Được yêu cũng là một môn học.
"Dì có khát nước không? Trong tủ lạnh có thức uống khác đó ạ." Thời Ý ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh Giang Tuyết Mân như không có việc gì.
Giang Tuyết Mân lắc đầu: "Không sao, dì thích uống nước lọc." Bà bỏ ly giấy xuống, nhấc túi giấy trên bàn đặt lên đầu gối, lấy ra một hộp trang sức màu đỏ, tặng cho Thời Ý, dáng vẻ ôn hòa: "Trên đường mãi vẫn chưa có cơ hội đưa con, hiện tại vừa khéo. Quà gặp mặt, mở ra xem thử xem kích cỡ có vừa không?"
Logo trên hộp trang sức là một thương hiệu Thời Ý rất quen thuộc, giá cả xa xỉ.
Thời Ý được yêu thương mà lo sợ, lễ phép từ chối: "Dì ơi, món quà này quý giá quá, con không thể nhận."
Giang Tuyết Mân cười một tiếng, không để ý đến sự khách sáo của cô ấy, tự tay mở hộp trang sức ra.
"Đến cả Lai Lai của dì con cũng mang đi mất rồi, còn có cái gì quý giá hơn con bé nữa chứ." Bà nhàn nhạt cất lời, kéo tay Thời Ý qua, mở vòng tay ra, đeo vào cổ tay mảnh khảnh của Thời Ý.
Kích cỡ vừa vặn, độ dày cũng vừa vặn, màu bạc sáng bóng trong vắt cùng với màu trắng nõn nơi cổ tay Thời Ý càng bổ sung thêm cho nhau.
Giang Tuyết Mân hài lòng: "Rất đẹp, con thấy sao?"
Tầm mắt Thời Ý dừng trên cổ tay của chính mình, gật đầu: "Ánh mắt của dì tốt quá ạ." Nhưng cô ấy vẫn ngượng ngùng: "Nhưng mà, dì..."
Thời Ý còn chưa kịp nói hết, Giang Tuyết Mân nhẹ nhàng lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo cô ấy đừng từ chối. "Đây là tập tục của Thân Thành." Bà giải thích: "Lần đầu tiên trưởng bối gặp đối tượng của tiểu bối, đều phải tặng quà gặp mặt để tỏ lòng quý mến."
Thời Ý sững sờ, bật cười. Cô ấy vuốt ve vòng tay, nhìn Giang Tuyết Mân, mím môi, đáy mắt dần chứa đầy ánh sáng nhỏ vụn, nói ra lời tự đáy lòng: "Cảm ơn dì, vậy... con không khách sáo nữa. Đẹp lắm ạ."
Giang Tuyết Mân cười nhẹ: "Nào phải người ngoài."
Nửa đời thăng trầm, bà đã xem nhẹ rất nhiều chuyện. Lúc Phó Tư Điềm nói với bà cô thích con gái, bà có kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc. Bà nghĩ, dễ tìm bán vô giá, khó tìm được tình nhân. Là nam hay nữ cũng không quan trọng, có thể đối xử tốt với Lai Lai, có thể mang lại hạnh phúc cho Lai Lai mới là quan trọng nhất.
Vì vậy khi nghe nói đối phương là Thời Ý, trong lòng bà đã thở phào nhẹ nhõm một hơi. So với người khác, bà càng tin tưởng Thời Ý hơn. Từ trước đây, bà đã rất thích đứa trẻ này. Tuổi còn nhỏ xíu nhưng đã có khả năng tư duy độc lập hơn nhiều người trưởng thành, ngay thẳng lương thiện, biết phân biệt đúng sai. Bà tin rằng đứa trẻ như vậy, khi trưởng thành cũng sẽ không kém cạnh.
Có điều, trong lòng bà vẫn còn vướng mắc một chút chuyện. Mượn thời cơ Phó Tư Điềm vẫn chưa ra, bà chứng thực: "Lúc trước Lai Lai có nói với dì mẹ con không quá đồng ý chuyện của hai đứa, hiện tại thì sao? Con bé ở chỗ con không sao chứ?"
