tim Phó Tư Điềm chìm dưới biển sâu, dù có nổi lên thì vẫn chẳng thấy được mặt trời. Cô không biết mình nên vui hay nên buồn. Dường như Thời Ý vẫn sẵn lòng quan tâm cô, có điều, cô ấy bằng lòng đem đến bên dưới ký túc xá, nhưng vẫn không chịu đi lên nhìn cô lấy một cái.

Rốt cuộc cô ấy đang chán ghét cô, hay là... hay là đang sợ cô?

Tại sao muốn khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng rồi lại cho cô một chút hi vọng. Là do có người yêu rồi, nên không còn bận tâm nữa hay sao?

"Cậu ta muốn gì?" Trần Hi Trúc nổi cáu.

Giản Lộc Hòa không hiểu chuyện gì, cũng có chút tức giận: "Cậu nói vậy là sao? Tốt bụng đưa thuốc chứ muốn gì?"

Phó Tư Điềm vội vàng vuốt giận cho Trần Hi Trúc: "Hi Trúc, đừng nói vậy." Cô cảm ơn Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ: "Cảm ơn cậu với Phồn Lộ, tối rồi còn làm phiền các cậu chạy ra ngoài." Giọng cô khô khốc, "Cảm ơn Thời Ý giúp mình luôn nhé."
Giản Lộc Hòa tức giận nói: "Mắc gì mình phải làm loa truyền lời cho các cậu, muốn nói gì thì tự các cậu đi mà nói, muốn cám ơn cậu cũng tự đi mà nói."

Phó Tư Điềm cắn môi không nói gì. Doãn Phồn Lộ cố làm dịu bầu không khí, nói lảng sang chuyện khác, "Haiz, cậu sát trùng chỗ bị tróc da trên tay cái đi, trong hòm thuốc của mình có Iodophor với cồn, cậu lấy cái nào?"

"Cồn đi."

"Xài cồn sẽ đau hơn đó."

"Không sao."

Quả nhiên từ đầu đến cuối, Phó Tư Điềm một tiếng đau cũng không thốt lên. Nhưng mà Trần Hi Trúc ngồi xem bên cạnh lại rươm rướm nước mắt, Doãn Phồn Lộ còn cười cô ấy: "Mình không ngờ cậu lại là người đa sầu đa cảm như vậy."

Trần Hi Trúc xấu hổ đến mức thu hết nước mắt lại ngay lập tức.

Thời gian không còn sớm, Phó Tư Điềm không yên tâm Trần Hi Trúc ở lại muộn rồi về ký túc xá một mình, bôi thuốc mỡ xong liền giục Trần Hi Trúc mau trở về. Trước khi về, Trần Hi Trúc thấy sắc mặt cô tái nhợt, vẫn hơi lo lắng: "Cậu thật sự không đến bệnh viện xem thử hay sao? Kiểm tra một chút cũng yên tâm hơn."
"Không cần đâu, thật sự không sao mà." Phó Tư Điềm chắc như đinh đóng cột.

Nhưng không biết có phải do quần áo bị ướt đi ngoài đường bị cảm lạnh hay không. Ngày hôm sau Phó Tư Điềm bắt đầu đau đầu, ho và sốt nhẹ, liên tục trong hai ngày, đến ngày thứ ba thì chuyển thành sốt cao, sốt đến váng đầu, bị Trần Hi Trúc bắt xin nghỉ đi đến trạm xá truyền nước biển.

Lớp tự chọn buổi tối, học kỳ này lớp Thời Ý chọn học ở phòng học kế bên phòng học của Phó Tư Điềm, Doãn Phồn Lộ và Giản Lộc Hòa. Trước khi vào lớp, cô ấy đi ngang qua phòng học của mấy người Giản Lộc Hòa, kìm lòng không đậu nhìn lướt qua bên trong.

Hai người Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ ngồi cùng nhau, bên cạnh là một khuôn mặt xa lạ.

