Sự trừng phạt đáng phải chịu.
Chưa đổi vé, cũng không muốn đổi vé, Phó Tư Điềm ngồi thẫn thờ ở nhà ga, nhoáng một cái đã đến lúc không thể không nói tạm biệt. Cô dựa vào số hiệu chuyến tàu đã đặt trước về đến Nịnh Thành.
Lúc về đến nhà ở Nịnh Thành đã là 7 giờ rưỡi tối. Trong nhà tối om, chỉ có ánh sáng le lói từ dưới khe cửa phòng Phó Tư Du truyền ra. Trong tủ giày vẫn không có dép lê giành riêng cho Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm ngồi ngẩn ngơ vài giây, thay giày, điều chỉnh lại tâm trạng đi đến phòng Phó Tư Du.
Cô giơ tay gõ cửa, chưa đến hai lần, cửa mở. Phó Tư Du khoanh tay tựa vào cửa, khóe môi lộ rõ giọng điệu mỉa mai, "Yo, để tôi xem xem là ai trở lại?"
Phó Tư Điềm gượng gạo cười hỏi: "Tiểu Ngư, chú thím đâu? Tăng ca à?"
"Sao tôi biết được." Phó Tư Du mỉm cười, "Chuyện mà người thần thông quảng đại như chị còn không biết, sao tôi biết? Ba mẹ tôi mà biết người bận rộn như chị vẫn chịu khó quan tâm họ, không biết là cảm động tới cỡ nào."
Phó Tư Du ghét nhất là bộ dạng này của cô, như thể cô là người oan ức nhất, vô tội nhất, đáng thương nhất trên thế giới này vậy. Ngay đến cả nở nụ cười gượng với cô cũng chẳng muốn làm, "Còn chuyện gì không? Không còn thì đừng lượn lờ trước mặt khiến tôi buồn nôn nữa được không?"
Sắc mặt Phó Tư Điềm "xoẹt" một cái trở nên trắng bệch, không cười nổi nữa nhưng vẫn quan tâm cô bé: "Em ăn cơm chưa?"
"Ba mẹ tôi không có nhà, chị khỏi cần giả vờ nữa được không?" Phó Tư Du giống như bị chọt trúng dây thần kinh nào đó, âm thanh chợt cao thêm một quãng tám, cả người trở nên nóng nảy, "Chị giả vờ cái gì, giả vờ cái gì hả!"
Nếu thật sự quan tâm thì sẽ không có chuyện biết rõ cô bé thi đại học thất bại cần nhất là sự an ủi, lại trốn đến tận bây giờ mới trở về.
Là quà mà Thời Ý tặng cho cô vào dịp tết Nguyên Tiêu.
Phó Tư Điềm cúi đầu nhìn đến ngây người, như thể chưa kịp phản ứng.
"Chị giả vờ à! Chị lại giả vờ à!" Phó Tư Du gào lên.
Một chút niệm tưởng cuối cùng cũng không còn nữa rồi. Đau đớn đến lúc này mới ập đến, Phó Tư Điềm vịn tay lên khung cửa, trước mắt bỗng nhiên dần dần biến thành màu đen.
"Tại sao phải đối xử với chị như vậy..." Giọng nói của cô khàn như bị mài giũa bởi giấy nhám.
Đôi mắt Phó Tư Du cũng đỏ lên, "Tại sao hả? Phó Tư Điềm chị còn dám hỏi tôi tại sao hả, tôi mới muốn hỏi chị là tại sao đây nè?" Nước mắt cô bé lăn dài xuống, không thể nhịn được nữa: "Tại sao chị lại quay về! Tại sao chị lại xuất hiện trong nhà của tôi! Tại sao ba mẹ tôi phải nhận chị! Tại sao chuyện gì chị cũng hơn tôi! Tại sao chị hại tôi không vào được trường số 1, bây giờ còn không lên được đại học, tại sao hả!"
Sai một li, đi một dặm, ngay từ khoảnh khắc mà Phó Tư Điềm xuất hiện ở nhà cô bé, mọi thứ đều đã là sai lầm rồi!
"Phó Tư Điềm, không phải chị không muốn về nhà hay sao? Chị còn quay về đây làm gì? Cút, chị cút ra khỏi nhà tôi đi!"
Cả người Phó Tư Điềm lạnh lẽo, lung lay như sắp sụp đổ, môi dưới bị cắn đến rỉ máu nhưng ngay cả một tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra. Đáng lẽ cô nên nói "Xin lỗi", nhưng đau xót và bi thương đang ép cong xương sống của cô, cô đã tiêu hao gần hết sức lực mới có thể đứng thẳng được như thế này.
Xin lỗi, không phải là câu mà Phó Tư Du muốn nghe.