Bà không lo Thời Ý ức hϊếp Phó Tư Điềm, bà chỉ lo người nhà Thời Ý mang đến uất ức cho Phó Tư Điềm.
Cũng may, Thời Ý trả lời bà: "Không sao ạ, dì, hiện tại mẹ con đã không còn phản đối nữa."
"Hơn nữa," Cô ấy nói: "Nhà này là con tự mua, không động đến một cắc nào trong nhà. Của con chính là của Lai Lai, Lai Lai ở đây, là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
"Thiên kinh địa nghĩa?" Ánh mắt Giang Tuyết Mân nhuộm lên sự trêu chọc và dò xét, cố ý lặp lại lần nữa: "Của con, chính là của Lai Lai?"
Thời Ý thoải mái đón lấy ánh mắt của Giang Tuyết Mân, thẳng thắn kiên định trả lời: "Đúng ạ."
"Dì, con xem Lai Lai như vợ mình, không phải con muốn yêu đương với cậu ấy, mà là con muốn trải qua cả đời cùng cậu ấy. Vì vậy tuy rằng con và Lai Lai không có cách nào kết hôn trên pháp luật giống nam nữ, nhưng quyền lợi của một người bạn đời mà Lai Lai nên có, con muốn trả lại hết cho cậu ấy."
Đôi mắt Giang Tuyết Mân sâu thẳm.
Thời Ý hứa hẹn: "Con đang trong quá trình liên hệ thêm tên Lai Lai vào căn nhà, cổ phần con nắm giữ trong công ty cũng sẽ chuyển thành đồng sở hữu với Lai Lai. Nếu Lai Lai bằng lòng, con còn muốn chỉ định cậu ấy làm người giám hộ của con."
Sắc mặt Giang Tuyết Mân toát ra sự tán thưởng, nhưng ngoài miệng vẫn từ chối: "Con có tấm lòng này là đủ rồi."
Bà vừa ôn hòa vừa nghiêm túc nói: "Những thứ này, mấy năm nay tự một mình con dốc sức làm ra cũng không dễ dàng gì. Dì nghĩ Lai Lai cũng không đành lòng để con làm vậy. Dì là mẹ con bé, dì biết tính nó, con bé sẽ không đòi hỏi, dì cũng không đòi hỏi con phải chứng minh như vậy."
"Dì chỉ có một đứa con gái, Lai Lai muốn cái gì, dì đều có thể cho con bé." Bà nhìn thẳng vào Thời Ý, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt sắc bén như vậy kể từ khi gặp mặt đến nay, hỏi: "Cho nên đối với con, hoặc có thể nói là, đối với bạn đời tương lai của Lai Lai, dì chỉ có một yêu cầu, đó chính là yêu con bé, đối xử tốt với con bé, làm con bé hạnh phúc."
"Con có làm được không?"
Thời Ý không tránh né, trịnh trọng gật đầu: "Dì, con làm được."
Sắc mặt nghiêm túc của Giang Tuyết Mân tan ra, nhẹ nhõm cười: "Vậy là tốt rồi."
Bà còn định nói gì đó, trong phòng tắm dùng cho khách truyền đến tiếng đẩy cửa kính, hẳn là Phó Tư Điềm tắm xong đi ra. Giang Tuyết Mân tạm ngừng câu chuyện, Thời Ý cũng hiểu ý mà chuyển chủ đề.
Vì vậy lúc Phó Tư Điềm đi ra, thứ cô nhìn thấy là hai người Giang Tuyết Mân và Thời Ý ngồi trên sofa, nói cười liếng thoắng, trông có vẻ tán gẫu rất ăn ý.
Cô nghiêng đầu, cầm khăn lau tóc, nhìn bọn họ, có chút kinh ngạc.
Giang Tuyết Mân nghiêng người thật tự nhiên mà cất lời: "Tiểu Ý nói hai đứa có tinh dầu xông dùng rất tốt, không cần đốt ngửi rất dễ chịu, hỏi mẹ có muốn thử không."
Phó Tư Điềm trả lời theo bản năng: "Cực kỳ thư giãn ạ. Mẹ có muốn thử không? Lát nữa con mang qua phòng cho mẹ?" Ánh mắt lại rơi trên người Thời Ý.