Thời Ý mờ mịt dời mắt.

Vào đến lớp, cô ấy thấp thỏm không yên, sắp hết tiết nhưng ngay cả việc giáo viên có điểm danh hay không cũng không chú ý.
Phó Tư Điềm xin nghỉ tất cả các lớp ngày hôm nay, tối nay cũng xin nghỉ luôn sao? Cô ấy không muốn biết, nhưng cô ấy vẫn biết rồi.

Cậu ấy ngã nghiêm trọng đến vậy sao?

Điện thoại có tin nhắn đến, là bí thư chi bộ đoàn lớp khác hỏi cô ấy: 'Thời Ý, cậu biết chỗ cho thuê xe giảm giá phải không, có thể giới thiệu giúp được không? Sắp tới lớp tụi mình chuẩn bị đi du lịch."

Có. Cô ấy tìm thông tin liên hệ trong danh bạ nhưng tìm mãi không thấy. Có khi năm ngoái dùng xong thì xóa mất rồi.

Có một tấm danh thiếp, danh thiếp ở trong một cái ví đựng thẻ, mà ví đựng thẻ... ở trong ngăn kéo ký túc xá 1510.

Ngay lúc đó, cả người cô ấy đột nhiên trở nên nóng nảy.

Muốn quay về ký túc xá 1510 để lấy ví đựng thẻ. Thật ra bên trong ví còn để khá nhiều thẻ quan trọng, nhiều khi muốn dùng cũng rất bất tiện.
Quay về lấy chút cũng không hề gì. Cô ấy tự thuyết phục chính mình.

Giáo viên thấy bên ngoài trời sắp mưa, cho tan học sớm.

Thời Ý theo dòng người ra khỏi phòng học, đi về phía... ký túc xá năm hai học viện Quản trị kinh doanh. Bước chân càng đi càng vội, đầu óc càng đi càng rối.

Cô ấy rất ghét cảm giác bị mất kiểm soát như vậy.

Không khí oi bức bồn chồn trước khi đổ mưa xộc vào mũi. Dọc đường, rất nhiều lần cô ấy có suy nghĩ dừng lại, nhưng bước chân lại từng bước từng bước đưa cô ấy trở về ký túc xá 1510.

Cửa ký túc xá 1510 không khóa, quả nhiên... Phó Tư Điềm ở bên trong.

Mình chỉ đến lấy ví đựng thẻ mà thôi. Trong lòng Thời Ý không ngừng tự thuyết phục. Đây là chuyện cần làm. Mình lấy xong sẽ đi ngay. Rất bình thường.

Cô ấy đẩy cửa ra. Bên trong ký túc xá tối om, quạt điện trên nóc nhà quay tới quay lui, ngoại trừ tạp âm chuyển động, căn phòng im lặng như tờ.
Cổ họng Thời Ý thắt lại, tầm mắt rơi vào giường tầng trên trước ban công cửa sổ sát đất.

Màn giường hé mở một phần, bay bay theo gió quạt. Cô ấy chỉ nhìn thấy được một phần cẳng chân trơn bóng.

Ánh trăng rọi xuống, đầu gối bầm xanh lờ mờ hiện ra.

Thời Ý buộc bản thân phải thu hồi ánh mắt, mín chặt môi dưới bước vào ký túc xá. Cô ấy vô thức hít thở thật nhẹ, đi đến bàn học của mình ở giữa ký túc xá, đưa tay kéo ngăn kéo ra.

Đừng nhìn cậu ấy, đừng quan tâm đến cậu ấy, lấy xong đi ngay.

Nhưng Phó Tư Điềm quá yên lặng, vô cùng yên lặng, cô ấy bỗng sợ hãi không lí do.

Cô ấy không kiềm chế được mà nghiêng đầu.