Bỗng nhiên Phó Tư Du đạp vào cửa một cách mạnh bạo, đẩy Phó Tư Điềm ra đi thẳng đến cửa, "Được thôi, chị không đi, tôi đi, tôi đi là được!"
Phó Tư Điềm vừa gấp vừa choáng váng, không vịn chắc khung cửa, té ngã xuống đất. "Tiểu Ngư..." Cô gọi một cách yếu ớt.
Phó Tư Du không quay đầu lại nhìn cô, bước chân lắc lư dần dần hòa vào đêm tối.
Thế giới của Phó Tư Điềm chìm vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu, Phó Tư Điềm lấy lại được ý thức, vùng vẫy mở mắt. Đập vào mắt đầu tiên là ánh sáng chói lóa, dần dà, ánh sáng hiện rõ ra hình dáng của nó, là trần nhà, là trần nhà trước cửa phòng Phó Tư Du. Là thế giới thực nơi mà cô nên thuộc về.
Có vẻ như cô đã ngất xỉu.
Nếu như mãi mãi không tỉnh lại thì tốt biết bao. Trong một khoảnh khắc, suy nghĩ này xẹt lên trong đầu cô, ngay lập tức cô bị bản thân mình làm cho sợ hãi.
Trong ánh sáng lạnh lẽo cô tịch, dường như cô lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của một người phụ nữ: "Lai Lai, con là mặt trời nhỏ của mẹ, là hi vọng của mẹ."
Mẹ ơi....
Không được. Cô phải trưởng thành thật tốt, phải trở thành niềm hi vọng như mẹ mong muốn.
Cô từ từ chống tay ngồi dậy, trước tiên gọi điện thoại cho Phó Tư Du, Phó Tư Du không nghe máy, cô lại gọi cho Phó Kiến Đào, nói với ông ấy mình và Phó Tư Du cãi nhau, bây giờ Phó Tư Du đã bỏ nhà đi, có đem điện thoại theo nhưng không nghe điện thoại của cô. Chú dặn dò cô đừng nóng vội, để ông ấy gọi thử xem sao.
Cô cúp máy, nhặt thanh chocolate trên mặt đất lâu nay vẫn chưa nỡ ăn, ngậm vào trong miệng cho đỡ choáng, ngay cả vỏ kẹo cũng không nỡ vứt đi, nhét lại vào trong túi. Cô vịn vào cửa đứng lên, sau khi ổn định lại liền đi ra ngoài tìm Phó Tư Du.
Thở dốc đi đến lầu một, Phó Kiến Đào gọi đến, nói rằng Vương Mai Phân đã liên lạc được với Phó Tư Du, hiện tại đang đi qua tìm Phó Tư Du, không sao nữa, đừng lo lắng.
Phó Tư Điềm yên tâm hơn một chút, sắc mặt tái nhợt mới nhớ đi sang cửa hàng tiện lợi bên kia đường mua một ổ bánh mì, ăn bữa ăn đầu tiên trong ngày hôm nay.
Hai mươi phút sau, cô ngồi đực ra trong phòng khách, lo lắng gọi điện thoại cho Vương Mai Phân, hỏi Vương Mai Phân đã tìm được Phó Tư Du chưa, Vương Mai Phân tức giận trả lời một câu "Tìm được rồi" sau đó cúp máy.
Phó Tư Điềm nhẹ nhàng thở phào một hơi, lúc này mới yên tâm hoàn toàn.
Cô nhặt từng món bảo vật bị Phó Tư Du làm hỏng đặt lại vào trong hộp, mở vali ra cẩn thận bỏ vào, đóng cửa, kéo vào trong phòng để tạm.
Đợi mãi đến mười giờ hơn, Phó Kiến Đào về một mình. Ông nói Phó Tư Du đi sang nhà bà ngoại, tạm thời tối nay không về, Vương Mai Phân ở lại bên kia với cô bé.
Phó Tư Điềm dạ vâng, chủ động giải thích với Phó Kiến Đào: "Con không nên cãi nhau với Tiểu Ngư."
Phó Kiến Đào bất đắc dĩ xoa đầu Phó Tư Điềm: "Con bé đó chú còn không rành nó hay sao. Chú không trách con. Nó muốn học lại, chú với mẹ nó không chịu, dạo này nó như ôm bom vậy, gặp ai cũng nổ. Con đừng so đo với nó."
Phó Tư Điềm gật đầu, dừng một chút lại nói: "Chú, ngày mai con về quê với bà nội một thời gian."
Phó Kiến Đào lập tức nói: "Không cần!"
"Tâm trạng Tiểu Ngư không tốt đã đủ buồn phiền rồi, con là chị, con nhường em ấy, để em ấy yên tĩnh mấy ngày đi ạ." Cô cười khẽ.