Thời Ý cười mỉm, sắc mặt như bình thường.
Lúc bấy giờ trái tim Phó Tư Điềm mới thả lỏng.
Giang Tuyết Mân nhận ra, sắc mặt hơi ảm đạm, còn chưa kịp che giấu đã bị Phó Tư Điềm dời ánh mắt trở lại vừa vặn đụng phải.
Trong tích tắc Giang Tuyết Mân có chút xấu hổ, lập tức đổi về lại nụ cười ấm áp bình thường, trả lời: "Được, để mẹ thử xem." Bà thấy tóc Phó Tư Điềm còn ướt, thức thời nói: "Con mau đi sấy tóc đi, tóc ẩm gặp điều hòa coi chừng đau đầu. Mẹ cũng về phòng sấy lại đây, hình như tóc vẫn chưa khô lắm."
Lòng Phó Tư Điềm hơi muộn phiền, năm ngón tay cầm khăn siết lại, muốn nói gì đó với bà, lại không có cách nào nói ra.
Cuối cùng, cô chỉ gật đầu, đáp lời: "Dạ."
Bọn họ đi theo đằng sau Giang Tuyết Mân, lấy tinh dầu xông cho bà, xong đâu vào đấy, sau đó trở về phòng của mình.
Vừa vào phòng, khép cửa lại, Thời Ý liền ôm eo Phó Tư Điềm từ sau lưng, cả người hơi đè lên lưng Phó Tư Điềm, nở một nụ cười vừa mềm mại vừa êm tai.
Phó Tư Điềm biết cô ấy vui, trong lòng cũng vui lây: "Sao thế, vui vẻ như vậy?"
Tuyến âm thanh Thời Ý hơi trầm xuống, giọng điệu lại cao lên: "Làm sao đây, hình như mẹ cậu thật sự rất thích mình."
Cô ấy nâng cổ tay đeo vòng đưa đến trước mắt Phó Tư Điềm, "Quà gặp mặt dì cho mình nè."
Phó Tư Điềm cũng rất bất ngờ, vươn tay cầm vào, sờ sờ, ý cười tràn đầy đôi mắt. Mẹ đây là... thật sự chấp nhận Thời Ý, không phải kế hoãn binh để dỗ dành cô.
Trái tim hơi lơ lửng của cô đã hoàn toàn ổn định lại, trong vui mừng, chợt nhớ đến vẻ u buồn lướt qua trong giây lát của Giang Tuyết Mân ngoài phòng khách vừa nãy, lồng ngực lại có chút muộn phiền.
Cô giả vờ ghen tị, trêu Thời Ý: "Đẹp quá. Mình hơi ghen tị đó."
"Hửm?"
"Mình là con gái bà ấy mà còn không có."
Thời Ý bật ra tiếng cười vui sướng bên tai cô, quả quyết: "Cậu cũng sẽ có."
Cô ấy sẽ nhắc nhở mẹ mình.
Phó Tư Điềm khó hiểu, Thời Ý lại không chịu nói nữa. Cô ấy buông Phó Tư Điềm ra, nắm tay cô đi đến trước bàn trang điểm: "Sấy tóc đi, mình dựa vào còn thấy lạnh."
Phó Tư Điềm cũng không phải thật sự để ý vấn đề này, đi theo sự dẫn dắt của Thời Ý, ngồi xuống trước bàn trang điểm, không truy rõ ngọn ngành nữa.
Thời Ý cầm máy sấy, động tác tay thành thạo giúp cô sấy tóc.
Trong tạp âm với độ ấm và tần suất cố định thư thái của máy sấy, tâm tư Phó Tư Điềm dần đi xa.
Cô lại nhớ đến biểu cảm u buồn vừa nãy của Giang Tuyết Mân một lần nữa, nhớ đến dáng vẻ giả vờ không để ý, gượng cười vui của Giang Tuyết Mân mấy lần trước, khi cô cố tình giữ khoảng cách với bà, từ chối sự gần gũi và ý tốt quá mức của bà.