Dưới ánh sáng mơ hồ, hai má Phó Tư Điềm rất hóp, dường như lại gầy thêm rồi. Khuỷu tay co lại đặt trên bụng đóng một lớp vảy đỏ ửng, chỉ cần nhìn kích cỡ của lớp vảy thôi cũng có thể hình dung được lúc đó ngã xuống đau cỡ nào.
Trái tim Thời Ý như bị thứ gì đó nắm lấy.

"Thời Ý..." Một tiếng gọi khe khẽ bỗng nhiên vang lên.

Cả trái tim Thời Ý run lên.

Không biết Phó Tư Điềm mở mắt từ lúc nào, đôi mắt mờ hơi sương đang dịu dàng nhìn cô ấy chăm chú.

Thời Ý không rõ bản thân đang hoảng sợ cái gì. Gần như là phản ứng theo bản năng, cô ấy xoay người muốn chạy trốn.

Phó Tư Điềm cũng bất chấp tất cả mà trở mình xuống giường.

Ngay giây phút vừa chuẩn bị túm được chốt mở cửa ký túc xá, Phó Tư Điềm nắm lấy tay cô ấy. Có vẻ cô đang sốt cao, bàn tay rất nóng, như muốn nung cháy cõi lòng cô ấy.

Phó Tư Điềm sốt đến mức tay chân nhũn ra, chỉ có vài bước đã thở hồng hộc. Cô đi chân trần, một tay chống lên tường mượn lực, một tay nắm cổ tay Thời Ý.

Nắm rất chặt, như đang nắm lấy giấc mộng đẹp chẳng mấy chốc sẽ tan thành mây khói.
Là đang nằm mơ sao?

Ngay cả trong mơ, cô cũng hiếm khi gặp được cô ấy.

Nhưng vì sao ngay cả trong mơ, cô ấy cũng không chịu quay đầu lại nhìn cô.

"Thời Ý, cậu đến thăm mình phải không?" Hơi thở cô yếu ớt đến nỗi khiến trái tim Thời Ý xót xa.

Thế nhưng sau nỗi xót xa chính là sự hoảng sợ hơn cả.

Cô ấy điên rồi, cô ấy đang làm gì vậy, rốt cuộc tối nay cô ấy quay lại đây làm gì. Và tại sao, tại sao cô ấy lại vì một câu nói của Phó Tư Điềm mà đau xót như vậy, khó chịu như vậy.

"Không phải." Cô ấy cố gắng bình tĩnh trả lời, xoay tay muốn gỡ tay Phó Tư Điềm ra.

Nhưng sức lực của Phó Tư Điềm lại mạnh một cách đáng kinh ngạc. "Thời Ý, đừng đi có được không?" Cô không còn bao nhiêu sức, cả người dựa vào tường, dùng cả hai tay nghẹn ngào cầu xin cô ấy.

"Thời Ý, đừng đi."
"Đừng thích cậu ta."

Thời Ý biết, chỉ cần cô ấy dùng sức một chút thì Phó Tư Điềm không thể giữ cô ấy lại được.

Rõ ràng cô ấy ghét nhất kiểu người cứ bám riết lấy người khác không buông. Chỉ có điều khi đối mặt với Phó Tư Điềm, cô ấy không xuống tay được.

Chỉ một giây do dự, Phó Tư Điềm tiến một bước về phía trước, định nương theo cổ tay mà ôm lấy cánh tay cô ấy.

Ngay lúc hơi nóng sắp sửa kề sát lại, Thời Ý sợ hãi bước tới trước, muốn rút tay ra. Một tiếng "rầm" nổ vang, trán cô ấy đập vào cánh cửa.

Tiếng vang quá chân thật, đôi mắt ửng đỏ của Phó Tư Điềm dần sáng lại.

Không phải là mơ...

Cô hốt hoảng, "Thời Ý, cậu không sao chứ?" Cô chống đỡ đôi chân không có sức muốn bước lại gần.

"Cậu đừng qua đây!" Thời Ý chật vật quát lên bảo cô ngừng lại.
Phó Tư Điềm đứng sững tại chỗ. Ngắm nhìn bóng lưng xinh đẹp thờ ơ của Thời Ý, bi thương dâng lên trong lòng.