Phó Kiến Đào sững sờ, nhớ lại cuộc cãi vã bên nhà mẹ vợ vừa nãy, cuối cùng thở dài: "Thiệt thòi cho con rồi."
Mũi Phó Tư Điềm hơi chua xót, nhưng kiềm lại ngay lập tức, tỏ ra thản nhiên cười nói: "Bà nội mà nghe được sẽ không vui đâu, về quê có gì đâu mà thiệt thòi ạ."
Phó Kiến Đào thả lỏng mày, yêu thương vỗ nhẹ đầu cô.
Tối hôm đó Phó Kiến Đào gọi điện thoại cho bà cụ, hôm sau, Phó Tư Điềm kéo chiếc vali đã kéo từ nhà Thời Ý ra trước đó, lại ngồi lên xe khách đi về quê.
Xóc nảy một thời gian dài, cô bước vào sân nhà bà, vừa đóng cửa lại, roi trúc mềm dẻo trên tay bà cụ liền hạ xuống.
"Lúc trước tao đã nói với mày cái gì, mày nói lại cho tao nghe!" Tiếng "chát chát" không ngừng bên tai, roi trúc liên tục đáp xuống thân thể trắng nõn của cô, sau mỗi lần đáp xuống đều để lại một vệt đỏ sưng tấy.
"Không được gây thêm phiền phức cho chú thím." Hàm răng đau đến ê ẩm, nước mắt lưng tròng, thế nhưng Phó Tư Điềm run rẩy không né cũng không tránh, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.
"Còn gì nữa!" Bà cụ mặt mày dữ tợn.
"Không được làm em gái không vui."
"Vậy mày đã làm cái gì hả! Mày sợ rắc rối mày gây ra cho cái nhà này chưa đủ nhiều hay sao? Năm đó tao nên ném mày ra đường, sống chết mặc mày." Bà cụ càng đánh càng tàn nhẫn, càng đánh càng tức giận.
Cả người Phó Tư Điềm run lẩy bẩy, trong khoang miệng toàn là mùi máu tươi, giống như vô số lần trước đó, cắn răng chịu đựng, không kêu một tiếng, trong nỗi đau đớn đến chết lặng, cô chỉ thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác rằng đây là sự trừng phạt mà cô đáng phải chịu.
Tất cả đều là kết cục mà cô nên nhận lấy.
Vì vậy, mãi mãi đừng bao giờ có thêm suy nghĩ không tốt nữa, phải vĩnh viễn làm một người tốt.
Suốt cả tháng tám, Phó Tư Điềm ở dưới quê trong sự thận trọng dè dặt, như đi trên lớp băng mỏng mà sống qua ngày. Cô không còn liên lạc với Thời Ý nữa, Thời Ý cũng chưa từng tìm cô.
Trần Hi Trúc giới thiệu cho cô công việc phiên dịch bán thời gian, hỏi thăm tiến triển của cô và Thời Ý, Phó Tư Điềm chỉ nói thật ra Thời Ý vốn dĩ không có suy nghĩ gì khác với cô, là do hai người các cô cứ suy đoán hão huyền.
Trần Hi Trúc áy náy, cảm thấy do mình mù quáng xúi bậy mới khiến Phó Tư Điềm sinh ra quá nhiều ảo tưởng, Phó Tư Điềm còn an ủi ngược lại cô ấy. Trần Hi Trúc nhớ ra bèn nhắc nhở Phó Tư Điềm: "Sau khai giảng cậu có định cân nhắc đến chuyện đổi ký túc xá không? Cậu ấy cứ lượn lờ trước mặt cậu cả ngày có khác gì cực hình đâu."
"Không sao đâu, cũng không đến mức đó." Đây là hi vọng duy nhất của cô.
Phó Tư Điềm biểu hiện quá mức bình thản, sau khi Trần Hi Trúc an ủi vài lần, cho rằng cô đã thật sự buông xuống được rồi. Dù sao trước kia bản thân mình sau khi thất tình cũng bước ra vô cùng dứt khoát.
Cho đến tận khai giảng ngồi tàu tốc hành cùng đến trường, khoảnh khắc nhìn thấy Phó Tư Điềm trong ga tàu, cô ấy mới biết mình đã sai lầm đến mức nào.
Phó Tư Điềm gầy đi rất nhiều. Vốn dĩ cô đã gầy sẵn, bây giờ gầy đến nỗi sờ không thấy miếng thịt nào.
Điềm đạm đáng yêu, càng thêm mỏng manh xinh đẹp, tỉ lệ người quay đầu nhìn càng cao hơn, nhưng Trần Hi Trúc chẳng có chút tâm trạng nào để thưởng thức, "Cậu đi trại tị nạn về à, gầy như quỷ vậy."