Lồng ngực càng muộn phiền hơn.
"Cục cưng..." Cô hơi ngửa đầu, nhìn Thời Ý trong gương.
Thời Ý đáp lời: "Ơi?"
Phó Tư Điềm hỏi: "Tối nay... Mình có thể ngủ cùng mẹ mình được không?"
Bàn tay vén tóc cô của Thời Ý hơi khựng lại, ngay sau đó rơi xuống, đặt lên đỉnh đầu cô, sờ thật nhẹ. Đáy mắt cô ấy cất giấu nụ cười, ngoài miệng lại cố tình làm ra dáng vẻ rất miễn cưỡng, không mặn không nhạt: "Nể tình cái vòng tay, được đi."
Phó Tư Điềm phối hợp bất mãn: "Cậu như vậy, mình phải méc mẹ."
Thời Ý không sợ hãi, híp mắt, vuốt lại những sợi tóc mảnh mai bị rối của cô, đè giọng hỏi: "Méc cái gì?"
"Hử?"
"Có người chống lưng rồi đúng không?"
Phó Tư Điềm không giả vờ nổi nữa, nhẹ nhàng nở nụ cười, ngượng ngùng dựa lên người Thời Ý phía sau, ôm đùi cô ấy làm nũng.
Thời Ý di chuyển máy sấy một chút, sờ lên mái đầu xù của cô, hừ cười một tiếng, cẩn thận nhẹ nhàng vén gọn mái tóc rối của cô lại.
Ngớ nga ngớ ngẩn.
Nếu Phó Tư Điềm có thể cởi bỏ hết mọi khúc mắc, có thể khôi phục lại mối quan hệ với mẹ cô, cô ấy sẽ là người vui mừng hơn bất kỳ ai.
"Ngồi yên, mình chỉnh sức gió lớn hơn, sấy cho nhanh. Nếu không dì ngủ mất."
Phó Tư Điềm hôn nhẹ lên eo cô ấy, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Mười phút sau, cô sửa soạn xong xuôi, ôm gối và chăn đi đến cửa phòng dành cho khách.
Khe hở bên dưới cửa không có tí ánh sáng nào.
Có phải đã ngủ rồi hay không... Phó Tư Điềm có chút băn khoăn, còn có thêm chút rụt rè khó nói thành lời. Cô nảy lên suy nghĩ chạy trốn, nhưng trong đầu lại hiện lên vẻ mặt tổn thương của Giang Tuyết Mân lần nữa, còn cả, ngôi sao mà ba đã đặt vào lòng bàn tay cô trong giấc mơ.
Sai lầm trong quá khứ đã không thể thay đổi, nhưng tiếc nuối trong tương lai, lại có thể tránh được.
Cô nắm chặt lòng bàn tay, nâng tay lên, thả lỏng mặt mày, gõ từng cái lên cửa, rất nhẹ, lại rất trịnh trọng.
Bên trong cửa nhanh chóng vang lên tiếng trả lời của Giang Tuyết Mân: "Lai Lai hả con? Cửa không khóa, con đẩy vào đi."
Phó Tư Điềm đáp một tiếng rồi đi vào.
Đèn trong phòng đã tắt, Giang Tuyết Mân nằm nghiêng trên giường, rõ là đã chuẩn bị ngủ.
Phó Tư Điềm đứng cạnh cửa, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Giang Tuyết Mân, ôm chặt gối trước người, hắng giọng, thử mấy lần mới tự nhiên mà lên tiếng: "Tối nay con ngủ với mẹ được không?"
Giang Tuyết Mân bất ngờ không kịp chuẩn bị, ngẩn ra hai giây, ngồi bật dậy, ánh mắt ngập tràn niềm vui, đáp lại một tràng: "Được chứ, vào đây, mau vào đây."
Lỗ tai Phó Tư Điềm nóng lên, khép cửa lại, bước từng bước đi đến bên cạnh giường.
Giang Tuyết Mân bối rối lại nhiệt tình, bật đèn đầu giường, hỏi: "Con muốn ngủ bên này à? Hay muốn ngủ bên này?"