Hai tay đang nắm lấy Thời Ý yếu ớt buông ra, dùng âm thanh thật khẽ hỏi Thời Ý: "Thời Ý, mình có thể xin một câu trả lời từ cậu không?"

Bàn tay bị buông ra của Thời Ý rơi xuống bên đùi, trống rỗng. Cô ấy phớt lờ đi câu hỏi, nắm chốt cửa muốn đi ra ngoài, Phó Tư Điềm khàn giọng gọi lên: "Thời Ý, vì sao lại sợ mình như vậy? Cậu ghét mình rồi ư?"

"Thời Ý... cho mình câu trả lời đi, mình xin cậu."

Hèn mọn như vậy, nhún nhường như vậy. Như một con dao đâm thẳng vào lòng Thời Ý. Thời Ý đau đớn vô cùng, cô ấy mấp máy môi, không nói ra được một câu khẳng định, cũng không nói ra được một câu phủ định.

Trong đầu cô ấy đang rất rối bời không có cách nào suy nghĩ. Tại sao mọi thứ lại trở nên thế này? Rốt cuộc là sai lầm xuất phát từ đâu?
"Không phải mình ghét cậu." Cô ấy muốn dùng giọng điệu khách quan để trình bày sự thật, "Là do mình không thể chấp nhận cậu được."

"Còn nhớ ba mình chứ? Hôm đó mình chỉ mới kể một nửa."

"Mình ghê tởm ông ấy vì nɠɵạı ŧìиɦ. Nhưng có một chuyện còn ghê tởm hơn, đối tượng nɠɵạı ŧìиɦ của ông ấy là một người đàn ông." Đến tận bây giờ cứ hễ nhớ lại cảnh đó là cô ấy lại thấy buồn nôn.

Cô ấy không chấp nhận được việc ba chưa từng yêu mẹ, không chấp nhận được việc ba mình là người đồng tính, càng không thể chấp nhận được rằng, có lẽ... chính bản thân cô ấy cũng là như vậy.

Vậy thì mẹ cô ấy phải làm sao bây giờ?

Cô ấy không thể, và cũng không được như vậy.

Cả người Phó Tư Điềm như rơi vào động băng.

Dường như chỉ mới một giây trôi qua, cũng dường như là một thế kỷ đã trôi qua, cô hỏi Thời Ý: "Vì vậy cậu cũng cảm thấy ghê tởm mình sao?"
Nhìn một cái thôi cũng thấy dơ mắt.

Không có. Cô ấy chưa từng nghĩ như vậy. Cô ấy không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào. Cô ấy thậm chí từng cảm thấy ghê tởm chính mình, nhưng chưa từng ghê tởm Phó Tư Điềm.

"Không có." Cô ấy nói, "Nhưng mà, cậu đừng thích mình."

Như vậy sẽ tốt cho cô ấy, cũng sẽ tốt cho Phó Tư Điềm. Nói rõ ràng mọi chuyện, đau dài không bằng đau ngắn. Cô ấy cứng rắn đưa con dao vào người Phó Tư Điềm, cũng là đâm thẳng một nhát vào lòng mình.

Hai bên đều đầm đìa máu tươi.

Phó Tư Điềm có thể hiểu là: Nếu thích cô ấy, cô ấy sẽ thấy ghê tởm cô đúng không?

Phó Tư Điềm loạng choạng vịn vào tường, lui một chút về phía sau, giữ một khoảng cách an toàn cho Thời Ý.

"Mình... xin... lỗi." Chỉ vài chữ ngắn gọn đã khiến toàn bộ cơ thể cô kiệt quệ, "Gây rắc rối cho cậu rồi."
Lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ vì xu hướng tính dục của mình, cảm thấy có lỗi vì sự yêu thích của mình. Toàn bộ linh hồn như đang bị rút ra khỏi cơ thể.