Phó Tư Điềm lơ đễnh, trêu chọc cô ấy: "Cậu hâm mộ chứ gì?"
"Hâm mộ cái đầu cậu." Cô ấy đau lòng được chưa. Nhìn thấu Phó Tư Điềm chỉ giả vờ tỏ ra thoải mái, hiện tại cô ấy nhìn Phó Tư Điềm cười thôi cũng cảm thấy khó chịu rồi.
Rõ ràng cậu ấy vẫn chưa bước ra được, sao lúc trước mình lại ngu xuẩn như vậy không biết.
Nhưng Phó Tư Điềm không muốn nhiều lời, cô ấy cũng đành vờ như mình chưa phát hiện ra gì hết.
Đi đến lối rẽ ký túc xá của Phó Tư Điềm, phải tách ra, Trần Hi Trúc nhịn không được thả vali xuống, ôm lấy Phó Tư Điềm: "Điềm Điềm, chỉ cần cậu cần thì mình luôn ở đây."
Phó Tư Điềm sửng sốt một lúc, trong lòng có chút ấm áp, vừa chuẩn bị giơ tay vỗ lưng Trần Hi Trúc, bóng dáng thanh nhã của Thời Ý chợt lóe lên qua khóe mắt.
Phó Tư Điềm vội vàng nghiêng đầu tìm kiếm, con đường phía trước kẻ đến người đi, nào có bóng dáng mà cô muốn thấy.
Hẳn là ảo giác thôi. Cô cụp mắt, vỗ lưng Trần Hi Trúc, chào tạm biệt cô ấy.
Cô lên đến 1510, đứng trước cánh cửa khép hờ của ký túc xá, nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ truyền ra từ bên trong, bàn tay đang nắm tay cầm vali không khỏi siết chặt, hít một hơi thật sâu, vừa thấp thỏm vừa chờ mong đẩy cửa ra.
Bên trong phòng Doãn Phồn Lộ và Giản Lộc Hòa đang lau bàn, đồng thanh chào cô: "Tư Điềm, cậu đến rồi à."
Trên giường, ban công, toilet, phòng tắm... Nhìn xung quanh, Thời Ý không có ở đây.
Đôi mắt Phó Tư Điềm tối sầm lại.
"Tư Điềm?" Giọng nói của Giản Lộc Hòa lại truyền đến.
Phó Tư Điềm lấy lại tinh thần, ngại ngùng trả lời: "Ui, mình hơi mất tập trung chút, tự nhiên sực nhớ hình như quên mang theo gì đó. Các cậu đến sớm thế."
"Thật ra mình cũng vừa mới tới thôi." Doãn Phồn Lộ cười nói: "Mình có đem đặc sản dưới quê lên cho mọi người, lát nữa mình đưa cậu."
"Mình cũng có đem." Phó Tư Điềm buông túi xuống, lấy bánh nướng còn nóng hổi từ trong túi ra, chia cho Doãn Phồn Lộ và Giản Lộc Hòa: "Vẫn còn nóng, ăn liền vẫn còn giòn đó."
"Thơm quá." Doãn Phồn Lộ thèm thuồng.
Giản Lộc Hòa cắn một miếng, phấn khởi nói: "Giòn thật đó, cắn nghe rôm rốp luôn."
Phó Tư Điềm thấy bọn họ ăn vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng rõ ràng hơn. Do dự hai giây, cô vân vê chiếc bánh còn lại trên tay, nhẹ giọng hỏi Giản Lộc Hòa: "Thời Ý vẫn chưa đến sao? Để lạnh ăn không ngon nữa."
Giản Lộc Hòa nuốt bánh xuống nói: "Cậu ấy đến rồi, lấy đồ xong lại về rồi."
"Về rồi? Vậy... vậy tối nay cậu ấy có qua đây lại không?"
Giản Lộc Hòa kỳ quái hỏi: "Thời Ý không nói gì với cậu à?"
"Cái gì?" Giọng Phó Tư Điềm gấp gáp.
"Trong nhà cậu ấy tạm thời có việc, học kỳ này xin ở bên ngoài rồi."
Trong phút chốc độ ấm quanh người bị rút đi, từ đầu đến chân Phó Tư Điềm lạnh toát.
Thời Ý... muốn tránh xa mình rồi sao?
Chút ánh sáng còn sót lại trong sinh mệnh cũng vụt tắt.
----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây không nướng thỏ con nữa, phục vụ món ăn mới – da thỏ (sao tôi lại hưng phấn thế này.)
Phó thỏ con chút chít đau lòng tự ôm lấy mình: Huhuhu.