Phó Tư Điềm đặt gối và chăn xuống bên giường gần với cửa, nói: "Con ngủ bên này là được rồi ạ."
Giang Tuyết Mân ngay lập tức di chuyển người, dịch gối đi, chừa ra một khoảng trống ở một bên giường.
Phó Tư Điềm cắn môi, ngồi xuống, nhấc hai chân đặt lên giường, chần chừ nằm xuống.
Giang Tuyết Mân nhìn cô, vết chân chim nơi đuôi mắt tụ lại khi cười, nói: "Vậy mẹ tắt đèn nhé."
Phó Tư Điềm nhẹ nhàng đáp: "Dạ."
Đèn tắt, tầm nhìn chìm vào tăm tối, các giác quan khác ngay lập tức trở nên nhạy bén.
Phó Tư Điềm nghe thấy, trong bóng đêm, tiếng hít thở của Giang Tuyết Mân vừa trầm vừa loạn, cảm giác được tầm mắt bà vẫn đang cố định trên người mình.
Chưa một ai ngủ.
Cảm xúc của cô bỗng nhiên chùng xuống, mũi chua xót.
Rất nhiều năm về trước, cũng là một đêm như vậy, cô giả vờ ngủ, để tùy Giang Tuyết Mân dùng ánh mắt quyến luyến như thế kia miêu tả khuôn mặt mình hết lần này đến lần khác, dưới đáy lòng đưa ra quyết định vờ như không biết.
Quyết định này, gần như đã hủy hoại nửa đời cô, cũng đã tra tấn Giang Tuyết Mân nửa đời.
Là cô gieo gió gặt bão.
Giang Tuyết Mân là người vô tội.
Cô vẫn luôn cảm thấy, người như cô không xứng có được tình yêu thương dịu dàng và thuần khiết như vậy của mẹ. Cô mong rằng Giang Tuyết Mân đừng để ý mình, đừng quan tâm mình, đừng để mình liên lụy bà nữa, cứ giống như mười mấy năm mà cô không hiện diện kia vậy, tiếp tục sống thật tốt.
Nhưng sự kháng cự của cô, dường như ngược lại còn khiến bà tổn thương nhiều hơn.
Thời Ý nói, tha thứ cho bản thân và tha thứ cho người khác là một môn học.
Cô đứng trong thế giới mà Thời Ý thắp sáng lên vì cô, dần dần nhận ra, hình như cô lại làm sai rồi. Có lẽ, học cách yêu và được yêu, cũng là một môn học.
Trong mắt cô mờ hơi nước, khàn khàn cất tiếng: "Mẹ ơi."
Giang Tuyết Mân đáp lại cô ngay lập tức: "Ơi con?"
Ngữ điệu hệt như ngày bé vào rất nhiều đêm ngủ không được, cô mở miệng đòi bà kể chuyện cho mình nghe.
Phó Tư Điềm nghiêng người, ánh mắt xuyên qua mơ hồ nhìn chăm chú vào khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của bà, cổ họng nghẹn ngào.
"Con xin lỗi." Cô nói: "Con có thể ôm mẹ được không?"
Hàng mi Giang Tuyết Mân chớp dữ dội, trong đáy mắt cũng có ánh nước tràn ra, khóe môi lộ ra một độ cong thật sâu: "Đương nhiên là được rồi." Bà vươn hai tay, ôm Phó Tư Điềm vào lòng, tựa như đang ôm một giấc mộng đẹp sợ rằng sẽ tỉnh.
Ôm thật chặt, run rẩy, cười lên, hơi thở nặng trĩu.
Nước mắt thấm ướt gối Phó Tư Điềm.
Giống như đã từng làm qua vô số lần khi còn bé, Phó Tư Điềm ôm lại Giang Tuyết Mân, nép trong lòng bà, cùng bà run rẩy, hít thở, nhận lấy những cái vỗ lưng an ủi từ bà.
Không ai nói chuyện, nhưng có một bức tường băng giá, lại đang dần dần tan ra trong thinh lặng.
Giang Tuyết Mân biết, con gái của bà, thật sự đã trở về rồi.